Chương 6: Lãnh Mộ Hiên
Nhóc Lê Minh
20/03/2021
Trong Chiến vương phủ, Tần Dạ ha hả cười lớn.
"Tình nồng ý hợp?"
"Vừa gặp đã yêu?"
"Hahahaha… cười chết ta."
"Buồn nôn chết ta rồi."
"Nhị ca, những lời này thật sự là huynh nói ra sao?"
Hắn không thể tin được, nhị ca lạnh lùng, cao ngạo của hắn có thể nói ra được mấy câu buồn nôn như vậy.
Tần Liệt có chút nhức đầu, khoé môi giật giật.
"Việc ta giao cho đệ đã làm xong rồi.?"
Tần Dạ nhảy dựng.
"Ca! không phải chứ, mới có bao lâu a~. Tên kia còn trơn hơn trạch, vất vả lắm đệ mới có chút manh mối lại bị hắn chạy mất. Cho đệ chút thời gian nữa đi?."
Tần Liệt liếc mắt xem thường.
"Chút là bao lâu?"
"Một tháng.! Không! Nửa tháng."
Thôi được!" Mười ngày".
Ánh mắt đầy khinh miệt kia hắn không chịu nổi.
" Mười ngày sau đệ sẽ đem hắn đến trước mặt huynh, huynh yên tâm". Tần Dạ vỗ ngực bôm bốp.
"Có thông tin của Tô Nguyệt Như chưa?" Tần Liệt lại quay sang nhìn Tử Y bên cạnh hỏi.
" Tô Nguyệt Như mười sáu tuổi. Do nha hoàn cận thân của Kiều thị sinh ra. Từ nhỏ bệnh tật quấn thân. Từ lúc năm tuổi được đưa đến Thanh Phong Am ở ngoại thành nuôi dưỡng, hơn một tháng trước mới trở về."
Tử Y nghĩ một chút lại nói tiếp.
"Hơn một tháng trước, trên đường về kinh, không biết đã xảy ra chuyện gì mà chỉ có Tô Nguyệt Như một mình trở về. Một ma ma, hai nha hoàn và một phu xe, toàn bộ bốn đều mất tích, ngay cả xe ngựa cũng không thấy. Tô gia có cho người báo quan nhưng không tra được gì, chỉ cho rằng bị thổ phỉ bắt đi."
"Tô Nguyệt Như giải thích thế nào với Tô gia?"
"Nàng ta…có thể nói… tích chữ như vàng, một chữ cũng không giải thích. Nàng ta ở trong Tô phủ hơn một tháng tổng cộng chỉ nói hai câu." Tử Y thành thật khai báo hết những gì hắn điều tra được.
Tần Liệt có chút kinh ngạc nhướng mày.
Tần Dạ trợn trừng mắt không dám tin. Hỏi, " Hai câu nào?"
Tử Y nói lại nguyên văn hai câu nói của Tô Nguyệt Như.
Tần Liệt là người thế nào chứ? Một chút ánh mắt này hắn vẫn có. Sau nghi nghe xong hai câu kia Tần Liệt lập tức minh bạch. Nguyên lai chuyện này là nàng ta giở trò.
Hắn không quan tâm nàng làm cách nào để có thể vào được Vương phủ, cũng không muốn biết nàng vào đây có mục đích gì. Nhưng nàng đã thay thế vị trí quân cờ của Triệu Như Yên, thì cũng đã chú định nàng đã trở thành một quân cờ trong ván cờ này. Đã có bản lĩnh chen vào vũng nước đục này thì cũng nên lường trước hậu quả.
"Vậy có cần chuyển nàng ta đến Nam viện không?" Tử Y lại hỏi.
"Không cần. Tạm thời cứ để nàng ta ở Tây viện đi. Tiếp tục quan sát nàng ta một thời gian, bên kia hẳn sẽ hành động nhanh thôi". Sắc mặt Tần Liệt lạnh xuống.
Tần Dạ lại hóng hớt, tò mò hỏi, "Nhị ca, nhị tẩu có xinh đẹp không?"
Tần Liệt lạnh lùng liếc hắn một cái.
" Năm ngày."
