Chương 21: Tỷ Phu
Nhóc Lê Minh
02/04/2021
Giữa bãi đất trống trước miếu hoang, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Thi thể được những binh lính còn sống nâng đi dọn sạch. Đám tướng sĩ của Diệp Hạ cũng tụ tập lại đứng gọn sau lưng nàng.
"Nếu như đã là hiểu lầm, vậy chuyện này xem như chưa từng xảy ra." Tần Liệt nói xong câu này với Diệp Hạ mà ba người Tử Y, Hồng Y và Thanh Y trợn trừng mắt không dám tin vào tai mình liếc nhìn nhau.
Chỉ trong vòng thời gian hai chum trà mà gần hai trăm Huyết Vệ quân đã bỏ mình, vậy mà Vương gia lại nói như không có chuyện gì? Tốc độ thiệt hại nhanh như vậy đây là lần đầu tiên! Nữ nhân kia còn chưa biết là địch hay bạn?
Diệp Hạ nhìn lên mũi tên vẫn đang cắm trên vai Tần Liệt rồi lại nhìn hàng loạt thi thể đang được mang đi mà lòng day dứt khó chịu. Hắn đối đãi với nàng xem như không tệ vậy mà nàng đem đến không ít phiền toái cho hắn, giờ lại gây ra cho hắn thiệt hại lớn như vậy. Nàng có chút xấu hổ nói, "Lần này vẫn là ta nợ Vương gia, chỉ cần Vương gia có khó khăn gì cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ngươi hoàn thành." Lần trước chuyện tự tiện chiếm lấy ôn tuyền của hắn nàng cũng hứa như vậy nhưng chưa có thực hiện đâu!
Tần Liệt cong môi cười, gương mặt như toả ra ánh sáng chói loá.
"Chúng ta dù sao cũng là phu thê, người một nhà sao lại nói chuyện nợ nần gì?"
Phu thê! Người một nhà! - Vương gia thừa nhận nàng ta là thê tử của ngài ấy sao?
Phu thê? - Tỷ ấy gả chồng?
Sao có thể???
Diệp Hạ mí mắt giật giật, môi nhỏ mím lại, đầu cúi xuống đầy xấu hổ.
Chuyện này cũng là lỗi của nàng, nàng biết giải thích thế nào đây? Không lẽ lại hứa hẹn lần nữa, nàng cũng không mặt dày đến mức như vậy!
Tần Liệt cũng nhìn ra được vẻ lúng túng trên mặt nàng, nhưng hắn sao có thể để nàng cứ như vậy bay mất. Hắn đã tìm kiếm nàng lâu như vậy bây giờ mới may mắn tìm được, dù hắn có bị cả thiên hạ phỉ báng là một kẻ mặt dày hắn cũng phải bám lấy nàng không buông.
Không nghĩ tới, ông trời đã đem nàng đến gần hắn như vậy mà hắn lại không nhận ra. Nếu không phải hôm nay…cũng đáng! Tần Liệt liếc sang đống thi thể bên kia: ủy khuất cho các ngươi rồi! Ta sẽ thay các ngươi chăm lo cho người nhà các ngươi.
Hắn nhìn sang thiếu niên đứng bên cạnh nàng hỏi, "Vị tiểu huynh đệ này là…?"
Diệp Hạ theo ánh mắt Tần Liệt nhìn sang Tử Hàn rồi quay qua giới thiệu với hắn, "Đây là Tử Hàn, đệ đệ ta."
Tần Liệt nhìn Tử Hàn nhẹ gật đầu mỉm cười với hắn, "Vừa rồi suýt chút nữa làm đệ bị thương, đệ sẽ không oán trách tỷ phu chứ?"
Tỷ phu? Nói cũng suôn miệng quá đi! Diệp Hạ khoé miệng giật giật liên tục.
"Hừ!" Ta sẽ không đời nào thừa nhận ngươi là tỷ phu của ta. "Ngươi đã làm tỷ tỷ ta bị thương."
Diệp Hạ lòng mềm mại không ít, tiểu tử này vậy mà trước hết là để ý nàng bị thương. Không uổng công nuôi hắn nhiều năm như vậy!
Tần Liệt nhớ đến đường kiếm trước ngực nàng, trong lòng như bị người đâm cho một đao. Vừa mới tìm được nàng hắn đã làm nàng bị thương rồi. "Xin lỗi nàng, ta…"
Diệp Hạ nhìn lên mũi tên trên vai hắn cắt ngang, "Chúng ta trước không nên truy cứu chuyện này, việc trị thương quan trọng hơn."
Tần Liệt theo ánh mắt nàng nhìn lên mũi tên đang cắm trên vai, lúc này mới nhận ra rằng mình cũng đang bị thương. Hắn nhìn nàng gật đầu, "Được, chúng ta trước tiên về Vương phủ trị thương."
Lãnh Mộ Hiên biết được nàng không biết cưỡi ngựa nên nhanh chóng chạy đi tìm cái xe ngựa bị bọn họ bỏ lại hồi nãy cho nàng. Tử Hàn cũng muốn lên theo nhưng bị Tần Liệt mặt dày lấy cớ hắn là phu quân của nàng, lại đang bị thương chắn ngang một cước.
Tử Hàn không cam lòng nhưng cũng không làm gì được đành hậm hực leo lên lưng ngựa, một mực canh chừng cạnh xe ngựa không rời nữa bước.
Đoàn người lặng lẽ một đường cùng nhau trở về Vương phủ, không một ai nhắc lại chuyện ở miếu hoang, như thể chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Tử Hàn, Tử Nhất và Tử Tam ba người cùng theo Diệp Hạ vào trong Vương phủ, được sắp xếp phòng ở trong Tây viện nơi gần chỗ Diệp Hạ nhất. Ban đầu Tần Liệt muốn để họ ở viện dành cho khách nhưng Tử Hàn có thái độ quá kiên quyết mà Diệp Hạ lại không có ý phản đối nên hắn đành chấp nhận cho bọn họ ở chung một viện. Dù sao cũng là tỷ muội, cũng không thể làm ra chuyện gì mờ ám.
Ngay khi vừa về đến Vương phủ, Tần Liệt lập tức mang một lọ cao bôi trị thương thượng hạng đến cho Diệp Hạ. Diệp Hạ nhận lấy lọ thuốc cao của Tần Liệt, trong lòng thầm nghĩ: Người này hôm nay sao lại để ý đến mình như vậy? Bình thường đối với nàng không tệ nhưng cũng không có quan tâm gì nhiều đến việc của nàng. Hôm nay hắn bị làm sao vậy?
Vết thương trên người hắn còn nặng hơn nàng nhiều vậy mà đi để ý chút vết thương ngoài da của nàng.
Bọn họ trở về từ ngoại thành được mấy ngày thì từ trong cung Lý công công bên cạnh hoàng thượng tới truyền lời: " Ba ngày sau trong cung mở cung yến đưa tiễn đoàn sứ thần Tây Nhạc, mời Vương gia cùng Trắc phi đến đúng giờ."
Mấy ngày này, Diệp Hạ cũng đến Bắc Viện vài lần mang thuốc hỏi han vết thương của Tần Liệt, dù sao nàng cũng là người đuối lý, lại đang nương nhờ nhà người ta.
Khí trời đã vào đông, gió lạnh thổi qua những cành cây trơ trọi ngoài cửa sổ. Trong phòng lại là một mảnh ấm áp:
"Hàn Hàn! Đệ mang theo nhiều người đến góp vui như vậy, Sâm Lâm của ta đệ xử lý thế nào?" Diệp Hạ gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén Tử Hàn mỉm cười.
Tử Hàn vui vẻ cầm lên cái đùi gà tỷ tỷ gắp cho, không thèm để ý nói, "Không phải còn có Ngũ - Lục bọn họ sao?"
"Cả cái hoang man có bao nhiêu tiểu bang không phải đệ không biết, nếu bọn họ thừa cơ chúng ta đi vắng mà liên hợp với nhau, liệu mấy người ít ỏi bọn họ có thể chống cự được bao lâu?" Tử Hàn còn nhỏ tuổi không suy nghĩ được chu toàn cũng thôi đi, vậy mà Tử Nhất và Tử Tam bằng tuổi bọn họ người ta đã là phụ thân mấy đứa nhỏ rồi mà vẫn bồng bột như vậy!
"Đệ sẽ không trở về một mình." Tử Hàn rầu rĩ cúi đầu tiếp tục gặm cái đùi gà trong tay.
Diệp Hạ biết hắn muốn cùng nàng trở về, nhưng nàng hai lần cùng Tần Liệt giao ước còn chưa có thực hiện lần nào đâu này!
Diệp Hạ thở dài một hơi, "Đệ lên đường về Đế đô trước đi, ta ở đây còn vài việc chưa làm xong, chừng nào xong việc ta sẽ gọi Tử Phong đến mang ta về, rất nhanh ta sẽ đuổi kịp bọn đệ."
"Không muốn! Tỷ còn việc gì muốn làm, đệ sẽ ở lại cùng làm với tỷ. Làm xong chúng ta cùng trở về. Đệ sẽ không để tỷ lại một mình bên ngoài lần nữa đâu!"
Tử Hàn hoàn toàn không chịu thỏa hiệp.
Diệp Hạ có chút nhức đầu. Nàng lúc này chỉ muốn nhanh chóng thực hiện hai lần lời hứa với Tần Liệt cho xong mà đem đám người này về rừng đi thôi.
Cả đời nàng chỉ toàn người khác nợ nàng ân tình chứ nàng chưa bao giờ nợ ai nhiều lần như vậy. Nàng cũng không thể thực sự ở lại đây làm Trắc phi cho Tần Liệt cả đời được, nhưng hiện tại nàng đang chiếm lấy vị trí Chiến Vương Trắc phi là sự thật, hắn còn an bài chu đáo chỗ ăn ở cho mấy chục tướng sĩ của nàng nữa… Chuyện này thật là…
"Thôi được rồi! Ta đi thương lượng với Chiến Vương vài chuyện, nếu thuận lợi chúng ta liền cùng nhau trở về." Nói xong nàng cũng dừng đũa đứng dậy ra khỏi phòng.
Hàng mày Tử Hàn cau lại.
Chiến Vương!
Hắn không thích người này chút nào. Từ lần đầu gặp ở miếu hoang hắn đã có ác cảm với Tần Liệt rồi. Bây giờ tỷ tỷ lại có việc gì liên quan đến hắn nữa?
"Đúng là cái đồ đáng ghét mà." Tử Hàn cầm đũa chọt chọt trong chén, nghiến răng ken két.
Diệp Hạ ra khỏi phòng thì Tử Cầm, Tử Vũ cũng một mực lặng lẽ theo sau nàng đi đến Bắc viện.
Bắc viện, trong thư phòng
Tần Liệt lại lấy ra cây trâm gỗ có khắc một bông mạn đà la đang e ấp rũ xuống như một thiếu nữ thẹn thùng. Hắn mấy lần phân vân không biết có nên để nàng nhìn thấy cây trâm này không?
Hắn sợ nàng đã quên hắn.
Cũng đã nhiều năm như vậy, liệu nàng còn nhớ đã từng đưa cho một người một cây trâm như vậy?
Hắn không tự tin điểm này.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Tần Liệt đang ngắm cây trâm trên tay đến nhập thần, thần trí không biết đã trôi về phương nào thì bên ngoài có người gõ cửa. Hắn như một phản xạ có điều kiện nhanh tay bỏ cây trâm vào trong hộp gỗ trong ngăn kéo bàn sách. "Chuyện gì?"
"Vương gia, Trắc Vương phi cầu kiến." Chương tổng quản đứng ngoài cửa cung kính đáp.
"Mời vào đi." Từ trong phòng vọng ra tiếng của Tần Liệt. Diệp Hạ ra hiệu cho Tử Cầm, Tử Vũ không cần đi vào rồi tự mình mở cửa bước vào. Nàng cẩn thận khép cửa lại rồi đi đến trước bàn sách chỗ Tần Liệt đang ngồi, gật đầu khẽ chào "Vương gia!"
Tần Liệt vừa thấy Diệp Hạ liền từ trên ghế đứng dậy. Ánh mắt cũng bắt đầu dán lên người nàng không rời ra được.
Hắn lại nhìn nàng như vậy!
Diệp Hạ thật sự nhức đầu. Kể từ hôm ở miếu hoang trở về, mỗi lần gặp nhau hắn đều nhìn nàng bằng ánh mắt… khụ!..nóng bỏng…như vậy!
"Khụ!.." Diệp Hạ cố ý ho nhẹ , "Vương gia, ta có chuyện muốn nói."
Tần Liệt hồi hồn, xấu hổ cười cười. "Thật ngại quá! Ta có hơi mất tập trung. Nàng có chuyện gì sao?"
Diệp Hạ ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh bàn trà, "Là chuyện ta đã hứa với Vương gia. Hiện tại Vương gia có thể nói cho ta biết Vương gia cần ta giúp gì hoặc là Vương gia muốn gì không?"
Tần Liệt trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi nàng, "Nàng muốn rời đi sao?"
Diệp Hạ ung dung tự rót cho mình một ly trà tiếp lời, "Ta cũng bất đắc dĩ mới phải vào trong Vương phủ của Vương gia nương nhờ, thật lòng không muốn quấy rầy Vương gia quá lâu." Nàng nhấp một ngụm trà cho ấm bụng, nói tiếp, "Ta cũng không phải hạng người có ơn không báo. Hi vọng Vương gia thành toàn."
Không thể để nàng rời đi được!
Đám người theo nàng đến từ những tiểu bang ở hoang man, vậy hẳn là nàng cũng ở khu vực hoang man xa xôi ấy. Nếu để nàng về đó rồi, về sau hắn làm sao tìm được nàng nữa?
Không được! Phải nghĩ cách giữ nàng lại mới được. Ít nhất cho tới khi hắn xử lý xong việc ở Đông Thương!
Tần Liệt tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, "Ta cũng không muốn gì, nhưng thực ra có một việc cần có sự trợ giúp của nàng."
Diệp Hạ tự đào hố chôn mình: "Xin Vương gia cứ nói, ta nhất định sẽ không thấy khó mà muốn lùi."
Tần Liệt cười khẽ, "Việc này nói dễ thì không dễ nhưng cũng không hẳn là khó. Việc này nàng cũng đang làm và ta thấy nàng làm rất vừa ý ta." Tần Liệt nhìn Diệp Hạ ánh mắt đầy thâm ý. "Hãy giúp ta làm một vị Vương phi cùng ta tình thâm ý trọng, cho tới khi ta điều tra ra âm mưu của hoàng thượng. Thế nào? Nàng thấy việc này khó sao?"
Diệp Hạ thật muốn cắn đứt đầu lưỡi chính mình, "Việc này chắc sẽ không kéo dài quá lâu chứ?"
"Ta nhất định sẽ dốc sức điều tra nhanh nhất có thể." Tần Liệt lại gian xảo đào cho nàng một cái hố lớn.
"Nàng chỉ cần giúp ta chuyện này, chúng ta xem như không ai nợ ai."
Diệp Hạ bị mắc kẹt ở đây không thể cùng Tử Hàn quay về, cũng không thể ép hắn trở về một mình, nàng đành phải phái Tử Tam cùng hai mươi tướng sĩ quay lại trông coi Đế đô.
Sau khi Diệp Hạ ra khỏi thư phòng một lúc sau Tần Liệt cũng đi ra. Khi đi ngang qua người Chương tổng quản thì dừng chân lại một chút, nói khẽ vào tai Chương tổng quản một câu. Chương tổng quản ngẩng đầu lên không dám tin nhìn vào bóng lưng của Tần Liệt.
Kể từ sau hôm đó, toàn bộ nô tài trong Vương phủ, thái độ đối với Diệp Hạ thập phần cung kính. Cái danh Trắc Vương phi trong Vương phủ bị nghiêm cấm gọi, mà thay vào đó phải gọi là Vương phi.
"Nếu như đã là hiểu lầm, vậy chuyện này xem như chưa từng xảy ra." Tần Liệt nói xong câu này với Diệp Hạ mà ba người Tử Y, Hồng Y và Thanh Y trợn trừng mắt không dám tin vào tai mình liếc nhìn nhau.
Chỉ trong vòng thời gian hai chum trà mà gần hai trăm Huyết Vệ quân đã bỏ mình, vậy mà Vương gia lại nói như không có chuyện gì? Tốc độ thiệt hại nhanh như vậy đây là lần đầu tiên! Nữ nhân kia còn chưa biết là địch hay bạn?
Diệp Hạ nhìn lên mũi tên vẫn đang cắm trên vai Tần Liệt rồi lại nhìn hàng loạt thi thể đang được mang đi mà lòng day dứt khó chịu. Hắn đối đãi với nàng xem như không tệ vậy mà nàng đem đến không ít phiền toái cho hắn, giờ lại gây ra cho hắn thiệt hại lớn như vậy. Nàng có chút xấu hổ nói, "Lần này vẫn là ta nợ Vương gia, chỉ cần Vương gia có khó khăn gì cần giúp đỡ, ta nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ngươi hoàn thành." Lần trước chuyện tự tiện chiếm lấy ôn tuyền của hắn nàng cũng hứa như vậy nhưng chưa có thực hiện đâu!
Tần Liệt cong môi cười, gương mặt như toả ra ánh sáng chói loá.
"Chúng ta dù sao cũng là phu thê, người một nhà sao lại nói chuyện nợ nần gì?"
Phu thê! Người một nhà! - Vương gia thừa nhận nàng ta là thê tử của ngài ấy sao?
Phu thê? - Tỷ ấy gả chồng?
Sao có thể???
Diệp Hạ mí mắt giật giật, môi nhỏ mím lại, đầu cúi xuống đầy xấu hổ.
Chuyện này cũng là lỗi của nàng, nàng biết giải thích thế nào đây? Không lẽ lại hứa hẹn lần nữa, nàng cũng không mặt dày đến mức như vậy!
Tần Liệt cũng nhìn ra được vẻ lúng túng trên mặt nàng, nhưng hắn sao có thể để nàng cứ như vậy bay mất. Hắn đã tìm kiếm nàng lâu như vậy bây giờ mới may mắn tìm được, dù hắn có bị cả thiên hạ phỉ báng là một kẻ mặt dày hắn cũng phải bám lấy nàng không buông.
Không nghĩ tới, ông trời đã đem nàng đến gần hắn như vậy mà hắn lại không nhận ra. Nếu không phải hôm nay…cũng đáng! Tần Liệt liếc sang đống thi thể bên kia: ủy khuất cho các ngươi rồi! Ta sẽ thay các ngươi chăm lo cho người nhà các ngươi.
Hắn nhìn sang thiếu niên đứng bên cạnh nàng hỏi, "Vị tiểu huynh đệ này là…?"
Diệp Hạ theo ánh mắt Tần Liệt nhìn sang Tử Hàn rồi quay qua giới thiệu với hắn, "Đây là Tử Hàn, đệ đệ ta."
Tần Liệt nhìn Tử Hàn nhẹ gật đầu mỉm cười với hắn, "Vừa rồi suýt chút nữa làm đệ bị thương, đệ sẽ không oán trách tỷ phu chứ?"
Tỷ phu? Nói cũng suôn miệng quá đi! Diệp Hạ khoé miệng giật giật liên tục.
"Hừ!" Ta sẽ không đời nào thừa nhận ngươi là tỷ phu của ta. "Ngươi đã làm tỷ tỷ ta bị thương."
Diệp Hạ lòng mềm mại không ít, tiểu tử này vậy mà trước hết là để ý nàng bị thương. Không uổng công nuôi hắn nhiều năm như vậy!
Tần Liệt nhớ đến đường kiếm trước ngực nàng, trong lòng như bị người đâm cho một đao. Vừa mới tìm được nàng hắn đã làm nàng bị thương rồi. "Xin lỗi nàng, ta…"
Diệp Hạ nhìn lên mũi tên trên vai hắn cắt ngang, "Chúng ta trước không nên truy cứu chuyện này, việc trị thương quan trọng hơn."
Tần Liệt theo ánh mắt nàng nhìn lên mũi tên đang cắm trên vai, lúc này mới nhận ra rằng mình cũng đang bị thương. Hắn nhìn nàng gật đầu, "Được, chúng ta trước tiên về Vương phủ trị thương."
Lãnh Mộ Hiên biết được nàng không biết cưỡi ngựa nên nhanh chóng chạy đi tìm cái xe ngựa bị bọn họ bỏ lại hồi nãy cho nàng. Tử Hàn cũng muốn lên theo nhưng bị Tần Liệt mặt dày lấy cớ hắn là phu quân của nàng, lại đang bị thương chắn ngang một cước.
Tử Hàn không cam lòng nhưng cũng không làm gì được đành hậm hực leo lên lưng ngựa, một mực canh chừng cạnh xe ngựa không rời nữa bước.
Đoàn người lặng lẽ một đường cùng nhau trở về Vương phủ, không một ai nhắc lại chuyện ở miếu hoang, như thể chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Tử Hàn, Tử Nhất và Tử Tam ba người cùng theo Diệp Hạ vào trong Vương phủ, được sắp xếp phòng ở trong Tây viện nơi gần chỗ Diệp Hạ nhất. Ban đầu Tần Liệt muốn để họ ở viện dành cho khách nhưng Tử Hàn có thái độ quá kiên quyết mà Diệp Hạ lại không có ý phản đối nên hắn đành chấp nhận cho bọn họ ở chung một viện. Dù sao cũng là tỷ muội, cũng không thể làm ra chuyện gì mờ ám.
Ngay khi vừa về đến Vương phủ, Tần Liệt lập tức mang một lọ cao bôi trị thương thượng hạng đến cho Diệp Hạ. Diệp Hạ nhận lấy lọ thuốc cao của Tần Liệt, trong lòng thầm nghĩ: Người này hôm nay sao lại để ý đến mình như vậy? Bình thường đối với nàng không tệ nhưng cũng không có quan tâm gì nhiều đến việc của nàng. Hôm nay hắn bị làm sao vậy?
Vết thương trên người hắn còn nặng hơn nàng nhiều vậy mà đi để ý chút vết thương ngoài da của nàng.
Bọn họ trở về từ ngoại thành được mấy ngày thì từ trong cung Lý công công bên cạnh hoàng thượng tới truyền lời: " Ba ngày sau trong cung mở cung yến đưa tiễn đoàn sứ thần Tây Nhạc, mời Vương gia cùng Trắc phi đến đúng giờ."
Mấy ngày này, Diệp Hạ cũng đến Bắc Viện vài lần mang thuốc hỏi han vết thương của Tần Liệt, dù sao nàng cũng là người đuối lý, lại đang nương nhờ nhà người ta.
Khí trời đã vào đông, gió lạnh thổi qua những cành cây trơ trọi ngoài cửa sổ. Trong phòng lại là một mảnh ấm áp:
"Hàn Hàn! Đệ mang theo nhiều người đến góp vui như vậy, Sâm Lâm của ta đệ xử lý thế nào?" Diệp Hạ gắp một cái đùi gà bỏ vào trong chén Tử Hàn mỉm cười.
Tử Hàn vui vẻ cầm lên cái đùi gà tỷ tỷ gắp cho, không thèm để ý nói, "Không phải còn có Ngũ - Lục bọn họ sao?"
"Cả cái hoang man có bao nhiêu tiểu bang không phải đệ không biết, nếu bọn họ thừa cơ chúng ta đi vắng mà liên hợp với nhau, liệu mấy người ít ỏi bọn họ có thể chống cự được bao lâu?" Tử Hàn còn nhỏ tuổi không suy nghĩ được chu toàn cũng thôi đi, vậy mà Tử Nhất và Tử Tam bằng tuổi bọn họ người ta đã là phụ thân mấy đứa nhỏ rồi mà vẫn bồng bột như vậy!
"Đệ sẽ không trở về một mình." Tử Hàn rầu rĩ cúi đầu tiếp tục gặm cái đùi gà trong tay.
Diệp Hạ biết hắn muốn cùng nàng trở về, nhưng nàng hai lần cùng Tần Liệt giao ước còn chưa có thực hiện lần nào đâu này!
Diệp Hạ thở dài một hơi, "Đệ lên đường về Đế đô trước đi, ta ở đây còn vài việc chưa làm xong, chừng nào xong việc ta sẽ gọi Tử Phong đến mang ta về, rất nhanh ta sẽ đuổi kịp bọn đệ."
"Không muốn! Tỷ còn việc gì muốn làm, đệ sẽ ở lại cùng làm với tỷ. Làm xong chúng ta cùng trở về. Đệ sẽ không để tỷ lại một mình bên ngoài lần nữa đâu!"
Tử Hàn hoàn toàn không chịu thỏa hiệp.
Diệp Hạ có chút nhức đầu. Nàng lúc này chỉ muốn nhanh chóng thực hiện hai lần lời hứa với Tần Liệt cho xong mà đem đám người này về rừng đi thôi.
Cả đời nàng chỉ toàn người khác nợ nàng ân tình chứ nàng chưa bao giờ nợ ai nhiều lần như vậy. Nàng cũng không thể thực sự ở lại đây làm Trắc phi cho Tần Liệt cả đời được, nhưng hiện tại nàng đang chiếm lấy vị trí Chiến Vương Trắc phi là sự thật, hắn còn an bài chu đáo chỗ ăn ở cho mấy chục tướng sĩ của nàng nữa… Chuyện này thật là…
"Thôi được rồi! Ta đi thương lượng với Chiến Vương vài chuyện, nếu thuận lợi chúng ta liền cùng nhau trở về." Nói xong nàng cũng dừng đũa đứng dậy ra khỏi phòng.
Hàng mày Tử Hàn cau lại.
Chiến Vương!
Hắn không thích người này chút nào. Từ lần đầu gặp ở miếu hoang hắn đã có ác cảm với Tần Liệt rồi. Bây giờ tỷ tỷ lại có việc gì liên quan đến hắn nữa?
"Đúng là cái đồ đáng ghét mà." Tử Hàn cầm đũa chọt chọt trong chén, nghiến răng ken két.
Diệp Hạ ra khỏi phòng thì Tử Cầm, Tử Vũ cũng một mực lặng lẽ theo sau nàng đi đến Bắc viện.
Bắc viện, trong thư phòng
Tần Liệt lại lấy ra cây trâm gỗ có khắc một bông mạn đà la đang e ấp rũ xuống như một thiếu nữ thẹn thùng. Hắn mấy lần phân vân không biết có nên để nàng nhìn thấy cây trâm này không?
Hắn sợ nàng đã quên hắn.
Cũng đã nhiều năm như vậy, liệu nàng còn nhớ đã từng đưa cho một người một cây trâm như vậy?
Hắn không tự tin điểm này.
"Cốc! Cốc! Cốc!"
Tần Liệt đang ngắm cây trâm trên tay đến nhập thần, thần trí không biết đã trôi về phương nào thì bên ngoài có người gõ cửa. Hắn như một phản xạ có điều kiện nhanh tay bỏ cây trâm vào trong hộp gỗ trong ngăn kéo bàn sách. "Chuyện gì?"
"Vương gia, Trắc Vương phi cầu kiến." Chương tổng quản đứng ngoài cửa cung kính đáp.
"Mời vào đi." Từ trong phòng vọng ra tiếng của Tần Liệt. Diệp Hạ ra hiệu cho Tử Cầm, Tử Vũ không cần đi vào rồi tự mình mở cửa bước vào. Nàng cẩn thận khép cửa lại rồi đi đến trước bàn sách chỗ Tần Liệt đang ngồi, gật đầu khẽ chào "Vương gia!"
Tần Liệt vừa thấy Diệp Hạ liền từ trên ghế đứng dậy. Ánh mắt cũng bắt đầu dán lên người nàng không rời ra được.
Hắn lại nhìn nàng như vậy!
Diệp Hạ thật sự nhức đầu. Kể từ hôm ở miếu hoang trở về, mỗi lần gặp nhau hắn đều nhìn nàng bằng ánh mắt… khụ!..nóng bỏng…như vậy!
"Khụ!.." Diệp Hạ cố ý ho nhẹ , "Vương gia, ta có chuyện muốn nói."
Tần Liệt hồi hồn, xấu hổ cười cười. "Thật ngại quá! Ta có hơi mất tập trung. Nàng có chuyện gì sao?"
Diệp Hạ ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh bàn trà, "Là chuyện ta đã hứa với Vương gia. Hiện tại Vương gia có thể nói cho ta biết Vương gia cần ta giúp gì hoặc là Vương gia muốn gì không?"
Tần Liệt trầm mặc suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi nàng, "Nàng muốn rời đi sao?"
Diệp Hạ ung dung tự rót cho mình một ly trà tiếp lời, "Ta cũng bất đắc dĩ mới phải vào trong Vương phủ của Vương gia nương nhờ, thật lòng không muốn quấy rầy Vương gia quá lâu." Nàng nhấp một ngụm trà cho ấm bụng, nói tiếp, "Ta cũng không phải hạng người có ơn không báo. Hi vọng Vương gia thành toàn."
Không thể để nàng rời đi được!
Đám người theo nàng đến từ những tiểu bang ở hoang man, vậy hẳn là nàng cũng ở khu vực hoang man xa xôi ấy. Nếu để nàng về đó rồi, về sau hắn làm sao tìm được nàng nữa?
Không được! Phải nghĩ cách giữ nàng lại mới được. Ít nhất cho tới khi hắn xử lý xong việc ở Đông Thương!
Tần Liệt tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, "Ta cũng không muốn gì, nhưng thực ra có một việc cần có sự trợ giúp của nàng."
Diệp Hạ tự đào hố chôn mình: "Xin Vương gia cứ nói, ta nhất định sẽ không thấy khó mà muốn lùi."
Tần Liệt cười khẽ, "Việc này nói dễ thì không dễ nhưng cũng không hẳn là khó. Việc này nàng cũng đang làm và ta thấy nàng làm rất vừa ý ta." Tần Liệt nhìn Diệp Hạ ánh mắt đầy thâm ý. "Hãy giúp ta làm một vị Vương phi cùng ta tình thâm ý trọng, cho tới khi ta điều tra ra âm mưu của hoàng thượng. Thế nào? Nàng thấy việc này khó sao?"
Diệp Hạ thật muốn cắn đứt đầu lưỡi chính mình, "Việc này chắc sẽ không kéo dài quá lâu chứ?"
"Ta nhất định sẽ dốc sức điều tra nhanh nhất có thể." Tần Liệt lại gian xảo đào cho nàng một cái hố lớn.
"Nàng chỉ cần giúp ta chuyện này, chúng ta xem như không ai nợ ai."
Diệp Hạ bị mắc kẹt ở đây không thể cùng Tử Hàn quay về, cũng không thể ép hắn trở về một mình, nàng đành phải phái Tử Tam cùng hai mươi tướng sĩ quay lại trông coi Đế đô.
Sau khi Diệp Hạ ra khỏi thư phòng một lúc sau Tần Liệt cũng đi ra. Khi đi ngang qua người Chương tổng quản thì dừng chân lại một chút, nói khẽ vào tai Chương tổng quản một câu. Chương tổng quản ngẩng đầu lên không dám tin nhìn vào bóng lưng của Tần Liệt.
Kể từ sau hôm đó, toàn bộ nô tài trong Vương phủ, thái độ đối với Diệp Hạ thập phần cung kính. Cái danh Trắc Vương phi trong Vương phủ bị nghiêm cấm gọi, mà thay vào đó phải gọi là Vương phi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.