Chương 284: KẾ TRONG KẾ
Lục Nguyệt
20/02/2021
Bi kịch của tướng phủ chắc chắn sẽ không dừng ở đây.
Sáng sớm hôm sau, mấy trăm tên thị vệ bao vây Tướng phủ.
Những thị vệ này đều là ám vệ của phủ An Thân vương.
An Thân vương trước giờ không sai người theo dõi Liên Thúy Ngữ, bởi vì ngày ấy ở Liên phủ, ông ta đã nói với bà ta: "Ta tác thành cho sự tự tôn của nàng, tác thành cho sự lựa chọn của nàng. Nhưng ta hi vọng nàng biết ta ở đây. Nếu nàng cân tới ta, ta sẽ đến ngay. Nhưng nếu nàng không cân ta, ta sẽ không quấy rây tới sự yên tĩnh của nàng:
Mãi đến ngày đó, Du ma ma tìm tới cửa và báo cho ông ta biết Hạ Thừa tướng đã hành hung.
Ông ta giận dữ vì hồng nhan mà dẫn theo binh mã chặn đường Tướng phủ.
Ông ta đã rất lâu không mặc giáp, hôm nay ông ta lại mặc vào.
Cuộc đời chinh chiến của ông ta đã dừng lại vào nhiều năm trước. Ông ta ghét chiến tranh, ghét chém giết. Nhưng lần này ông ta lại mặc áo giáp lên, muốn báo cho một vài người nào đó biết, ông ta lại sẵn sàng chiến đấu vì một người.
Suốt cả một đêm, lão phu đều không ngủ, sáng sớm lại nghe được Thúy Ngọc nói Tướng phủ bị chặn, còn là An Thân vương dẫn người tới.
Bà ta tức giận muốn phát điên, vội vàng khoác áo ra ngoài.
Khi nhìn thấy toàn thân An Thân vương mặc khôi giáp màu vàng, cưỡi trên lưng ngựa với gương mặt lạnh như băng, bà ta lập tức nói với Thúy Ngọc mấy câu. Thúy Ngọc vội vàng ra ngoài theo cửa sau.
Lão phu nhân cười lạnh vài tiếng nói: “An Thân vương, ngươi vô cớ bao vây tấn công Tướng phủ, nếu hôm nay ngươi không nói ra được nguyên nhân, cho dù lão thân có phải liều cái mạng này, cũng sẽ phải phân cao thấp với ngươi đến cùng:
An Thân vương thúc ngựa đến gân, gương mặt anh tuấn phủ một lớp sương lạnh: “Gọi Hạ Hòe Quân ra"
“An Thân vương, ngươi đừng vội khinh người quá đáng.
Đôi môi mỏng của hắn cười lạnh, tay nâng lên lên. Một nhóm cung tiễn thủ nhảy lên tường vây, mùi dâu hỏa xộc vào mũi của lão phu nhân. Không ngờ mũi tên đều tẩm dầu hỏa.
"Bản vương nói lại lân nữa, gọi Hạ Hòe Quân ra" An Thân vương tức giận tới mức mi tâm khẽ giật, lạnh giọng nói.
Lão phu nhân nhìn thấy An Thân vương bất chấp tất cả như vậy, trong lòng lại mơ hồ có chút sợ hãi, nhưng không tin ông ta dám châm lửa đốt tướng phủ ngay giữa ban ngày ban mặt, còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
Bà ta miệng hùm gan sứa nói: "Hắn đang không thoải mái, ngươi có gì cứ nói với lão thân. Bây giờ, tướng phủ này vẫn do lão thân làm chủ"
An Thân vương không hề chớp mắt, giơ tay lên. Cung tiễn thủ đốt mũi tên, bắn vê phía Tướng phủ giống như mưa lửa.
Cùng lúc đó, mấy người áo đen lướt qua không trung của tướng phủ, xông vào Hạ Chí Uyển, đưa người trong Hạ Chí Uyến đi.
Lão phu nhân làm sao có thể ngăn cản được? Dưới đội quân tinh nhuệ của An Thân vương, sự liêu lĩnh của bà ta trông vô cùng nực cười.
An Thân vương tiến quân thần tốc, đi tới trong phòng của Hạ Thừa tướng.
Ông ta ở một mình trong đó gần một khắc, bên trong lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Người của tướng phủ đều không dám tiến vào trong. Lão phu nhân bị chặn ở bên ngoài, lửa vẫn thiêu đốt hừng hực.
Thúy Ngọc cô cô đi tìm Lễ Thân vương. Lão phu nhân cũng thông minh, không đi tìm Lương Thái phó mà tìm Lễ Thân vương. Lễ Thân vương coi trọng lễ giáo của hoàng gia, hắn ta nhất định sẽ không tha cho sự càn quấy của An Thân vương hôm nay.
Nhưng Thúy Ngọc cô cô đi tới Lễ Thân vương phủ, vừa vặn Trân thái quân cũng đang ở đó.
Lễ Thân vương muốn đi, Trần thái quân cản lại: “Đây là ân oán cá nhân của người ta, ngươi qua hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Lễ Thân vương khẽ run lên, nhìn về phía Trần thái quân, nghe cao kiến của bà ta.
"Hạ Thừa tướng cùng An Thân vương đã có oán hận tích tụ từ lâu, bởi vì một Đan Thanh huyện chúa mà đốt Tướng phủ, dĩ nhiên là lỗi của hắn.
Nhưng nếu không phải bị ép đến đường cùng, hắn sẽ làm như vậy sao? Tướng phủ lén sai người tới tìm ngươi là không thích hợp. Bà ta đáng lẽ phải đi báo quan, để cho quan phủ tới xử lý:
Lễ Thân vương cảm thấy có lý, lại đuổi Thúy Ngọc cô cô đi.
Trần thái quân khẽ thở dài: “Thật ra lão thân cảm thấy nửa khen nửa chê Đan Thanh huyện chúa này. Nàng ta là người có tài văn chương, cũng thông minh, nhưng chỉ là quá mức tự tôn, không muốn hạ thấp tư thế đấu với Tướng phủ. Hạ Thương Mai sống mười sáu năm bi thảm, một nửa cũng là do nàng ta tạo thành. Bây giờ Hạ Thương Mai cứng rắn lên, nàng ta vẫn còn nửa nóng nửa lạnh như vậy, tuy cũng làm mãy chuyện khiến người ta sảng khoái, nhưng không đủ, còn xa mới đủ. Thật ra nàng ta biết, lấy sức ảnh hưởng của nàng ta, lấy tài trí thông minh của nàng ta, muốn đối phó với lão phu nhân thậm chí Hạ Thừa tướng đều dư sức, nhưng nàng ta chưa từng làm, cũng không đi nhờ người khác. Nàng ta cảm thấy làm vậy là tổn hại tới nhân cách.
Nàng ta quá mức thanh cao rồi. Có đôi khi có người bằng lòng bảo bọc cũng là bản lĩnh của nàng ta. Nàng ta không dùng tới loại bản lĩnh này, có kết quả như ngày hôm nay cũng xem như là trừng phạt đối với nàng ta”
Lễ Thân vương gật đầu: “Đúng vậy, nhưng bản vương không có hứng thú với những điều này, cũng không hiểu được tại sao lão nhị lại thích con thỏ như Liên Thúy Ngữ:
"Không có mấy người thích hổ, Vương gia là một ngoại lệ" Trân thái quân cười liếc mắt nhìn hắn ta.
"Bản vương ngược lại cảm thấy phụ nữ phải mạnh mẽ một chút mới tốt, bị người ta bắt nạt đến trước mặt, còn một mực lùi bước thì thật sự chẳng thú vị gì nữa.
Trân thái quân nói: "Người có tính cách như Liên Thúy Ngữ, chỉ có gả đúng người mới hạnh phúc. Nếu trước đây gả cho An Thân vương, An Thân vương nâng nàng ta trong lòng bàn tay, để cho nàng ta tùy ý sống cuộc sống mình muốn, vậy cũng sẽ là một nhân duyên mỹ mãn”
Lễ Thân vương ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Người cảm thấy lân này Liên Thúy Ngữ có khả năng cổ ý bị đánh không?”
