Vương Phi Bị Lưu Đày: Nàng Chỉ Muốn Làm Xây Dựng
Chương 4: Vui Vẻ Rời Đi
Tương Du Huyền Châu
09/10/2024
Hằng năm, Tiêu Cửu Hề đều được nhận khoản tiền tiêu vặt hậu hĩnh nhất từ hoàng đế, thứ mà các hoàng tử khác không bao giờ sánh kịp.
Giữa một đám hoàng tử, kẻ thì lạnh lùng, kẻ thì nhân từ, người thì nhu nhược, người thì khiêm tốn, hắn vẫn nổi bật bởi vẻ phóng túng, bất cần đời, từ đó thu hút được không ít sự yêu mến của độc giả.
Tuy nhiên, trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị, lão ngũ chẳng hề có dã tâm. Hắn không hứng thú với ngôi vua nên chọn đứng về phe lão tứ. Sau khi giúp lão tứ hạ gục lão tam, bản thân hắn lại trúng kế mà chết. Thậm chí, cuối cùng người lên ngôi cũng không phải là lão tứ.
Nói đúng ra, Tiêu Cửu Hề và Lý Diệp Vũ trong nguyên tác đều là những nhân vật hi sinh. Chỉ có điều Tiêu Cửu Hề có đất diễn nhiều hơn Lý Diệp Vũ, và trong khi Lý Diệp Vũ bị quên lãng sau khi tới đất phong thì Tiêu Cửu Hề lại khiến độc giả khóc ròng khi tử trận.
Lý Diệp Vũ trong tích tắc đã nhớ lại cả cuộc đời Tiêu Cửu Hề, không khỏi lắc đầu.
Dù hoàng đế ban cho Tiêu Cửu Hề đặc ân hiếm có, nhưng cũng vì thế mà hắn hình thành tính cách phóng đãng của một thiếu gia con nhà giàu.
Không bàn đến việc hắn chọn sai phe, chỉ cần nhìn cách hắn quản lý đất phong này cũng đủ khiến người khác nhức đầu.
Cướp vào phủ cướp bóc thoải mái, dân nghèo ăn mày khắp nơi, binh sĩ trong phủ bạc nhược, gia đinh còn chủ động nịnh bợ bọn cướp...
Cảnh tượng hỗn loạn như vậy mà hắn lại luôn đứng đầu các kỳ khảo hạch hàng năm, chẳng lẽ là dựa vào sắc đẹp vô song, tính cách phóng túng hay tài ăn nói ba hoa chích chòe?
Khi Lý Diệp Vũ còn đang khinh bỉ Tiêu Cửu Hề thì bọn cướp đã buộc chặt hàng hóa và vui vẻ rời đi.
Trước khi đi, bọn chúng còn không quên vẫy tay chào nàng: “Thương Vương phi, tân hôn đại hỉ, sớm sinh quý tử, ta đợi uống rượu đầy tháng của ngươi đó.”
“…” Lý Diệp Vũ.
Đợi đến khi bọn cướp rầm rập rời khỏi, lão quản gia mới nhanh chân chạy đến trước mặt Lý Diệp Vũ, cúi mình chắp tay: “Tiểu phu nhân đã kinh sợ rồi, nô tài sẽ lập tức dẫn người vào phủ nghỉ ngơi.”
Nói rồi ông ấy lại phất tay về phía sau: “Tử Thúy còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đến đỡ phu nhân đi nào.”
“Vâng.” Cô nha hoàn tên Tử Thúy ngoan ngoãn tiến lên, nhanh nhẹn dìu Lý Diệp Vũ vào vương phủ, tốc độ như thể chậm lại một chút cũng là có lỗi.
Lý Diệp Vũ lảo đảo bước theo Tử Thúy tiến vào phủ. Khi sắp vào đến cửa, nàng vô thức ngoảnh lại nhìn và cảnh tượng trước mắt khiến nàng giật mình.
Những người ăn mày nấp ở góc phố nãy giờ, lúc này chẳng khác nào nước lũ ào ào đổ về phía phủ.
Thậm chí, đám ăn mày vừa chạy vừa kêu: “Vương phi, vương phi, xin hãy làm ơn, cho chúng ta chút đồ ăn đi.”
“Vương phi, xin hãy ban cho ít bạc, chúng ta sắp chết đói rồi.”
Giữa một đám hoàng tử, kẻ thì lạnh lùng, kẻ thì nhân từ, người thì nhu nhược, người thì khiêm tốn, hắn vẫn nổi bật bởi vẻ phóng túng, bất cần đời, từ đó thu hút được không ít sự yêu mến của độc giả.
Tuy nhiên, trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị, lão ngũ chẳng hề có dã tâm. Hắn không hứng thú với ngôi vua nên chọn đứng về phe lão tứ. Sau khi giúp lão tứ hạ gục lão tam, bản thân hắn lại trúng kế mà chết. Thậm chí, cuối cùng người lên ngôi cũng không phải là lão tứ.
Nói đúng ra, Tiêu Cửu Hề và Lý Diệp Vũ trong nguyên tác đều là những nhân vật hi sinh. Chỉ có điều Tiêu Cửu Hề có đất diễn nhiều hơn Lý Diệp Vũ, và trong khi Lý Diệp Vũ bị quên lãng sau khi tới đất phong thì Tiêu Cửu Hề lại khiến độc giả khóc ròng khi tử trận.
Lý Diệp Vũ trong tích tắc đã nhớ lại cả cuộc đời Tiêu Cửu Hề, không khỏi lắc đầu.
Dù hoàng đế ban cho Tiêu Cửu Hề đặc ân hiếm có, nhưng cũng vì thế mà hắn hình thành tính cách phóng đãng của một thiếu gia con nhà giàu.
Không bàn đến việc hắn chọn sai phe, chỉ cần nhìn cách hắn quản lý đất phong này cũng đủ khiến người khác nhức đầu.
Cướp vào phủ cướp bóc thoải mái, dân nghèo ăn mày khắp nơi, binh sĩ trong phủ bạc nhược, gia đinh còn chủ động nịnh bợ bọn cướp...
Cảnh tượng hỗn loạn như vậy mà hắn lại luôn đứng đầu các kỳ khảo hạch hàng năm, chẳng lẽ là dựa vào sắc đẹp vô song, tính cách phóng túng hay tài ăn nói ba hoa chích chòe?
Khi Lý Diệp Vũ còn đang khinh bỉ Tiêu Cửu Hề thì bọn cướp đã buộc chặt hàng hóa và vui vẻ rời đi.
Trước khi đi, bọn chúng còn không quên vẫy tay chào nàng: “Thương Vương phi, tân hôn đại hỉ, sớm sinh quý tử, ta đợi uống rượu đầy tháng của ngươi đó.”
“…” Lý Diệp Vũ.
Đợi đến khi bọn cướp rầm rập rời khỏi, lão quản gia mới nhanh chân chạy đến trước mặt Lý Diệp Vũ, cúi mình chắp tay: “Tiểu phu nhân đã kinh sợ rồi, nô tài sẽ lập tức dẫn người vào phủ nghỉ ngơi.”
Nói rồi ông ấy lại phất tay về phía sau: “Tử Thúy còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đến đỡ phu nhân đi nào.”
“Vâng.” Cô nha hoàn tên Tử Thúy ngoan ngoãn tiến lên, nhanh nhẹn dìu Lý Diệp Vũ vào vương phủ, tốc độ như thể chậm lại một chút cũng là có lỗi.
Lý Diệp Vũ lảo đảo bước theo Tử Thúy tiến vào phủ. Khi sắp vào đến cửa, nàng vô thức ngoảnh lại nhìn và cảnh tượng trước mắt khiến nàng giật mình.
Những người ăn mày nấp ở góc phố nãy giờ, lúc này chẳng khác nào nước lũ ào ào đổ về phía phủ.
Thậm chí, đám ăn mày vừa chạy vừa kêu: “Vương phi, vương phi, xin hãy làm ơn, cho chúng ta chút đồ ăn đi.”
“Vương phi, xin hãy ban cho ít bạc, chúng ta sắp chết đói rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.