Vương Phi Bị Lưu Đày: Nàng Chỉ Muốn Làm Xây Dựng
Chương 31: Dê Bò Đầy Đồi
Tương Du Huyền Châu
11/10/2024
Làm công mà cũng đỉnh như vậy, sao nàng không gặp được ai nhỉ?
Trong khi Lý Diệp Vũ còn thầm cảm thán, đoàn người đã lên đường.
Để tránh gây chú ý cho dân nghèo và thổ phỉ, 23 người của vương phủ đều cải trang, chia ra rời thành.
Khi Lý Diệp Vũ ra ngoài thành hội họp với mọi người, nàng thấy có một chiếc xe bò đang chờ sẵn.
Một con bò lớn khỏe khoắn, kéo theo chiếc xe gỗ có đệm trải sẵn, rõ ràng là dành cho khách quý ngồi lên.
"Tiểu phu nhân, xe ngựa trong phủ đã bán hết rồi, chiếc xe này là mượn của Mục gia, tiểu phu nhân chịu khó ngồi tạm, đừng chê cười."
Lão quản gia cẩn thận giải thích.
"..." Lý Diệp Vũ.
Mục gia là một trong bốn đại gia tộc ở Thái Hạp thành, nàng cũng gặp chủ nhân nhà họ rồi, chính là một trong các vị lão gia ngồi lì trên đất đòi nợ nàng hôm trước.
Lý Diệp Vũ nhíu mày: "Họ có biết chuyện của chúng ta không?"
"Phu nhân yên tâm, chủ tử của chúng ta thân thiết với Mục lão gia, ông ấy sẽ không thu tiền thuê đâu."
"..." Lý Diệp Vũ im lặng, trong lòng nghĩ rằng: Mặc dù tiền rất quan trọng, nhưng giờ không phải vấn đề là tiền, mà là liệu Mục lão gia có theo dõi hành tung của họ không!
"Ờ, chắc là không sao đâu. Mục gia buôn bán vải vóc, chúng ta chỉ đi đào thổ sản trong núi, không liên quan lắm, họ sẽ không để ý đâu. Hơn nữa, nếu chúng ta bán được hàng, có tiền trả nợ thì họ còn vui mừng nữa là."
Nhìn thái độ vô tư của lão quản gia, Lý Diệp Vũ chỉ có thể thở dài.
Nếu lão quản gia biết rằng chuyến đi này không phải để mua hàng mà là để đào vàng, không biết ông ấy có dám công khai đi mượn xe như thế này không.
Nhưng xe bò đã mượn rồi, giờ trả lại chắc càng kỳ quặc hơn, Lý Diệp Vũ đành chấp nhận.
Nàng để Tử Thúy đặt cái rổ của mình lên xe, còn bản thân thì đi bộ cùng mọi người.
Lão quản gia thấy vậy thì hơi lúng túng: "Tiểu phu nhân, đi đến núi Thúy Vi phải mất mấy canh giờ, người nên ngồi lên xe, tuy trông không đẹp nhưng chạy êm lắm."
Lý Diệp Vũ nhìn chiếc xe bò đi chậm hơn cả người đi bộ mà thở dài. Tốc độ này mà không êm mới lạ.
Nhưng nếu cứ thế này thì khi nào mới tới được núi Thúy Vi?
"Không cần đâu, sức của ta tốt mà."
Lý Diệp Vũ thẳng thừng từ chối.
Nguyên chủ vốn là người mỗi ngày đều lên núi hái hoa nên thể lực rất tốt, không phải kiểu tiểu thư yếu ớt.
Lão quản gia nhìn sắc mặt khỏe mạnh hồng hào của Lý Diệp Vũ, suýt quên mất thân phận của nàng, bèn ngượng ngùng không nói gì thêm.
Thế là đoàn người của Thương Vương phủ tiếp tục bước dài chân về phía núi Thúy Vi, dọc đường thỉnh thoảng còn thấy vài con dê núi chạy nhảy.
Nhìn chúng, Lý Diệp Vũ không khỏi nghĩ đến việc phát triển nghề chăn nuôi ở đây.
Đồi núi đầy bò và dê thế này, nếu phát triển chăn nuôi để bán thịt tươi, thịt hộp, sữa dê, sữa bò thì chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền.
Người dân Thái Hạp thành làm thế nào mà không có hứng thú với cơ hội làm ăn này cơ chứ?
Trong khi Lý Diệp Vũ còn thầm cảm thán, đoàn người đã lên đường.
Để tránh gây chú ý cho dân nghèo và thổ phỉ, 23 người của vương phủ đều cải trang, chia ra rời thành.
Khi Lý Diệp Vũ ra ngoài thành hội họp với mọi người, nàng thấy có một chiếc xe bò đang chờ sẵn.
Một con bò lớn khỏe khoắn, kéo theo chiếc xe gỗ có đệm trải sẵn, rõ ràng là dành cho khách quý ngồi lên.
"Tiểu phu nhân, xe ngựa trong phủ đã bán hết rồi, chiếc xe này là mượn của Mục gia, tiểu phu nhân chịu khó ngồi tạm, đừng chê cười."
Lão quản gia cẩn thận giải thích.
"..." Lý Diệp Vũ.
Mục gia là một trong bốn đại gia tộc ở Thái Hạp thành, nàng cũng gặp chủ nhân nhà họ rồi, chính là một trong các vị lão gia ngồi lì trên đất đòi nợ nàng hôm trước.
Lý Diệp Vũ nhíu mày: "Họ có biết chuyện của chúng ta không?"
"Phu nhân yên tâm, chủ tử của chúng ta thân thiết với Mục lão gia, ông ấy sẽ không thu tiền thuê đâu."
"..." Lý Diệp Vũ im lặng, trong lòng nghĩ rằng: Mặc dù tiền rất quan trọng, nhưng giờ không phải vấn đề là tiền, mà là liệu Mục lão gia có theo dõi hành tung của họ không!
"Ờ, chắc là không sao đâu. Mục gia buôn bán vải vóc, chúng ta chỉ đi đào thổ sản trong núi, không liên quan lắm, họ sẽ không để ý đâu. Hơn nữa, nếu chúng ta bán được hàng, có tiền trả nợ thì họ còn vui mừng nữa là."
Nhìn thái độ vô tư của lão quản gia, Lý Diệp Vũ chỉ có thể thở dài.
Nếu lão quản gia biết rằng chuyến đi này không phải để mua hàng mà là để đào vàng, không biết ông ấy có dám công khai đi mượn xe như thế này không.
Nhưng xe bò đã mượn rồi, giờ trả lại chắc càng kỳ quặc hơn, Lý Diệp Vũ đành chấp nhận.
Nàng để Tử Thúy đặt cái rổ của mình lên xe, còn bản thân thì đi bộ cùng mọi người.
Lão quản gia thấy vậy thì hơi lúng túng: "Tiểu phu nhân, đi đến núi Thúy Vi phải mất mấy canh giờ, người nên ngồi lên xe, tuy trông không đẹp nhưng chạy êm lắm."
Lý Diệp Vũ nhìn chiếc xe bò đi chậm hơn cả người đi bộ mà thở dài. Tốc độ này mà không êm mới lạ.
Nhưng nếu cứ thế này thì khi nào mới tới được núi Thúy Vi?
"Không cần đâu, sức của ta tốt mà."
Lý Diệp Vũ thẳng thừng từ chối.
Nguyên chủ vốn là người mỗi ngày đều lên núi hái hoa nên thể lực rất tốt, không phải kiểu tiểu thư yếu ớt.
Lão quản gia nhìn sắc mặt khỏe mạnh hồng hào của Lý Diệp Vũ, suýt quên mất thân phận của nàng, bèn ngượng ngùng không nói gì thêm.
Thế là đoàn người của Thương Vương phủ tiếp tục bước dài chân về phía núi Thúy Vi, dọc đường thỉnh thoảng còn thấy vài con dê núi chạy nhảy.
Nhìn chúng, Lý Diệp Vũ không khỏi nghĩ đến việc phát triển nghề chăn nuôi ở đây.
Đồi núi đầy bò và dê thế này, nếu phát triển chăn nuôi để bán thịt tươi, thịt hộp, sữa dê, sữa bò thì chắc chắn sẽ kiếm bộn tiền.
Người dân Thái Hạp thành làm thế nào mà không có hứng thú với cơ hội làm ăn này cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.