Vương Phi Bí Ẩn

Chương 20: Diệp Hạ

Nhóc Lê Minh

02/04/2021

Tần Liệt cùng Tử Y và Thanh Y trốn sau một bụi rậm cách ngôi miếu hoang khá xa, nhưng vẫn có thể quan sát được tình hình bên đó.

Ba người, hai nam nhân trưởng thành cùng một thiếu niên sớm đã đi vào bên trong miếu. Sau đó, từ bốn phương tám hướng lần lượt tốp năm tốp ba nối đuôi nhau tiến vào.

"Hai mươi sáu, ba mươi mốt, bốn mươi bốn, bốn mươi tám." Tử Y bên cạnh lẩm nhẩm đếm số lượng người đã tiến vào miếu. Đợi một lúc sau vẫn không thấy có tốp người nào nữa, hắn mới tổng kết. "Tính cả ba người đầu tiên tổng cộng có năm mươi mốt người."

Tần Liệt nghiêm nghị gật đầu một cái. Tử Y giơ lên ba ngón tay, bắt đầu làm hành động đếm lùi, gập từng ngón tay lại. Sau khi ngón tay cuối cùng bị gập xuống, khoảng ba trăm người từ khắp nơi nhảy ra chạy đến bao vây lấy ngôi miếu hoang.

Cứ tưởng những người trong miếu thấy được mình đã bị bao vây thì sẽ hoảng hốt nháo nhào lên hòng chạy trốn. Nhưng không! Không có gì xảy ra cả, ngôi miếu vẫn im lìm. Nếu như không phải Tử Y sớm đã xác nhận ngôi miếu này không có mật đạo thì hắn sẽ cho rằng đám người kia đã trốn vào mật đạo bỏ chạy rồi.

Đám binh lính của Tần Liệt đang phân vân không biết có nên tiến lên phá cửa không, nhìn về phía Hồng Y dò hỏi thì cửa miếu được từ từ mở ra từ bên trong.

Người đầu tiên đi ra lại là bốn nam nhân lạ mặt khác. Tiếp đó lần lượt những người khác cũng trật tự theo sau bước ra ngoài. Cuối cùng bước ra chính là ba người đầu tiên được phát hiện xuất hiện ở Đông Thương.

Những người ra trước đều ngay ngắn thẳng hàng nhường lối cho ba người sau cùng bước lên phía trước.

Năm mươi mốt người đều mặc trên người loại bố y đơn giản như thường dân, đối diện với vòng vây ba trăm người mà trên gương mặt chưa từng xuất hiện một tia xao động nào, thậm chí mơ hồ có vài nét trào phúng, ánh mắt mang theo tia khinh miệt nhìn đám binh lính trước mặt như nhìn một đám kiến hôi đang tìm chết. Phong thái đều rất bất phàm, đặc biệt là ba người sau cùng cùng bốn người đầu tiên đi ra.

Năm mươi mốt người này tụ lại một chỗ tạo ra một loại áp bức mãnh liệt, áp chế cả nhuệ khí của ba trăm tên lính đang bao vây bọn họ.

Hồng Y dẫn đầu ba trăm lính tinh nhuệ bao vây đám người không rõ lai lịch này, nhìn vào ánh mắt những người này, hắn dự cảm được, hôm nay e là sẽ có một trận huyết chiến.

Hồng Y không hề dự đoán được rằng, trận huyết chiến này còn để lại trong tâm trí hơn một trăm binh lính may mắn sống sót một loại ám ảnh tâm lý mà bọn họ mang theo đến hết đời. Về sau mỗi lần nhìn thấy những gương mặt này, nỗi khiếp sợ của ngày hôm nay lại như sống lại một lần nữa.

Hai phe không ai nói nhiều một lời, Hồng Y vừa hạ lệnh tiến lên thì bên kia, một đội hình kì quái cũng nhanh chóng được hình thành. Chín nhóm, một nhóm năm người. Một người ở giữa tay cầm cung tên, bốn người khác dùng những vũ khí khác nhau quay lưng về phía người ở giữa. Một nhóm duy nhất có sáu người, năm người vây lấy bảo hộ một thiếu niên ở giữa. Hành động của mỗi người đều rất nhanh nhẹn linh hoạt, như thể họ đã làm như vậy vô số lần vậy.

Chỉ khoảng thời gian một chum trà sau khi hai bên giao chiến, đám binh lính của Chiến phủ không còn thể che dấu được nỗi khiếp sợ trên nét mặt.

Những người này thân thủ nhanh nhẹn, ra tay vừa chuẩn xác lại tàn độc. Nhưng như vậy cũng thôi đi. Vậy mà còn có một người cầm cung tên được bốn người khác gắt gao bảo hộ ở giữa không một kẽ hở, bọn hắn chỉ cần có một chút xíu sơ hở liền lập tức nhận được một mũi tên xuyên mạng.

Sự kết hợp chặt chẽ cùng khả năng nắm bắt thời cơ vô cùng tinh chuẩn khiến cho binh lính của Tần Liệt thập phần khiếp sợ. Kiểu hình thức đánh trận này bọn họ đã bao giờ được thể nghiệm qua?

Một số người cả đời này cũng không thể nào lại thể nghiệm lần nữa.

Hồng Y mặt xanh mét. Nếu cứ tiếp tục thế này, không lâu nữa bọn họ sẽ thua thảm.

Tần Liệt mắt híp lại đầy nguy hiểm, quanh thân khí lạnh tỏa ra, nét mặt lạnh lùng đến cực điểm: Bắt giặc phải bắt kẻ cầm đầu!



Nhoáng một cái, thân ảnh hắn sau bụi rậm biến mất, Tử Y và Thanh Y cũng theo sau hộ pháp.

Bên kia Tử Nhất đang cảnh giác quan sát trận chiến, bỗng nhiên một cảm giác rợn tóc gáy đột ngột ập tới.

Tốc độ kẻ tới quá nhanh, hắn vừa mới cảm nhận được khí tức lạnh lẽo kia thì một chưởng lực đã ồ ạt lao tới trước mặt. Tử Nhất theo phản xạ vận lực đưa tay tiếp lấy chưởng lực kia.

Ầm một tiếng, Tử Nhất bị bắn ra xa. Cả người lăn lộn mấy vòng trên đất mới dừng lại. Khoé miệng rỉ ra một tia máu nhỏ, nét mặt trở nên ngưng trọng.

Bốn người Tử Tam và ba vị đại tướng cũng đồng loạt rút kiếm, giương cung. Bọn họ vẫn không xông ra mà vây lấy Tử Hàn càng thêm chặt chẽ.

Hắn đã đoán đúng, thiếu niên kia chính là kẻ cầm đầu!

Nhân cơ hội Tử Nhất bị văng ra xa, đang bị đám người Hồng Y vây giữ, Đám người Tần Liệt ba người mạnh mẽ công kích bốn người khác. Tử Y và Thanh Y kèm giữ hai người Tử Tam và một nam tử trung niên râu tóc xồm xoàm. Một mình Tần Liệt đối đầu hai người; một nam tử bị chột một mắt và một người cụt một tay. Người bị cụt tay kia vũ khí của hắn vậy mà là cung tên!

Kiếm bên hông được Tần Liệt rút ra. Nhìn vào nam tử chột mắt đang từ từ nhắm nốt con mắt còn lại, cả người yên tĩnh đứng đó. Sau lưng là nam tử cụt một tay đang dùng miệng cắn lấy đuôi mũi tên. Cung tên đã giương sẵn, chỉ đợi thời cơ tới.

Tổ hợp hai người này mặc dù nhìn qua thì ai cũng có khuyết thiếu, thân thể không hoàn chỉnh nhưng trên thân tỏa ra khí thế bức người, chỉ sợ bất kì cao thủ nào đụng phải dù không bại dưới tay cũng sẽ phải để lại nửa cái mạng.

Nhưng Tần Liệt là Chiến Thần, không phải cao thủ bình thường, vậy mà cũng không khỏi một phen chật vật!

Như cuồng phong vũ bão, từng tia sáng lạnh xẹt qua người, chiêu chiêu hiểm trở như tu la đòi mạng. Tử Thập tam (nam tử chột mắt) và Tử Thập Tứ (nam tử cụt tay) trán ứa mồ hôi lạnh.

Lãnh Mộ Hiên và Tô Nguyệt Như ở trên xe ngựa, từ đằng xa đã nghe được tiếng đao kiếm va chạm. Tô Nguyệt Như không thèm ngồi xe nữa, trực tiếp nhảy xuống khỏi xe, thân ảnh nhoáng một cái đã chạy lên tít phía xa, Lãnh Mộ Hiên thấy vậy cũng mặc kệ xe ngựa nhảy xuống theo.

Nàng vừa chạy tới nơi thì đã thấy một màn làm nàng toàn thân lông tơ dựng đứng.

Tử Thập Tam nằm trên đất máu tươi nhuộm đầy mình bị một chân của Tần Liệt dẫm lên, mũi giày được thêu hoa văn tinh xảo đè chặt cổ Tử Thập Tam nằm trên mặt đất không cho hắn cơ hội đứng lên. Trên vai phải Tần Liệt cũng cắm một mũi tên nhưng một tay vẫn bóp chặt cổ Tử Thập Tứ, tay kia phóng ra một kiếm về phía Tử Hàn đang ngây ngốc đứng đó không hề có dấu hiệu muốn né tránh.

Lòng nàng run lên, mặt tái đi, không hề suy nghĩ được gì, trực tiếp lao đến túm lấy Tử Hàn kéo ra sau lưng, nghiêng người né tránh một kiếm kia. Nhưng tốc độ của một kiếm này quá nhanh, lưỡi kiếm xẹt một đường từ xương quai xanh qua vai trái nàng. Vải áo trên vai nàng rũ xuống lộ ra một mảng trắng lớn trước ngực, để lại một đường máu dài nhỏ như một sợi tơ hồng, còn lộ ra một chấm tròn đỏ như máu to bằng đầu ngón tay cái. Nếu quan sát kĩ còn có thể thấy được bên trong chấm tròn màu đỏ này còn tồn tại vô số những sợi tơ li ti liên tục lượn lờ vòng quanh bên trong khu vực màu đỏ này.

Lãnh Mộ Hiên vẫn một mực theo sau nàng thấy vậy vội vàng cởi ra ngoại bào trên người chạy đến choàng lên vai nàng.

Sự xuất hiện đột ngột của nàng và Lãnh Mộ Hiên làm cho cuộc chiến nhất thời bị ngưng lại.

Tô Nguyệt Như hoàn toàn không thèm để ý đến vết thương nhỏ kia. Nàng nhận lấy áo của Lãnh Mộ Hiên che đi chỗ xấu hổ trước ngực rồi quay ra sau nhìn Tử Hàn đang đỏ mắt nhìn nàng, nhẹ mỉm cười.

Tử Hàn mừng như điên!

Hắn không nghĩ tới còn có thể gặp lại nàng. Hắn tưởng hắn đã mất nàng rồi. Hắn vốn không muốn sống nữa, vì thế dù mắt thấy một kiếm đến trước mặt hắn cũng không thèm né ra, cứ như vậy mà chết đi thì có thể đi tìm nàng rồi. Nhưng không nghĩ tới..



Nhìn Tử Hàn toàn thân run rẩy, ngón tay túm lấy vạt áo văn vê đến nhăn nhúm, cặp mắt lưng tròng lệ nóng nhưng lại cố tình không cho rơi xuống. Cứ như vậy đăm đăm nhìn nàng mà không dám tiến đến.

Lòng Tô Nguyệt Như mềm nhũn!

Nàng chủ động dang hai tay ra chờ đón hắn.

Nhận được sự cho phép, Tử Hàn nhào lên ôm chặt nàng vào trong ngực, hắn vùi đầu vào trong cổ nàng tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc, nước mắt không kìm được nữa ào ào rơi xuống. Hắn cũng chỉ là một thiếu niên chưa kịp trưởng thành đã phải chịu sự đả kích lớn như vậy, đương nhiên không chịu nổi.

Nàng bị hắn ôm lấy, đưa tay nhẹ xoa xoa đầu hắn mà lòng cảm thán, mới có mấy tháng không gặp mà hắn đã cao hơn nàng nửa cái đầu!

Hai người không thèm để ý đến ai, ngang nhiên ôm nhau như vậy một lúc lâu mới chịu buông ra.

Lãnh Mộ Hiên bị kẹt giữa hai bên không biết nên đứng về phía nào, hắn quyết định đứng một bên nhìn không về phe nào hết.

Tô Nguyệt Như lúc này mới nhìn về phía Tần Liệt. "Vương gia, bọn họ đều là bằng hữu của ta. Bọn họ tới Đông Thương chỉ để tìm ta, không hề mang ý xấu. Vương gia có thể niệm tình từ lúc đến Đông Thương tới nay bọn họ cũng không làm ra chuyện gì gây thiệt hại cho ai ở Đông Thương mà buông tha cho bọn được không?" Dù sao cũng đang ở trên địa bàn của người khác, nàng cũng không muốn làm lớn chuyện.

Tần Liệt chăm chú nhìn nàng một hồi lâu mới phun ra được một chữ "Được!"

Lòng hắn lúc này như kinh đào hải lãng! Kể từ giây phút hắn nhìn thấy vết tròn màu đỏ bên vai trái nàng, tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi người nàng dù chỉ một giây.

Hắn như nhìn thấy tiểu cô nương năm đó. Bóng dáng hai người dần dần sáp lại làm một. Hình ảnh kia sao mà quen thuộc quá!

Năm đó, có một tiểu cô nương vật lộn với một binh sĩ cường tráng trong doanh kĩ, y phục trên người bị xé đến tả tơi, lộ ra cả nụ đào nhỏ xinh trước ngực mà mặt không hề biến sắc xé luôn mảnh vải đang vắt vẻo trên thân xuống vòng qua cổ binh sĩ kia, người ngửa ra phía sau, hai chân đạp mạnh lên vai gã, hai tay siết chặt mảnh vải cho đến khi hai tay nàng rướm máu, gã binh sĩ kia không còn dãy dụa, một lúc lâu mới chịu buông tay.

Tiểu cô nương y phục tan tác mặt không biến sắc đạp đạp lên mặt gã binh sĩ kiểm tra xem gã đã chết thật hay chưa rồi không thèm để ý đến mấy cô nương lớn hơn nàng mấy tuổi tụ lại một chỗ, sợ hãi rúc vào trong góc trướng mà tiến về phía hắn rút ra cây trâm trên đầu đưa cho hắn nói, "Dùng cái này sắc nhọn hơn."

Tô Nguyệt Như thấy Tần Liệt vẫn nhìn mình nhưng lại không nói gì. Nàng thở dài một hơi, nói: "Vương gia hẳn là từ lâu đã nhận ra ta không phải là Tô Nguyệt Như tiểu thư Tô gia!"

"Ừm!" Tần Liệt chỉ gật đầu ừm nhẹ một tiếng. Lòng hắn vẫn đang cuồn cuộn sóng.

"Ta tên Diệp Hạ. Ta không phải người Đông Thương." Thấy hắn chỉ ừm nhẹ thừa nhận mà không hỏi danh tính thật của mình, nàng chủ động nói ra trước.

Thời gian sống chung với Tần Liệt không lâu, cũng không có mấy lần tiếp xúc, nhưng nàng nhận ra được hắn là một nam nhân trượng nghĩa, không làm điều khuất tất. Thời gian qua hắn đối với một vị Trắc phi không rõ lai lịch như nàng cũng không tệ. Nghĩ vậy nàng cũng thành thật với hắn không tiếp tục giấu giếm thân phận.

"Diệp Hạ!" Diệp Hạ.. Tần Liệt lẩm bẩm cái tên này trong miệng.

Một chiếc lá rơi xuống!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Bí Ẩn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook