Vương Phi Bị Lưu Đày: Nàng Chỉ Muốn Làm Xây Dựng
Chương 32: Mọc Đầy Cỏ Dại
Tương Du Huyền Châu
11/10/2024
Dường như lão quản gia nhận ra thắc mắc trong mắt Lý Diệp Vũ, vuốt râu cười: "Thái Hạp thành chúng ta quả thực khác biệt so với những nơi khác, ở đây bò dê nhiều vô kể. Ở kinh thành, muốn ăn bò dê còn phải nuôi nhốt, chứ chúng ta chỉ cần ra đồng bắt là được, chẳng cần phải nuôi."
"???" Lý Diệp Vũ kinh ngạc: "Không sợ ăn hết à?"
Thái Hạp thành có cả một xóm nghèo, dân chúng mỗi ngày được trợ cấp miễn phí, ăn bò dê không mất tiền, còn ai muốn đi làm nữa chứ? Ngay cả các bậc trưởng lão cũng chẳng sống sung sướng bằng họ!
Nhưng kiểu ăn mà không tự sản xuất thế này thì sớm muộn gì cũng cạn kiệt, khi đó phải làm sao?
"Tiểu phu nhân hiểu nhầm rồi. Lão nô nói là chúng ta có thể ra ngoài bắt bò dê khi muốn ăn chứ không phải dân Thái Hạp thành ai cũng có thể ra bắt. Những con bò dê này là hàng cống phẩm, thuộc về tài sản của hoàng gia. Chỉ có quan phủ mới được phép đi bắt bò dê, dân thường mà bắt coi như trộm cắp tài sản hoàng gia, sẽ bị bắt giam ngay."
Lý Diệp Vũ gật đầu, đã hiểu rõ.
Trong sách địa chí cũng có ghi lại rằng, khi còn là quốc gia Thái Hòa, nơi đây mỗi năm phải cống nạp cho Đại Sở một vạn con bò và dê, cùng với vải lụa, gốm sứ, bạc...
Nhưng đó là yêu cầu của Đại Sở đối với nước phụ thuộc. Giờ đây, khi Thái Hòa đã trở thành đất đai của chính mình, việc triều cống chắc chắn đã giảm bớt.
Nhưng cũng không đúng, trước đây chỉ phải cống nạp một vạn con, giờ đã trở thành tài sản riêng, chẳng phải số lượng cống nạp còn tăng lên sao?
"Hoàng đế nhân từ, mỗi năm chỉ yêu cầu một ngàn con bò dê cho có lệ, nên nơi này càng nhiều bò dê hơn."
"Thì ra là vậy." Trong mắt Lý Diệp Vũ ánh lên chút thích thú.
Chỉ cần triều cống một ngàn con bò dê, vậy phần còn lại chẳng phải đều thuộc về Tiêu Cửu Hề sao?
Tiêu Cửu Hề hẳn sẽ không phiền nếu mình bán chút ít bò dê của hắn đi chứ? Dù sao thì lông dê cũng mọc từ thân dê, và chủ yếu là giúp hắn trả nợ mà!
Lý Diệp Vũ càng nghĩ càng thấy có lý, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đợi đến khi đào được mẻ vàng đầu tiên, trả hết nợ, khai khẩn ruộng đất, nàng sẽ phát triển nghề chăn nuôi.
Từng bước tiến tới, giấc mơ xây dựng thị trấn lý tưởng ngày càng gần trong tầm tay!
...
Khi ánh nắng giữa trưa rọi qua những tán cây, cuối cùng Lý Diệp Vũ cũng đặt chân đến núi Thúy Vi.
Núi Thúy Vi không phải chỉ có một đỉnh núi, mà là một dãy núi đá kéo dài, trải rộng với những ngọn đồi và khu rừng thưa thớt.
Giống như lời lão quản gia nói, nơi đây quả thật không có nhiều cây cối che phủ, động vật cũng hiếm khi xuất hiện.
Càng đi vào sâu thì đường đi càng trở nên khó khăn hơn, nhiều nơi thậm chí rất ẩm ướt, chứng tỏ mặc dù không có dòng sông nào chảy qua nhưng hệ thống nước ngầm ở đây rất phong phú.
Cứ thế đi mãi, đoàn người bị một biển cỏ dại không thấy điểm dừng chắn mất lối đi.
"???" Lý Diệp Vũ kinh ngạc: "Không sợ ăn hết à?"
Thái Hạp thành có cả một xóm nghèo, dân chúng mỗi ngày được trợ cấp miễn phí, ăn bò dê không mất tiền, còn ai muốn đi làm nữa chứ? Ngay cả các bậc trưởng lão cũng chẳng sống sung sướng bằng họ!
Nhưng kiểu ăn mà không tự sản xuất thế này thì sớm muộn gì cũng cạn kiệt, khi đó phải làm sao?
"Tiểu phu nhân hiểu nhầm rồi. Lão nô nói là chúng ta có thể ra ngoài bắt bò dê khi muốn ăn chứ không phải dân Thái Hạp thành ai cũng có thể ra bắt. Những con bò dê này là hàng cống phẩm, thuộc về tài sản của hoàng gia. Chỉ có quan phủ mới được phép đi bắt bò dê, dân thường mà bắt coi như trộm cắp tài sản hoàng gia, sẽ bị bắt giam ngay."
Lý Diệp Vũ gật đầu, đã hiểu rõ.
Trong sách địa chí cũng có ghi lại rằng, khi còn là quốc gia Thái Hòa, nơi đây mỗi năm phải cống nạp cho Đại Sở một vạn con bò và dê, cùng với vải lụa, gốm sứ, bạc...
Nhưng đó là yêu cầu của Đại Sở đối với nước phụ thuộc. Giờ đây, khi Thái Hòa đã trở thành đất đai của chính mình, việc triều cống chắc chắn đã giảm bớt.
Nhưng cũng không đúng, trước đây chỉ phải cống nạp một vạn con, giờ đã trở thành tài sản riêng, chẳng phải số lượng cống nạp còn tăng lên sao?
"Hoàng đế nhân từ, mỗi năm chỉ yêu cầu một ngàn con bò dê cho có lệ, nên nơi này càng nhiều bò dê hơn."
"Thì ra là vậy." Trong mắt Lý Diệp Vũ ánh lên chút thích thú.
Chỉ cần triều cống một ngàn con bò dê, vậy phần còn lại chẳng phải đều thuộc về Tiêu Cửu Hề sao?
Tiêu Cửu Hề hẳn sẽ không phiền nếu mình bán chút ít bò dê của hắn đi chứ? Dù sao thì lông dê cũng mọc từ thân dê, và chủ yếu là giúp hắn trả nợ mà!
Lý Diệp Vũ càng nghĩ càng thấy có lý, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
Đợi đến khi đào được mẻ vàng đầu tiên, trả hết nợ, khai khẩn ruộng đất, nàng sẽ phát triển nghề chăn nuôi.
Từng bước tiến tới, giấc mơ xây dựng thị trấn lý tưởng ngày càng gần trong tầm tay!
...
Khi ánh nắng giữa trưa rọi qua những tán cây, cuối cùng Lý Diệp Vũ cũng đặt chân đến núi Thúy Vi.
Núi Thúy Vi không phải chỉ có một đỉnh núi, mà là một dãy núi đá kéo dài, trải rộng với những ngọn đồi và khu rừng thưa thớt.
Giống như lời lão quản gia nói, nơi đây quả thật không có nhiều cây cối che phủ, động vật cũng hiếm khi xuất hiện.
Càng đi vào sâu thì đường đi càng trở nên khó khăn hơn, nhiều nơi thậm chí rất ẩm ướt, chứng tỏ mặc dù không có dòng sông nào chảy qua nhưng hệ thống nước ngầm ở đây rất phong phú.
Cứ thế đi mãi, đoàn người bị một biển cỏ dại không thấy điểm dừng chắn mất lối đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.