Chương 17: Gặp Lại Địch Thủ
Nhóc Lê Minh
01/04/2021
Hai mươi ngày nữa Đông Thương sẽ tổ chức một yến tiệc lớn để đón tiếp đoàn sứ thần nước Tây Nhạc như là một loại nghi thức để bày tỏ sự coi trọng viêc Tây Nhạc cùng Đông Thương hai nước kí hiệp nghị giao hảo. Hiệp nghị này đã kéo dài suốt bốn năm. Cứ hai năm một lần, hai nước sẽ chia nhau tổ chức lễ hội này, hai năm trước là tổ chức tại Tây Nhạc, năm nay đến lượt Đông Thương.
Không biết năm nay là vị vương tôn nào của Tây nhạc sẽ dẫn đầu đoàn sứ thần đi đến Đông Thương.
Giờ này ắt hẳn bọn họ cũng đã lên đường được vài ngày rồi.
Cũng vào thời điểm này một tiểu thiếu niên mười bốn tuổi cùng hai nam tử tuấn dật vô phong, tư thái bất phàm bước ra khỏi một trà lâu trên đường phố Hà Đô của Tây Nhạc Quốc.
"Thiếu chủ, người có liên quan đến sự mất tích của chủ tử vào hai tháng trước là thái tử Đông Phương Thiếu Khanh của Tây Nhạc, nhưng hiện tại Đông Phương Thiếu Khanh đã lên đường đi Đông Thương quốc được hai ngày rồi". Tử Tam cau mày nói.
Tử Nhất nhìn thiếu niên dò hỏi, "Chúng ta cũng đến Đông Thương?"
"Ừm" thiếu niên quyết đoán gật đầu. Ba người đồng loạt phóng mình lên lưng ngựa.
Hai tháng trước, họ nhận được tin từ mật thám ở Tây Nhạc báo: chủ tử ở Tây Nhạc xảy ra sự cố, tung tích không rõ, không thể liên hệ được.
Nếu đã biết được Thái tử Tây Nhạc có liên quan đến sự mất tích của nàng vậy thì cách nhanh nhất là đi hỏi hắn.
Gần hai tháng, ban ngày cưỡi ngựa, ban đêm ngồi xe ngựa, không phút nào dừng chân. Gương mặt ba người cũng trở nên phờ phạc đi, hốc mắt sâu xuống lộ rõ một vành thâm quầng, như trong tròng mắt vẫn luôn loé sáng một loại kiên cường mạnh mẽ không dễ gì khuất phục.
Ba thân ảnh không biết mệt mỏi dập dềnh trên lưng ngựa khuất dần nơi cuối chân trời, để lại phía sau một tầng bụi mịt mù.
Đầu đông, gió bắc lạnh lẽo lùa vào, cả bầu trời là một màu âm u xám xịt.
Cũng may cho đến khi sứ đoàn Tây Nhạc bọn họ tiến vào cổng thành thì trời vẫn không mưa.
Trải qua gần hai mươi ngày ngồi xe ngựa, trên mặt Đông Phương Thiếu Khanh cũng xuất hiện vài nét mệt mỏi. Uể oải xuống khỏi xe ngựa, hắn đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nơi hắn xuống xe còn cách cổng thành một khoảng. Hoàng đế Đông Thương và Chiến Vương Tần Liệt cùng đám đại thần đứng ngay trước cổng thành nghênh đón bọn hắn. Xung quanh cũng có không ít dân chúng tò mò rình xem.
Thất công chúa Đông Phương Nhược Vy cũng đã xuống khỏi xe ngựa tiến đến đứng bên cạnh Đông Phương Thiếu Khanh, ánh mắt nàng nhìn sang phía đối diện liền nhìn trúng ngay Tần Liệt đang lãnh đạm đứng bên cạnh hoàng đế Đông Thương. Nàng e thẹn cúi đầu mỉm cười không dám tiếp tục nhìn thẳng.
Đông Phương Thiếu Khanh cũng nhìn thấy Tần Liệt, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đồng thời cùng xẹt qua một vùng kí ức năm xưa.
Máu nhuốm đỏ tường thành. Âm thanh đao kiếm va chạm vang lên leng keng bên tai, tiếng gió mũi tên vun vút lướt qua bên người. Tiếng gào thét đau đớn cùng âm thanh mũi tên, đao kiếm đâm vào da thịt.
Trận chiến ấy binh lính hai bên đều tử thương nặng nề.
Sau trận chiến ấy Tây Nhạc quốc quyết định đưa thư cầu hoà trước, bởi vì tướng lĩnh cầm đầu trận chiến này chính là nhị hoàng tử Đông Phương Thiếu Khanh lúc này đã trở thành thái tử đã bị trọng thương không thể kéo dài trận chiến.
Thừa tướng, lễ bộ thượng thư và một vài quan viên khác lần lượt đứng sau lưng huynh muội Đông Phương Thiếu Khanh nối đuôi nhau tiến vào hoàng cung Đông Thương dưới sự chào đón của hoàng đế và Chiến thần Đông Thương cùng các văn võ bá quan.
Sứ đoàn đã nhiều ngày mệt mỏi đường xa nên hoàng đế Đông Thương không lập tức mở yến tiệc mà bố trí cho bọn họ đến một viện riêng biệt dành cho khách tạm thời nghỉ ngơi trước.
Lúc này ở một khách điếm trong kinh thành, ba người Tử Nhất, Tử Tam và tiểu thiếu niên Tử Hàn cũng đã đuổi kịp đoàn người sứ đoàn Tây Nhạc. Bọn họ không thể vào trong cung như đoàn sứ thần nên đành tạm thời ở lại khách điếm tính toán nghĩ cách khác gặp mặt Thái tử Tây Nhạc.
Tử Nhất cùng Tử Hàn đang ngồi uống trà trong phòng, Tử Tam từ ngoài mở cửa bước vào. Vừa vào đã mở miệng.
"Ngày kia trong cung sẽ diễn ra một buổi cung yến chào đón đoàn sứ thần Tây Nhạc, đến lúc đó chúng ta có thể cải trang thành tùy tùng hay thị vệ của quan viên nào đó rồi đường hoàng vào cung. Đến lúc đó chúng ta lại tạo cơ hội để gặp riêng Thái tử Tây Nhạc."
"Ngày kia? còn phải đợi hai ngày? Ta không chờ nổi". Tử Hàn gấp gáp nhảy cẫng lên.
"Thiếu chủ, cậu bình tĩnh đi. Tại Đông Thương này Chúng ta không có thế lực ngầm nào nên không nắm rõ tình hình ở đây. Chúng ta phải hành xử cẩn thận". Tử Nhất là một nam tử đã hai mươi tám tuổi nên cũng chững chạc hơn nhiều.
"Tỷ tỷ ta hiện giờ không biết sống chết thế nào, ta sao còn có thể ngồi đây đợi? Lỡ như trong thời gian chúng ta ngồi đợi này tỷ ta gặp chuyện chẳng lành, chúng ta chẳng phải là đã bỏ lỡ cơ hội cứu tỷ ấy?"
Tử Hàn lòng nóng như lửa đốt, suy nghĩ cũng trở nên bi quan hơn.
Tử Hàn biết chỉ cần nói đến an nguy của tỷ ấy thì bọn họ cũng nôn nóng không thua kém gì hắn.
Tử Tam và Tử Nhất bị Tử Hàn nắm được thóp, cả hai im phắc không nói được lời nào nữa. Tử Hàn nói cũng có lý. Nếu như hai ngày này nàng thật sự xảy ra chuyện gì thì… bọn họ không dám nghĩ tới.
"Tối nay chúng ta lập tức đột nhập vào trong cung tìm Thái tử Tây Nhạc". Tử Hàn rèn sắt khi còn nóng.
"Đột nhập? Quá nguy hiểm đi! Nếu bị phát hiện, chúng ta có mười cái mạng cũng chạy không thoát". Tử Tam lo lắng nói.
"Chúng ta sẽ cẩn thận không làm kinh động kẻ khác. Chỉ cần gặp Thái tử hỏi xong sự việc cần hỏi liền đi ngay". Tử Hàn không chịu buông tha.
"Được. Vậy thì tối nay chúng ta sẽ vào cung. Thái tử Tây Nhạc Đông Phương Thiếu Khanh là một cao thủ nhất lưu. Thiếu chủ, cậu phải phối hợp với chúng ta, không nên manh động.". Tử Nhất nhanh chóng đưa ra lời quyết định chính thức.
"Được". Tử Hàn cười vui vẻ.
Trong hoàng cung, trên mái ngói khách viện sứ đoàn, gió lạnh nhè nhẹ thổi tung vạt áo hai nam tử đang đứng trên nóc nhà.
Tần Liệt hai tay chắp ra sau lưng.
"Nghe tin Thái tử Điện hạ hơn hai tháng trước bị thương không nhẹ?"
"Haha! Chiến Vương thông tin linh thông. Chỉ là vết thương nhỏ, bổn Điện hạ đã không vấn đề rồi, nếu Chiến Vương không ngại có thể thử giao lưu vài chiêu". Nhắc đến chuyện bị trọng thương, lòng hắn lại nhói lên. Nàng ấy thật sự đã…?
"Thái tử đùa giỡn. Chúng ta còn nhiều cơ hội, không cần thiết phải là lúc này. Ta cũng không phải hạng người thích thừa cơ lợi dụng".
Tần Liệt là đang đâm chọt hắn chuyện năm đó sao?
Đông Phương Thiếu Khanh cười khổ. "Chuyện năm đó là cách làm của ta không quang minh. Nhưng lúc đấy chúng ta là đang ở trên chiến trường, nếu không nhân lúc ngươi đang bị thương mà xuất binh, không lẽ phải đợi tới khi ngươi mạnh mẽ? Ta cũng không ngốc!"
Hắn cũng bất giác đổi cách xưng hô, không còn khách khí như vừa rồi nữa.
"Đúng vậy. Nên bây giờ chúng ta mới có thể đứng chung một chỗ thế này".
Tần Liệt cũng không tiếp tục đâm thọc hắn nữa.
Hai người ôn lại vài câu chuyện cũ rồi đường ai nấy đi.
Đông Phương Thiếu Khanh vừa tiễn Tần Liệt đi liền trở về trong viện của mình. Vừa bước chân vào phòng hắn đã cảm nhận được hai cỗ khí tức xa lạ. Bên ngoài thủ vệ vẫn nghiêm trang trấn thủ không chút kẽ hở, vậy mà phòng ngủ của hắn lại có hai kẻ đột nhập vào. Hai người này thậm chí còn không thèm che giấu khí tức.
Hắn thong dong đi đến bên bàn ngồi xuống rót ra ba ly trà rồi cầm lên một ly tự mình uống một hớp.
"Hai vị, mời dùng trà. Nửa đêm nửa hôm nếu như hai vị còn không chịu lộ diện, bổn Điện sẽ không nương tay". Nói xong liền muốn ra tay rút kiếm.
Đúng lúc này, tử Nhất nhanh hơn một bước bước ra,"Thái tử Điện hạ xin dừng tay". Lời nói vừa dứt cả hai người đều đã xuất hiện giữa phòng.
"Thái tử, xin thứ lỗi cho sự mạo phạm của huynh đệ chúng ta, nhưng chúng ta tới hoàn toàn không có ý xấu, chỉ là muốn hỏi Thái tử một việc,"
Đông Phương Thiếu Khanh nhìn hai người hắc bào trùm kín toàn thân trước mặt một lúc vẫn không nhìn ra chút sát ý nào từ hai người, lúc này mới mở miệng, "Nói đi".
"Nghe nói, gần ba tháng trước ngài từng gặp qua một nữ tử mặc váy tím gọi là bà chủ Diệp hay có thể gọi là Diệp Hạ. Không biết có thật không?"
Đông Phương Thiếu Khanh run lên. Tròng mắt sóng chuyển dữ dội, "Đúng là có chuyện này, không biết hai vị đây là..?
"Bọn ta là thuộc hạ làm việc dưới trướng của nàng. Đã nhiều ngày không biết tin tức của chủ tử nên mới không có cách nào phải tìm đến ngài để hỏi. Nghe nói ngài là người cuối cùng tiếp xúc với nàng, không biết lần cuối ngài gặp nàng ấy là ở chỗ nào?"
" Vô ích thôi, ta đã tìm kiếm gần hai tháng nhưng không tìm được gì!" Nét mặt hắn cũng ảm đạm đi không ít.
"Mong ngài có thể nói cho chúng ta biết chỗ ấy".
"Vách núi Thiên Sơn".
Vách núi?
Vách núi! Sao có thể?
Trong chỗ tối Tử Hàn nghe thấy vậy, từ sâu trong linh hồn như muốn sụp đổ. Hơi thở lập tức bị dao động.
Đông Phương Thiếu Khanh cũng có phần kinh ngạc. Còn có người khác. Vậy mà hắn không hề phát hiện ra. Người này chắc chắn luyện công pháp chuyên về ẩn nấp.
"Đã làm phiền Thái tử, cáo từ".
Hai người Tử Nhất và Tử Tam cũng phát hiện ra sự biến hóa của Tử Hàn lập tức chắp tay nói lời cáo từ rồi túm lấy Tử Hàn cùng nhanh chóng rời đi. Để lại Đông Phương Thiếu Khanh một mình thẫn thờ nhìn ra ngoài màn đêm.
Không biết năm nay là vị vương tôn nào của Tây nhạc sẽ dẫn đầu đoàn sứ thần đi đến Đông Thương.
Giờ này ắt hẳn bọn họ cũng đã lên đường được vài ngày rồi.
Cũng vào thời điểm này một tiểu thiếu niên mười bốn tuổi cùng hai nam tử tuấn dật vô phong, tư thái bất phàm bước ra khỏi một trà lâu trên đường phố Hà Đô của Tây Nhạc Quốc.
"Thiếu chủ, người có liên quan đến sự mất tích của chủ tử vào hai tháng trước là thái tử Đông Phương Thiếu Khanh của Tây Nhạc, nhưng hiện tại Đông Phương Thiếu Khanh đã lên đường đi Đông Thương quốc được hai ngày rồi". Tử Tam cau mày nói.
Tử Nhất nhìn thiếu niên dò hỏi, "Chúng ta cũng đến Đông Thương?"
"Ừm" thiếu niên quyết đoán gật đầu. Ba người đồng loạt phóng mình lên lưng ngựa.
Hai tháng trước, họ nhận được tin từ mật thám ở Tây Nhạc báo: chủ tử ở Tây Nhạc xảy ra sự cố, tung tích không rõ, không thể liên hệ được.
Nếu đã biết được Thái tử Tây Nhạc có liên quan đến sự mất tích của nàng vậy thì cách nhanh nhất là đi hỏi hắn.
Gần hai tháng, ban ngày cưỡi ngựa, ban đêm ngồi xe ngựa, không phút nào dừng chân. Gương mặt ba người cũng trở nên phờ phạc đi, hốc mắt sâu xuống lộ rõ một vành thâm quầng, như trong tròng mắt vẫn luôn loé sáng một loại kiên cường mạnh mẽ không dễ gì khuất phục.
Ba thân ảnh không biết mệt mỏi dập dềnh trên lưng ngựa khuất dần nơi cuối chân trời, để lại phía sau một tầng bụi mịt mù.
Đầu đông, gió bắc lạnh lẽo lùa vào, cả bầu trời là một màu âm u xám xịt.
Cũng may cho đến khi sứ đoàn Tây Nhạc bọn họ tiến vào cổng thành thì trời vẫn không mưa.
Trải qua gần hai mươi ngày ngồi xe ngựa, trên mặt Đông Phương Thiếu Khanh cũng xuất hiện vài nét mệt mỏi. Uể oải xuống khỏi xe ngựa, hắn đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh. Nơi hắn xuống xe còn cách cổng thành một khoảng. Hoàng đế Đông Thương và Chiến Vương Tần Liệt cùng đám đại thần đứng ngay trước cổng thành nghênh đón bọn hắn. Xung quanh cũng có không ít dân chúng tò mò rình xem.
Thất công chúa Đông Phương Nhược Vy cũng đã xuống khỏi xe ngựa tiến đến đứng bên cạnh Đông Phương Thiếu Khanh, ánh mắt nàng nhìn sang phía đối diện liền nhìn trúng ngay Tần Liệt đang lãnh đạm đứng bên cạnh hoàng đế Đông Thương. Nàng e thẹn cúi đầu mỉm cười không dám tiếp tục nhìn thẳng.
Đông Phương Thiếu Khanh cũng nhìn thấy Tần Liệt, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong lòng mỗi người đồng thời cùng xẹt qua một vùng kí ức năm xưa.
Máu nhuốm đỏ tường thành. Âm thanh đao kiếm va chạm vang lên leng keng bên tai, tiếng gió mũi tên vun vút lướt qua bên người. Tiếng gào thét đau đớn cùng âm thanh mũi tên, đao kiếm đâm vào da thịt.
Trận chiến ấy binh lính hai bên đều tử thương nặng nề.
Sau trận chiến ấy Tây Nhạc quốc quyết định đưa thư cầu hoà trước, bởi vì tướng lĩnh cầm đầu trận chiến này chính là nhị hoàng tử Đông Phương Thiếu Khanh lúc này đã trở thành thái tử đã bị trọng thương không thể kéo dài trận chiến.
Thừa tướng, lễ bộ thượng thư và một vài quan viên khác lần lượt đứng sau lưng huynh muội Đông Phương Thiếu Khanh nối đuôi nhau tiến vào hoàng cung Đông Thương dưới sự chào đón của hoàng đế và Chiến thần Đông Thương cùng các văn võ bá quan.
Sứ đoàn đã nhiều ngày mệt mỏi đường xa nên hoàng đế Đông Thương không lập tức mở yến tiệc mà bố trí cho bọn họ đến một viện riêng biệt dành cho khách tạm thời nghỉ ngơi trước.
Lúc này ở một khách điếm trong kinh thành, ba người Tử Nhất, Tử Tam và tiểu thiếu niên Tử Hàn cũng đã đuổi kịp đoàn người sứ đoàn Tây Nhạc. Bọn họ không thể vào trong cung như đoàn sứ thần nên đành tạm thời ở lại khách điếm tính toán nghĩ cách khác gặp mặt Thái tử Tây Nhạc.
Tử Nhất cùng Tử Hàn đang ngồi uống trà trong phòng, Tử Tam từ ngoài mở cửa bước vào. Vừa vào đã mở miệng.
"Ngày kia trong cung sẽ diễn ra một buổi cung yến chào đón đoàn sứ thần Tây Nhạc, đến lúc đó chúng ta có thể cải trang thành tùy tùng hay thị vệ của quan viên nào đó rồi đường hoàng vào cung. Đến lúc đó chúng ta lại tạo cơ hội để gặp riêng Thái tử Tây Nhạc."
"Ngày kia? còn phải đợi hai ngày? Ta không chờ nổi". Tử Hàn gấp gáp nhảy cẫng lên.
"Thiếu chủ, cậu bình tĩnh đi. Tại Đông Thương này Chúng ta không có thế lực ngầm nào nên không nắm rõ tình hình ở đây. Chúng ta phải hành xử cẩn thận". Tử Nhất là một nam tử đã hai mươi tám tuổi nên cũng chững chạc hơn nhiều.
"Tỷ tỷ ta hiện giờ không biết sống chết thế nào, ta sao còn có thể ngồi đây đợi? Lỡ như trong thời gian chúng ta ngồi đợi này tỷ ta gặp chuyện chẳng lành, chúng ta chẳng phải là đã bỏ lỡ cơ hội cứu tỷ ấy?"
Tử Hàn lòng nóng như lửa đốt, suy nghĩ cũng trở nên bi quan hơn.
Tử Hàn biết chỉ cần nói đến an nguy của tỷ ấy thì bọn họ cũng nôn nóng không thua kém gì hắn.
Tử Tam và Tử Nhất bị Tử Hàn nắm được thóp, cả hai im phắc không nói được lời nào nữa. Tử Hàn nói cũng có lý. Nếu như hai ngày này nàng thật sự xảy ra chuyện gì thì… bọn họ không dám nghĩ tới.
"Tối nay chúng ta lập tức đột nhập vào trong cung tìm Thái tử Tây Nhạc". Tử Hàn rèn sắt khi còn nóng.
"Đột nhập? Quá nguy hiểm đi! Nếu bị phát hiện, chúng ta có mười cái mạng cũng chạy không thoát". Tử Tam lo lắng nói.
"Chúng ta sẽ cẩn thận không làm kinh động kẻ khác. Chỉ cần gặp Thái tử hỏi xong sự việc cần hỏi liền đi ngay". Tử Hàn không chịu buông tha.
"Được. Vậy thì tối nay chúng ta sẽ vào cung. Thái tử Tây Nhạc Đông Phương Thiếu Khanh là một cao thủ nhất lưu. Thiếu chủ, cậu phải phối hợp với chúng ta, không nên manh động.". Tử Nhất nhanh chóng đưa ra lời quyết định chính thức.
"Được". Tử Hàn cười vui vẻ.
Trong hoàng cung, trên mái ngói khách viện sứ đoàn, gió lạnh nhè nhẹ thổi tung vạt áo hai nam tử đang đứng trên nóc nhà.
Tần Liệt hai tay chắp ra sau lưng.
"Nghe tin Thái tử Điện hạ hơn hai tháng trước bị thương không nhẹ?"
"Haha! Chiến Vương thông tin linh thông. Chỉ là vết thương nhỏ, bổn Điện hạ đã không vấn đề rồi, nếu Chiến Vương không ngại có thể thử giao lưu vài chiêu". Nhắc đến chuyện bị trọng thương, lòng hắn lại nhói lên. Nàng ấy thật sự đã…?
"Thái tử đùa giỡn. Chúng ta còn nhiều cơ hội, không cần thiết phải là lúc này. Ta cũng không phải hạng người thích thừa cơ lợi dụng".
Tần Liệt là đang đâm chọt hắn chuyện năm đó sao?
Đông Phương Thiếu Khanh cười khổ. "Chuyện năm đó là cách làm của ta không quang minh. Nhưng lúc đấy chúng ta là đang ở trên chiến trường, nếu không nhân lúc ngươi đang bị thương mà xuất binh, không lẽ phải đợi tới khi ngươi mạnh mẽ? Ta cũng không ngốc!"
Hắn cũng bất giác đổi cách xưng hô, không còn khách khí như vừa rồi nữa.
"Đúng vậy. Nên bây giờ chúng ta mới có thể đứng chung một chỗ thế này".
Tần Liệt cũng không tiếp tục đâm thọc hắn nữa.
Hai người ôn lại vài câu chuyện cũ rồi đường ai nấy đi.
Đông Phương Thiếu Khanh vừa tiễn Tần Liệt đi liền trở về trong viện của mình. Vừa bước chân vào phòng hắn đã cảm nhận được hai cỗ khí tức xa lạ. Bên ngoài thủ vệ vẫn nghiêm trang trấn thủ không chút kẽ hở, vậy mà phòng ngủ của hắn lại có hai kẻ đột nhập vào. Hai người này thậm chí còn không thèm che giấu khí tức.
Hắn thong dong đi đến bên bàn ngồi xuống rót ra ba ly trà rồi cầm lên một ly tự mình uống một hớp.
"Hai vị, mời dùng trà. Nửa đêm nửa hôm nếu như hai vị còn không chịu lộ diện, bổn Điện sẽ không nương tay". Nói xong liền muốn ra tay rút kiếm.
Đúng lúc này, tử Nhất nhanh hơn một bước bước ra,"Thái tử Điện hạ xin dừng tay". Lời nói vừa dứt cả hai người đều đã xuất hiện giữa phòng.
"Thái tử, xin thứ lỗi cho sự mạo phạm của huynh đệ chúng ta, nhưng chúng ta tới hoàn toàn không có ý xấu, chỉ là muốn hỏi Thái tử một việc,"
Đông Phương Thiếu Khanh nhìn hai người hắc bào trùm kín toàn thân trước mặt một lúc vẫn không nhìn ra chút sát ý nào từ hai người, lúc này mới mở miệng, "Nói đi".
"Nghe nói, gần ba tháng trước ngài từng gặp qua một nữ tử mặc váy tím gọi là bà chủ Diệp hay có thể gọi là Diệp Hạ. Không biết có thật không?"
Đông Phương Thiếu Khanh run lên. Tròng mắt sóng chuyển dữ dội, "Đúng là có chuyện này, không biết hai vị đây là..?
"Bọn ta là thuộc hạ làm việc dưới trướng của nàng. Đã nhiều ngày không biết tin tức của chủ tử nên mới không có cách nào phải tìm đến ngài để hỏi. Nghe nói ngài là người cuối cùng tiếp xúc với nàng, không biết lần cuối ngài gặp nàng ấy là ở chỗ nào?"
" Vô ích thôi, ta đã tìm kiếm gần hai tháng nhưng không tìm được gì!" Nét mặt hắn cũng ảm đạm đi không ít.
"Mong ngài có thể nói cho chúng ta biết chỗ ấy".
"Vách núi Thiên Sơn".
Vách núi?
Vách núi! Sao có thể?
Trong chỗ tối Tử Hàn nghe thấy vậy, từ sâu trong linh hồn như muốn sụp đổ. Hơi thở lập tức bị dao động.
Đông Phương Thiếu Khanh cũng có phần kinh ngạc. Còn có người khác. Vậy mà hắn không hề phát hiện ra. Người này chắc chắn luyện công pháp chuyên về ẩn nấp.
"Đã làm phiền Thái tử, cáo từ".
Hai người Tử Nhất và Tử Tam cũng phát hiện ra sự biến hóa của Tử Hàn lập tức chắp tay nói lời cáo từ rồi túm lấy Tử Hàn cùng nhanh chóng rời đi. Để lại Đông Phương Thiếu Khanh một mình thẫn thờ nhìn ra ngoài màn đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.