Vương Phi Bị Lưu Đày: Nàng Chỉ Muốn Làm Xây Dựng
Chương 3: Chủ Động Dâng Bạc
Tương Du Huyền Châu
09/10/2024
“Phá động phòng, phá động phòng, phá động phòng!” Đám cướp phía sau hò hét cổ vũ.
Tình hình này có cảm giác sắp xảy ra mấy cảnh huyên náo hôn lễ thô tục. Mặt mày Lý Diệp Vũ tối sầm lại, nàng không muốn bị lột đồ trước mặt mọi người chút nào.
Vì vậy, nàng chân thành đưa ra đề nghị: “Ta thật sự không có, hay là các vị anh hùng trực tiếp vào phủ cướp… à nhầm, vào phủ uống rượu mừng đi.”
Lý Diệp Vũ vừa dứt lời, đám cướp đã nhanh chóng xuống ngựa, rõ ràng là họ chỉ chờ nàng mời vào phủ uống rượu mừng mà thôi.
“Vương phi đã nói vậy thì bọn ta cũng không khách sáo nữa.”
“…” Lý Diệp Vũ.
Nàng chưa bao giờ thấy bọn cướp nào kỳ lạ như vậy, suy nghĩ của họ dường như không giống với những tên cướp nàng từng biết.
Với cả Thương Vương Phủ đường đường là một vương phủ, mà lại bị cướp đến tận cửa, đây là kiểu gì thế này?
Dù ngũ hoàng tử có ăn chơi đến mấy thì cũng không thể đến mức này chứ.
Quan binh trong huyện đâu rồi? Đã đi đâu cả rồi!
Khi Lý Diệp Vũ đang âm thầm phê phán ngũ hoàng tử thì từ trong phủ vang lên một loạt tiếng bước chân lộn xộn.
“Đao hạ lưu người, đao hạ lưu người…”
Chẳng mấy chốc, một lão quản gia râu tóc bạc phơ lảo đảo chạy ra.
“Nhanh lên, nhanh lên.”
Lão quản gia vừa giục phía sau vừa chạy về phía cổng, chẳng bao lâu sau, hơn chục gia đinh khiêng theo rương hòm lớn nhỏ từ vương phủ bước ra.
Lão quản gia hoảng hốt chạy đến trước mặt bọn cướp, không quên chỉnh lại y phục.
Khi đã ngay ngắn thì ông ấy mới cười tươi cúi chào bọn cướp: “Mã đại đương gia sao lại đích thân đến vậy, ôi dào, chuyện nhỏ như lấy kẹo cưới sao lại phiền ngài tự mình đến. Chủ tử nhà ta đã dặn dò kỹ rồi, ngài ấy hiện đang có việc lớn ở kinh thành, tạm thời không về được, nhưng đã chuẩn bị sẵn rượu tiền gấp đôi như thường lệ cho các vị. Chủ tử nhà ta còn nói, đợi ngài ấy về sẽ nâng ly ba trăm chén cùng với Mã đại đương gia.”
Bọn cướp nhìn đống rương hòm kia liền hài lòng cười toe toét: “Thương Vương đúng là biết điều.”
Có những chiếc rương này, bọn cướp không còn quan tâm đến Lý Diệp Vũ nữa. Chúng cắm đầu cắm cổ khuân vác đống đồ ra phía đoàn ngựa của mình, qua lại vô cùng bận rộn.
Nhìn cách bọn cướp vác rương tới mức các khớp ngón tay trắng bệch, đôi vai trĩu xuống, có thể thấy những chiếc rương này rất nặng, bên trong chắc chắn là vàng hoặc bạc.
Cả hai bên hành động thuần thục như thế cũng chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên Thương Vương cho bọn cướp tiền.
Thương Vương… rốt cuộc là người như thế nào?
Lý Diệp Vũ không kìm được mà khoanh tay, hồi tưởng lại Thương Vương trong nguyên tác.
Thương Vương của Đại Sở Quốc xếp thứ năm, tên là Tiêu Cửu Hề, từ nhỏ đã thông minh, được hoàng đế yêu thương hết mực. Vài năm trước, hoàng đế ban cho hắn một tiểu quốc mới chinh phục được làm lễ trưởng thành.
Kể từ đó, hắn trở thành hoàng tử thứ ba của Đại Sở có đất phong riêng.
Tình hình này có cảm giác sắp xảy ra mấy cảnh huyên náo hôn lễ thô tục. Mặt mày Lý Diệp Vũ tối sầm lại, nàng không muốn bị lột đồ trước mặt mọi người chút nào.
Vì vậy, nàng chân thành đưa ra đề nghị: “Ta thật sự không có, hay là các vị anh hùng trực tiếp vào phủ cướp… à nhầm, vào phủ uống rượu mừng đi.”
Lý Diệp Vũ vừa dứt lời, đám cướp đã nhanh chóng xuống ngựa, rõ ràng là họ chỉ chờ nàng mời vào phủ uống rượu mừng mà thôi.
“Vương phi đã nói vậy thì bọn ta cũng không khách sáo nữa.”
“…” Lý Diệp Vũ.
Nàng chưa bao giờ thấy bọn cướp nào kỳ lạ như vậy, suy nghĩ của họ dường như không giống với những tên cướp nàng từng biết.
Với cả Thương Vương Phủ đường đường là một vương phủ, mà lại bị cướp đến tận cửa, đây là kiểu gì thế này?
Dù ngũ hoàng tử có ăn chơi đến mấy thì cũng không thể đến mức này chứ.
Quan binh trong huyện đâu rồi? Đã đi đâu cả rồi!
Khi Lý Diệp Vũ đang âm thầm phê phán ngũ hoàng tử thì từ trong phủ vang lên một loạt tiếng bước chân lộn xộn.
“Đao hạ lưu người, đao hạ lưu người…”
Chẳng mấy chốc, một lão quản gia râu tóc bạc phơ lảo đảo chạy ra.
“Nhanh lên, nhanh lên.”
Lão quản gia vừa giục phía sau vừa chạy về phía cổng, chẳng bao lâu sau, hơn chục gia đinh khiêng theo rương hòm lớn nhỏ từ vương phủ bước ra.
Lão quản gia hoảng hốt chạy đến trước mặt bọn cướp, không quên chỉnh lại y phục.
Khi đã ngay ngắn thì ông ấy mới cười tươi cúi chào bọn cướp: “Mã đại đương gia sao lại đích thân đến vậy, ôi dào, chuyện nhỏ như lấy kẹo cưới sao lại phiền ngài tự mình đến. Chủ tử nhà ta đã dặn dò kỹ rồi, ngài ấy hiện đang có việc lớn ở kinh thành, tạm thời không về được, nhưng đã chuẩn bị sẵn rượu tiền gấp đôi như thường lệ cho các vị. Chủ tử nhà ta còn nói, đợi ngài ấy về sẽ nâng ly ba trăm chén cùng với Mã đại đương gia.”
Bọn cướp nhìn đống rương hòm kia liền hài lòng cười toe toét: “Thương Vương đúng là biết điều.”
Có những chiếc rương này, bọn cướp không còn quan tâm đến Lý Diệp Vũ nữa. Chúng cắm đầu cắm cổ khuân vác đống đồ ra phía đoàn ngựa của mình, qua lại vô cùng bận rộn.
Nhìn cách bọn cướp vác rương tới mức các khớp ngón tay trắng bệch, đôi vai trĩu xuống, có thể thấy những chiếc rương này rất nặng, bên trong chắc chắn là vàng hoặc bạc.
Cả hai bên hành động thuần thục như thế cũng chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên Thương Vương cho bọn cướp tiền.
Thương Vương… rốt cuộc là người như thế nào?
Lý Diệp Vũ không kìm được mà khoanh tay, hồi tưởng lại Thương Vương trong nguyên tác.
Thương Vương của Đại Sở Quốc xếp thứ năm, tên là Tiêu Cửu Hề, từ nhỏ đã thông minh, được hoàng đế yêu thương hết mực. Vài năm trước, hoàng đế ban cho hắn một tiểu quốc mới chinh phục được làm lễ trưởng thành.
Kể từ đó, hắn trở thành hoàng tử thứ ba của Đại Sở có đất phong riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.