Chương 5: Trắc Phi Bị Hoán
Nhóc Lê Minh
20/03/2021
Rất nhanh ngày Chiến Vương phủ đón dâu liền phải tới.
Cũng là ngày Tề nhị thiếu gia Tề Diên rước tân nương tử vào cửa.
Trong Tô gia một mảnh vui mừng.
Rốt cục có thể tiễn vị tôn đại phật này đi, Tô trường Phong cuối cùng cũng xả ra được hết nỗi uốt nghẹn bị kìm nén suốt thời gian qua.
Tô phu nhân và Tô Ngọc liên cũng như trút được gánh nặng.
Mành lụa đỏ bay phất phới. Chữ hỉ đỏ dán khắp cửa phòng tân hôn. Hỉ phòng đỏ tươi một mảnh. Triệu Như Yên đầu óc choáng váng ngồi trên giường hỉ. Nàng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ lúc khi gặp một đội rước dâu khác kia, đột nhiên kiệu của nàng run lên lảo đảo, làm nàng nghiêng ngã đầu bị va chạm vào thành kiệu khiến cho nàng bị choáng váng đầu óc, hôn mê một lúc, đến nay trong đầu vẫn còn có chút mơ hồ. Nàng đã gắng gượng chống cự đến lúc làm xong lễ bái đường liền có chút không chịu nổi.
"Hương nhi, Linh nhi…"
Nàng cố gọi thêm lần nữa. Nãy giờ nàng đã gọi hai nha hoàn hồi môn của mình mấy lần vẫn không thấy ai đáp lời. Nàng bắt đầu có dự cảm không tốt. Đầu nàng càng ngày càng nặng, mí mắt cũng nặng trĩu. Trước khi hai mắt nàng hoàn toàn nhắm chặt, chỉ kịp nhìn thấy một thân hỉ phục màu đỏ bước chân lảo đảo tiến về phía nàng.
Một lúc sau, trong hỉ phòng bắt đầu phát ra tiếng ồ ồ thở dốc của nam nhân, cùng âm thanh nỉ non rên rỉ của nữ nhân, Tử Cầm và Tử Vũ làm nhiệm vụ đứng canh gác ở bên ngoài, có chút mặt đỏ tai hồng, không dám nhìn ngẩng mặt nhìn sang nhau, sợ đối phương nhìn ra vẻ lúng túng xấu hổ của mình.
Hai nàng vẫn còn là khuê nữ a~.
Chủ tử vậy mà ra lệnh cho các nàng phải canh chừng ở ngoài tân phòng cho đến khi có người của vương phủ tiến đến mới được rời đi.
Phải đứng ở đây nghe những âm thanh ái muội này đến bao giờ a~.
Hai nàng khóc không ra nước mắt.
Trong Chiến Vương phủ.
Tân phòng được đặt ở một toà viện không lớn lắm, nằm ở vị trí phía tây của vương phủ. Phía bắc là viện của Chiến vương, phía nam là nơi ở của bảy vị mỹ nhân được tặng cho Chiến vương. Phía đông là hoa viên rộng lớn.
Trong tân phòng, Tô Nguyệt Như mặc hỉ phục ngồi trên giường được một lúc liền cảm thấy có chút mệt, nàng ghé người dựa lưng ra sau chợp mắt một chút.
Hai nha hoàn đứng bên cạnh thấy thế cũng có chút sốt ruột. Một người liền tiến đến gần nàng nhẹ giọng hỏi. " Tiểu thư, người thấy mệt rồi sao? Người có đói bụng không, hay Linh nhi lấy chút gì cho người ăn trước đi được không?".
Hai người này chính là hai nha hoàn hồi môn Linh nhi và Hương nhi của Triệu tiểu thư Triệu Như Yên.
Linh nhi vừa bưng đĩa điểm tâm trên bàn lên thì bên ngoài có người tiến đến. Là Chương đại quản gia của vương phủ đến truyền lời của Vương gia.
Chương quản gia đứng ngoài tân phòng cao giọng nói cho người trong phòng nghe.
"Trắc Vương phi, Vương gia lệnh cho nô tài chuyển lời; tối nay Vương gia không thể đến chỗ của Ngài, bảo Ngài không cần đợi".
Nói xong không đợi người trong phòng trả lời, liền nhanh chóng rời đi.
