Chương 283: TƯỚNG GIA TUYỆT TỰ
Lục Nguyệt
20/02/2021
Ngoài cửa là người của Tây Môn Hiểu Nguyệt đang canh gác. Về phần
người của Hạ Thừa tướng lại ở bên ngoài viện. Sau khi cửa lớn đóng lại,
tiếng động trong phòng đều không truyên ra.
Mọi khi hai người này cũng tới đây với Hạ Thừa tướng. Ông ta thường ở lại hơn một canh giờ mới đi. Cho nên hai người lại tìm một quầy hàng ở bên ngoài và ngồi xuống, tính chờ hết nửa canh giờ mới quay lại.
Một tiếng hét thảm vọng ra đã xé rách không trung.
Nhưng tiếng hét thảm này vô cùng thê thương và có chút biến điệu, khiến người ta tưởng ở đây đang giết lợn.
Tây Môn Hiểu Nguyệt mở cửa phòng, trong tay cầm thanh đoản kiểm có dính máu, gương mặt lạnh lùng, bình thản: “Người đâu tới đây, Tướng gia không cẩn thận ngã xuống, vừa vặn bị đoản kiếm đâm trúng đũng quần, mau mời đại phu đi”
A hoàn thò đầu nhìn qua, chỉ thấy Hạ Thừa tướng lăn lộn trên mặt đất, hai tay che đũng quần, máu chảy ra thành từng đường ngoằn ngoèo trên mặt đất, nàng ta phúc thân nói: “Nô tỳ đi ngay:
Tây Môn Hiểu Nguyệt quay về, dùng khăn tay lau đoản kiếm rồi ngồi xổm xuống đất, nhìn Hạ Thừa tướng đang không ngừng lăn lộn, kêu lên thảm thiết: “Rất đau sao?"
Hạ Thừa tướng muốn giơ tay bóp cổ Tây Môn Hiểu Nguyệt. Đau đớn làm ông ta lấy lại chút sức lực, nhưng vẫn không có cách nào nắm được nàng ta. Trong mắt ông ta đầy lửa giận, gần từng từ: "Tây Môn Hiểu Nguyệt, bản tướng thê sẽ khiến cả tộc Tây Môn của ngươi phải đoạn tử tuyệt tôn”
Tây Môn Hiểu Nguyệt nở nụ cười: “Tộc Tây Môn có thể đoạn tử tuyệt tôn hay không thì ta không biết, nhưng Hạ Hòe Quân ngươi nhất định phải đoạn tử tuyệt tôn. Hạ Thương Mai là con gái duy nhất của ngươi, ngươi lại không thể giữ nàng lại. Nàng chết rồi, huyết mạch nhà ngươi xem như đã đứt"
"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, ngươi thật ác độc!" Hạ Thừa tướng nghiến răng nghiến lợi nói.
Tây Môn Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi không nên tới trêu chọc ta. Ta không phải là Liên Thúy Ngữ mà có thể mặc cho ngươi tổn thương suốt mấy chục năm, vẫn lặng lẽ nhịn xuống. Ai phụ ta, ta nhất định phải đòi lại. Ngươi ra khỏi cửa này, có thể nói lớn cho tất cả mọi người biết là Tây Môn Hiểu Nguyệt ta đã chém đứt của quý của ngươi, nếu ngươi có mặt mũi nói ra được”
Nàng ta ném đoản kiếm xuống, không nhìn ông ta nữa, đóng cửa đi ra ngoài.
Nàng ta đi vào trong gian phòng bên cạnh, gương mặt thẫn thờ nói: "Ta đã báo được thù, cảm ơn vương gia đã hiến kế”
Trong phòng có một người quay mặt vào tường, trên tường có một lỗ nhỏ, có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng bên cạnh. Hắn xoay người, không ngờ chính là Mộ Dung Khanh.
Hắn nhìn Tây Môn Hiểu Nguyệt, nhếch môi cười: “Hôm nay tâm trạng của bản vương tốt, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu”
Tây Môn Hiểu Nguyệt im lặng một lát mới nói: "Hi vọng vương gia bảo vệ ta rời khỏi Kinh Thành, một đường không cần lo lắng”
"Được!" Mộ Dung Khanh đi nhanh ra ngoài: “Bản vương đã thu xếp cho ngươi rời khỏi Kinh Thành, ta nghĩ phu nhân hẳn có đủ bạc, khiến nửa đời sau của ngươi có thể ngủ yên mà không cần lo lắng”
Có gì khiến người ta vui sướng hơn là làm Hạ Hòe Quân đoạn tử tuyệt tôn chứ? Ông ta vẫn luôn muốn giết con gái của mình, lại như ông ta mong muốn. Sau này ông ta sẽ không thể có con nữa. Hạ Thương Mai là cốt nhục duy nhất của ông ta ở trên thế giới này, nhưng ông ta lại muốn giết chết cô. Bởi vì nếu không giết cô, cô sẽ giết ông ta.
Mộ Dung Khanh rời đi theo lối cửa sau. Khi hắn lên xe ngựa, trên xe ngựa có người đang chờ hắn.
"Thật ra ngươi không cân phải tự mình đi xem” Tiêu Kiêu thản nhiên nói.
"Đáng lẽ phải để cho Thương Mai nhìn thấy cảnh tượng đó. Nàng không có cách nào nhìn được, bản vương lại nhìn thay nàng." Mộ Dung Khanh nói.
Tiêu Kiêu nhìn hắn: “Ngươi còn thật sự động tâm à? Ngươi không sợ có ràng buộc, sau này sẽ bị người ta khống chế sao?"
Mộ Dung Khanh dựa lưng vê phía sau: “Bản vương không có tham vọng, cũng không muốn làm chuyện gì lớn, sợ gì ràng buộc chứ? Ngược lại sợ đầu sợ đuôi, không dám theo đuổi mới là biểu hiện hèn nhát”
"Đừng có chỉ chích người khác, ta không giống ngươi” Tiêu Kiêu quay mặt đi.
"Ngươi và phu nhân của ngươi quanh năm không gặp mặt lấy một lần, sao không sớm ngày hòa ly đi?" Mộ Dung Khanh hỏi.
"Không cần thiết phải làm vậy!" Giọng Tiêu Kiêu có chút ủ dột. Bầu không khí dường như thoáng cái đã trở nên nặng nề, khiến hắn ta không thở nổi.
"Bản vương không biết rõ lắm về chuyện xảy ra giữa các ngươi. Chẳng qua ban đầu ngươi yêu Tráng Tráng, yêu tới chết đi sống lại, cuối cùng khi có thể nhận được thì ngươi lại buông tha”
Tiêu Kiêu quay đầu, vén rèm nhìn con hẻm văng, yên tĩnh bên ngoài: “Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn”
Hắn ta sẽ không cân lo lắng. Cho dù một ngày kia, hắn có chết ở chiến trường, da ngựa bọc thây đưa vê, cũng sẽ không có ai phải quá mức thương tâm.
Mộ Dung Khanh không nói về đề tài này nữa, sự im lặng lan tràn giữa hai người.
Rất lâu sau, Tiêu Kiêu mới nói: "Hạ Thừa tướng gặp phải mất mát nặng nề này, Hạ Thương Mai là con gái duy nhất của ông ta, hi vọng ông ta có thể nghĩ tới điều này mà nương tay với nàng. Không phải ngươi đi tìm Tây Môn Hiểu Nguyệt là vì mục đích này sao? Coi như đã bỏ nhiều tâm tư sức lực để suy tính rồi”
Mộ Dung Khanh lại thản nhiên nói: "Không, muốn bảo ông ta tha cho Thương Mai là chuyện gân như không thể thực hiện được. Bản vương xúi giục Tây Môn Hiểu Nguyệt chẳng qua là vì mấy ngày gân đây thấy mất hứng, muốn tìm chút việc vui thôi”
Kẻ cầm đầu gây họa trong bữa tiệc bệnh cương thi tối nay chính là ông ta. Mấy trăm người bị cắn đều do bọn họ tỉ mỉ sắp xếp, chỉ cướp đi của quý của ông ta, xem như đã lợi cho ông ta rồi.
Nhưng tất cả chỉ là tạm thời thôi.
Tiêu Kiêu cười nhạt một tiếng, rõ ràng không tin.
Trong Tướng phủ, lão phu nhân nhìn thấy đũng quần của con trai đầy máu, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Hạ Thừa tướng đau tới hôn mê. Khi đại phu tới, lắc đầu nói: "Lão phu nhân, lão phu bất lực”
"Hắn sẽ chết sao?" Trong mắt lão phu nhân lạnh như băng.
"Tính mạng không đáng ngại. Nhưng sau này Tướng gia lại không khác với công công trong cung" Đại phu thở dài nói.
Lão phu nhân hận đến phun ra một ngụm máu. Điều này có nghĩa là huyết mạch nhà bà ta từ nay vê sau sẽ không còn nữa.
Bà ta sai người lấy ra một số lớn bạc đưa cho đại phu, lạnh lùng nói: "Mong rằng đại phu giữ kín bí mật vê chuyện này, nếu có chút tin đôn nào truyền ra ngoài, cẩn thận tính mạng của cả nhà ngươi đấy:
Đại phu khoát tay: “Lão phu không cần bạc nữa. Chuyện này có liên quan tới thể diện của Tướng gia, lão phu tất nhiên sẽ ngậm miệng không nói ra ngoài” Nếu nhận khoản bạc này, cũng không biết là phúc hay là họa, vẫn không nên nhận thì tốt hơn.
"Vậy thì tốt!" Lão phu nhân nói.
Đại phu do dự một lát: “Vết thương của tướng gia đã được xử lý. Lão phu không nói, nhưng khó bảo toàn người xử lý vết thương cho tướng gia sẽ không nói ra ngoài nói.
Lão phu nhân chậm rãi ngồi xuống: “Người đâu, tiễn đại phu!"
Đại phu chắp tay rời đi.
Lão phu nhân ngồi ở bên giường, toàn thân không ngừng run rấy, vừa tức vừa bi thương: “Người đâu, dẫn kẻ hầu hạ Tướng gia tới"
Hai tên tùy tùng này được nha đầu của Tây Môn Hiểu Nguyệt tới thông báo, mới biết được Tướng gia gặp chuyện không may. Khi đó thì đại phu đã tới rồi.
Hai người tiến đến quỳ trước giường và run lẩy bẩy.
"Nói, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Lão phu nhân nghiêm giọng hỏi.
Tùy tùng nói: "Hồi bẩm lão phu nhân, nô tài cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tướng gia bảo chúng ta chờ ở bên ngoài viện của Tây Môn tiểu thư, không ngờ lại xảy ra chuyện này"
"Tây Môn tiểu thư?" Lão phu nhân nắm chặt tay, móng tay ấn vào da thịt: “Hắn lại đi gặp Tây Môn Hiểu Nguyệt à?"
"Hồi bẩm lão phu nhân, hôm nay nha đầu của Tây Môn Hiểu Nguyệt tìm đến Tướng gia, nói Tây Môn tiểu thư biết tung tích của đại tiểu thư, Tướng gia đi."
"Ngu xuẩn, ngu xuẩn!" Lão phu nhân giậm chân, nhìn Hạ Thừa tướng chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép.
Bây giờ tuy bọn họ chưa công khai chuyện hôn sự với Lâm gia, nhưng dù sao vẫn có người biết. Sao ông ta còn có thể đi gặp Tây Môn Hiểu Nguyệt chứ? Cả đời chịu thiệt vì phụ nữ, lại không biết phụ nữ hung ác lên còn lợi hại hơn cả sói ác sao?
Mọi khi hai người này cũng tới đây với Hạ Thừa tướng. Ông ta thường ở lại hơn một canh giờ mới đi. Cho nên hai người lại tìm một quầy hàng ở bên ngoài và ngồi xuống, tính chờ hết nửa canh giờ mới quay lại.
Một tiếng hét thảm vọng ra đã xé rách không trung.
Nhưng tiếng hét thảm này vô cùng thê thương và có chút biến điệu, khiến người ta tưởng ở đây đang giết lợn.
Tây Môn Hiểu Nguyệt mở cửa phòng, trong tay cầm thanh đoản kiểm có dính máu, gương mặt lạnh lùng, bình thản: “Người đâu tới đây, Tướng gia không cẩn thận ngã xuống, vừa vặn bị đoản kiếm đâm trúng đũng quần, mau mời đại phu đi”
A hoàn thò đầu nhìn qua, chỉ thấy Hạ Thừa tướng lăn lộn trên mặt đất, hai tay che đũng quần, máu chảy ra thành từng đường ngoằn ngoèo trên mặt đất, nàng ta phúc thân nói: “Nô tỳ đi ngay:
Tây Môn Hiểu Nguyệt quay về, dùng khăn tay lau đoản kiếm rồi ngồi xổm xuống đất, nhìn Hạ Thừa tướng đang không ngừng lăn lộn, kêu lên thảm thiết: “Rất đau sao?"