"Cố ý à?" Lão thái quân trầm ngâm suy nghĩ: “Cái này... Lão thân thật ra chưa từng nghĩ tới"
Lễ Thân vương lắc đầu: “Nếu nàng ta cố ý, vậy nhất định còn có chiêu phía sau, hoặc khiến lão nhị gây âm ï như vậy cũng là một phần kế hoạch của nàng ta.
Trần thái quân thấy suy nghĩ của Lễ Thân vương cũng có khả năng. Dù sao Liên Thúy Ngữ cũng sẽ không đến mức nhu nhược tới mức bị đánh thành như vậy. Hơn nữa, trước khi người của bà ta đi qua Tướng phủ, từng phát hiện ở Tướng phủ có ám vệ, tạm thời suy đoán những ám vệ này là do Hạ Thương Mai thu xếp tới bảo vệ cho Liên Thúy Ngữ.
Nhưng khi Liên Thúy Ngữ bị đánh, những ám vệ này lại không xuất hiện.
Liên Thúy Ngữ bị người của An Thân vương đưa đi, thu xếp ở Liên phủ.
Đầu Liên Thúy Ngữ từng bị nước sôi xối vào, sưng đỏ phồng rộp. Có nhiêu chỗ nghiêm trọng tới mức tóc bị rụng, vết thương ở trán đã nhiễm trùng.
Du ma ma đỡ bà ta ngồi xuống. Liên Thúy Ngữ nói: "Gọi Phan Đan vào đi”
Du ma ma tức giận nói: "Còn gọi hãn tới làm gì chứ? Nếu hắn không bỏ đi vào ngày đó, huyện chúa cũng không đến mức bị đánh thảm đến như vậy”
Trên mặt Liên Thúy Ngữ thoáng mỉm cười: “Đi đi, bảo hắn tiến vào"
Du ma ma thấy bà ta cố chấp như vậy, chỉ đành phải đi ra ngoài gọi Phan Đan.
Phan Đan tiến đến, chắp tay nói: "huyện chúa"
"Ừ, bên phía Ôn tiên sinh đã viết xong rồi chứ?" Liên Thúy Ngữ hỏi.
"Hồi bẩm huyện chúa, thuộc hạ đã báo cho Ôn tiên sinh biết chuyện xảy ra hôm qua, Ôn tiên sinh cũng lập tức viết xong. Thuôc hạ nghe nói sáng sớm hôm nay lại phát ra ngoài. Rất nhanh thôi, tất cả mọi người trong kinh đều sẽ biết là Thừa tướng trong triều ra tay độc ác đánh huyện chúa. Chắc hẳn trong vòng một ngày, điểm chú ý của dân chúng sẽ dời đi, không một mực chú ý vào đại tiểu thư nữa"
Liên Thúy Ngữ gật đầu: “Ừ, vậy là tốt rồi. Chỉ cần dân chúng không gây áp lực cho triều đình, Vương gia lại có thể kéo dài thêm mấy ngày. Hôm nay An Thân vương làm ầm ĩ như vậy, Tướng phủ cũng rơi vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng, không rảnh đuổi theo giết Thương Mai"
Phan Đan mỉm cười: “Không sai, giống như huyện chúa đã dự đoán, bây giờ Tướng phủ ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể còn phân thân đuổi theo giết đại tiểu thư được?"
Du ma ma ở bên cạnh nghe đến hồ đồ, nghi ngờ nhìn Phan Đan, lại nhìn Liên Thúy Ngữ: “Có chuyện gì vậy?"
Phan Đan mỉm cười nói: "Ma ma, hôm qua Hạ Thừa tướng tìm đến thuộc hạ, có cho thuộc hạ một khoản bạc, bảo thuộc hạ tạm thời tránh đi một lát, huyện chúa đã biết hắn có ý định ác độc"
Sáng sớm hôm sau, mấy trăm tên thị vệ bao vây Tướng phủ.