Chiến vương hoàn toàn không cho hữu thừa tướng chút mặt mũi nào.
Bởi vì Trắc Phi cũng là thiếp nên Chiến vương phủ không treo lụa đỏ, giăng đèn kết hoa, không tổ chức tiệc riệu đãi khách.
Toàn bộ đều làm như cách một thiếp thất vào cửa giống như nhà bình thường.
Cho nên lúc hỉ kiệu được đưa vào Chiến Vương phủ là đưa vào bằng cửa sau.
Hương nhi cùng Linh nhi nghe quản gia truyền lời xong, có chút buồn bã, đau lòng nhìn tiểu thư.
Linh nhi đặt đĩa bánh xuống trên bàn nhẹ giọng nói, "Tiểu thư, đêm nay Vương gia sẽ không tới, vậy để nô tỳ giúp ngài gỡ mũ phượng xuống trước cho nhẹ đầu".
Nói xong liền đưa tay ra vén khăn hỉ lên.
Tay Linh nhi run lên, lui người ra phía sau té trên mặt đất, trợn mắt khiếp sợ nhìn dung nhan xa lạ trước mặt. Ngón tay chỉ vào mặt Tô Nguyệt Như lắp bắp, "Ngươi…ngươi…ngươi là ai? Tiểu thư nhà ta đâu?".
Hương nhi đứng một bên khiếp sợ nhìn Tô Nguyệt Như, một lúc sau lao ra khỏi tân phòng gào to gọi người đến.
"Người đâu?"
"Người đâu? Mau đến đây!."
Tiếng gào của Hương nhi làm kinh động rất nhiều người. Hộ vệ, nha hoàn, ma ma, quản gia trong phủ gần đó thi nhau kéo đến.
Hai nha hoàn Hương nhi và Linh nhi khóc lóc ầm ĩ lên, tra hỏi Tô Nguyệt Như, " Ngươi nói mau. Ngươi đã đem tiểu thư chúng ta đi đâu? Tiểu thư chúng ta bây giờ thế nào rồi?"
" Ngươi nhanh giao tiểu thư ra đây."
" Tiểu thư chúng ta là Trắc vương phi của Chiến vương, được đích thân hoàng thượng chỉ hôn. Nếu ngươi dám làm tiểu thư chúng ta bị chút tổn thương gì, ngươi sẽ chết không toàn thây."
Tô Nguyệt Như lạnh nhạt nhìn hai người đang ồn ào trước mặt không nói một lời.
Chương quản gia nhìn tình cảnh trước mặt đã hiểu ra được đôi phần, hắn quan sát Tô Nguyệt Như thấy sắc mặt nàng không tốt, có chút nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt như là người mắc bệnh nặng.
Hắn không làm khó nàng lâu. Sau khi hỏi ra được mấy vấn đề chủ chốt liền để nàng nghỉ ngơi. Cho người canh giữ trước cửa phòng nàng rồi nhanh chóng đi tìm Tần Liệt.
"Vương gia, nô tài có việc cần bẩm báo."
"Vào đi".
Tần Liệt vẫn ở trong thư phòng xử lý công vụ.
Chương quản gia tiến vào thư phòng có chút không biết bắt đầu từ đâu.
"Có chuyện gì nói nhanh." Tần Liệt thúc giục.
"Bẩm Vương gia, Trắc Vương phi mới vào cửa hôm nay có chút bị nhầm lẫn."
"Cái gì nhầm lẫn?".
" Là…là người bị nhầm lẫn!"
Tần liệt nhíu mày. " Ngươi nói rõ xem."
" Bẩm vương gia, nô tài cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng người hiện tại trong tân phòng không phải là nữ nhi của Triệu thừa tướng đại nhân, mà là Tô tiểu thư của Tô đại nhân Tô Nguyệt Như, hôm nay phải gả vào Tề gia".
Lông mày Tần Liệt nhíu lại rồi lại giãn ra, khoé môi nhếch lên.
Không phải nói đây là quân cờ của hoàng huynh đặt vào trong phủ của hắn sao? Bây giờ quân cờ bị đổi rồi, huynh sẽ làm thế nào? Loại bỏ? Thay thế? Hay là lôi kéo? Chuyện này thật thú vị.
" Tô tiểu thư kia thế nào?", Không có kiến nghị gì sao?"
"Bẩm Vương gia, không có. Vị Tô tiểu thư kia hình như sức khoẻ có vấn đề. Hình như bệnh rất nặng. Nô tài đã để nàng nghỉ ngơi trước rồi."
"Ngươi mang theo vài món quà đến Tề phủ một chuyến, chúc mừng Tề thiếu gia cưới được tân nương như ý."
Tần Liệt mỉm cười đầy thâm ý.
Chương quản gia có chút ngập ngừng hỏi, " Vậy vị Tô tiểu thư kia…?"
" Đã gả vào vương phủ vậy thì là người của bổn vương."
Chương quản gia lập tức hiểu ý. Vương gia đây là không muốn đổi lại người.
Một lúc sau, Chương quản gia mang theo lễ vật đến Tề phủ chúc mừng.
Hai nha hoàn của Triệu Như Yên cũng đi theo. Sau khi vào trong Tề phủ, lập tức lao vào trong phòng tân hôn, làm cả Tề phủ náo loạn một trận.
Trong phòng tân hôn là một mảnh hỗn độn, Y phục rơi đầy trên đất.
Lúc hai nha hoàn của Triệu Như Yên xông vào thì đã quá muộn. Lễ chu công của đôi tân nhân đã hoàn tất.
Lúc này Triệu Như Yên cũng đã thanh tỉnh không ít, biết được người vừa cùng mình động phòng không phải Chiến Vương mà là Tề nhị thiếu gia, nàng hoàn toàn sụp đổ, lệ rơi đầy mặt.
Hai nha hoàn của Triệu Như Yên muốn đi tìm Vương gia đòi công đạo cho tiểu thư thì bị nàng ngăn lại.
"Vô dụng thôi. Ta bây giờ không còn mặt mũi nào đi gặp vương gia nữa".
Triệu Như Yên khóc lớn, chạy nhanh đâm đầu vào cột muốn tự vẫn, nhưng lại bị Tề Diên tóm được.
Tề Diên vừa mới cưới được thê tử, lại còn là cái mỹ nhân, hắn sao nỡ để nàng cứ như vậy mà chết đi. Vả lại, mặc dù hắn có chút phóng túng, ham mê nữ sắc, nhưng hắn cũng không ngốc. Việc gì nặng việc gì nhẹ hắn vẫn phân biệt được.
Người hoàng thượng chỉ hôn cho Chiến vương, bây giờ lại trở thành nương tử đã kết bái thiên địa với hắn, hắn cũng không thể để nàng ta có mệnh hệ gì được. Việc này còn cần hoàng thượng cùng Chiến vương định đoạt.
Tử Cầm cùng Tử Vũ rốt cục có thể đổi vị trí cho hai nha hoàn của Triệu Như Yên, hai nàng theo Chương quản gia về Vương phủ đoàn tụ với chủ tử.
Ngay ngày hôm sau, cả kinh thành đều bị tin tức này làm cho chấn động.
Hoàng Đế ngồi trên Long ỷ, long nhan giận giữ.
"Chuyện này là thế nào? hai người các khanh hãy giải thích cho Trẫm".
Dưới điện, Tề Ngôn, Tô Trường Phong và Triệu Tử Chiêu run rẩy quỳ sạp trên đất, ba miệng một lời.
"Hoàng thượng, thần oan uổng. Thần hoàn toàn không biết gì."
Tô Trường Phong và Triệu Tử Chiêu không hẹn mà cùng kêu lên:" Xin hoàng thượng làm chủ cho nữ nhi của thần".
Tề Ngôn run lên, ông cũng không muốn bị trút giận, cũng quỳ xuống theo xin làm chủ.
Hoàng Đế không hỏi được gì không khỏi có chút giận giữ. Đây đều là nữ nhi, nhi tử của đại thần trong triều, lại còn đều là phe cánh của hắn. Hắn cũng không thể tự chặt đứt cánh tay của mình.
Vốn dĩ hắn muốn đem nữ nhi của thừa tướng cho Chiến vương là có mục đích, vậy mà đột nhiên từ đâu nhảy ra một người chắn ngang một cước.
Trong chuyện này chắc chắn có kẻ giở trò.
Đôi mắt thâm thúy liếc nhìn Chiến Vương đang thong dong đứng bên dưới nghe mọi chuyện, giống như chuyện này hoàn toàn cùng hắn không liên can.
"Hoàng đệ, trong chuyện này ắt là có nhầm lẫn nào đó. Người là do trẫm ban cho đệ, nhưng lại xảy ra việc như vậy. Nhưng vị trí Trắc Vương phi này là ta hứa dành cho tiểu thư tướng phủ." Dù sao tân nương cũng không thể đổi lại. "Đệ xem, hay là đệ lại nạp nhị tiểu thư của thừa tướng vào cửa?"
Tần Liệt nhếch môi cười lạnh, cúi đầu chắp tay.
"Được Hoàng huynh ưu ái, thần đệ vô cùng cảm tạ. Nhưng thần đệ cùng Trắc phi tình nồng ý hợp, vừa gặp đã yêu. Thần đệ hết sức hài lòng với vị Trắc phi này, không muốn nhanh như vậy đã làm nàng buồn lòng. Mong hoàng huynh thành toàn."
'Vừa gặp đã yêu', Hoàng Đế trong lòng cười lạnh, ngoài miệng lại ôn hoà mỉm cười trấn an Triệu thừa tướng, " Chiến Vương gia đã có lời như vậy, vậy đành ủy khuất thừa tướng đại nhân rồi. Trẫm sẽ ban thưởng lễ vật cho Triệu tiểu thư. Các khanh đứng lên hết đi."
"Tạ ơn hoàng thượng."
Tô Trường Phong và Tề Ngôn như tránh được đại kiếp nạn, vuốt mồ hôi trán.
Tô trường Phong cũng không thể ngờ được sau khi tiễn được Tô Nguyệt Như đi lại đem đến cho lão một phen kinh hồn như vậy.
Tần Hoài cũng không nghĩ Tần Liệt có thể mở miệng nói ra được mấy lời buồn nôn như vậy. Đúng là buôn nôn chết hắn. Không thể dùng người khác thay thế vậy đành nghĩ biện pháp khác.
Mấy người trước đó hắn tặng cho Tần Liệt, một chút tác dụng cũng không có. Chẳng khác nào bị giam lỏng, hoàn toàn bị hắn vứt xó, không màng tới, ngay cả mặt mũi của Chiến vương như thế nào cũng chưa từng được thấy qua.
Cũng là ngày Tề nhị thiếu gia Tề Diên rước tân nương tử vào cửa.
Trong Tô gia một mảnh vui mừng.
Rốt cục có thể tiễn vị tôn đại phật này đi, Tô trường Phong cuối cùng cũng xả ra được hết nỗi uốt nghẹn bị kìm nén suốt thời gian qua.
Tô phu nhân và Tô Ngọc liên cũng như trút được gánh nặng.
Mành lụa đỏ bay phất phới. Chữ hỉ đỏ dán khắp cửa phòng tân hôn. Hỉ phòng đỏ tươi một mảnh. Triệu Như Yên đầu óc choáng váng ngồi trên giường hỉ. Nàng cứ cảm thấy có gì đó không ổn.
Từ lúc khi gặp một đội rước dâu khác kia, đột nhiên kiệu của nàng run lên lảo đảo, làm nàng nghiêng ngã đầu bị va chạm vào thành kiệu khiến cho nàng bị choáng váng đầu óc, hôn mê một lúc, đến nay trong đầu vẫn còn có chút mơ hồ. Nàng đã gắng gượng chống cự đến lúc làm xong lễ bái đường liền có chút không chịu nổi.
"Hương nhi, Linh nhi…"
Nàng cố gọi thêm lần nữa. Nãy giờ nàng đã gọi hai nha hoàn hồi môn của mình mấy lần vẫn không thấy ai đáp lời. Nàng bắt đầu có dự cảm không tốt. Đầu nàng càng ngày càng nặng, mí mắt cũng nặng trĩu. Trước khi hai mắt nàng hoàn toàn nhắm chặt, chỉ kịp nhìn thấy một thân hỉ phục màu đỏ bước chân lảo đảo tiến về phía nàng.
Một lúc sau, trong hỉ phòng bắt đầu phát ra tiếng ồ ồ thở dốc của nam nhân, cùng âm thanh nỉ non rên rỉ của nữ nhân, Tử Cầm và Tử Vũ làm nhiệm vụ đứng canh gác ở bên ngoài, có chút mặt đỏ tai hồng, không dám nhìn ngẩng mặt nhìn sang nhau, sợ đối phương nhìn ra vẻ lúng túng xấu hổ của mình.
Hai nàng vẫn còn là khuê nữ a~.
Chủ tử vậy mà ra lệnh cho các nàng phải canh chừng ở ngoài tân phòng cho đến khi có người của vương phủ tiến đến mới được rời đi.
Phải đứng ở đây nghe những âm thanh ái muội này đến bao giờ a~.
Hai nàng khóc không ra nước mắt.
Trong Chiến Vương phủ.
Tân phòng được đặt ở một toà viện không lớn lắm, nằm ở vị trí phía tây của vương phủ. Phía bắc là viện của Chiến vương, phía nam là nơi ở của bảy vị mỹ nhân được tặng cho Chiến vương. Phía đông là hoa viên rộng lớn.
Trong tân phòng, Tô Nguyệt Như mặc hỉ phục ngồi trên giường được một lúc liền cảm thấy có chút mệt, nàng ghé người dựa lưng ra sau chợp mắt một chút.
Hai nha hoàn đứng bên cạnh thấy thế cũng có chút sốt ruột. Một người liền tiến đến gần nàng nhẹ giọng hỏi. " Tiểu thư, người thấy mệt rồi sao? Người có đói bụng không, hay Linh nhi lấy chút gì cho người ăn trước đi được không?".
Hai người này chính là hai nha hoàn hồi môn Linh nhi và Hương nhi của Triệu tiểu thư Triệu Như Yên.
Linh nhi vừa bưng đĩa điểm tâm trên bàn lên thì bên ngoài có người tiến đến. Là Chương đại quản gia của vương phủ đến truyền lời của Vương gia.
Chương quản gia đứng ngoài tân phòng cao giọng nói cho người trong phòng nghe.
"Trắc Vương phi, Vương gia lệnh cho nô tài chuyển lời; tối nay Vương gia không thể đến chỗ của Ngài, bảo Ngài không cần đợi".
Nói xong không đợi người trong phòng trả lời, liền nhanh chóng rời đi.
Chiến vương hoàn toàn không cho hữu thừa tướng chút mặt mũi nào.
Bởi vì Trắc Phi cũng là thiếp nên Chiến vương phủ không treo lụa đỏ, giăng đèn kết hoa, không tổ chức tiệc riệu đãi khách.
Toàn bộ đều làm như cách một thiếp thất vào cửa giống như nhà bình thường.
Cho nên lúc hỉ kiệu được đưa vào Chiến Vương phủ là đưa vào bằng cửa sau.
Hương nhi cùng Linh nhi nghe quản gia truyền lời xong, có chút buồn bã, đau lòng nhìn tiểu thư.
Linh nhi đặt đĩa bánh xuống trên bàn nhẹ giọng nói, "Tiểu thư, đêm nay Vương gia sẽ không tới, vậy để nô tỳ giúp ngài gỡ mũ phượng xuống trước cho nhẹ đầu".
Nói xong liền đưa tay ra vén khăn hỉ lên.
Tay Linh nhi run lên, lui người ra phía sau té trên mặt đất, trợn mắt khiếp sợ nhìn dung nhan xa lạ trước mặt. Ngón tay chỉ vào mặt Tô Nguyệt Như lắp bắp, "Ngươi…ngươi…ngươi là ai? Tiểu thư nhà ta đâu?".
Hương nhi đứng một bên khiếp sợ nhìn Tô Nguyệt Như, một lúc sau lao ra khỏi tân phòng gào to gọi người đến.
"Người đâu?"
"Người đâu? Mau đến đây!."
Tiếng gào của Hương nhi làm kinh động rất nhiều người. Hộ vệ, nha hoàn, ma ma, quản gia trong phủ gần đó thi nhau kéo đến.
Hai nha hoàn Hương nhi và Linh nhi khóc lóc ầm ĩ lên, tra hỏi Tô Nguyệt Như, " Ngươi nói mau. Ngươi đã đem tiểu thư chúng ta đi đâu? Tiểu thư chúng ta bây giờ thế nào rồi?"
" Ngươi nhanh giao tiểu thư ra đây."
" Tiểu thư chúng ta là Trắc vương phi của Chiến vương, được đích thân hoàng thượng chỉ hôn. Nếu ngươi dám làm tiểu thư chúng ta bị chút tổn thương gì, ngươi sẽ chết không toàn thây."
