Vương Phi Bí Ẩn

Chương 11: Lãnh Mộ Hiên Chán Sống

Nhóc Lê Minh

27/03/2021

Tô Nguyệt Như cũng đã có thể tự mình bước đi, không cần người dìu. Nhưng nàng nằm nhiều đã quen, cũng sinh lười biếng. Nàng rất lười đi, mỗi khi muốn ra bên ngoài hóng gió nàng đều gọi Tử Cầm hoặc Tử Vũ bế nàng ra. Mặc dù hai nàng cũng đều là nữ tử nhưng bọn họ đều là người luyện võ chứ không phải nữ tử chân yếu tay mềm nên việc bế một người có trọng lượng cơ thể chỉ hơn bốn mươi cân như nàng thì quá dễ dàng.

Trước kia nàng chưa từng được người bế trên tay như vậy, gần đây nàng có chút ỷ lại vào người khác. Nếu để tiểu tử kia biết được nàng cũng có lúc như thiếu nữ thế này, liệu hắn có cười chết nàng không?

Nàng mỗi ngày ngoài ăn với ngủ ra thì nàng đều trải thảm mềm nằm bên bờ hồ ngắm nghía đàn cá nàng mới nuôi trong hồ. Chỉ cần nhìn chúng tung tăng bơi lội dưới nước thế kia cũng đủ làm tâm tình nàng tốt lên không ít. Mấy hôm nay đều không được ngủ đủ giấc. Nàng nhẹ ngáp một cái, vươn mình duỗi lưng tiếp tục đi vào mộng đẹp.

Ở đây Tô Nguyệt Như thì vui vẻ ngắm cảnh, còn hoàng đế trong cung thì đã phẫn nộ ngút trời. Nhiều đêm vì nóng lòng chờ đợi tin tức của thủ hạ mà bỏ bê cả hậu cung.

Hoàng hậu Tề Tranh phất tay cho cung nữ thái giám toàn bộ đều lui ra. Tự mình bưng lên chén thuốc, múc một muỗng đưa đến bên miệng hoàng đế.

"Bệ hạ bớt giận, cẩn thận long thể. Không nên chỉ vì một chuyện cỏn con như thế là làm ảnh hưởng sức khoẻ."

"Nàng nói là việc cỏn con sao? Mấy trăm người của trẫm không một tên nào sống sót trở về. Tần Liệt vậy mà lại để ý một nữ nhân như vậy. Hừ! Nữ nhân kia, nếu đã dám chống đối Trẫm, vậy thì phải lãnh nhận hậu quả."

Tần Hoài nghĩ đến liền muốn nổi nóng lên, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Tề Tranh đưa tay vuốt ngực thuận khí cho Tần Hoài. Tròng mắt loé lên tia tàn độc.

"Hoàng thượng, Chiến Vương trắc phi lấy cớ thân thể ốm yếu không thể vào cung, vậy chúng ta cũng có thể lấy thân phận trưởng bối đến thăm đệ muội, Người nói có đúng không?"

Mắt Tần Hoài sáng lên.

Hậu cung tranh đấu có chiêu trò gì mà không dùng qua. Muốn giết một người hoàn toàn không nhất thiết phải dùng đến đao kiếm. Còn có thể cho ngươi chết một cách không lời nào chối cãi.

"Việc này nàng thay Trẫm an bài đi."

Những thủ đoạn dở bẩn hoàng hậu từng làm sau lưng không việc nào là hắn không rõ, nhưng như vậy thì sao? Trong cung là nơi ăn thịt người, ngươi nếu không có thủ đoạn thì sớm muộn cũng sẽ trở thành đá kê chân cho kẻ khác dẫm lên. Thân là người hoàng tộc có kẻ nào là không tàn nhẫn.

Trong đôi mắt sâu thẳm dần dần trôi về phương xa. Chỉ nhìn thấy mái ngói hoàng cung một màu đỏ thắm đầy diễm lệ xa hoa, nào biết được nó là được bao nhiêu máu tươi nhuộm đỏ?

Chít chít, chít chít. Tử Dạ nhảy nhót vòng quanh Lãnh Mộ Hiên, cái đuôi phe phẩy như hết sức vui vẻ. Mấy hôm không biết nó chạy đi đâu không thấy bóng dáng, sao hôm nay lại trở về nữa rồi. Lãnh Mộ Hiên ảo não móc vào trong túi ném cho nó vài quả thông hối lộ cái miệng ồn ào của nó. Để đề phòng một ngày nó đến trước mặt Tô Nguyệt Như tố cáo hắn, hắn đã thủ sẵn trong người không ít quả thông.

Lãnh Mộ Hiên nhìn Tô Nguyệt Như đang nằm ở ngoài bờ hồ, giống như đang ngủ, Tử Cầm đứng cách nàng không xa chuyên tâm thủ hộ chủ tử, ánh mắt hắn loé loé nhẹ chân lại gần nói nhỏ vào tai Tử Cầm.

"Diệp Cầm muội muội, mấy hôm nay đêm nào muội cũng phải vất vả đối phó với thích khách rồi còn bận rộn xử lý thi thể, mãi tới khi trời gần sáng mới có thể nghỉ ngơi, thật cực khổ cho muội rồi. Muội hay là đi chợp mắt một chút để ta ở đây canh chừng giúp muội." Giọng nói còn hết sức dịu dàng thành khẩn.

Tử Cầm hơi không yên tâm, "Đa tạ Thanh Trúc tỷ đã quan tâm, ta thật sự không sao, tỷ cũng vất vả không ít rồi."



Lãnh Mộ Hiên lại ghé sát gần nàng hơn, "Ây da, muội thật là, ta đây da dày thịt béo, mấy hôm nay lại đi nghỉ sớm hơn các muội, muội cứ yên tâm đi nghỉ đi, chủ tử chắc còn phải một lúc lâu nữa mới tỉnh lại. Bữa tối tỷ cũng đã sai nhà bếp chuẩn bị sẵn, chủ tử vừa tỉnh tỷ lập tức mang lên cho ngài ấy. Muội không lẽ định cứ như vậy đến đêm sao?" Còn không quên thở dài, "Ai da.. đêm nay không chừng còn đông hơn đêm qua ấy chứ!"

Tử Cầm cảm thấy có lý liền không từ chối nữa nhường lại vị trí cho Lãnh Mộ Hiên yên tâm về phòng nghỉ ngơi.

Hoàng hôn buông xuống, khung trời dần dần bị màn đêm bao phủ. Tô Nguyệt Như cũng lười biếng mở ra đôi mắt nhập nhèm.

Lãnh Mô Hiên thấy nàng đã tỉnh liền tiến lên, "Vương phi, Diệp Cầm muội muội mấy hôm nay có chút vất vả nên nô tỳ khuyên muội ấy đi nghỉ ngơi trước rồi, để nô tỳ thay muội ấy đưa ngài về phòng được không?"

"Ừm!" Tô Nguyệt Như nhẹ ừm một tiếng coi như đồng ý. Nàng cũng không để ý lắm, cũng không nhất định cứ phải là hai nàng ấy mới được.

Nhận được sự đồng ý Lãnh Mộ Hiên liền khom người xuống luồn tay qua ôm lấy nàng nhẹ nhàng bế lên. Thân mình nàng rất nhẹ, hắn bế nàng trên tay mà không hề cảm thấy có chút trọng lực nào. Mùi hương nhẹ nhàng của thiếu nữ vây lấy cánh mũi hắn. Thật dễ ngửi. Đây hoàn toàn không phải là mùi hương liệu gì mà thuần túy là mùi hương đặc biệt từ cơ thể nàng tỏa ra.

Hắn có phần hốt hoảng, đôi chân chầm chậm tiến về phía trong viện mà đi. Chỉ cách nhau có một cái sân viện mà hắn đi mất gần nửa canh giờ. Tô Nguyệt Như suýt thì ngủ thêm lần nữa.

Ôm lấy nữ nhân mềm mại trong tay hắn tiếc nuối không muốn buông nàng ra, nhưng không còn cách nào khác, hắn đi chậm đến mấy thì bây giờ cũng đã vào đến bên giường nàng rồi. Hắn lại khom lưng xuống thả nàng lại trên giường.

Lúc này Tô Nguyệt Như đang dựa đầu vào vai hắn, đột nhiên bị hạ thấp xuống, đầu nàng trượt xuống áp má vào ngay vị trí đang nhô lên trước ngực Lãnh Mộ Hiên.

Ầm một tiếng, đầu óc nàng trở nên trống rỗng.

Lãnh Mộ Hiên toàn thân cứng ngắc. Giữ nguyên động tác không dám nhúc nhích.

Cả hai đều đơ ra một lúc. Vẫn là Tô Nguyệt Như mở miệng trước. "Buông ra!" Nàng như rít qua kẽ răng nói, âm thanh lạnh lẽo đến cực điểm.

Lãnh Mộ Hiên sợ hãi buông nàng xuống nhanh chóng chạy trối chết rời khỏi đó.

Hắn bị phát hiện rồi sao?

Sao có thể?

Hắn bóp bóp hai cái bánh bao trước ngực có chút cứng nhưng vị trí vẫn không bị lệch.

Làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ?

Lãnh Mộ Hiên xoay vòng vòng trong phòng. Không biết là nàng đã thật sự biết rồi hay chưa?

Lãnh Mộ Hiên không biết rằng ngay khi hắn vừa bế nàng lên, cơ tay săn chắc cùng với thân hình có phần thô kệch của hắn đã khiến Tô Nguyệt Như nghi ngờ nhưng sau đó nàng nghĩ thoáng ra, có một số người khi luyện võ luyện một số công pháp khiến cho cơ bắp trên cơ thể trở nên săn chắc không thua gì nam nhân. Cho đến khi má nàng áp sát vào đồi núi cứng như đá kia thì mọi nghi ngờ đều bị làm cho sáng tỏ.



