Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y
Chương 259: Chưa gì đã làm hắn vui vẻ rồi!
Mục Y
26/10/2021
Mặc Diệp nhìn tách trà trên bàn: "Hắn ta có thể nghĩ ra được chú ý gì?
Chẳng qua là để cho Lưu Đại Văn tiến cung cáo trạng với phụ hoàng, hung
hăng tố giác bản vương."
Như Mặc cau mày: "Những chủ tử, như vậy hoàng thượng chẳng phải sẽ trừng phạt người sao?"
"Ngươi cho rằng nếu Vân Quán Ninh ở đây, nàng sẽ để phụ hoàng trừng phạt bản vương sao?"
Mặc Diệp nhíu mày nhìn Như Ngọc, vẻ mặt đắc ý.
Như Ngọc:"..."
Tại sao hắn ta luôn cảm thấy nụ cười trên mặt chủ nhân có chút để tiện?
Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại cười vui vẻ: "Nói cũng phải, vương phi sẽ không bao giờ để người nào ức hiếp chủ tử!"
"Tiểu công tử nói cho thuộc hạ biết, vương phi nói... Chỉ có vương phi mới có thể bắt nạt người, còn những người khác đừng hòng động đến một ngón tay của người!"
Như Ngọc ghé sát vào: "Chủ tử, đây là vương phi đang bao che tội, xem ra vương phi rất quan tâm đến chủ tử."
Như Mặc khinh thường, liếc hắn ta một cái: "Đúng là chỉ giỏi nịnh hót."
Như Ngọc trừng mắt với hắn ta: "Nếu có bản lĩnh, ngươi cũng tới vỗ mông ngựa chủ tử đi?"
Mặc Diệp thu lại ý cười, một chân đạp tới: "Ngươi dám nói bản vương là ngựa?"
Như Ngọc bỗng nhiên chịu một phát đạp, oan ức đứng sang một bên: "Chủ tử, Là Như Mặc nói trước! Thuộc hạ chỉ muốn nói vương phi thật sự rất quan tâm đến chủ tử."
“Vương phi là một người trong nóng ngoài lạnh, miệng nói chua ngon nhưng thực ra rất yếu Ót!"
"Tuy rằng cãi nhau với chủ tử, nhưng trong lòng thật sự đang nghĩ đến chủ tử!"
Như Ngọc có mối quan hệ rất tốt với Viện Bảo, đã đến mức trở thành "huynh đệ".
Với sự ủy thác của Viện Bảo...
Hắn ta dốc hết sức lực để hai người họ giảng hòa: "Người nhìn xem, nghe nói chủ tử đang gặp khó khăn, không nói nhiều lời, vương phi lập tức xông vào Thần Cơ Doanh, thay chủ tử bày mưu tính kế!"
"Cho dù lần này Lưu Đại Văn đến cáo trạng với Hoàng Thượng, vương phi nhất định sẽ bảo vệ chủ tử!"
"Ai mà không biết, người mà hoàng thượng thương nhất chẳng phải là vương phi nhà chúng ta sao?"
Những lời này khiến Mặc Diệp rất dễ chịu.
Nụ cười trong mắt hẳn đã trở lại, hắn hài lòng liếc nhìn Như Ngọc: "Tên tiểu tử nhà người giờ học từ ai vậy, miệng lưỡi cũng trơn tru lắm."
Chưa gì đã làm hắn vui vẻ rồi!
"Không phải là thuộc hạ miệng lưỡi trơn tru, thuộc hạ chỉ đang nói sự thật! Đã nói phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, không thể để thù hận qua đêm. Chủ tử đã giận vương phi lâu như vậy rồi, cũng nên đi đón vương phi về Minh Vương Phủ! "
Như Ngọc cười nói: "Hơn nữa tiểu công tử chắc hẳn cũng phải muốn trở về!"
Mặc Diệp cụp mắt, không khỏi nghĩ đến giọng nói và nụ cười của Vân Quán Ninh.
Còn cả Viên Bảo
Trong lòng hắn thực sự có nhớ bọn họ.
"Được rồi, chuyện này giải quyết xong, bản vương sẽ đến Cố gia đích thân đón hai người bọn họ trở về nhà."
Mặc Diệp nói.
Như Mặc cau mày: "Những chủ tử, như vậy hoàng thượng chẳng phải sẽ trừng phạt người sao?"
"Ngươi cho rằng nếu Vân Quán Ninh ở đây, nàng sẽ để phụ hoàng trừng phạt bản vương sao?"
Mặc Diệp nhíu mày nhìn Như Ngọc, vẻ mặt đắc ý.
Như Ngọc:"..."
Tại sao hắn ta luôn cảm thấy nụ cười trên mặt chủ nhân có chút để tiện?
Nhưng ngay sau đó, hắn ta lại cười vui vẻ: "Nói cũng phải, vương phi sẽ không bao giờ để người nào ức hiếp chủ tử!"
"Tiểu công tử nói cho thuộc hạ biết, vương phi nói... Chỉ có vương phi mới có thể bắt nạt người, còn những người khác đừng hòng động đến một ngón tay của người!"
Như Ngọc ghé sát vào: "Chủ tử, đây là vương phi đang bao che tội, xem ra vương phi rất quan tâm đến chủ tử."
Như Mặc khinh thường, liếc hắn ta một cái: "Đúng là chỉ giỏi nịnh hót."
Như Ngọc trừng mắt với hắn ta: "Nếu có bản lĩnh, ngươi cũng tới vỗ mông ngựa chủ tử đi?"
Mặc Diệp thu lại ý cười, một chân đạp tới: "Ngươi dám nói bản vương là ngựa?"
Như Ngọc bỗng nhiên chịu một phát đạp, oan ức đứng sang một bên: "Chủ tử, Là Như Mặc nói trước! Thuộc hạ chỉ muốn nói vương phi thật sự rất quan tâm đến chủ tử."
“Vương phi là một người trong nóng ngoài lạnh, miệng nói chua ngon nhưng thực ra rất yếu Ót!"
"Tuy rằng cãi nhau với chủ tử, nhưng trong lòng thật sự đang nghĩ đến chủ tử!"
Như Ngọc có mối quan hệ rất tốt với Viện Bảo, đã đến mức trở thành "huynh đệ".
Với sự ủy thác của Viện Bảo...
Hắn ta dốc hết sức lực để hai người họ giảng hòa: "Người nhìn xem, nghe nói chủ tử đang gặp khó khăn, không nói nhiều lời, vương phi lập tức xông vào Thần Cơ Doanh, thay chủ tử bày mưu tính kế!"
"Cho dù lần này Lưu Đại Văn đến cáo trạng với Hoàng Thượng, vương phi nhất định sẽ bảo vệ chủ tử!"
"Ai mà không biết, người mà hoàng thượng thương nhất chẳng phải là vương phi nhà chúng ta sao?"
Những lời này khiến Mặc Diệp rất dễ chịu.
Nụ cười trong mắt hẳn đã trở lại, hắn hài lòng liếc nhìn Như Ngọc: "Tên tiểu tử nhà người giờ học từ ai vậy, miệng lưỡi cũng trơn tru lắm."
Chưa gì đã làm hắn vui vẻ rồi!
"Không phải là thuộc hạ miệng lưỡi trơn tru, thuộc hạ chỉ đang nói sự thật! Đã nói phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, không thể để thù hận qua đêm. Chủ tử đã giận vương phi lâu như vậy rồi, cũng nên đi đón vương phi về Minh Vương Phủ! "
Như Ngọc cười nói: "Hơn nữa tiểu công tử chắc hẳn cũng phải muốn trở về!"
Mặc Diệp cụp mắt, không khỏi nghĩ đến giọng nói và nụ cười của Vân Quán Ninh.
Còn cả Viên Bảo
Trong lòng hắn thực sự có nhớ bọn họ.
"Được rồi, chuyện này giải quyết xong, bản vương sẽ đến Cố gia đích thân đón hai người bọn họ trở về nhà."
Mặc Diệp nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.