Vương Phi Bí Ẩn

Chương 16: Nàng Rời Đi

Nhóc Lê Minh

01/04/2021

Tô Nguyệt Như nằm trên thảm mềm trải trên bãi cỏ bên hồ, tay cầm bình rượu đưa lên miệng, môi nhỏ ngậm lấy vòi rượu. Thân hình mềm mại lười biếng lăn một vòng trên thảm.

Nàng có chút nhớ tiểu tử kia rồi.

Đã gần bốn tháng rồi. Hắn chưa từng rời xa nàng lâu như vậy.

Lòng nàng có chút nao nao.

Men rượu làm nàng lâng lâng. Khuôn mặt hơi hơi ửng đỏ. Mi mắt run run rũ xuống, trong con ngươi như phủ một tầng sương mờ.

Nàng cong người lên, mũi chân hất lấy vò rượu đưa lên cao, ngón chân tròn tròn hơi dùng sức, một chút rượu chảy xuống theo miệng vòi. Môi hé ra hứng lấy dòng rượu mát lạnh. Tưởng chừng như nàng sắp ngã ra đất thì những ngón chân nhỏ duỗi ra, trán nàng nhẹ nhàng tiếp lấy bình rượu. Một ngụm rượu nữa lại ngoan ngoãn chui vào miệng nàng. Đầu hơi dùng lực, bình rượu bay lên cao, xoay mình một cái nàng ngoắc ngón tay vào tay cầm của bình. Thân hình nghiêng nghiêng sắp ngã nhưng cố tình không chịu ngã xuống. Xiêu xiêu vẹo vẹo bước đến bên hồ. Chân lết lên thuyền, thân hình nhỏ yếu không vì con thuyền chông chênh mà có chút hoảng loạn nào. Nàng đứng trên thuyền nhỏ để mặc cho gió thổi trôi ra giữa hồ nước. Ngước mắt nhìn lên chân trời u ám phía xa xa.

Chiếc váy màu tím mang theo chút thương nhớ vây lấy nàng. Lá cây cuối thu đìu hiu bay đầy trời làm cho dáng vẻ nàng thêm phần tang thương.

Khung cảnh này trong mắt Tần Liệt lại là vẻ đẹp thế gian hiếm gặp.

Điệu vũ 'Túy ông say rượu' lại bị dáng vẻ thong dong mềm mại của nàng làm cho tăng lên một tầm cao mới, phá bỏ sự lôi thôi nhếch nhác của một gã say rượu, thay vào đó là sự yểu điệu của một nữ nhi yếu ớt nhưng không thiếu phần kiên cường bất khuất. Gương mặt sạch sẽ không chút son phấn toả sáng trong men say.

Chính hắn cũng không biết từ khi nào hắn đã bị nàng thu hút. Ánh mắt hắn nhìn nàng đã bắt đầu có sự thay đổi lớn. Từ hờ hững như không cho đến tò mò, và bây giờ chính là ánh mắt đầy sự tán thưởng.

Không uổng cho lần đầu tiên hắn bước chân vào Tây viện.

Sự việc tiểu công tử Thẩm Quân bị rơi xuống hồ, nha hoàn kia đã khai ra hết. Hắn đến đây tìm nàng là để nói về chuyện này, không thì làm sao có thể chứng kiến được một màn đẹp mắt như vậy.

Màn đêm dần buông xuống. Đám nô tài vội vàng treo đèn lồng lên, ánh sáng vàng chiếu sáng cả toà viện.

Lần đầu tiên Vương gia tới Tây Viện dùng bữa. Nha hoàn ma ma trong viện cuống cuồng cả lên, không biết phải làm thế nào. Mặc dù Tô Nguyệt Như là Trắc Vương phi nhưng ai cũng biết nàng chỉ là Vương phi trên danh nghĩa không hề có chút địa vị nào. Từ khi nàng vào phủ đến nay đã được một tháng mà chưa từng viên phòng. Thậm chí Vương gia cùng Trắc Vương phi còn chưa từng gặp riêng lần nào. Vậy nên nha hoàn bà tử trong Tây viện cũng dần dần lơ là không xem trọng nàng. Thức ăn đồ dùng trong viện cũng bị lén cắt xén đi không ít. Lại thấy nàng vẫn một mực không hỏi đến, những nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng cũng không có dấu hiệu nào là ra vẻ vương phi muốn truy cứu chuyện này, nên lá gan cũng một ngày một lớn hơn.

Nha hoàn phòng bếp bưng thức ăn lên mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt. Dù Vương phi không được Vương gia sủng ái, nhưng cũng chưa từng nghe nói vương gia ghét bỏ nàng.

Ngồi nhìn mấy món thức ăn trên bàn mà hai hàng mày Tần Liệt nhíu chặt có thể kẹp chết muỗi.

"Thường ngày nàng cũng ăn những thứ này sao?".

Tô Nguyệt Như có chút khó hiểu nhìn Tần Liệt. Hắn đây là đang hỏi nàng? "Có vấn đề gì sao?".

Tần Liệt thấy nàng không phản bác gì còn hỏi ngược lại như vậy thì trong lòng ẩn ẩn một cỗ tức giận. Mặc dù hắn không thật sự xem nàng là thê tử nhưng cũng coi như là một khách khanh trong phủ, vậy mà đám nô tài này lại to gan như vậy. Giọng nói cũng trở nên lớn tiếng: "Gọi Chương tổng quản đến đây".

Một nha hoàn lập tức run rẩy chạy đi.

Tô Nguyệt Như vẻ mặt hoàn toàn không biết hắn tức giận cái gì còn bồi thêm một câu khiến khuôn mặt Tần Liệt càng thêm thâm trầm: "Thường ngày ta cũng chỉ ăn ba bốn món thôi, hôm nay là vì có ngươi nữa nên nhà bếp mới làm thêm nhiều món như vậy cho ngươi ăn đấy".



Nói xong bắt đầu cúi đầu ăn cơm bỏ mặc Tần Liệt đang giận giữ ngút trời ngồi đối diện.

Chương tổng quản chạy đến Tây viện thấy Tần Liệt gương mặt đen doạ người đang ngồi đó hơi run sợ tiến lại gần hỏi. "Vương gia tìm nô tài có chuyện gì sao?".

"Ông nhìn thức ăn trên bàn rồi giải thích cho ta xem đây là thế nào?" Tần Liệt mặt không biểu cảm nói.

Chương tổng quản nhìn thức ăn trên bàn một lượt lập tức hiểu ra. Trên bàn ăn của Trắc Vương phi vậy mà chỉ có tám món ăn, món nào món nấy tầm thường đến không thể tầm thường hơn, đến các phu nhân quan lại bình thường còn không thèm động vào những thứ này chứ đừng nói là một Vương phi. Cái gì mà thịt mỡ xào cải trắng, đậu hũ kho tương, một con cá to bằng hai ngón tay nấu một nồi canh chua. Nhìn đến đây Chương tổng quản đã không nén nổi tức giận nữa túm lấy Trần ma ma đang co rúm trong góc ra nghiến răng gầm lên.

"Trần ma ma, chuyện này bà muốn giải thích thế nào?".

Trần ma ma đã bị sợ đến hồn cũng muốn bay đi mất. Vừa nghe Chương tổng quản gọi đến tên liền bò đến trước mặt Tần Liệt.

"Vương gia tha mạng! Vương gia tha mạng! Nô tỳ nhất thời hồ đồ ham một chút lợi nhỏ mà phạm phải sai lầm. Cầu xin Vương gia tha mạng!" Đầu rầm rầm đập trên sàn nhà, trên trán cũng bị dập nát một mảng lớn, máu dính lên cả sàn.

Tần Liệt nhìn Tô Nguyệt Như đang chăm chú ăn một cách say sưa ở bên kia không mảy may nhìn qua bên này một lần. Hắn cũng không thèm nhìn Trần ma ma vẫn đang dập đầu dưới chân trực tiếp ra lệnh.

"Trần ma ma lôi xuống đánh chết. Những người khác một người năm mươi đại bản".

Trần ma ma trợn mắt ngất ngay tại chỗ bị người lôi đi. Đôi chân bị kéo la lết trên đất, những giọt máu trên trán nhỏ xuống nền nhà dọc theo đường đi.

Tô Nguyệt Như lạnh nhạt chứng kiến cảnh vừa rồi, mặt không biến sắc ăn xong miếng thịt mỡ cuối cùng trên đĩa. "Ta no rồi". Nàng đặt đũa xuống, nhận lấy khăn tay từ tay Lãnh Mộ Hiên. Trong phút chốc ấy ngón tay Lãnh Mộ Hiên lơ đãng xợt qua cổ tay nàng nhưng nàng không để ý lắm.

Ở góc độ không ai thấy, đầu lông mày Lãnh Mộ Hiên nhẹ chau lại.

Tần Liệt thấy nàng đã ăn xong liền lệnh cho người dọn xuống, không thèm nhìn những thứ trên bàn thêm lần nào nữa. Hắn cũng không phải là chê bai gì nhưng thuần túy là tức giận quá nuốt không trôi mà thôi.

Cơm cũng đã dùng xong. Tô Nguyệt Như liền đi vào vấn đề chính. "Vương gia đến Tây viện chắc không phải chỉ để cùng ta ăn bữa cơm thôi chứ?".

"Đúng vậy, ta quả thật đến đây có việc". Tần Liệt cũng không vòng vo thêm. Hắn phất tay cho tất cả nha hoàn lui xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người ngồi cách nhau một cái bàn nhàn nhã uống trà. Tần Liệt mở miệng trước.

"Chuyện mấy hôm trước trong hoa viên ta đã tra ra là do hoàng hậu làm".

"Cho nên?" Tô Nguyệt Như thổi thổi lá trà trong chén vặn hỏi.

"Cho nên lần tới nếu có người cho gọi nàng vào cung thì nàng nên đề phòng một chút. Bọn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy". Trong câu chữ mang theo vẻ lo lắng mà ngay cả Tần Liệt cũng không phát hiện ra.

"Không cần đâu! Sắp tới ta phải rời khỏi đây một chuyến. Sẽ mất một khoảng thời gian khá lâu. Chuyện trước đây ta từng hứa với ngươi ta chắc chắn sẽ thực hiện. Bất cứ lúc nào ngươi cần ta giúp chỉ cần ngươi nói với hai nha hoàn của ta, ta sẽ lập tức đến". Mấy ngày này lòng nàng không lúc nào được yên ổn. Nàng muốn quay về nhìn một chút.

"Nàng muốn rời đi? Đi đâu?". Tần Liệt luôn biết có một ngày nữ nhân này sẽ rời đi nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy. Trong lòng chợt dấy lên sự mất mát.

"Đây là chuyện của ta". Một luồng khí thế độc lập mạnh mẽ toả ra quanh thân nàng. Đôi con ngươi trong mắt Tần Liệt hơi co lại.



"Ta sẽ để hai nàng lại chỗ này nhờ Vương gia chăm sóc giùm cũng tiện bề liên hệ. Vương gia không ngại chứ?" Giọng điệu nàng đã hoà hoãn hơn.

"Được, không thành vấn đề. Nàng định khi nào thì rời đi?" Sự mất mát hiện lên rõ trong giọng nói.

"Đêm nay".

Đêm nay? Dứt khoát như vậy?

Trong đêm tối, khuất sau lớp lớp mây đen, một đôi cánh hùng vĩ hiên ngang cưỡi lên gió, dẫm lên mây, xé tan sự ngạo nghễ vì thân ở trên cao của chúng. Ch…éo…o..,ché…éo….o.. âm thanh rít gào kiêu ngạo đến tận trời cao vang lên trên chín tầng mây.

Ánh trăng cũng núp ra sau những áng mây, tự làm lu mờ chính mình đi, nhường lối cho kẻ hống hách trên kia đi qua.

Hoa viên huyền ảo. Dưới chân phủ một tầng sương mờ dày đặc. Bóng tím mờ ảo như có như không. Đôi chân bất giác hướng về phía bóng dáng màu tím đi đến. Trước mặt xuất hiện một con sông lớn ngăn cản bước chân hắn. Đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy thứ gì để qua sông hắn đành phải đi men dọc theo bờ sông. Đi mãi đi mãi, hắn đi rất lâu. Sao hắn cứ có cảm giác hoa viên nhà mình hôm nay rộng lớn hơn mọi ngày. Đôi chân mệt mỏi dừng lại, trước mặt hắn bóng dáng tím đang đưa lưng về phía hắn, nàng ngồi dựa lưng trên một chạc cây lớn, váy tím sà xuống đung đưa trong gió. Tóc mây dài đùa nghịch đuổi bắt nhau. Màu tím phía trước giống như một loại màu ma thuật, dẫn dắt linh hồn hắn tiến về phía đó. Tròng mắt hắn bị một màu tím bao phủ lấy. Đôi chân không tự chủ đi về phía trước. Đi, đi, đi, đi đến khi thiên hôn địa ám. Đi đến khi trời đất quay cuồng, hắn hoàn toàn không biết đây là nơi nào. Bóng tím hắn tìm kiếm cũng không thấy đâu nữa. Hắn muốn ra khỏi nơi này, hơi thở hổn hển, hắn xoay vòng quanh xác định phương hướng nhưng không tìm thâý. Hắn bị lạc đường.

Hồng hộc…hồng hộc…..Tần Liệt bật người giậy, há miệng thở dốc. Hắn cư nhiên mơ thấy Tô Nguyệt Như.

Nhìn ra ngoài cửa sổ. Tia sáng đầu tiên của ngày mới đã xuất hiện ở cuối chân trời.

Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, Tử Y lập tức mở cửa mang nước vào cho Tần Liệt súc miệng rửa mặt.

Làm nô tài thật không dễ dàng gì a~. Phải đi ngủ muộn hơn chủ tử, không được thức dậy sau chủ tử. Hắn và Thanh y thay nhau. Buổi tối Thanh y sẽ thay hắn gác đêm. Đến sáng hắn phải dâỵ sớm thay ca cho Thanh Y.

Hắn vừa bước vào liền thấy Tần Liệt sắc mặt có chút nhợt nhạt, mồ hôi đầy trán đang ngồi trên giường điều chỉnh lại hô hấp.

"Vương gia, người có chỗ nào không khoẻ sao?". TỬ Y lo lắng hỏi.

"Không có việc gì, đi lấy y phục cho ta, hôm nay phải thượng triều."

Hắn phải tìm cớ đuổi Tử Y đi không cho nhìn thấy bộ dạng của hắn lúc này. Chứ mặt còn chưa rửa, y phục cái gì? Hắn cũng không thể nói với Tử Y rằng hắn cả đêm qua đi lạc trong hoa viên nhà mình được. Nghĩ đến đêm qua, đáy lòng vắng vẻ đến lạ lùng. Hắn không thể giải thích cảm giác này, cũng không muốn để ý nhiều đến nó.

Khoác lên thân bộ triều phục tôn quý, gương mặt tuấn mỹ tăng thêm sự uy nghiêm cao quý.

Nàng đêm qua đã lặng lẽ rời đi.

Nữ nhân này thật có bản lĩnh không nhỏ, hắn nếu có ý tưởng lưu giữ cũng không cách nào giữ được. Đến hắn còn không biết nàng đã rời đi như thế nào, vâỵ ai có thể cản được nàng?

Nghĩ đến nàng lại nhớ tới Lãnh Mộ Hiên đến Tây viện lâu như vậy rồi sao không thấy hắn nói gì về bệnh của nàng vậy?

Nô bộc trong toàn vương phủ nhận được tin: “Tối hôm qua Chiến Vương Trắc phi phát bệnh nghiêm trọng nên chiều nay phải rời khỏi phủ quay lại am ni cô Thanh Phong Am ở ngoại thành.”

Trắc Vương phi của hắn cũng không thể tự nhiên bốc khói được

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Bí Ẩn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook