Chương 18: Nàng Trở Về Khi Nào?
Nhóc Lê Minh
01/04/2021
Tần Liệt vừa về đến phủ liền gặp ngay Bạch Y đang đứng đợi hắn trước cổng chính. Bạch Y hành lễ xong liền một mực cúi đầu theo hắn vào trong thư phòng, lúc này Tần Liệt mới hỏi, "Có tin gì sao?"
Bạch Y nét mặt thập phần ngưng trọng. "Bẩm Vương gia, người của chúng ta ở Tây Nhạc quốc có tin tình báo: nơi biên quan khu vực ba thành tiếp giáp giữa Tây Nhạc và ba tiểu bang hoang man, kể từ một tháng trước có không ít người trà trộn vào Tây Nhạc. Bọn họ lấy rất nhiều thân phận khác nhau, nạn dân, thương nhân, lang y, tăng nhân,v.v, tất cả đều là những người trẻ tuổi, bọn họ chia ra thành từng nhóm nhỏ tốp ba tốp năm chứ không theo đoàn đội gì. nam nữ đều có nhưng phần lớn là nam nhân. Nhưng điều quan trọng là bọn họ không hề dừng lại ở Tây Nhạc mà tiếp tục hướng về phía Đông Thương chúng ta. Vừa rồi thuộc hạ còn nhận được tin từ chỗ khách điếm Chi Lan: xuất hiện ba người không rõ lai lịch, khí thế bất phàm, bọn họ đều có võ công không tầm thường".
Tần Liệt hơi nheo mắt. "Có thể xác định được số lượng cụ thể không?"
"Bẩm Vương gia, tạm thời không thể. Số người vượt biên số lượng ngày càng tăng. Từ lúc phát hiện những người vượt biên này không dừng lại ở Tây Nhạc thì con số đã trên bốn trăm. Đến thời điểm này đã qua không ít ngày mà con số vẫn đang không ngừng tăng lên".
"Phía Triều đình Tây Nhạc không có động tĩnh gì sao?"
"Phía Tây Nhạc mấy năm nay vẫn đang hết sức hoan nghênh các tiểu bang đầu quân vào quốc gia bọn họ nên việc dân chúng của các tiểu bang di dời vào trong thành cũng thường xuyên xảy ra. Bọn họ cũng thực hiện chính sách khoan hồng, mắt nhắm mắt mở xem như không biết. Nên cho đến lúc họ nhận thấy được có điều bất thường thì đã không thể kiểm soát được nữa".
Chuyện này nghiêm trọng đây.
"Báo tin cho tất cả quan viên tướng lĩnh có chức vụ trấn giữ biên quan và kiểm soát người ra vào thành, bổn Vương có lệnh lập tức triệu tập".
"Vâng, thuộc hạ đi ngay".
Chuyện này quả thực không phải là chuyện nhỏ.
Màn đêm đã sắp bị ánh sáng thay thế mà ánh nến trong thư phòng Chiến Vương vẫn chưa tắt.
Hai ngày sau trong cung yến hội được tổ chức linh đình, pháo hoa được bắn xuyên suốt buổi cung yến. Dân chúng toàn kinh đô cũng cùng hoà chung vào không khí vui mừng này, khắp nơi đều trông thấy khuôn mặt rạng rỡ tươi cười.
Đông Phương Thiếu Khanh rót một chén rượu đứng lên trước mặt Hoàng đế và văn võ bá quan Đông Thương.
"Đông Thương Bệ hạ, bổn Điện hạ muốn xin phép ngài cho ta cùng Chiến Vương cụng chung một ly vì tình hữu nghị giữa hai nước chúng ta bốn năm nay, không biết ngài thấy thế nào?"
"Được, được, tất nhiên là được. Chúng ta hai nước có ngày này cũng là nhờ vào một trận đánh vang danh của hai vị, hai vị dĩ nhiên phải uống với nhau nhiều một chút".
"Người đâu? - mau rót rượu cho Vương gia."
Một cung nữ nhanh chóng bê bình rượu đến bên bàn của Tần Liệt rót đầy ly trên tay hắn rồi nhanh chóng lui ra.
Tần Liệt và Đông Phương Thiếu Khanh cùng nâng ly uống cạn, sau đó Đông Phương Thiếu Khanh rót tiếp một ly hướng về phía Tần Liệt hỏi dò: "Nghe nói không lâu trước đây Chiến Vương đã cưới Trắc Phi, không biết là vị nào? Có thể ra mắt cho Bổn Điện cùng các vị trong sứ đoàn chiêm ngưỡng hay không?"
"Thật ngại quá. Đã làm Thái tử phải thất vọng rồi. Tiện nội hơn nửa tháng trước đột nhiên phát bệnh đã rời kinh đến nơi thanh tĩnh dưỡng bệnh nên cung yến hôm nay nàng không thể có mặt". Tần Liệt cũng tự mình rót một ly.
"Là bổn Điện đã thất lễ rồi, ta tự phạt mình một ly". Nói xong liền nốc cạn ly rượu trong tay.
Đông Phương Thiếu Khanh lại liếc nhìn thất công chúa Đông Phương Nhược Vy một chút rồi nói, "Để có thể làm cho tình hữu nghị giữa hai nước chúng ta càng thêm khăng khít, Tây Nhạc chúng ta có ý muốn hai nước liên hôn, không biết Chiến Vương cảm thấy ý này thế nào?"
"Thái tử đây là nhìn trúng vị tiểu thư nào của Đông Thương sao?"
Đông Thương chỉ có duy nhất một công chúa đã có phò mã.
Lời hắn vừa dứt, không ít tiểu thư bắt đầu rục rịch, một số người lại e thẹn cúi đầu.
Tần Liệt thừa biết ý đồ của Đông Phương Thiếu Khanh nhưng hắn sao có thể để hắn ta toại nguyện được.
Đông Phương Thiếu Khanh cười khổ. "Không phải như vậy. Bổn Điện cũng không có ý đó, chỉ là.. nếu Chiến Vương vừa ý nữ tử nào của Tây Nhạc, chúng ta sẵn lòng chúc phúc cho ngài." Hắn cũng không thể trực tiếp đề cử thất công chúa được. Nếu như Tần Liệt không chịu nể mặt trực tiếp chối từ hoặc đẩy sang cho người khác, thất công chúa sẽ mất hết mặt mũi, hắn cũng không biết phải ăn nói thế nào với nàng.
Đông Phương Nhược Vy cũng là một mỹ nhân xinh đẹp, lại điềm đạm đáng yêu, nhưng người như Tần Liệt có biết bao nữ nhân dung mạo xinh đẹp, danh phận tôn quý muốn gả cho hắn mà không được.
Đông Phương Nhược Vy thất vọng cúi đầu. Nàng biết nàng đã thất bại.
"Đa tạ Thái tử Điện hạ quan tâm, bổn Vương cùng Trắc phi vẫn đang trong giai đoạn mặn nồng không muốn phá vỡ khoảnh khắc này quá sớm".
Như trong dự đoán, Tần Liệt trực tiếp khéo léo từ chối đề nghị này.
Để xua tan đi bầu không khí gượng gạo này hoàng hậu liền đề nghị các tiểu thư khuê tú thi triển tài nghệ để góp vui cho cung yến. Các vị tiểu thư cũng lần lượt thi nhau bước ra khỏi hàng tự mình đề cử. Người đầu tiên chính là Kinh thành đệ nhất tài nữ Tô Ngọc Liên - nữ nhi của Tô Thượng thư.
Mỹ nhân yểu điệu bước ra nhún người hành lễ. Tiếng đàn trầm bổng du dương vang lên trong đại điện. Làn váy đỏ thắm uốn lượn, ống ta áo tung bay. Thân hình vũ mỵ vẽ ra những đường con xảo diệu. Trong mắt Tần Liệt hiện lên hình ảnh "túy 'bà' say rượu" trên bờ hồ, khoé miệng hơi hơi có một độ cong không dễ gì phát giác.
Cung yến lại được tiếp tục với những màn biểu diễn của các vị tiểu thư khuê tú. Tiếng đàn ca và âm thanh trầm trồ khen ngợi.
Trên bầu trời đêm. Nơi không ai nhìn thấy, bóng dáng ngạo thiên hùng vĩ lại lần nữa lướt trên bầu trời Tây Nhạc, hướng về phía Đông Thương mà đến.
Tên kia vậy mà đã đuổi đến Đông Thương tìm nàng.
Trong lòng nàng tự trách không thôi. Nàng đã xem nhẹ tầm quan trọng của mình trong lòng hắn. Nếu biết trước thế này nàng đã tìm mọi biện pháp truyền tin cho người của nàng ở Tây Nhạc rồi.
Tốc độ nhanh chóng của Tử Phong chưa bao giờ làm nàng thất vọng. Chỉ trong vòng một ngày một đêm nàng đã về đến khu rừng mơ phía sau Vương phủ. Giờ đã là chập tối hôm sau.
Viện của nàng hoàn toàn không thay đổi chút gì, vẫn tĩnh lặng như trước. Chỉ là Tử Cầm và Tử Vũ cũng không ở đây, chỉ có mấy nha hoàn đang quét tước trong viện. Nàng chắn trước mặt một nha hoàn đang thẫn thờ vì sự xuất hiện đột ngột của nàng. "Diệp Cầm và Diệp Vũ đâu?"
Nha hoàn kia nghe nàng hỏi mà ngây người, "Không phải hai người họ theo người đến Thanh Phong Am để dưỡng bệnh sao? Bọn họ không cùng ngài trở về ư?" Trắc Vương phi trở về từ khi nào sao không nghe ai thông báo vậy?
Tô Nguyệt Như lập tức hiểu ra. Là Tần Liệt đã đưa các nàng đi để tránh rắc rối khi nàng đột nhiên biến mất.
Nàng không trả lời nàng ấy mà trực tiếp đi đến viện của Tần Liệt.
Trong thư phòng, Tần Liệt đứng ngây người nhìn người đột nhiên xuất hiện xông vào thư phòng hắn, hiện đang đứng trước mặt hắn. Trong đầu cũng xuất hiện hai câu hỏi lớn giống như nha hoàn quét sân trước đó:
Nàng trở về từ khi nào?
Sao không có ai báo với hắn?
Tần Liệt còn chưa kịp mở miệng hỏi nàng thì đã nghe nàng nói trước.
"Vương gia có thể cho người đón nha hoàn của ta về được rồi". Trong giọng nói mang theo chút gấp gáp.
Nói xong nàng quay sang nhìn Lãnh Mộ Hiên ngồi một bên tay cầm hạt dưa đang trợn mắt há miệng nhìn nàng, nét mặt ngưng trọng nói:
"Ngươi. Đi theo ta".
Hồng Y, Tử Y, Thanh Y đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn Lãnh Mộ Hiên.
Gọi hắn đi làm gì? Nàng nhận thức Lãnh Mộ Hiên sao?
Tô Nguyệt Như không thèm nhìn phản ứng của đám người kia, nàng xoay người dẫn đầu đi trước.
Nữ nhân này thật tà môn!
Lãnh Mộ Hiên trong lòng thầm mắng một câu, ném hạt dưa lại lên bàn cắp đít chạy theo.
Hai người này đã biết nhau từ trước!!
Bốn người trong phòng trong đầu đều vang lên chung một câu như vậy.
Sau khi mang theo Lãnh Mộ Hiên về đến Tây viện, nàng liền nhìn chằm chằm vào Lãnh Mộ Hiên rồi nói ra một câu rất chân thành: "Ở nơi này ta chỉ tin tưởng ngươi".
Lãnh Mộ Hiên trong lòng nở hoa.
"Nên ngươi phải giúp ta".
Lãnh Mộ Hiên trong lòng vang lên tiếng chuông.
"Không thể nói cho bất kì ai".
Lãnh Mộ Hiên nuốt nước bọt cái ực.
"Ngươi phải tự mình đi làm".
Lãnh Mộ Hiên gian nan gật đầu.
"Tìm cho ta tung tích ba người đi cùng nhau: Một thiếu niên mười bốn tuổi, một nam tử hai mươi tám tuổi và một người hai mươi bốn tuổi. Ba người này ba ngày trước mới xuất hiện ở kinh thành".
Lãnh Mộ Hiên ngây ngô nhìn vào mắt Tô Nguyệt Như, bị đôi mắt sâu thẳm của nàng hút đi vào không tài nào thoát ra được.
Hắn là thần y. Xin nhắc lại lần nữa: hắn là thần y. Đâu phải chuyên gia tìm người. Vậy mà hắn vẫn cứ ngu ngốc nhận lấy nhiệm vụ này.
Từ khi Chiến Vương có lệnh điều tra khắt khe danh tính của những người muốn vào thành, những người vượt biên hầu như không thể dùng cách quang minh chính đại để vào thành. Số người vào được trong thành đã bị giảm xuống rất nhiều. Hầu như không thể lọt qua.
Nhưng bọn họ cũng không phải là người bình thường nên vẫn có nhiều người dùng biện pháp khác vượt qua được trạm kiểm soát nghiêm ngặt của người dưới trướng Tần Liệt.
Điển hình chính là một nhóm bốn người vừa bước chân vào thành này. Một nam tử trẻ tuổi bị cụt một chân, một trung niên nam tử bị thiếu một mắt, một thiếu nữ mặt mày trắng bệch, lúc nào cũng ho sù sụ(nam giả nữ) và một lão phu xe chở ba người đi khắp thiên hạ tìm thần y chữa bệnh.
Ai có thể nghĩ đến trong bốn người này thì đã có ba người là tướng quân mỗi người trong tay đều có hai vạn binh sĩ hùng mạnh nhất Sâm Lâm đế quốc.
Tô Nguyệt Như lòng nóng như lửa đốt. Nàng ở Tây Nhạc nhận được tin Tử Hàn ba người bọn họ đến Đông Thương là muốn gặp Thái Tử Tây Nhạc để hỏi tung tích về nàng, nhưng không biết bọn họ đã gặp nhau hay chưa? Không được, nàng phải đi hỏi Đông Phương Thiếu Khanh một chuyến mới được. Giờ này chắc hắn vẫn ở trong cung.
Nhoáng lên một cái, thân ảnh nàng đã biến mất khỏi phòng.
Bạch Y nét mặt thập phần ngưng trọng. "Bẩm Vương gia, người của chúng ta ở Tây Nhạc quốc có tin tình báo: nơi biên quan khu vực ba thành tiếp giáp giữa Tây Nhạc và ba tiểu bang hoang man, kể từ một tháng trước có không ít người trà trộn vào Tây Nhạc. Bọn họ lấy rất nhiều thân phận khác nhau, nạn dân, thương nhân, lang y, tăng nhân,v.v, tất cả đều là những người trẻ tuổi, bọn họ chia ra thành từng nhóm nhỏ tốp ba tốp năm chứ không theo đoàn đội gì. nam nữ đều có nhưng phần lớn là nam nhân. Nhưng điều quan trọng là bọn họ không hề dừng lại ở Tây Nhạc mà tiếp tục hướng về phía Đông Thương chúng ta. Vừa rồi thuộc hạ còn nhận được tin từ chỗ khách điếm Chi Lan: xuất hiện ba người không rõ lai lịch, khí thế bất phàm, bọn họ đều có võ công không tầm thường".
Tần Liệt hơi nheo mắt. "Có thể xác định được số lượng cụ thể không?"
"Bẩm Vương gia, tạm thời không thể. Số người vượt biên số lượng ngày càng tăng. Từ lúc phát hiện những người vượt biên này không dừng lại ở Tây Nhạc thì con số đã trên bốn trăm. Đến thời điểm này đã qua không ít ngày mà con số vẫn đang không ngừng tăng lên".
"Phía Triều đình Tây Nhạc không có động tĩnh gì sao?"
"Phía Tây Nhạc mấy năm nay vẫn đang hết sức hoan nghênh các tiểu bang đầu quân vào quốc gia bọn họ nên việc dân chúng của các tiểu bang di dời vào trong thành cũng thường xuyên xảy ra. Bọn họ cũng thực hiện chính sách khoan hồng, mắt nhắm mắt mở xem như không biết. Nên cho đến lúc họ nhận thấy được có điều bất thường thì đã không thể kiểm soát được nữa".
Chuyện này nghiêm trọng đây.
"Báo tin cho tất cả quan viên tướng lĩnh có chức vụ trấn giữ biên quan và kiểm soát người ra vào thành, bổn Vương có lệnh lập tức triệu tập".
"Vâng, thuộc hạ đi ngay".
Chuyện này quả thực không phải là chuyện nhỏ.
Màn đêm đã sắp bị ánh sáng thay thế mà ánh nến trong thư phòng Chiến Vương vẫn chưa tắt.
Hai ngày sau trong cung yến hội được tổ chức linh đình, pháo hoa được bắn xuyên suốt buổi cung yến. Dân chúng toàn kinh đô cũng cùng hoà chung vào không khí vui mừng này, khắp nơi đều trông thấy khuôn mặt rạng rỡ tươi cười.
Đông Phương Thiếu Khanh rót một chén rượu đứng lên trước mặt Hoàng đế và văn võ bá quan Đông Thương.
"Đông Thương Bệ hạ, bổn Điện hạ muốn xin phép ngài cho ta cùng Chiến Vương cụng chung một ly vì tình hữu nghị giữa hai nước chúng ta bốn năm nay, không biết ngài thấy thế nào?"
"Được, được, tất nhiên là được. Chúng ta hai nước có ngày này cũng là nhờ vào một trận đánh vang danh của hai vị, hai vị dĩ nhiên phải uống với nhau nhiều một chút".
"Người đâu? - mau rót rượu cho Vương gia."
Một cung nữ nhanh chóng bê bình rượu đến bên bàn của Tần Liệt rót đầy ly trên tay hắn rồi nhanh chóng lui ra.
Tần Liệt và Đông Phương Thiếu Khanh cùng nâng ly uống cạn, sau đó Đông Phương Thiếu Khanh rót tiếp một ly hướng về phía Tần Liệt hỏi dò: "Nghe nói không lâu trước đây Chiến Vương đã cưới Trắc Phi, không biết là vị nào? Có thể ra mắt cho Bổn Điện cùng các vị trong sứ đoàn chiêm ngưỡng hay không?"
"Thật ngại quá. Đã làm Thái tử phải thất vọng rồi. Tiện nội hơn nửa tháng trước đột nhiên phát bệnh đã rời kinh đến nơi thanh tĩnh dưỡng bệnh nên cung yến hôm nay nàng không thể có mặt". Tần Liệt cũng tự mình rót một ly.
"Là bổn Điện đã thất lễ rồi, ta tự phạt mình một ly". Nói xong liền nốc cạn ly rượu trong tay.
Đông Phương Thiếu Khanh lại liếc nhìn thất công chúa Đông Phương Nhược Vy một chút rồi nói, "Để có thể làm cho tình hữu nghị giữa hai nước chúng ta càng thêm khăng khít, Tây Nhạc chúng ta có ý muốn hai nước liên hôn, không biết Chiến Vương cảm thấy ý này thế nào?"
"Thái tử đây là nhìn trúng vị tiểu thư nào của Đông Thương sao?"
Đông Thương chỉ có duy nhất một công chúa đã có phò mã.
Lời hắn vừa dứt, không ít tiểu thư bắt đầu rục rịch, một số người lại e thẹn cúi đầu.
Tần Liệt thừa biết ý đồ của Đông Phương Thiếu Khanh nhưng hắn sao có thể để hắn ta toại nguyện được.
Đông Phương Thiếu Khanh cười khổ. "Không phải như vậy. Bổn Điện cũng không có ý đó, chỉ là.. nếu Chiến Vương vừa ý nữ tử nào của Tây Nhạc, chúng ta sẵn lòng chúc phúc cho ngài." Hắn cũng không thể trực tiếp đề cử thất công chúa được. Nếu như Tần Liệt không chịu nể mặt trực tiếp chối từ hoặc đẩy sang cho người khác, thất công chúa sẽ mất hết mặt mũi, hắn cũng không biết phải ăn nói thế nào với nàng.
Đông Phương Nhược Vy cũng là một mỹ nhân xinh đẹp, lại điềm đạm đáng yêu, nhưng người như Tần Liệt có biết bao nữ nhân dung mạo xinh đẹp, danh phận tôn quý muốn gả cho hắn mà không được.
Đông Phương Nhược Vy thất vọng cúi đầu. Nàng biết nàng đã thất bại.
"Đa tạ Thái tử Điện hạ quan tâm, bổn Vương cùng Trắc phi vẫn đang trong giai đoạn mặn nồng không muốn phá vỡ khoảnh khắc này quá sớm".
Như trong dự đoán, Tần Liệt trực tiếp khéo léo từ chối đề nghị này.
Để xua tan đi bầu không khí gượng gạo này hoàng hậu liền đề nghị các tiểu thư khuê tú thi triển tài nghệ để góp vui cho cung yến. Các vị tiểu thư cũng lần lượt thi nhau bước ra khỏi hàng tự mình đề cử. Người đầu tiên chính là Kinh thành đệ nhất tài nữ Tô Ngọc Liên - nữ nhi của Tô Thượng thư.
Mỹ nhân yểu điệu bước ra nhún người hành lễ. Tiếng đàn trầm bổng du dương vang lên trong đại điện. Làn váy đỏ thắm uốn lượn, ống ta áo tung bay. Thân hình vũ mỵ vẽ ra những đường con xảo diệu. Trong mắt Tần Liệt hiện lên hình ảnh "túy 'bà' say rượu" trên bờ hồ, khoé miệng hơi hơi có một độ cong không dễ gì phát giác.
Cung yến lại được tiếp tục với những màn biểu diễn của các vị tiểu thư khuê tú. Tiếng đàn ca và âm thanh trầm trồ khen ngợi.
Trên bầu trời đêm. Nơi không ai nhìn thấy, bóng dáng ngạo thiên hùng vĩ lại lần nữa lướt trên bầu trời Tây Nhạc, hướng về phía Đông Thương mà đến.
Tên kia vậy mà đã đuổi đến Đông Thương tìm nàng.
Trong lòng nàng tự trách không thôi. Nàng đã xem nhẹ tầm quan trọng của mình trong lòng hắn. Nếu biết trước thế này nàng đã tìm mọi biện pháp truyền tin cho người của nàng ở Tây Nhạc rồi.
Tốc độ nhanh chóng của Tử Phong chưa bao giờ làm nàng thất vọng. Chỉ trong vòng một ngày một đêm nàng đã về đến khu rừng mơ phía sau Vương phủ. Giờ đã là chập tối hôm sau.
Viện của nàng hoàn toàn không thay đổi chút gì, vẫn tĩnh lặng như trước. Chỉ là Tử Cầm và Tử Vũ cũng không ở đây, chỉ có mấy nha hoàn đang quét tước trong viện. Nàng chắn trước mặt một nha hoàn đang thẫn thờ vì sự xuất hiện đột ngột của nàng. "Diệp Cầm và Diệp Vũ đâu?"
Nha hoàn kia nghe nàng hỏi mà ngây người, "Không phải hai người họ theo người đến Thanh Phong Am để dưỡng bệnh sao? Bọn họ không cùng ngài trở về ư?" Trắc Vương phi trở về từ khi nào sao không nghe ai thông báo vậy?
Tô Nguyệt Như lập tức hiểu ra. Là Tần Liệt đã đưa các nàng đi để tránh rắc rối khi nàng đột nhiên biến mất.
Nàng không trả lời nàng ấy mà trực tiếp đi đến viện của Tần Liệt.
Trong thư phòng, Tần Liệt đứng ngây người nhìn người đột nhiên xuất hiện xông vào thư phòng hắn, hiện đang đứng trước mặt hắn. Trong đầu cũng xuất hiện hai câu hỏi lớn giống như nha hoàn quét sân trước đó:
Nàng trở về từ khi nào?
Sao không có ai báo với hắn?
Tần Liệt còn chưa kịp mở miệng hỏi nàng thì đã nghe nàng nói trước.
"Vương gia có thể cho người đón nha hoàn của ta về được rồi". Trong giọng nói mang theo chút gấp gáp.
Nói xong nàng quay sang nhìn Lãnh Mộ Hiên ngồi một bên tay cầm hạt dưa đang trợn mắt há miệng nhìn nàng, nét mặt ngưng trọng nói:
"Ngươi. Đi theo ta".
Hồng Y, Tử Y, Thanh Y đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn Lãnh Mộ Hiên.
Gọi hắn đi làm gì? Nàng nhận thức Lãnh Mộ Hiên sao?
Tô Nguyệt Như không thèm nhìn phản ứng của đám người kia, nàng xoay người dẫn đầu đi trước.
Nữ nhân này thật tà môn!
Lãnh Mộ Hiên trong lòng thầm mắng một câu, ném hạt dưa lại lên bàn cắp đít chạy theo.
Hai người này đã biết nhau từ trước!!
Bốn người trong phòng trong đầu đều vang lên chung một câu như vậy.
Sau khi mang theo Lãnh Mộ Hiên về đến Tây viện, nàng liền nhìn chằm chằm vào Lãnh Mộ Hiên rồi nói ra một câu rất chân thành: "Ở nơi này ta chỉ tin tưởng ngươi".
Lãnh Mộ Hiên trong lòng nở hoa.
"Nên ngươi phải giúp ta".
Lãnh Mộ Hiên trong lòng vang lên tiếng chuông.
"Không thể nói cho bất kì ai".
Lãnh Mộ Hiên nuốt nước bọt cái ực.
"Ngươi phải tự mình đi làm".
Lãnh Mộ Hiên gian nan gật đầu.
"Tìm cho ta tung tích ba người đi cùng nhau: Một thiếu niên mười bốn tuổi, một nam tử hai mươi tám tuổi và một người hai mươi bốn tuổi. Ba người này ba ngày trước mới xuất hiện ở kinh thành".
Lãnh Mộ Hiên ngây ngô nhìn vào mắt Tô Nguyệt Như, bị đôi mắt sâu thẳm của nàng hút đi vào không tài nào thoát ra được.
Hắn là thần y. Xin nhắc lại lần nữa: hắn là thần y. Đâu phải chuyên gia tìm người. Vậy mà hắn vẫn cứ ngu ngốc nhận lấy nhiệm vụ này.
Từ khi Chiến Vương có lệnh điều tra khắt khe danh tính của những người muốn vào thành, những người vượt biên hầu như không thể dùng cách quang minh chính đại để vào thành. Số người vào được trong thành đã bị giảm xuống rất nhiều. Hầu như không thể lọt qua.
Nhưng bọn họ cũng không phải là người bình thường nên vẫn có nhiều người dùng biện pháp khác vượt qua được trạm kiểm soát nghiêm ngặt của người dưới trướng Tần Liệt.
Điển hình chính là một nhóm bốn người vừa bước chân vào thành này. Một nam tử trẻ tuổi bị cụt một chân, một trung niên nam tử bị thiếu một mắt, một thiếu nữ mặt mày trắng bệch, lúc nào cũng ho sù sụ(nam giả nữ) và một lão phu xe chở ba người đi khắp thiên hạ tìm thần y chữa bệnh.
Ai có thể nghĩ đến trong bốn người này thì đã có ba người là tướng quân mỗi người trong tay đều có hai vạn binh sĩ hùng mạnh nhất Sâm Lâm đế quốc.
Tô Nguyệt Như lòng nóng như lửa đốt. Nàng ở Tây Nhạc nhận được tin Tử Hàn ba người bọn họ đến Đông Thương là muốn gặp Thái Tử Tây Nhạc để hỏi tung tích về nàng, nhưng không biết bọn họ đã gặp nhau hay chưa? Không được, nàng phải đi hỏi Đông Phương Thiếu Khanh một chuyến mới được. Giờ này chắc hắn vẫn ở trong cung.
Nhoáng lên một cái, thân ảnh nàng đã biến mất khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.