Những thị vệ này đều là ám vệ của phủ An Thân vương.
An Thân vương trước giờ không sai người theo dõi Liên Thúy Ngữ, bởi vì ngày ấy ở Liên phủ, ông ta đã nói với bà ta: "Ta tác thành cho sự tự tôn của nàng, tác thành cho sự lựa chọn của nàng. Nhưng ta hi vọng nàng biết ta ở đây. Nếu nàng cân tới ta, ta sẽ đến ngay. Nhưng nếu nàng không cân ta, ta sẽ không quấy rây tới sự yên tĩnh của nàng:
Mãi đến ngày đó, Du ma ma tìm tới cửa và báo cho ông ta biết Hạ Thừa tướng đã hành hung.
Ông ta giận dữ vì hồng nhan mà dẫn theo binh mã chặn đường Tướng phủ.
Ông ta đã rất lâu không mặc giáp, hôm nay ông ta lại mặc vào.
Cuộc đời chinh chiến của ông ta đã dừng lại vào nhiều năm trước. Ông ta ghét chiến tranh, ghét chém giết. Nhưng lần này ông ta lại mặc áo giáp lên, muốn báo cho một vài người nào đó biết, ông ta lại sẵn sàng chiến đấu vì một người.
Suốt cả một đêm, lão phu đều không ngủ, sáng sớm lại nghe được Thúy Ngọc nói Tướng phủ bị chặn, còn là An Thân vương dẫn người tới.
Bà ta tức giận muốn phát điên, vội vàng khoác áo ra ngoài.
Khi nhìn thấy toàn thân An Thân vương mặc khôi giáp màu vàng, cưỡi trên lưng ngựa với gương mặt lạnh như băng, bà ta lập tức nói với Thúy Ngọc mấy câu. Thúy Ngọc vội vàng ra ngoài theo cửa sau.
Lão phu nhân cười lạnh vài tiếng nói: “An Thân vương, ngươi vô cớ bao vây tấn công Tướng phủ, nếu hôm nay ngươi không nói ra được nguyên nhân, cho dù lão thân có phải liều cái mạng này, cũng sẽ phải phân cao thấp với ngươi đến cùng:
An Thân vương thúc ngựa đến gân, gương mặt anh tuấn phủ một lớp sương lạnh: “Gọi Hạ Hòe Quân ra"
“An Thân vương, ngươi đừng vội khinh người quá đáng.
Đôi môi mỏng của hắn cười lạnh, tay nâng lên lên. Một nhóm cung tiễn thủ nhảy lên tường vây, mùi dâu hỏa xộc vào mũi của lão phu nhân. Không ngờ mũi tên đều tẩm dầu hỏa.
"Bản vương nói lại lân nữa, gọi Hạ Hòe Quân ra" An Thân vương tức giận tới mức mi tâm khẽ giật, lạnh giọng nói.
Lão phu nhân nhìn thấy An Thân vương bất chấp tất cả như vậy, trong lòng lại mơ hồ có chút sợ hãi, nhưng không tin ông ta dám châm lửa đốt tướng phủ ngay giữa ban ngày ban mặt, còn ở trước mặt nhiều người như vậy.
Bà ta miệng hùm gan sứa nói: "Hắn đang không thoải mái, ngươi có gì cứ nói với lão thân. Bây giờ, tướng phủ này vẫn do lão thân làm chủ"
An Thân vương không hề chớp mắt, giơ tay lên. Cung tiễn thủ đốt mũi tên, bắn vê phía Tướng phủ giống như mưa lửa.
Cùng lúc đó, mấy người áo đen lướt qua không trung của tướng phủ, xông vào Hạ Chí Uyển, đưa người trong Hạ Chí Uyến đi.
Lão phu nhân làm sao có thể ngăn cản được? Dưới đội quân tinh nhuệ của An Thân vương, sự liêu lĩnh của bà ta trông vô cùng nực cười.