Tô Nguyệt Như lạnh nhạt nhìn hai người đang ồn ào trước mặt không nói một lời.
Chương quản gia nhìn tình cảnh trước mặt đã hiểu ra được đôi phần, hắn quan sát Tô Nguyệt Như thấy sắc mặt nàng không tốt, có chút nhợt nhạt, hơi thở yếu ớt như là người mắc bệnh nặng.
Hắn không làm khó nàng lâu. Sau khi hỏi ra được mấy vấn đề chủ chốt liền để nàng nghỉ ngơi. Cho người canh giữ trước cửa phòng nàng rồi nhanh chóng đi tìm Tần Liệt.
"Vương gia, nô tài có việc cần bẩm báo."
"Vào đi".
Tần Liệt vẫn ở trong thư phòng xử lý công vụ.
Chương quản gia tiến vào thư phòng có chút không biết bắt đầu từ đâu.
"Có chuyện gì nói nhanh." Tần Liệt thúc giục.
"Bẩm Vương gia, Trắc Vương phi mới vào cửa hôm nay có chút bị nhầm lẫn."
"Cái gì nhầm lẫn?".
" Là…là người bị nhầm lẫn!"
Tần liệt nhíu mày. " Ngươi nói rõ xem."
" Bẩm vương gia, nô tài cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng người hiện tại trong tân phòng không phải là nữ nhi của Triệu thừa tướng đại nhân, mà là Tô tiểu thư của Tô đại nhân Tô Nguyệt Như, hôm nay phải gả vào Tề gia".
Lông mày Tần Liệt nhíu lại rồi lại giãn ra, khoé môi nhếch lên.
Không phải nói đây là quân cờ của hoàng huynh đặt vào trong phủ của hắn sao? Bây giờ quân cờ bị đổi rồi, huynh sẽ làm thế nào? Loại bỏ? Thay thế? Hay là lôi kéo? Chuyện này thật thú vị.
" Tô tiểu thư kia thế nào?", Không có kiến nghị gì sao?"
"Bẩm Vương gia, không có. Vị Tô tiểu thư kia hình như sức khoẻ có vấn đề. Hình như bệnh rất nặng. Nô tài đã để nàng nghỉ ngơi trước rồi."
"Ngươi mang theo vài món quà đến Tề phủ một chuyến, chúc mừng Tề thiếu gia cưới được tân nương như ý."
Tần Liệt mỉm cười đầy thâm ý.
Chương quản gia có chút ngập ngừng hỏi, " Vậy vị Tô tiểu thư kia…?"
" Đã gả vào vương phủ vậy thì là người của bổn vương."
Chương quản gia lập tức hiểu ý. Vương gia đây là không muốn đổi lại người.
Một lúc sau, Chương quản gia mang theo lễ vật đến Tề phủ chúc mừng.
Hai nha hoàn của Triệu Như Yên cũng đi theo. Sau khi vào trong Tề phủ, lập tức lao vào trong phòng tân hôn, làm cả Tề phủ náo loạn một trận.
Trong phòng tân hôn là một mảnh hỗn độn, Y phục rơi đầy trên đất.
Lúc hai nha hoàn của Triệu Như Yên xông vào thì đã quá muộn. Lễ chu công của đôi tân nhân đã hoàn tất.
Lúc này Triệu Như Yên cũng đã thanh tỉnh không ít, biết được người vừa cùng mình động phòng không phải Chiến Vương mà là Tề nhị thiếu gia, nàng hoàn toàn sụp đổ, lệ rơi đầy mặt.
Hai nha hoàn của Triệu Như Yên muốn đi tìm Vương gia đòi công đạo cho tiểu thư thì bị nàng ngăn lại.
"Vô dụng thôi. Ta bây giờ không còn mặt mũi nào đi gặp vương gia nữa".
Triệu Như Yên khóc lớn, chạy nhanh đâm đầu vào cột muốn tự vẫn, nhưng lại bị Tề Diên tóm được.
Tề Diên vừa mới cưới được thê tử, lại còn là cái mỹ nhân, hắn sao nỡ để nàng cứ như vậy mà chết đi. Vả lại, mặc dù hắn có chút phóng túng, ham mê nữ sắc, nhưng hắn cũng không ngốc. Việc gì nặng việc gì nhẹ hắn vẫn phân biệt được.
