Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 204: Mặc Tông Nhiên do dự.
Mục Y
08/10/2021
Nhìn dáng vẻ khóc lóc của Tô Bỉnh Thiện, Mặc Tông Nhiên lại bất đắc dĩ.
Ông ta thấp giọng, thở dài một hơi: "Tên cẩu nô tài nhà ngươi."
"Phụ hoàng, Tô công công nói không sai, long thể quan trọng mà."
Vân Quán Ninh khẽ lắc đầu khuyên nhủ: "Sau lưng người còn nhiều người như vậy, còn cả giang sơn của Nam Quận! Nếu như cơ thể của người có mệnh hệ gì, sau này sẽ làm sao bây giờ?"
"Nha đầu nhà con là đang giáo huấn trẫm à?"
Tuy nói thế, nhưng nhìn nét mặt của Mặc Tông Nhiên không hề có ý gì là đang trách móc.
“Nhi tức không dám."
Nàng tới gần nói: "Phụ hoàng, là đau ở tim a?"
"Làm sao con biết?"
Mặc Tông Nhiên nhíu mày nhìn nàng, đúng là trong khoảng thời gian đó đã đau ở tim.
Chẳng lẽ y thuật của nha đầu này thật sự lợi hại tới mức chỉ cần nhìn dáng vẻ của người khác, không cần bắt mạch, không cần hỏi han, cũng có thể biết đối phương là khó chịu ở đâu rồi ư?
"Không phải người vẫn luôn ôm ngực đó sao?"
Vân Quán Ninh cười khẽ: "Huống chi, lúc nãy phụ hoàng còn bị Doanh Vương làm cho tức giận đến kích động."
"Kích động quá mức sẽ rất dễ dẫn tới các bệnh về tim như tim đập nhanh, tim co thắt. Vì thế nhi tức đã cố ý dặn dò phụ hoàng, nhất định phải giữ cho tâm trạng mình được thả lỏng, không nên kích động quá mức như chuyện vừa rồi."
Giờ đã thấy rồi đó, quả nhiên là để lại "hậu di chứng" rồi đúng chứ?
Mặc Tông Nhiên lại thở dài nói: "Trẫm sắp bị cái tên nghịch tử đó làm tức chết rồi."
"Sao mà có thể không kích động được chứ?"
"Phụ hoàng, người đã đánh rồi, cũng đã mắng rồi, thậm chí còn cấm túc Doanh Vương, lấy lại Ngũ Quân Doanh, người còn kích động gì nữa chứ?"
Vân Quán Ninh lôi ngân châm ra, định chuẩn bị thi châm cho Mặc Tông Nhiên.
"Lại phải thi châm sao?"
Nhìn thấy mấy cái ngân châm sáng lóe trên tay của người kia, Mặc Tông Nhiên không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt cũng lóe lên một tia khiếp đảm.
Ông ta đường đường là một đế vương mà lại sợ mấy cây ngân châm nhỏ bé này, truyền ra ngoài ắt sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ.
Vì thế, Mặc Tông Nhiên cố kìm nén lại.
Ngược lại cũng không thể trách ông ta, thực sự là ngân châm của Vân Quán Ninh khác với ngân châm của thải y. Ngân châm của nàng vừa mỏng lại vừa mềm, nhưng mà lúc đâm vào lại cực kỳ đau.
Thế nhưng, hiệu quả lại càng thêm ưu việt.
Hôm nay Mặc Tông Nhiên đã bị đâm một lần, giờ nhìn thấy mấy cây ngân châm này lại cảm thấy cơn đau kia vẫn còn âm ỉ chưa tan hết.
"Không thể châm thì phải uống thuốc."
Vân Quán Ninh nghiệm nghị nói: "Nếu như thế châm thì lúc nhi tức kế thuốc cho người sẽ không đắng lắm, nhưng nếu người không muốn thi châm thì sẽ phải uống thuốc rất đắng"
"Dù sao thì người tự mình chọn đi."
Nàng bây giờ cứ như đang dỗ dành trẻ nhỏ, đường hoàng nói dối một trận.
Mặc Tông Nhiên do dự.
Qua một lúc sau mới nói: "Vậy thì thi châm đi"
So với chuyện phải uống thuốc đắng mỗi ngày, ông ta cứ cố gắng nhịn đau một hồi cũng được, dù sao thì thi châm cũng chỉ mất có một khoảng thời gian thôi.
Lúc Mặc Diệp đi vào lại vừa vặn nhìn thấy Vân Quán Ninh đang thi châm cho Mặc Tông Nhiên.
Nàng hơi cúi đầu, đang dò tìm ***** **.
Nửa bên mặt mềm mại đang quay về phía cửa.
Ánh mặt trời chiếu lên trên gò má, rọi ra một quầng sáng nho nhỏ. Ánh sáng hài hòa, ánh mắt của nàng chuyên tâm. Trong khoảnh khắc đó, Mặc Diệp đột nhiên cảm thấy lòng mình như bị ném vào một hòn đá nhỏ.
Hòn đá ấy động vào trong nước, gợn sóng nhè nhẹ.
"Minh Vương"
Tô Bỉnh Thiện nhìn thấy hắn đã nhanh chóng đi qua, nhỏ giọng nói: "Minh Vương phi đang thi châm cho hoàng thượng ạ."
Ông ta ra hiệu cho Mặc Diệp đứng lên tiếng, để tránh quấy nhiễu Vân Quán Ninh.
Ông ta thấp giọng, thở dài một hơi: "Tên cẩu nô tài nhà ngươi."
"Phụ hoàng, Tô công công nói không sai, long thể quan trọng mà."
Vân Quán Ninh khẽ lắc đầu khuyên nhủ: "Sau lưng người còn nhiều người như vậy, còn cả giang sơn của Nam Quận! Nếu như cơ thể của người có mệnh hệ gì, sau này sẽ làm sao bây giờ?"
"Nha đầu nhà con là đang giáo huấn trẫm à?"
Tuy nói thế, nhưng nhìn nét mặt của Mặc Tông Nhiên không hề có ý gì là đang trách móc.
“Nhi tức không dám."
Nàng tới gần nói: "Phụ hoàng, là đau ở tim a?"
"Làm sao con biết?"
Mặc Tông Nhiên nhíu mày nhìn nàng, đúng là trong khoảng thời gian đó đã đau ở tim.
Chẳng lẽ y thuật của nha đầu này thật sự lợi hại tới mức chỉ cần nhìn dáng vẻ của người khác, không cần bắt mạch, không cần hỏi han, cũng có thể biết đối phương là khó chịu ở đâu rồi ư?
"Không phải người vẫn luôn ôm ngực đó sao?"
Vân Quán Ninh cười khẽ: "Huống chi, lúc nãy phụ hoàng còn bị Doanh Vương làm cho tức giận đến kích động."
"Kích động quá mức sẽ rất dễ dẫn tới các bệnh về tim như tim đập nhanh, tim co thắt. Vì thế nhi tức đã cố ý dặn dò phụ hoàng, nhất định phải giữ cho tâm trạng mình được thả lỏng, không nên kích động quá mức như chuyện vừa rồi."
Giờ đã thấy rồi đó, quả nhiên là để lại "hậu di chứng" rồi đúng chứ?
Mặc Tông Nhiên lại thở dài nói: "Trẫm sắp bị cái tên nghịch tử đó làm tức chết rồi."
"Sao mà có thể không kích động được chứ?"
"Phụ hoàng, người đã đánh rồi, cũng đã mắng rồi, thậm chí còn cấm túc Doanh Vương, lấy lại Ngũ Quân Doanh, người còn kích động gì nữa chứ?"
Vân Quán Ninh lôi ngân châm ra, định chuẩn bị thi châm cho Mặc Tông Nhiên.
"Lại phải thi châm sao?"
Nhìn thấy mấy cái ngân châm sáng lóe trên tay của người kia, Mặc Tông Nhiên không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, trong mắt cũng lóe lên một tia khiếp đảm.
Ông ta đường đường là một đế vương mà lại sợ mấy cây ngân châm nhỏ bé này, truyền ra ngoài ắt sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ.
Vì thế, Mặc Tông Nhiên cố kìm nén lại.
Ngược lại cũng không thể trách ông ta, thực sự là ngân châm của Vân Quán Ninh khác với ngân châm của thải y. Ngân châm của nàng vừa mỏng lại vừa mềm, nhưng mà lúc đâm vào lại cực kỳ đau.
Thế nhưng, hiệu quả lại càng thêm ưu việt.
Hôm nay Mặc Tông Nhiên đã bị đâm một lần, giờ nhìn thấy mấy cây ngân châm này lại cảm thấy cơn đau kia vẫn còn âm ỉ chưa tan hết.
"Không thể châm thì phải uống thuốc."
Vân Quán Ninh nghiệm nghị nói: "Nếu như thế châm thì lúc nhi tức kế thuốc cho người sẽ không đắng lắm, nhưng nếu người không muốn thi châm thì sẽ phải uống thuốc rất đắng"
"Dù sao thì người tự mình chọn đi."
Nàng bây giờ cứ như đang dỗ dành trẻ nhỏ, đường hoàng nói dối một trận.
Mặc Tông Nhiên do dự.
Qua một lúc sau mới nói: "Vậy thì thi châm đi"
So với chuyện phải uống thuốc đắng mỗi ngày, ông ta cứ cố gắng nhịn đau một hồi cũng được, dù sao thì thi châm cũng chỉ mất có một khoảng thời gian thôi.
Lúc Mặc Diệp đi vào lại vừa vặn nhìn thấy Vân Quán Ninh đang thi châm cho Mặc Tông Nhiên.
Nàng hơi cúi đầu, đang dò tìm ***** **.
Nửa bên mặt mềm mại đang quay về phía cửa.
Ánh mặt trời chiếu lên trên gò má, rọi ra một quầng sáng nho nhỏ. Ánh sáng hài hòa, ánh mắt của nàng chuyên tâm. Trong khoảnh khắc đó, Mặc Diệp đột nhiên cảm thấy lòng mình như bị ném vào một hòn đá nhỏ.
Hòn đá ấy động vào trong nước, gợn sóng nhè nhẹ.
"Minh Vương"
Tô Bỉnh Thiện nhìn thấy hắn đã nhanh chóng đi qua, nhỏ giọng nói: "Minh Vương phi đang thi châm cho hoàng thượng ạ."
Ông ta ra hiệu cho Mặc Diệp đứng lên tiếng, để tránh quấy nhiễu Vân Quán Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.