"Đệ lập tức đi ngay". Tần Dạ lập tức chạy trối chết.
Tử Y cũng lui xuống. Trong thư phòng trở nên yên tĩnh, Tần Liệt lại lấy cây châm gỗ ra ngắm nghía, thần trí trôi về chín năm trước.
Một tiểu cô nương khoảng chín, mười tuổi, y phục bị xé rách tả tơi, máu me đầy người, đầy mặt. Đôi mắt to tròn sáng quắc nhìn thẳng vào mắt hắn. Tay nhỏ đưa ra rút đi cây châm làm bằng ngọc tinh tế đang dính máu mà hắn cầm chặt trong tay, rồi rút trên đầu xuống một cây châm bằng gỗ, đưa cho hắn,nói: "Dùng cái này sắc nhọn hơn."
Nàng chê cây châm ngọc của hắn không đủ nhọn. Quả thật cây châm gỗ này được vót rất nhọn. Hắn ánh mắt nhu hoà nhìn cây châm đầy sủng nịch.
Hắn đúng thật vừa gặp đã yêu nàng.
Việc Trắc phi của Chiến Vương Bị hoán đổi làm hoàng đế vô cùng tức giận. Đêm nay Tô phu nhân bị hoàng hậu bí mật mời vào cung một chuyến.
Sau khi ra khỏi cung, Tô phu nhân mặt mày tái mét tìm Tô Trường Phong, hốt hoảng thuật lại những gì gặp phải khi vào cung.
Tô Trường Phong phẫn nộ ngút trời, đưa tay hất hết toàn bộ sách bút trên bàn xuống đất. Hắn không nghĩ tới Tô Nguyệt Như lại có thể gây ra hoạ lớn như vậy.Bây giờ cả Tô gia đều bị liên lụy. Hắn chỉ hận không thể lập tức bóp chết nghiệt chủng kia.
Tô Trường Phong hắn xưa nay làm việc cẩn thận, luôn đứng ở vị trí trung lập, không làm mất lòng bên nào. Hoàng quyền tranh đấu hết sức ác liệt, chỉ cần có chút sơ sẩy toàn gia mất đầu như chơi. Vậy mà lúc này nghiệt chủng kia lại làm cho công sức bao năm của hắn đều đổ sông đổ bể hết. Giờ ép hắn phải lựa chọn giữa hoàng thượng và Chiến Vương, đúng là làm khó hắn mà.
Ai cũng biết thừa tướng là người của hoàng thượng, hoàng thượng chỉ hôn nữ nhi của thừa tướng cho Chiến Vương chắc chắn đằng sau chính là một âm mưu chính trị. Giờ âm mưu kia bị Tô Nguyệt Như chen chân chắn ngang phá vỡ. Nếu như hắn không thể làm cho Tô Nguyệt Như trở thành quân cờ thay nữ nhi của Triệu thừa tướng, hoàng thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tô gia. Cả Chiến Vương và hoàng đế đều là những người không thể đắc tội, nhưng nếu buộc phải đắc tội một bên, dĩ nhiên hắn tình nguyện đắc tội Chiến Vương, dù sao hoàng thượng cũng là chính thống. Trưởng tử của hắn Tô Chính Hiên cũng là một văn trạng nguyên, về sau sẽ nối tiếp quan lộ của hắn. Hắn không thể để đường làm quan của nhi tử bị chặt đứt chỉ vì một cái nghiệt chủng được.
Qua mấy ngày nữa nàng ta sẽ phải về lại mặt, hắn muốn xem xem nàng ta sẽ làm cách nào để bồi tội với hắn.
Tô Trường Phong đay nghiến trù tính tất cả những biện pháp để có thể trừ khử cái gai trong thịt Tô Nguyệt Như này. Hắn nào biết được Tô Nguyệt Như chẳng thèm về Tô gia lại mặt. Không những thế, nhiều ngày sau Tô phủ gửi bao nhiêu bái thiếp đến Chiến Vương phủ cũng chỉ nhận được một lời từ chối không mặn không nhạt từ nha hoàn của nàng.