Lãnh Mộ Hiên đã bao giờ sờ qua cái kia của nữ nhân chứ. Hắn nào biết được độ mềm cứng như thế nào? Vốn ban đầu khi hắn vừa nhét bánh bao vào thì cũng không đến nỗi cứng như vậy, nhưng khi đó là sáng sớm a, đến bây giờ đã là tối muộn, thời tiết cuối thu lại có chút lành lạnh, chúng từ lâu đã sắp hóa thạch rồi!

Lãnh Mộ Hiên lo lắng cả đêm nhưng không thấy có người đến gọi hắn. Sáng sớm trong phòng hắn bất an đứng ở tít vị trí xa nàng nhất.

Tô Nguyệt Như vừa thấy mặt hắn, cảnh tượng tối qua lại hiện lên trong mắt. Nàng nhìn chằm chằm vào đôi tay tối qua đã chạm vào nàng kia, ánh mắt chứa mười phần ghét bỏ. Đũa trên tay cũng buông xuống. Lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy nuốt không trôi. Ngoại trừ tiểu tử kia, nàng chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân nào.

Hắn là kẻ đầu tiên.

Lãnh Mộ Hiên hôm nay chính là gom hết xui xẻo nửa đời mới có thể xui như vậy. Ngay khi Tô Nguyệt Như đang dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn hắn thì dường như ông trời cũng ghét bỏ hắn.

Chít! Chít! Con sóc đáng ghét kia không biết từ đâu chui ra ngoe nguẩy đuôi với hắn rồi kêu hai tiếng chít chít như vậy, lại xoay mấy vòng trước mặt Tô Nguyệt Như.

Ầm! Ầm! Lãnh Mộ Hiên toàn thân như bị sét đánh. Con sóc kia vậy mà chọn đúng lúc này đi tố cáo hắn!

Tô Nguyệt Như lạnh lẽo nở một nụ cười như tu la nhìn Lãnh Mộ Hiên.

Lãnh Mộ Hiên cười gượng. Hắn đang muốn trốn đi thì nghe Tô Nguyệt Như hạ lệnh: "Y phục của người trong Tây viện toàn bộ mang ra đây. Không giặt xong trong hôm nay thì đừng trở về nữa."

Lãnh Mộ Hiên ngẩng đầu không dám tin nhìn nàng. Nàng vậy mà không vạch trần hắn. Hắn vậy mà không bị đuổi đi. Lòng hắn mừng như điên cho đến khi nhìn thấy đống y phục cao chọc trời trước mặt thì..

Lãnh Mộ Hiên vén váy lên ngồi dạng chân ra hai bên thùng giặt ra sức đập đập. Lòng gào thét: Ta là thần y, là thần y a, sao một thần y lại phải rơi vào khốn cảnh như ta a?

Hôm qua hắn mãi đắm chìm trong cảm xúc mềm mại trong ngực mà quên mất không nhân cơ hội bắt mạch cho Tô Nguyệt Như nữa.

Không sao, lần sau lại tìm cách khác. Chỉ cần không bị nàng đuổi đi là được, hắn còn chơi chưa đã.

Trăng đã đi xa, gió thổi ào ào, âm thanh gậy gỗ đập lên y phục kêu bộp bộp cả đêm không dứt. Lãnh Mộ Hiên ở trong phòng giặt ba ngày liên tục mới được phép quay về, nhưng không có lệnh của Tô Nguyệt Như thì hắn phải đứng cách nàng ít nhất ba thước.

Chương tổng quản đến báo tin cho nàng,

"Vương phi, hai ngày nữa hoàng thượng và hoàng hậu cùng tứ vương gia và một nhà tam công chúa sẽ đến thăm Vương phủ. Đến lúc đó Vương gia mời ngài đến trong hoa viên của Vương phủ để cùng tham gia."

"Ta biết rồi, không còn gì thì có thể lui xuống." Tô Nguyệt Như không thèm để ý hạ lệnh đuổi người. Mấy ngày này tâm tình nàng bị Lãnh Mộ Hiên làm cho trở nên cáu kỉnh không ít.

"Nô tài xin cáo lui." Chương tổng quản lặng lẽ lui xuống. Thật hiếm khi thấy Trắc phi tỏ vẻ không kiên nhẫn như vậy!

Lãnh Mộ Hiên vẫn mặc y phục nha hoàn đang đứng ở trong góc xó than khổ. Từ tồi hôm đò đến nay, Tô Nguyệt Như không hề cho hắn một ánh mắt dễ chịu nào. Mỗi một ánh mắt của nàng khi nhìn hắn đều mang theo đao, tùng xẻo hắn đến không còn miếng thịt nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Bí Ẩn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook