Chương 22: Cung Yến
Nhóc Lê Minh
12/04/2021
Tần Liệt hôm nay khoác lên người một bộ áo bào tím sẫm, đi bên cạnh hắn là Diệp Hạ cũng mặc trên người một bộ váy màu tím quen thuộc. Hai người cùng nhau sóng vai bước vào đại điện hệt như một đôi phu thê tình thâm, ngay cả y phục cũng mặc có đôi có cặp, như muốn ám chỉ cho những kẻ có ý đồ không yên phận sớm từ bỏ ý định.
Giữa đại điện uy nghi, hoàng đế Tần Hoài ngồi trên long ỷ, bên cạnh là hoàng hậu trên gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười ôn nhu. Ngồi bên dưới phía tay phải là Thái tử Đông Phương Thiếu Khanh, kế bên Thái tử là thất công chúa Đông Phương Nhược Vy và kế tiếp là một vài đại thần trong sứ đoàn Tây Nhạc.
Tần Liệt cùng Diệp Hạ đi đến trước mặt đế hậu quỳ hành đại lễ xong thì ngồi xuống ngay bên dưới phía tay trái đối diện với Thái tử.
Ngay khi nữ tử cùng Chiến thần sóng vai bước vào đại điện thì chiếc váy thuần một màu tím đã gây sự chú ý cho Thái tử Đông Phương Thiếu Khanh, nhưng cho đến khi thân ảnh kia tới gần và hắn thấy được dung nhan kiều diễm ấy, toàn thân hắn như bị trời giáng xuống một đòn đau đớn.
Đông Phương Thiếu Khanh nhanh chóng cụp mi xuống, che đi sự mất mát trong mắt, bàn tay đang nắm ly rượu siết chặt như muốn bóp nát.
Hắn không thể nào tin được chỉ mới lạc mất nàng mấy tháng mà nàng đã trở thành Trắc phi của Tần Liệt.
Đông Phương Thiếu Khanh đã nhanh chóng che giấu ánh mắt không để người khác phát hiện ra điểm không thích hợp nhưng vẫn bị thất công chúa ngồi bên cạnh nhanh mắt bắt được.
Thất công chúa nhìn vào nữ tử mặc váy tím trước mặt, hàng mày hơi nhíu. Giường như nàng đã mơ hồ hiểu ra điều gì!
Nàng vẫn biết, Thái tử ca ca vẫn luôn để ý một người.
Nguyên lai Diệp trang chủ lại có dung mạo xuất chúng hơn người như vậy, thảo nào thái tử ca ca của nàng lại một lòng nhớ mãi!
Sau khi hai người ngồi xuống, Diệp Hạ cũng nhìn thấy Đông Phương Thiếu Khanh. Nàng nhìn Đông Phương Thiếu Khanh rồi nhẹ nhàng gật đầu xem như chào hỏi.
Đông Phương Thiếu Khanh miệng lưỡi khô khốc, cổ họng đắng ngắt. Hắn đưa ly rượu đến bên miệng uống một hớp, cố gắng nuốt xuống một ngụm rượu đắng chát này.
Lòng Đông Phương Thiếu Khanh rối thành một đoàn, hoàn toàn không còn tâm trạng thưởng thức tiệc rượu. Sự sầu não có thể thấy rõ trên nét mặt hắn, hoàn toàn không giấu giếm được nữa!
Tần Hoài vẫn luôn chú ý đến đoàn khách quý, chỉ sợ có gì làm họ không hài lòng nên đương nhiên cũng nhìn ra điểm bất thường.
Hoàng hậu Tề Tranh nhìn thấy hàng mày hoàng đế hơi nhíu, nhìn theo ánh mắt hắn thì lập tức hiểu ra. Khoé môi vốn luôn mỉm cười càng thêm phần rực rỡ. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Hạ càng thêm phần ý vị sâu xa.
Hoàng hậu nhìn Thái tử Đông Phương Thiếu Khanh mỉm cười, "Thái tử hẳn là không biết Chiến Vương Trắc phi có một muội muội được mệnh danh là kinh thành đệ nhất tài nữ, tài đánh đàn của nàng cũng vô cùng xuất chúng, Thái tử có muốn nghe thử một khúc?"
Đông Phương Thiếu Khanh không nói gì chỉ nhàn nhạt cười. Hoàng hậu phất tay cho đoàn ca múa lui xuống. "Tô tiểu thư, nghe nói tiểu thư có tài đánh đàn không tồi, có thể đàn một khúc cho Thái tử cùng các vị đại nhân cùng thưởng thức chứ?"
Tô Ngọc Liên uyển chuyển bước ra nhún người hành lễ, "Được hoàng hậu và mọi người ưu ái, Ngọc Liên rất vui mừng, đương nhiên Ngọc Liên cũng muốn biểu diễn một khúc để cảm ta hồng phúc hoàng hậu."
Nha hoàn Tiểu Lục mang đàn lên cho Tô Ngọc Liên. Tô Ngọc Liên khoanh chân ngồi xuống, đàn cầm được đặt lên hai đầu gối nàng. Những ngón tay nhỏ nhắn vuốt vuốt ve dây đàn.
Âm thanh khi thì dịu dàng như tiếng tình nhân thủ thỉ bên tai, khi thì nồng nàn như lửa tình rực cháy, khi lại như đang dỗi hờn người tình.
Cả đại điện như rơi vào câu chuyện tình của đôi tình nhân trẻ. Cảm xúc trong ngực từng người phập phồng theo từng nốt nhạc.
Tiếng vỗ tay tán thưởng ầm ầm vang lên trong đại điện. Hoàng hậu hài lòng mỉm cười gật đầu với Tô Ngọc Liên. Tô Ngọc Liên cũng hài lòng nhận lấy ban thưởng từ hoàng hậu rồi lui xuống.
Hoàng hậu lại nhìn sang Diệp Hạ mỉm cười, "Chiến Trắc phi nếu như không ngại cũng gảy một khúc cho quần thần cùng thưởng thức?"
Tần Liệt đen mặt! Trắc phi! Trắc phi! Lại là Trắc phi!
Mỗi câu Trắc phi từ miệng người khác xưng hô nàng đều khiến hắn có cảm giác bị người cười nhạo. Cả người hoàn toàn không được tự nhiên.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, tâm tình hắn trở nên không tệ, bởi vì một câu nói của nàng làm toàn bộ người trong đại điện giật mình.
"Ta ngại."
Ta ngại? Cả điện ồ lên kinh ngạc.
Không nghĩ tới Chiến Vương Trắc phi lại to gan lớn mật như vậy, không những dám từ chối đề nghị của hoàng hậu, còn dám trả lời một cách bất kính như vậy.
Hoàng hậu nhếch môi cười lạnh. Quát lớn,
"Tô Nguyệt Như, ngươi thật to gan! Ngươi biết mình vừa phạm phải tội gì sao?"
"Hoàng hậu chớ tức giận! Vừa rồi hoàng hậu cũng hỏi nàng là 'nếu không ngại' nàng cũng chỉ trả lời nàng ngại mà thôi. Trong ngày vui thế này không lẽ Hoàng hậu sẽ bắt ép người phải làm điều không muốn sao?" Tần Liệt còn chưa kịp lên tiếng thì Đông Phương Thiếu Khanh trước một bước đứng ra bênh vực nàng.
Tần Liệt ánh mắt sắc bén nhìn thái tử. "Hoàng hậu nếu muốn nghe đàn hôm nào rảnh có thể đến Vương phủ, Vương phi của bổn Vương nhất định sẽ đàn riêng cho hoàng hậu một khúc. Còn những người này…bọn họ không xứng!" Hắn vòn không quên nhấn mạnh hai từ 'Vương phi'.
Muốn nàng đánh đàn, đám người này cũng ngại mình sống quá lâu đi.
Cả đại điện lại lần nữa ồ lên. Hai người này không hổ là phu thê, đều cuồng vọng như nhau.
Cả Thái tử và Chiến Vương đều đứng ra bênh vực cho nàng. Hoàng thượng cũng không hề lên tiếng trách phạt. Hoàng hậu cũng không thể không nể mặt Thái tử cùng Chiến Vương mà truy cứu chuyện này, nhưng nàng không muốn cứ như vậy mà buông tha cho nàng ta.
"Không sao! Hôm nay Chiến Vương Trắc phi không tiện gảy đàn vậy đành phải đợi lúc khác, chỉ tiếc là Thái tử Tây Nhạc không có cơ hội được nghe tiếng đàn của Trắc phi rồi."
Một câu Trắc phi, hai câu cũng Trắc phi. Tần Liệt quả thật không vui nổi!
"Hoàng hậu nói đùa! Chúng ta hai nước hữu hảo, vẫn còn rất nhiều cơ hội hội tụ mà." Đông Phương Thiếu Khanh đáp lời hoàng hậu.
"Thái tử nói đúng! Có điều…" Hoàng hậu khẽ cười, "Hai nước chúng ta có ngày hôm nay cũng đều nhờ vào một trận chiến hoà của Thái tử và Chiến Vương. Nàng thân là thê tử của Chiến Vương, không lẽ không nên làm gì đó để tỏ lòng hiếu khách sao?" Hoàng hậu lại lôi cả hoàng thượng cùng xuống nước, "Thần thiếp nói đúng không… hoàng thượng?"
Lông mày Tần Hoài giật giật. Hắn biết hoàng hậu có ý đồ gì, nhưng hắn quả thực không muốn xen vào.
"Khụ! Hoàng hậu nói cũng có lý. Có điều, Chiến Vương Trắc phi gần đây nghe nói thân thể không tốt phải lên núi dưỡng bệnh một thời gian mấy hôm nay mới trở lại kinh thành, e là vẫn chưa khỏi hẳn, chúng ta cũng không nên làm khó nàng quá mức."
Hoàng thượng! Người được lắm! Bênh vực nàng ta trước mặt bao nhiêu người, cũng không cho ta chút mặt mũi nào. Hoàng hậu tức giận siết chặt nắm đấm.
Thái tử Đông Phương Thiếu Khanh nghe hoàng thượng nói vậy khẽ cười. " Hoàng thượng, Thật ra bổn Thái tử cũng muốn cùng Chiến Vương ôn lại chút gì chuyện cũ, chi bằng… Bổn Điện ở lại Đông Thương thêm vài ngày, đến Chiến phủ làm khách mấy hôm?"
Hắn lại quay qua nhìn Tần Liệt, "Chiến Vương thấy thế nào?"
"Ta đương nhiên không có vấn đề." Hắn cũng không muốn để người khác lấy cớ không hiếu khách mà làm khó thêm.
Giữa đại điện uy nghi, hoàng đế Tần Hoài ngồi trên long ỷ, bên cạnh là hoàng hậu trên gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười ôn nhu. Ngồi bên dưới phía tay phải là Thái tử Đông Phương Thiếu Khanh, kế bên Thái tử là thất công chúa Đông Phương Nhược Vy và kế tiếp là một vài đại thần trong sứ đoàn Tây Nhạc.
Tần Liệt cùng Diệp Hạ đi đến trước mặt đế hậu quỳ hành đại lễ xong thì ngồi xuống ngay bên dưới phía tay trái đối diện với Thái tử.
Ngay khi nữ tử cùng Chiến thần sóng vai bước vào đại điện thì chiếc váy thuần một màu tím đã gây sự chú ý cho Thái tử Đông Phương Thiếu Khanh, nhưng cho đến khi thân ảnh kia tới gần và hắn thấy được dung nhan kiều diễm ấy, toàn thân hắn như bị trời giáng xuống một đòn đau đớn.
Đông Phương Thiếu Khanh nhanh chóng cụp mi xuống, che đi sự mất mát trong mắt, bàn tay đang nắm ly rượu siết chặt như muốn bóp nát.
Hắn không thể nào tin được chỉ mới lạc mất nàng mấy tháng mà nàng đã trở thành Trắc phi của Tần Liệt.
Đông Phương Thiếu Khanh đã nhanh chóng che giấu ánh mắt không để người khác phát hiện ra điểm không thích hợp nhưng vẫn bị thất công chúa ngồi bên cạnh nhanh mắt bắt được.
Thất công chúa nhìn vào nữ tử mặc váy tím trước mặt, hàng mày hơi nhíu. Giường như nàng đã mơ hồ hiểu ra điều gì!
Nàng vẫn biết, Thái tử ca ca vẫn luôn để ý một người.
Nguyên lai Diệp trang chủ lại có dung mạo xuất chúng hơn người như vậy, thảo nào thái tử ca ca của nàng lại một lòng nhớ mãi!
Sau khi hai người ngồi xuống, Diệp Hạ cũng nhìn thấy Đông Phương Thiếu Khanh. Nàng nhìn Đông Phương Thiếu Khanh rồi nhẹ nhàng gật đầu xem như chào hỏi.
Đông Phương Thiếu Khanh miệng lưỡi khô khốc, cổ họng đắng ngắt. Hắn đưa ly rượu đến bên miệng uống một hớp, cố gắng nuốt xuống một ngụm rượu đắng chát này.
Lòng Đông Phương Thiếu Khanh rối thành một đoàn, hoàn toàn không còn tâm trạng thưởng thức tiệc rượu. Sự sầu não có thể thấy rõ trên nét mặt hắn, hoàn toàn không giấu giếm được nữa!
Tần Hoài vẫn luôn chú ý đến đoàn khách quý, chỉ sợ có gì làm họ không hài lòng nên đương nhiên cũng nhìn ra điểm bất thường.
Hoàng hậu Tề Tranh nhìn thấy hàng mày hoàng đế hơi nhíu, nhìn theo ánh mắt hắn thì lập tức hiểu ra. Khoé môi vốn luôn mỉm cười càng thêm phần rực rỡ. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Hạ càng thêm phần ý vị sâu xa.
Hoàng hậu nhìn Thái tử Đông Phương Thiếu Khanh mỉm cười, "Thái tử hẳn là không biết Chiến Vương Trắc phi có một muội muội được mệnh danh là kinh thành đệ nhất tài nữ, tài đánh đàn của nàng cũng vô cùng xuất chúng, Thái tử có muốn nghe thử một khúc?"
Đông Phương Thiếu Khanh không nói gì chỉ nhàn nhạt cười. Hoàng hậu phất tay cho đoàn ca múa lui xuống. "Tô tiểu thư, nghe nói tiểu thư có tài đánh đàn không tồi, có thể đàn một khúc cho Thái tử cùng các vị đại nhân cùng thưởng thức chứ?"
Tô Ngọc Liên uyển chuyển bước ra nhún người hành lễ, "Được hoàng hậu và mọi người ưu ái, Ngọc Liên rất vui mừng, đương nhiên Ngọc Liên cũng muốn biểu diễn một khúc để cảm ta hồng phúc hoàng hậu."
Nha hoàn Tiểu Lục mang đàn lên cho Tô Ngọc Liên. Tô Ngọc Liên khoanh chân ngồi xuống, đàn cầm được đặt lên hai đầu gối nàng. Những ngón tay nhỏ nhắn vuốt vuốt ve dây đàn.
Âm thanh khi thì dịu dàng như tiếng tình nhân thủ thỉ bên tai, khi thì nồng nàn như lửa tình rực cháy, khi lại như đang dỗi hờn người tình.
Cả đại điện như rơi vào câu chuyện tình của đôi tình nhân trẻ. Cảm xúc trong ngực từng người phập phồng theo từng nốt nhạc.
Tiếng vỗ tay tán thưởng ầm ầm vang lên trong đại điện. Hoàng hậu hài lòng mỉm cười gật đầu với Tô Ngọc Liên. Tô Ngọc Liên cũng hài lòng nhận lấy ban thưởng từ hoàng hậu rồi lui xuống.
Hoàng hậu lại nhìn sang Diệp Hạ mỉm cười, "Chiến Trắc phi nếu như không ngại cũng gảy một khúc cho quần thần cùng thưởng thức?"
Tần Liệt đen mặt! Trắc phi! Trắc phi! Lại là Trắc phi!
Mỗi câu Trắc phi từ miệng người khác xưng hô nàng đều khiến hắn có cảm giác bị người cười nhạo. Cả người hoàn toàn không được tự nhiên.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, tâm tình hắn trở nên không tệ, bởi vì một câu nói của nàng làm toàn bộ người trong đại điện giật mình.
"Ta ngại."
Ta ngại? Cả điện ồ lên kinh ngạc.