An Thân vương tiến quân thần tốc, đi tới trong phòng của Hạ Thừa tướng.
Ông ta ở một mình trong đó gần một khắc, bên trong lại truyền ra tiếng kêu thảm thiết. Người của tướng phủ đều không dám tiến vào trong. Lão phu nhân bị chặn ở bên ngoài, lửa vẫn thiêu đốt hừng hực.
Thúy Ngọc cô cô đi tìm Lễ Thân vương. Lão phu nhân cũng thông minh, không đi tìm Lương Thái phó mà tìm Lễ Thân vương. Lễ Thân vương coi trọng lễ giáo của hoàng gia, hắn ta nhất định sẽ không tha cho sự càn quấy của An Thân vương hôm nay.
Nhưng Thúy Ngọc cô cô đi tới Lễ Thân vương phủ, vừa vặn Trân thái quân cũng đang ở đó.
Lễ Thân vương muốn đi, Trần thái quân cản lại: “Đây là ân oán cá nhân của người ta, ngươi qua hỏi nhiều như vậy làm gì?”
Lễ Thân vương khẽ run lên, nhìn về phía Trần thái quân, nghe cao kiến của bà ta.
"Hạ Thừa tướng cùng An Thân vương đã có oán hận tích tụ từ lâu, bởi vì một Đan Thanh huyện chúa mà đốt Tướng phủ, dĩ nhiên là lỗi của hắn.
Nhưng nếu không phải bị ép đến đường cùng, hắn sẽ làm như vậy sao? Tướng phủ lén sai người tới tìm ngươi là không thích hợp. Bà ta đáng lẽ phải đi báo quan, để cho quan phủ tới xử lý:
Lễ Thân vương cảm thấy có lý, lại đuổi Thúy Ngọc cô cô đi.
Trần thái quân khẽ thở dài: “Thật ra lão thân cảm thấy nửa khen nửa chê Đan Thanh huyện chúa này. Nàng ta là người có tài văn chương, cũng thông minh, nhưng chỉ là quá mức tự tôn, không muốn hạ thấp tư thế đấu với Tướng phủ. Hạ Thương Mai sống mười sáu năm bi thảm, một nửa cũng là do nàng ta tạo thành. Bây giờ Hạ Thương Mai cứng rắn lên, nàng ta vẫn còn nửa nóng nửa lạnh như vậy, tuy cũng làm mãy chuyện khiến người ta sảng khoái, nhưng không đủ, còn xa mới đủ. Thật ra nàng ta biết, lấy sức ảnh hưởng của nàng ta, lấy tài trí thông minh của nàng ta, muốn đối phó với lão phu nhân thậm chí Hạ Thừa tướng đều dư sức, nhưng nàng ta chưa từng làm, cũng không đi nhờ người khác. Nàng ta cảm thấy làm vậy là tổn hại tới nhân cách.
Nàng ta quá mức thanh cao rồi. Có đôi khi có người bằng lòng bảo bọc cũng là bản lĩnh của nàng ta. Nàng ta không dùng tới loại bản lĩnh này, có kết quả như ngày hôm nay cũng xem như là trừng phạt đối với nàng ta”
Lễ Thân vương gật đầu: “Đúng vậy, nhưng bản vương không có hứng thú với những điều này, cũng không hiểu được tại sao lão nhị lại thích con thỏ như Liên Thúy Ngữ:
"Không có mấy người thích hổ, Vương gia là một ngoại lệ" Trân thái quân cười liếc mắt nhìn hắn ta.
"Bản vương ngược lại cảm thấy phụ nữ phải mạnh mẽ một chút mới tốt, bị người ta bắt nạt đến trước mặt, còn một mực lùi bước thì thật sự chẳng thú vị gì nữa.
Trân thái quân nói: "Người có tính cách như Liên Thúy Ngữ, chỉ có gả đúng người mới hạnh phúc. Nếu trước đây gả cho An Thân vương, An Thân vương nâng nàng ta trong lòng bàn tay, để cho nàng ta tùy ý sống cuộc sống mình muốn, vậy cũng sẽ là một nhân duyên mỹ mãn”
Lễ Thân vương ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Người cảm thấy lân này Liên Thúy Ngữ có khả năng cổ ý bị đánh không?”
"Cố ý à?" Lão thái quân trầm ngâm suy nghĩ: “Cái này... Lão thân thật ra chưa từng nghĩ tới"
Lễ Thân vương lắc đầu: “Nếu nàng ta cố ý, vậy nhất định còn có chiêu phía sau, hoặc khiến lão nhị gây âm ï như vậy cũng là một phần kế hoạch của nàng ta.
Trần thái quân thấy suy nghĩ của Lễ Thân vương cũng có khả năng. Dù sao Liên Thúy Ngữ cũng sẽ không đến mức nhu nhược tới mức bị đánh thành như vậy. Hơn nữa, trước khi người của bà ta đi qua Tướng phủ, từng phát hiện ở Tướng phủ có ám vệ, tạm thời suy đoán những ám vệ này là do Hạ Thương Mai thu xếp tới bảo vệ cho Liên Thúy Ngữ.
Nhưng khi Liên Thúy Ngữ bị đánh, những ám vệ này lại không xuất hiện.
Liên Thúy Ngữ bị người của An Thân vương đưa đi, thu xếp ở Liên phủ.
Đầu Liên Thúy Ngữ từng bị nước sôi xối vào, sưng đỏ phồng rộp. Có nhiêu chỗ nghiêm trọng tới mức tóc bị rụng, vết thương ở trán đã nhiễm trùng.
Du ma ma đỡ bà ta ngồi xuống. Liên Thúy Ngữ nói: "Gọi Phan Đan vào đi”
Du ma ma tức giận nói: "Còn gọi hãn tới làm gì chứ? Nếu hắn không bỏ đi vào ngày đó, huyện chúa cũng không đến mức bị đánh thảm đến như vậy”
Trên mặt Liên Thúy Ngữ thoáng mỉm cười: “Đi đi, bảo hắn tiến vào"
Du ma ma thấy bà ta cố chấp như vậy, chỉ đành phải đi ra ngoài gọi Phan Đan.
Phan Đan tiến đến, chắp tay nói: "huyện chúa"
"Ừ, bên phía Ôn tiên sinh đã viết xong rồi chứ?" Liên Thúy Ngữ hỏi.
"Hồi bẩm huyện chúa, thuộc hạ đã báo cho Ôn tiên sinh biết chuyện xảy ra hôm qua, Ôn tiên sinh cũng lập tức viết xong. Thuôc hạ nghe nói sáng sớm hôm nay lại phát ra ngoài. Rất nhanh thôi, tất cả mọi người trong kinh đều sẽ biết là Thừa tướng trong triều ra tay độc ác đánh huyện chúa. Chắc hẳn trong vòng một ngày, điểm chú ý của dân chúng sẽ dời đi, không một mực chú ý vào đại tiểu thư nữa"
Liên Thúy Ngữ gật đầu: “Ừ, vậy là tốt rồi. Chỉ cần dân chúng không gây áp lực cho triều đình, Vương gia lại có thể kéo dài thêm mấy ngày. Hôm nay An Thân vương làm ầm ĩ như vậy, Tướng phủ cũng rơi vào trong cảnh nước sôi lửa bỏng, không rảnh đuổi theo giết Thương Mai"
Phan Đan mỉm cười: “Không sai, giống như huyện chúa đã dự đoán, bây giờ Tướng phủ ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể còn phân thân đuổi theo giết đại tiểu thư được?"
Du ma ma ở bên cạnh nghe đến hồ đồ, nghi ngờ nhìn Phan Đan, lại nhìn Liên Thúy Ngữ: “Có chuyện gì vậy?"
Phan Đan mỉm cười nói: "Ma ma, hôm qua Hạ Thừa tướng tìm đến thuộc hạ, có cho thuộc hạ một khoản bạc, bảo thuộc hạ tạm thời tránh đi một lát, huyện chúa đã biết hắn có ý định ác độc"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.