Tô phủ có thế nào cũng không một chút nào ảnh hưởng đến Tô Nguyệt Như, nàng cũng không thừa tinh lực để đi để ý đến đám người không liên quan ấy. Nàng lười biếng nằm trên tấm nệm dày được trải trên nền đất. Ánh mắt mang theo vẻ hờ hững nhìn ra mặt hồ nước trước mặt.
Tử Cầm và Tử Vũ đứng phía sau nàng, xa một chút là mấy nha hoàn ma ma của Vương phủ đang châu đầu ghé tai bàn luận.
Nàng ở trong Chiến Vương phủ đã năm ngày, nhưng hôm nay là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy dung nhan của nàng.
Vị Trắc Vương phi này hoàn toàn không được sự hoan nghênh của toàn bộ người trong Vương phủ, nên nàng cũng chỉ được đãi ngộ như một vị khách của Vương phủ. Chỉ tốt hơn mấy vị tiểu thư ở Nam viện là nàng được ở riêng một viện.
Thường ngày nàng đều không ra khỏi phòng, việc hầu hạ hàng ngày đều do hai nha hoàn của nàng làm, những nô tỳ khác hoàn toàn không có cơ hội bước vào phòng trong nửa bước.
Hôm nay tâm tình nàng không tệ, nên cho người trải mấy tấm nệm gần hồ rồi ra đó nằm hóng gió.
Vị trí tiếp giáp giữa Tây viện và viện của Tần Liệt chính là cái hồ này.
Cái hồ này khá lớn. Kéo dài từ hậu viện của Tây viện đến phía trước hoa viên của Vương phủ.
Tô Nguyệt Như nằm trên thảm mềm nhắm mắt. Bên tai nghe âm thanh chít chít, khoé môi mỉm cười vui vẻ. " Trở về rồi."
Một chú sóc rừng toàn thân đen thui, chóp đuôi có một chúm lông đỏ rực, nhanh như một cơn gió lao vào lòng Tô Nguyệt Như.
Tô Nguyệt Như nghịch ngợm túm vào đuôi sóc nhỏ đùa bỡn nó. Sóc nhỏ xoay tròn đuổi theo tay nàng như một tên ngốc.
Đây là Tử Dạ - sủng vật của nàng. Hơn mười ngày trước giao nhiệm vụ cho nó đi tìm một người, nay đã trở về. Nói vậy đã tìm được người rồi.
Một người một sóc vui vẻ lăn lộn trên thảm. Thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười vui vẻ như tiếng chuông bạc reo hò trong gió. Âm thanh ngọt nào hoà vào trong không gian tĩnh mịch của vương phủ như âm thanh thủ thỉ của đôi tình nhân nhẹ nhàng cọ vào lòng người.
Tiếng cười kia cũng gây nên sự chú ý của Tần Liệt cùng Tử Y đang ở phía bên Kia hồ.
Hắn ở cách khá xa các nàng nên không nhìn thấy rõ mặt nàng. Chỉ nhìn thấy một nữ tữ toàn thân thuần một màu tím nằm lăn qua lộn lại, như một chùm hoa lục bình đang nhẹ nhàng trôi trên mặt hồ. Cùng một cục nhỏ đen đen thỉnh thoảng cọ cọ lên gương mặt trắng trắng của nàng. Nhìn qua hết sức hai hoà.
Tử Y thấy hắn nhìn qua phía các nàng liền lên tiếng, " đó là Tô Trắc phi."
Tần Liệt cũng chỉ là bị tiếng cười kia thu hút mới nhìn qua một cái như vậy rồi liền rời đi. Lòng hắn từ lâu đã không còn chỗ cho kẻ nào nữa, nên trong thiên hạ mới có tin đồn Chiến Vương không gần nữ sắc.
Gió thu bắt đầu trở nên lạnh lẽo hơn. Ánh trăng cũng mơ hồ hơn, không thể thấy được cảnh vậy trong đêm.
Tô Nguyệt Như nửa nằm nửa ngồi trên giường nhìn nam tử mặc trường bào màu đen đang cà lơ phất phơ ngồi dựa lưng một chân thõng xuống, một chân đặt lên bệ cửa sổ trước mặt. Đây là người nàng sai Tử Dạ đi tìm về.
Tô Nguyệt Như không nói gì, chỉ ném cho hắn một phong thư rồi nằm xuống nhìn hắn.
Nàng không cần giải thích nhiều lời cho hắn, hắn là người thông minh, chỉ cần mở nội dung bức thư ra nhìn thì sẽ biết nên làm gì.
Hôm nay nàng có thể ra ngoài cùng đùa nghịch với Tử Dạ, giống như là hiện tượng thời quang phản chiếu của người sắp từ giã cõi trần vậy. Nàng biết rõ, trong năm sáu ngày tới nàng sẽ phải đối mặt với nguy cơ sinh tử lớn nhất. Một loạt chuẩn bị nàng cho Tử Cầm và Tử Vũ đi làm trong thời gian qua cũng là vì ngày này.
Hôm nay nàng tìm hắn cũng là để giao cho hắn một nhiệm vụ quan trọng.
Nàng không biết hắn là ai, nhưng nàng biết hắn là người có thể hoàn thành việc này.
"Làm xong việc này, ngươi không nợ ta điều gì, bảo trọng". Nói xong nàng nhắm mắt lại.
Lãnh Mộ Hiên ánh mắt phức tạp nhìn nữ tử yếu ớt nằm trên giường.
Hắn là thần y. Khụ.. là một thần y nghèo nhất thiên hạ. Thời buổi này có tiền lên tiên cũng được, không tiền nửa bước khó đi.
Ba năm trước, trong một lần lẻn vào hoàng cung Tây Nhạc mượn một cái lò luyện đan tạm dùng vài ngày, vậy mà cái tên hoàng đế Tây Nhạc Đông Phương Ly Mạc kia lại phát điên cái gì, phái ra năm trăm cấm vệ quân đuổi giết hắn khắp Tây Nhạc quốc. Không phải chỉ là một cái nồi thôi sao? Sao phải đuổi cùng diệt tận như vậy chứ?
Hắn suýt thì đã chết dưới tay đám cấm vệ quân kia, cũng may lúc đó gặp được nữ nhân trước mặt cứu hắn một mạng.
Lúc đó nàng mang mạng che mắt nên hắn không biết dung mạo của nàng, nhưng màu váy tím quen thuộc cùng con sóc kia thì hắn nhận ra.
Hắn thương tích đầy mình, ngồi bệt trên đất, dựa lưng vào một thân cây, hổn hển nhìn một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, một thân váy tím đứng ngược chiều ánh sáng. Trên đất rải rác thi thể của một đám cấm vệ quân.
"Đa tạ ân cứu mạng của cô nương. Y thuật của tại hạ không tệ, sau này nếu cô nương cần, tại hạ tình nguyện giúp cô nương xem bệnh miễn phí".
Nói xong rút ra từ trong ngực một cây tiêu nhỏ đưa cho nàng."cô nương chỉ cần thổi cây tiêu này, tại hạ sẽ tìm được cô nương".
Nàng đưa tay ra nhưng không lấy cây tiêu mà hướng về phía đầu hắn. Xẹt, một nhúm tóc của hắn nằm trong tay nàng.
Nàng quay lưng về phía hắn vừa bước đi vừa nói:" khi nào có một con sóc đến tìm ngươi, ngươi phải vô điều kiện giúp ta hoàn thành một việc."
Con sóc trên trên vai nàng quay đầu lại nhìn hắn kêu hai tiếng chít chít.
Hôm nay con sóc này rốt cục cũng tìm đến hắn.
Gần đây, tên tứ Vương gia Tần Dạ kia lùng sục khắp nơi tìm hắn, làm hắn không dám thò đầu ra khỏi cửa. Vậy mà con sóc đen này lại dẫn hắn vào trong Chiến Vương phủ, hắn sợ tới mức toàn thân lông tơ dựng đứng.
Mở ra bức thư trong tay, đọc xong nội dung trên giấy, tâm tình thấp thỏm lo âu vì phải vào Chiến vương phủ vừa được buông xuống lại lần nữa ầm ầm dậy sóng.
Này có khác nào nhổ lông trên lưng cọp đâu.
Hắn nhìn mảnh giấy trên tay rồi lại nhìn người trên giường, ảo não phi thân rời đi.
"Tình nồng ý hợp?"
"Vừa gặp đã yêu?"
"Hahahaha… cười chết ta."
"Buồn nôn chết ta rồi."
"Nhị ca, những lời này thật sự là huynh nói ra sao?"
Hắn không thể tin được, nhị ca lạnh lùng, cao ngạo của hắn có thể nói ra được mấy câu buồn nôn như vậy.
Tần Liệt có chút nhức đầu, khoé môi giật giật.
"Việc ta giao cho đệ đã làm xong rồi.?"
Tần Dạ nhảy dựng.
"Ca! không phải chứ, mới có bao lâu a~. Tên kia còn trơn hơn trạch, vất vả lắm đệ mới có chút manh mối lại bị hắn chạy mất. Cho đệ chút thời gian nữa đi?."
Tần Liệt liếc mắt xem thường.
"Chút là bao lâu?"
"Một tháng.! Không! Nửa tháng."
Thôi được!" Mười ngày".
Ánh mắt đầy khinh miệt kia hắn không chịu nổi.
" Mười ngày sau đệ sẽ đem hắn đến trước mặt huynh, huynh yên tâm". Tần Dạ vỗ ngực bôm bốp.
"Có thông tin của Tô Nguyệt Như chưa?" Tần Liệt lại quay sang nhìn Tử Y bên cạnh hỏi.
" Tô Nguyệt Như mười sáu tuổi. Do nha hoàn cận thân của Kiều thị sinh ra. Từ nhỏ bệnh tật quấn thân. Từ lúc năm tuổi được đưa đến Thanh Phong Am ở ngoại thành nuôi dưỡng, hơn một tháng trước mới trở về."
Tử Y nghĩ một chút lại nói tiếp.
"Hơn một tháng trước, trên đường về kinh, không biết đã xảy ra chuyện gì mà chỉ có Tô Nguyệt Như một mình trở về. Một ma ma, hai nha hoàn và một phu xe, toàn bộ bốn đều mất tích, ngay cả xe ngựa cũng không thấy. Tô gia có cho người báo quan nhưng không tra được gì, chỉ cho rằng bị thổ phỉ bắt đi."
"Tô Nguyệt Như giải thích thế nào với Tô gia?"
"Nàng ta…có thể nói… tích chữ như vàng, một chữ cũng không giải thích. Nàng ta ở trong Tô phủ hơn một tháng tổng cộng chỉ nói hai câu." Tử Y thành thật khai báo hết những gì hắn điều tra được.
Tần Liệt có chút kinh ngạc nhướng mày.
Tần Dạ trợn trừng mắt không dám tin. Hỏi, " Hai câu nào?"
Tử Y nói lại nguyên văn hai câu nói của Tô Nguyệt Như.
Tần Liệt là người thế nào chứ? Một chút ánh mắt này hắn vẫn có. Sau nghi nghe xong hai câu kia Tần Liệt lập tức minh bạch. Nguyên lai chuyện này là nàng ta giở trò.
Hắn không quan tâm nàng làm cách nào để có thể vào được Vương phủ, cũng không muốn biết nàng vào đây có mục đích gì. Nhưng nàng đã thay thế vị trí quân cờ của Triệu Như Yên, thì cũng đã chú định nàng đã trở thành một quân cờ trong ván cờ này. Đã có bản lĩnh chen vào vũng nước đục này thì cũng nên lường trước hậu quả.
"Vậy có cần chuyển nàng ta đến Nam viện không?" Tử Y lại hỏi.
"Không cần. Tạm thời cứ để nàng ta ở Tây viện đi. Tiếp tục quan sát nàng ta một thời gian, bên kia hẳn sẽ hành động nhanh thôi". Sắc mặt Tần Liệt lạnh xuống.
Tần Dạ lại hóng hớt, tò mò hỏi, "Nhị ca, nhị tẩu có xinh đẹp không?"
Tần Liệt lạnh lùng liếc hắn một cái.
" Năm ngày."
"Đệ lập tức đi ngay". Tần Dạ lập tức chạy trối chết.
Tử Y cũng lui xuống. Trong thư phòng trở nên yên tĩnh, Tần Liệt lại lấy cây châm gỗ ra ngắm nghía, thần trí trôi về chín năm trước.
Một tiểu cô nương khoảng chín, mười tuổi, y phục bị xé rách tả tơi, máu me đầy người, đầy mặt. Đôi mắt to tròn sáng quắc nhìn thẳng vào mắt hắn. Tay nhỏ đưa ra rút đi cây châm làm bằng ngọc tinh tế đang dính máu mà hắn cầm chặt trong tay, rồi rút trên đầu xuống một cây châm bằng gỗ, đưa cho hắn,nói: "Dùng cái này sắc nhọn hơn."
Nàng chê cây châm ngọc của hắn không đủ nhọn. Quả thật cây châm gỗ này được vót rất nhọn. Hắn ánh mắt nhu hoà nhìn cây châm đầy sủng nịch.
Hắn đúng thật vừa gặp đã yêu nàng.
Việc Trắc phi của Chiến Vương Bị hoán đổi làm hoàng đế vô cùng tức giận. Đêm nay Tô phu nhân bị hoàng hậu bí mật mời vào cung một chuyến.
Sau khi ra khỏi cung, Tô phu nhân mặt mày tái mét tìm Tô Trường Phong, hốt hoảng thuật lại những gì gặp phải khi vào cung.
Tô Trường Phong phẫn nộ ngút trời, đưa tay hất hết toàn bộ sách bút trên bàn xuống đất. Hắn không nghĩ tới Tô Nguyệt Như lại có thể gây ra hoạ lớn như vậy.Bây giờ cả Tô gia đều bị liên lụy. Hắn chỉ hận không thể lập tức bóp chết nghiệt chủng kia.
Tô Trường Phong hắn xưa nay làm việc cẩn thận, luôn đứng ở vị trí trung lập, không làm mất lòng bên nào. Hoàng quyền tranh đấu hết sức ác liệt, chỉ cần có chút sơ sẩy toàn gia mất đầu như chơi. Vậy mà lúc này nghiệt chủng kia lại làm cho công sức bao năm của hắn đều đổ sông đổ bể hết. Giờ ép hắn phải lựa chọn giữa hoàng thượng và Chiến Vương, đúng là làm khó hắn mà.
Ai cũng biết thừa tướng là người của hoàng thượng, hoàng thượng chỉ hôn nữ nhi của thừa tướng cho Chiến Vương chắc chắn đằng sau chính là một âm mưu chính trị. Giờ âm mưu kia bị Tô Nguyệt Như chen chân chắn ngang phá vỡ. Nếu như hắn không thể làm cho Tô Nguyệt Như trở thành quân cờ thay nữ nhi của Triệu thừa tướng, hoàng thượng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tô gia. Cả Chiến Vương và hoàng đế đều là những người không thể đắc tội, nhưng nếu buộc phải đắc tội một bên, dĩ nhiên hắn tình nguyện đắc tội Chiến Vương, dù sao hoàng thượng cũng là chính thống. Trưởng tử của hắn Tô Chính Hiên cũng là một văn trạng nguyên, về sau sẽ nối tiếp quan lộ của hắn. Hắn không thể để đường làm quan của nhi tử bị chặt đứt chỉ vì một cái nghiệt chủng được.
Qua mấy ngày nữa nàng ta sẽ phải về lại mặt, hắn muốn xem xem nàng ta sẽ làm cách nào để bồi tội với hắn.
Tô Trường Phong đay nghiến trù tính tất cả những biện pháp để có thể trừ khử cái gai trong thịt Tô Nguyệt Như này. Hắn nào biết được Tô Nguyệt Như chẳng thèm về Tô gia lại mặt. Không những thế, nhiều ngày sau Tô phủ gửi bao nhiêu bái thiếp đến Chiến Vương phủ cũng chỉ nhận được một lời từ chối không mặn không nhạt từ nha hoàn của nàng.
Tô phủ có thế nào cũng không một chút nào ảnh hưởng đến Tô Nguyệt Như, nàng cũng không thừa tinh lực để đi để ý đến đám người không liên quan ấy. Nàng lười biếng nằm trên tấm nệm dày được trải trên nền đất. Ánh mắt mang theo vẻ hờ hững nhìn ra mặt hồ nước trước mặt.
Tử Cầm và Tử Vũ đứng phía sau nàng, xa một chút là mấy nha hoàn ma ma của Vương phủ đang châu đầu ghé tai bàn luận.
Nàng ở trong Chiến Vương phủ đã năm ngày, nhưng hôm nay là lần đầu tiên bọn họ được nhìn thấy dung nhan của nàng.
Vị Trắc Vương phi này hoàn toàn không được sự hoan nghênh của toàn bộ người trong Vương phủ, nên nàng cũng chỉ được đãi ngộ như một vị khách của Vương phủ. Chỉ tốt hơn mấy vị tiểu thư ở Nam viện là nàng được ở riêng một viện.
Thường ngày nàng đều không ra khỏi phòng, việc hầu hạ hàng ngày đều do hai nha hoàn của nàng làm, những nô tỳ khác hoàn toàn không có cơ hội bước vào phòng trong nửa bước.
Hôm nay tâm tình nàng không tệ, nên cho người trải mấy tấm nệm gần hồ rồi ra đó nằm hóng gió.
Vị trí tiếp giáp giữa Tây viện và viện của Tần Liệt chính là cái hồ này.
Cái hồ này khá lớn. Kéo dài từ hậu viện của Tây viện đến phía trước hoa viên của Vương phủ.
Tô Nguyệt Như nằm trên thảm mềm nhắm mắt. Bên tai nghe âm thanh chít chít, khoé môi mỉm cười vui vẻ. " Trở về rồi."
Một chú sóc rừng toàn thân đen thui, chóp đuôi có một chúm lông đỏ rực, nhanh như một cơn gió lao vào lòng Tô Nguyệt Như.
Tô Nguyệt Như nghịch ngợm túm vào đuôi sóc nhỏ đùa bỡn nó. Sóc nhỏ xoay tròn đuổi theo tay nàng như một tên ngốc.
Đây là Tử Dạ - sủng vật của nàng. Hơn mười ngày trước giao nhiệm vụ cho nó đi tìm một người, nay đã trở về. Nói vậy đã tìm được người rồi.
Một người một sóc vui vẻ lăn lộn trên thảm. Thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười vui vẻ như tiếng chuông bạc reo hò trong gió. Âm thanh ngọt nào hoà vào trong không gian tĩnh mịch của vương phủ như âm thanh thủ thỉ của đôi tình nhân nhẹ nhàng cọ vào lòng người.
Tiếng cười kia cũng gây nên sự chú ý của Tần Liệt cùng Tử Y đang ở phía bên Kia hồ.
Hắn ở cách khá xa các nàng nên không nhìn thấy rõ mặt nàng. Chỉ nhìn thấy một nữ tữ toàn thân thuần một màu tím nằm lăn qua lộn lại, như một chùm hoa lục bình đang nhẹ nhàng trôi trên mặt hồ. Cùng một cục nhỏ đen đen thỉnh thoảng cọ cọ lên gương mặt trắng trắng của nàng. Nhìn qua hết sức hai hoà.
Tử Y thấy hắn nhìn qua phía các nàng liền lên tiếng, " đó là Tô Trắc phi."
Tần Liệt cũng chỉ là bị tiếng cười kia thu hút mới nhìn qua một cái như vậy rồi liền rời đi. Lòng hắn từ lâu đã không còn chỗ cho kẻ nào nữa, nên trong thiên hạ mới có tin đồn Chiến Vương không gần nữ sắc.
Gió thu bắt đầu trở nên lạnh lẽo hơn. Ánh trăng cũng mơ hồ hơn, không thể thấy được cảnh vậy trong đêm.
Tô Nguyệt Như nửa nằm nửa ngồi trên giường nhìn nam tử mặc trường bào màu đen đang cà lơ phất phơ ngồi dựa lưng một chân thõng xuống, một chân đặt lên bệ cửa sổ trước mặt. Đây là người nàng sai Tử Dạ đi tìm về.