Không nghĩ tới Chiến Vương Trắc phi lại to gan lớn mật như vậy, không những dám từ chối đề nghị của hoàng hậu, còn dám trả lời một cách bất kính như vậy.
Hoàng hậu nhếch môi cười lạnh. Quát lớn,
"Tô Nguyệt Như, ngươi thật to gan! Ngươi biết mình vừa phạm phải tội gì sao?"
"Hoàng hậu chớ tức giận! Vừa rồi hoàng hậu cũng hỏi nàng là 'nếu không ngại' nàng cũng chỉ trả lời nàng ngại mà thôi. Trong ngày vui thế này không lẽ Hoàng hậu sẽ bắt ép người phải làm điều không muốn sao?" Tần Liệt còn chưa kịp lên tiếng thì Đông Phương Thiếu Khanh trước một bước đứng ra bênh vực nàng.
Tần Liệt ánh mắt sắc bén nhìn thái tử. "Hoàng hậu nếu muốn nghe đàn hôm nào rảnh có thể đến Vương phủ, Vương phi của bổn Vương nhất định sẽ đàn riêng cho hoàng hậu một khúc. Còn những người này…bọn họ không xứng!" Hắn vòn không quên nhấn mạnh hai từ 'Vương phi'.
Muốn nàng đánh đàn, đám người này cũng ngại mình sống quá lâu đi.
Cả đại điện lại lần nữa ồ lên. Hai người này không hổ là phu thê, đều cuồng vọng như nhau.
Cả Thái tử và Chiến Vương đều đứng ra bênh vực cho nàng. Hoàng thượng cũng không hề lên tiếng trách phạt. Hoàng hậu cũng không thể không nể mặt Thái tử cùng Chiến Vương mà truy cứu chuyện này, nhưng nàng không muốn cứ như vậy mà buông tha cho nàng ta.
"Không sao! Hôm nay Chiến Vương Trắc phi không tiện gảy đàn vậy đành phải đợi lúc khác, chỉ tiếc là Thái tử Tây Nhạc không có cơ hội được nghe tiếng đàn của Trắc phi rồi."
Một câu Trắc phi, hai câu cũng Trắc phi. Tần Liệt quả thật không vui nổi!
"Hoàng hậu nói đùa! Chúng ta hai nước hữu hảo, vẫn còn rất nhiều cơ hội hội tụ mà." Đông Phương Thiếu Khanh đáp lời hoàng hậu.
"Thái tử nói đúng! Có điều…" Hoàng hậu khẽ cười, "Hai nước chúng ta có ngày hôm nay cũng đều nhờ vào một trận chiến hoà của Thái tử và Chiến Vương. Nàng thân là thê tử của Chiến Vương, không lẽ không nên làm gì đó để tỏ lòng hiếu khách sao?" Hoàng hậu lại lôi cả hoàng thượng cùng xuống nước, "Thần thiếp nói đúng không… hoàng thượng?"
Lông mày Tần Hoài giật giật. Hắn biết hoàng hậu có ý đồ gì, nhưng hắn quả thực không muốn xen vào.
"Khụ! Hoàng hậu nói cũng có lý. Có điều, Chiến Vương Trắc phi gần đây nghe nói thân thể không tốt phải lên núi dưỡng bệnh một thời gian mấy hôm nay mới trở lại kinh thành, e là vẫn chưa khỏi hẳn, chúng ta cũng không nên làm khó nàng quá mức."
Hoàng thượng! Người được lắm! Bênh vực nàng ta trước mặt bao nhiêu người, cũng không cho ta chút mặt mũi nào. Hoàng hậu tức giận siết chặt nắm đấm.
Thái tử Đông Phương Thiếu Khanh nghe hoàng thượng nói vậy khẽ cười. " Hoàng thượng, Thật ra bổn Thái tử cũng muốn cùng Chiến Vương ôn lại chút gì chuyện cũ, chi bằng… Bổn Điện ở lại Đông Thương thêm vài ngày, đến Chiến phủ làm khách mấy hôm?"
Hắn lại quay qua nhìn Tần Liệt, "Chiến Vương thấy thế nào?"
"Ta đương nhiên không có vấn đề." Hắn cũng không muốn để người khác lấy cớ không hiếu khách mà làm khó thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.