Người hoàng thượng chỉ hôn cho Chiến vương, bây giờ lại trở thành nương tử đã kết bái thiên địa với hắn, hắn cũng không thể để nàng ta có mệnh hệ gì được. Việc này còn cần hoàng thượng cùng Chiến vương định đoạt.
Tử Cầm cùng Tử Vũ rốt cục có thể đổi vị trí cho hai nha hoàn của Triệu Như Yên, hai nàng theo Chương quản gia về Vương phủ đoàn tụ với chủ tử.
Ngay ngày hôm sau, cả kinh thành đều bị tin tức này làm cho chấn động.
Hoàng Đế ngồi trên Long ỷ, long nhan giận giữ.
"Chuyện này là thế nào? hai người các khanh hãy giải thích cho Trẫm".
Dưới điện, Tề Ngôn, Tô Trường Phong và Triệu Tử Chiêu run rẩy quỳ sạp trên đất, ba miệng một lời.
"Hoàng thượng, thần oan uổng. Thần hoàn toàn không biết gì."
Tô Trường Phong và Triệu Tử Chiêu không hẹn mà cùng kêu lên:" Xin hoàng thượng làm chủ cho nữ nhi của thần".
Tề Ngôn run lên, ông cũng không muốn bị trút giận, cũng quỳ xuống theo xin làm chủ.
Hoàng Đế không hỏi được gì không khỏi có chút giận giữ. Đây đều là nữ nhi, nhi tử của đại thần trong triều, lại còn đều là phe cánh của hắn. Hắn cũng không thể tự chặt đứt cánh tay của mình.
Vốn dĩ hắn muốn đem nữ nhi của thừa tướng cho Chiến vương là có mục đích, vậy mà đột nhiên từ đâu nhảy ra một người chắn ngang một cước.
Trong chuyện này chắc chắn có kẻ giở trò.
Đôi mắt thâm thúy liếc nhìn Chiến Vương đang thong dong đứng bên dưới nghe mọi chuyện, giống như chuyện này hoàn toàn cùng hắn không liên can.
"Hoàng đệ, trong chuyện này ắt là có nhầm lẫn nào đó. Người là do trẫm ban cho đệ, nhưng lại xảy ra việc như vậy. Nhưng vị trí Trắc Vương phi này là ta hứa dành cho tiểu thư tướng phủ." Dù sao tân nương cũng không thể đổi lại. "Đệ xem, hay là đệ lại nạp nhị tiểu thư của thừa tướng vào cửa?"
Tần Liệt nhếch môi cười lạnh, cúi đầu chắp tay.
"Được Hoàng huynh ưu ái, thần đệ vô cùng cảm tạ. Nhưng thần đệ cùng Trắc phi tình nồng ý hợp, vừa gặp đã yêu. Thần đệ hết sức hài lòng với vị Trắc phi này, không muốn nhanh như vậy đã làm nàng buồn lòng. Mong hoàng huynh thành toàn."
'Vừa gặp đã yêu', Hoàng Đế trong lòng cười lạnh, ngoài miệng lại ôn hoà mỉm cười trấn an Triệu thừa tướng, " Chiến Vương gia đã có lời như vậy, vậy đành ủy khuất thừa tướng đại nhân rồi. Trẫm sẽ ban thưởng lễ vật cho Triệu tiểu thư. Các khanh đứng lên hết đi."
"Tạ ơn hoàng thượng."
Tô Trường Phong và Tề Ngôn như tránh được đại kiếp nạn, vuốt mồ hôi trán.
Tô trường Phong cũng không thể ngờ được sau khi tiễn được Tô Nguyệt Như đi lại đem đến cho lão một phen kinh hồn như vậy.
Tần Hoài cũng không nghĩ Tần Liệt có thể mở miệng nói ra được mấy lời buồn nôn như vậy. Đúng là buôn nôn chết hắn. Không thể dùng người khác thay thế vậy đành nghĩ biện pháp khác.
Mấy người trước đó hắn tặng cho Tần Liệt, một chút tác dụng cũng không có. Chẳng khác nào bị giam lỏng, hoàn toàn bị hắn vứt xó, không màng tới, ngay cả mặt mũi của Chiến vương như thế nào cũng chưa từng được thấy qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.