Tô Nguyệt Như không nói gì, chỉ ném cho hắn một phong thư rồi nằm xuống nhìn hắn.
Nàng không cần giải thích nhiều lời cho hắn, hắn là người thông minh, chỉ cần mở nội dung bức thư ra nhìn thì sẽ biết nên làm gì.
Hôm nay nàng có thể ra ngoài cùng đùa nghịch với Tử Dạ, giống như là hiện tượng thời quang phản chiếu của người sắp từ giã cõi trần vậy. Nàng biết rõ, trong năm sáu ngày tới nàng sẽ phải đối mặt với nguy cơ sinh tử lớn nhất. Một loạt chuẩn bị nàng cho Tử Cầm và Tử Vũ đi làm trong thời gian qua cũng là vì ngày này.
Hôm nay nàng tìm hắn cũng là để giao cho hắn một nhiệm vụ quan trọng.
Nàng không biết hắn là ai, nhưng nàng biết hắn là người có thể hoàn thành việc này.
"Làm xong việc này, ngươi không nợ ta điều gì, bảo trọng". Nói xong nàng nhắm mắt lại.
Lãnh Mộ Hiên ánh mắt phức tạp nhìn nữ tử yếu ớt nằm trên giường.
Hắn là thần y. Khụ.. là một thần y nghèo nhất thiên hạ. Thời buổi này có tiền lên tiên cũng được, không tiền nửa bước khó đi.
Ba năm trước, trong một lần lẻn vào hoàng cung Tây Nhạc mượn một cái lò luyện đan tạm dùng vài ngày, vậy mà cái tên hoàng đế Tây Nhạc Đông Phương Ly Mạc kia lại phát điên cái gì, phái ra năm trăm cấm vệ quân đuổi giết hắn khắp Tây Nhạc quốc. Không phải chỉ là một cái nồi thôi sao? Sao phải đuổi cùng diệt tận như vậy chứ?
Hắn suýt thì đã chết dưới tay đám cấm vệ quân kia, cũng may lúc đó gặp được nữ nhân trước mặt cứu hắn một mạng.
Lúc đó nàng mang mạng che mắt nên hắn không biết dung mạo của nàng, nhưng màu váy tím quen thuộc cùng con sóc kia thì hắn nhận ra.
Hắn thương tích đầy mình, ngồi bệt trên đất, dựa lưng vào một thân cây, hổn hển nhìn một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, một thân váy tím đứng ngược chiều ánh sáng. Trên đất rải rác thi thể của một đám cấm vệ quân.
"Đa tạ ân cứu mạng của cô nương. Y thuật của tại hạ không tệ, sau này nếu cô nương cần, tại hạ tình nguyện giúp cô nương xem bệnh miễn phí".
Nói xong rút ra từ trong ngực một cây tiêu nhỏ đưa cho nàng."cô nương chỉ cần thổi cây tiêu này, tại hạ sẽ tìm được cô nương".
Nàng đưa tay ra nhưng không lấy cây tiêu mà hướng về phía đầu hắn. Xẹt, một nhúm tóc của hắn nằm trong tay nàng.
Nàng quay lưng về phía hắn vừa bước đi vừa nói:" khi nào có một con sóc đến tìm ngươi, ngươi phải vô điều kiện giúp ta hoàn thành một việc."
Con sóc trên trên vai nàng quay đầu lại nhìn hắn kêu hai tiếng chít chít.
Hôm nay con sóc này rốt cục cũng tìm đến hắn.
Gần đây, tên tứ Vương gia Tần Dạ kia lùng sục khắp nơi tìm hắn, làm hắn không dám thò đầu ra khỏi cửa. Vậy mà con sóc đen này lại dẫn hắn vào trong Chiến Vương phủ, hắn sợ tới mức toàn thân lông tơ dựng đứng.
Mở ra bức thư trong tay, đọc xong nội dung trên giấy, tâm tình thấp thỏm lo âu vì phải vào Chiến vương phủ vừa được buông xuống lại lần nữa ầm ầm dậy sóng.
Này có khác nào nhổ lông trên lưng cọp đâu.
Hắn nhìn mảnh giấy trên tay rồi lại nhìn người trên giường, ảo não phi thân rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.