Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 205: "Cái gì là máy móc?"
Mục Y
08/10/2021
Mặc Diệp gật gù, im lặng không lên tiếng, chỉ đi qua một bên ngồi xuống.
Mặc Tông Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt than thở: Thê tử này của con không đơn giản nha!Y thuật này có thể so được với Hoa Đà rồi đó!
Mặc Diệp: "..."
Hắn tiếp tục im lặng không lên tiếng.
Qua một lúc sau, Vân Quán Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng đâm ngân châm cuối cùng vào huyệt đạo, nhưng cũng vì chuyên tâm quá mức nên trên trán đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Mồ hôi lăn xuống má, nàng tùy tiện giơ ống tay áo lên lau, không chút giả vờ.
"Phụ hoàng, không phải con nói người đầu, nhưng mà người cũng nên vận động nhiều hơn một chút mới được!"
Nàng dặn dò: "Mặc dù nhi tức ngày nào cũng điều dưỡng cho người, nhưng mà cũng chỉ là trị ngọn chứ không trị tận gốc được. Cơ thể của mỗi người cũng đều giống như máy móc vậy, nếu không vận động thì sẽ rỉ sắt, chuyển động cũng không còn linh hoạt nữa."
"Cái gì là máy móc?"
Mặc Tông Nhiên tò mò hỏi.
"Là..."
Vân Quán Ninh cũng không biết nên giải thích như thế nào, lại nói: "Con kê thuốc cho người uống."
Nàng đi tới bên cạnh bàn cầm bút lên viết, lúc này mới để ý Mặc Diệp đang im lặng ngồi ở bên kia: "T? Vương gia tới từ lúc nào thế?"
"Vừa tới."
Mặc Diệp nhìn thấy trên trán của người kia vẫn còn mồ hôi, biết nữ nhân này không có thói quen mang theo khăn tay bên người, cho nên lấy một cái khăn tay từ trong ngực mình ra mang tới.
Vân Quán Ninh cầm lấy, tiện tay lau mồ hôi trên trán.
Sau đó... Cũng vô sỉ mà chiếm khăn tay của hắn làm của riêng, nhét vào trong ngực mình.
Mặc Diệp cũng không so đo.
Mặc Tông Nhiên nhìn thấy dáng vẻ ăn ý ngầm của hai người kia, lại thoảng nở nụ cười.
Tiểu tử Lão Thất này, luôn miệng nói là không thích Vân Quán Ninh... Nhưng hiện tại mà xem, hình như cũng không giống như vậy.
Xem ra, có người đã rung động rồi, nhưng mà vẫn chưa tự mình nhận thức được thôi.
Đã như vậy, ông ta lại có chuyện vui" để xem rồi!
Mặc Tông Nhiên ngồi dựa vào ghế quý phi, ý cười bên môi lại càng thêm đậm.
Vân Quán Ninh viết xong đơn thuốc rồi đưa cho Tô Binh Thiện, nói: "Tô công công, làm phiền ngươi tự mình tới Thái Y Viện một chuyến, ta sợ những thái y kia lại sẽ kiểu bằng mặt không bằng lòng."
Nàng nhắc khéo chuyện trước đó Đức Phi phát bệnh, đám thái y kia dưới sự sai bảo của Triệu hoàng hậu đã làm ra mấy chuyện vô sỉ.
Ánh mắt của Mặc Tông Nhiên trầm xuống, đã ghi nhớ chuyện này rồi.
Đám thải y vô liêm sỉ đó, nếu họ dám chuẩn bị thuốc cho ông ta sơ sài... Ông ta sẽ chặt hết đầu của họ để làm cầu đá!
Mặc Tông Nhiên thu lại tầm mắt, nhìn Vân Quán Ninh nói: "Quán Ninh, trẫm nghe nói mấy ngày
trước, con với Lão Thất có tới thăm Lão Tử?"
Ánh mắt Mặc Diệp hơi thay đổi, lại nhìn sang Vân Quán Ninh.
"
Hắn đang ngầm nhắc nhở nàng, đừng nói mấy chuyện linh tinh.
Vân Quán Ninh hiểu ý, trong lòng lại nhớ tới chuyện Mặc Vĩ bị bệnh phải nằm liệt giường quanh năm, chỉ e là trong đó còn có uẩn khúc gì khác nữa..
Mặc Tông Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt than thở: Thê tử này của con không đơn giản nha!Y thuật này có thể so được với Hoa Đà rồi đó!
Mặc Diệp: "..."
Hắn tiếp tục im lặng không lên tiếng.
Qua một lúc sau, Vân Quán Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng đâm ngân châm cuối cùng vào huyệt đạo, nhưng cũng vì chuyên tâm quá mức nên trên trán đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Mồ hôi lăn xuống má, nàng tùy tiện giơ ống tay áo lên lau, không chút giả vờ.
"Phụ hoàng, không phải con nói người đầu, nhưng mà người cũng nên vận động nhiều hơn một chút mới được!"
Nàng dặn dò: "Mặc dù nhi tức ngày nào cũng điều dưỡng cho người, nhưng mà cũng chỉ là trị ngọn chứ không trị tận gốc được. Cơ thể của mỗi người cũng đều giống như máy móc vậy, nếu không vận động thì sẽ rỉ sắt, chuyển động cũng không còn linh hoạt nữa."
"Cái gì là máy móc?"
Mặc Tông Nhiên tò mò hỏi.
"Là..."
Vân Quán Ninh cũng không biết nên giải thích như thế nào, lại nói: "Con kê thuốc cho người uống."
Nàng đi tới bên cạnh bàn cầm bút lên viết, lúc này mới để ý Mặc Diệp đang im lặng ngồi ở bên kia: "T? Vương gia tới từ lúc nào thế?"
"Vừa tới."
Mặc Diệp nhìn thấy trên trán của người kia vẫn còn mồ hôi, biết nữ nhân này không có thói quen mang theo khăn tay bên người, cho nên lấy một cái khăn tay từ trong ngực mình ra mang tới.
Vân Quán Ninh cầm lấy, tiện tay lau mồ hôi trên trán.
Sau đó... Cũng vô sỉ mà chiếm khăn tay của hắn làm của riêng, nhét vào trong ngực mình.
Mặc Diệp cũng không so đo.
Mặc Tông Nhiên nhìn thấy dáng vẻ ăn ý ngầm của hai người kia, lại thoảng nở nụ cười.
Tiểu tử Lão Thất này, luôn miệng nói là không thích Vân Quán Ninh... Nhưng hiện tại mà xem, hình như cũng không giống như vậy.
Xem ra, có người đã rung động rồi, nhưng mà vẫn chưa tự mình nhận thức được thôi.
Đã như vậy, ông ta lại có chuyện vui" để xem rồi!
Mặc Tông Nhiên ngồi dựa vào ghế quý phi, ý cười bên môi lại càng thêm đậm.
Vân Quán Ninh viết xong đơn thuốc rồi đưa cho Tô Binh Thiện, nói: "Tô công công, làm phiền ngươi tự mình tới Thái Y Viện một chuyến, ta sợ những thái y kia lại sẽ kiểu bằng mặt không bằng lòng."
Nàng nhắc khéo chuyện trước đó Đức Phi phát bệnh, đám thái y kia dưới sự sai bảo của Triệu hoàng hậu đã làm ra mấy chuyện vô sỉ.
Ánh mắt của Mặc Tông Nhiên trầm xuống, đã ghi nhớ chuyện này rồi.
Đám thải y vô liêm sỉ đó, nếu họ dám chuẩn bị thuốc cho ông ta sơ sài... Ông ta sẽ chặt hết đầu của họ để làm cầu đá!
Mặc Tông Nhiên thu lại tầm mắt, nhìn Vân Quán Ninh nói: "Quán Ninh, trẫm nghe nói mấy ngày
trước, con với Lão Thất có tới thăm Lão Tử?"
Ánh mắt Mặc Diệp hơi thay đổi, lại nhìn sang Vân Quán Ninh.
"
Hắn đang ngầm nhắc nhở nàng, đừng nói mấy chuyện linh tinh.
Vân Quán Ninh hiểu ý, trong lòng lại nhớ tới chuyện Mặc Vĩ bị bệnh phải nằm liệt giường quanh năm, chỉ e là trong đó còn có uẩn khúc gì khác nữa..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.