Hạ Thừa tướng muốn giơ tay bóp cổ Tây Môn Hiểu Nguyệt. Đau đớn làm ông ta lấy lại chút sức lực, nhưng vẫn không có cách nào nắm được nàng ta. Trong mắt ông ta đầy lửa giận, gần từng từ: "Tây Môn Hiểu Nguyệt, bản tướng thê sẽ khiến cả tộc Tây Môn của ngươi phải đoạn tử tuyệt tôn”
Tây Môn Hiểu Nguyệt nở nụ cười: “Tộc Tây Môn có thể đoạn tử tuyệt tôn hay không thì ta không biết, nhưng Hạ Hòe Quân ngươi nhất định phải đoạn tử tuyệt tôn. Hạ Thương Mai là con gái duy nhất của ngươi, ngươi lại không thể giữ nàng lại. Nàng chết rồi, huyết mạch nhà ngươi xem như đã đứt"
"Độc nhất là lòng dạ đàn bà, ngươi thật ác độc!" Hạ Thừa tướng nghiến răng nghiến lợi nói.
Tây Môn Hiểu Nguyệt lạnh lùng nói: "Ngươi không nên tới trêu chọc ta. Ta không phải là Liên Thúy Ngữ mà có thể mặc cho ngươi tổn thương suốt mấy chục năm, vẫn lặng lẽ nhịn xuống. Ai phụ ta, ta nhất định phải đòi lại. Ngươi ra khỏi cửa này, có thể nói lớn cho tất cả mọi người biết là Tây Môn Hiểu Nguyệt ta đã chém đứt của quý của ngươi, nếu ngươi có mặt mũi nói ra được”
Nàng ta ném đoản kiếm xuống, không nhìn ông ta nữa, đóng cửa đi ra ngoài.
Nàng ta đi vào trong gian phòng bên cạnh, gương mặt thẫn thờ nói: "Ta đã báo được thù, cảm ơn vương gia đã hiến kế”
Trong phòng có một người quay mặt vào tường, trên tường có một lỗ nhỏ, có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong phòng bên cạnh. Hắn xoay người, không ngờ chính là Mộ Dung Khanh.
Hắn nhìn Tây Môn Hiểu Nguyệt, nhếch môi cười: “Hôm nay tâm trạng của bản vương tốt, ngươi có thể đưa ra một yêu cầu”
Tây Môn Hiểu Nguyệt im lặng một lát mới nói: "Hi vọng vương gia bảo vệ ta rời khỏi Kinh Thành, một đường không cần lo lắng”
"Được!" Mộ Dung Khanh đi nhanh ra ngoài: “Bản vương đã thu xếp cho ngươi rời khỏi Kinh Thành, ta nghĩ phu nhân hẳn có đủ bạc, khiến nửa đời sau của ngươi có thể ngủ yên mà không cần lo lắng”
Có gì khiến người ta vui sướng hơn là làm Hạ Hòe Quân đoạn tử tuyệt tôn chứ? Ông ta vẫn luôn muốn giết con gái của mình, lại như ông ta mong muốn. Sau này ông ta sẽ không thể có con nữa. Hạ Thương Mai là cốt nhục duy nhất của ông ta ở trên thế giới này, nhưng ông ta lại muốn giết chết cô. Bởi vì nếu không giết cô, cô sẽ giết ông ta.
Mộ Dung Khanh rời đi theo lối cửa sau. Khi hắn lên xe ngựa, trên xe ngựa có người đang chờ hắn.
"Thật ra ngươi không cân phải tự mình đi xem” Tiêu Kiêu thản nhiên nói.
"Đáng lẽ phải để cho Thương Mai nhìn thấy cảnh tượng đó. Nàng không có cách nào nhìn được, bản vương lại nhìn thay nàng." Mộ Dung Khanh nói.
Tiêu Kiêu nhìn hắn: “Ngươi còn thật sự động tâm à? Ngươi không sợ có ràng buộc, sau này sẽ bị người ta khống chế sao?"
Mộ Dung Khanh dựa lưng vê phía sau: “Bản vương không có tham vọng, cũng không muốn làm chuyện gì lớn, sợ gì ràng buộc chứ? Ngược lại sợ đầu sợ đuôi, không dám theo đuổi mới là biểu hiện hèn nhát”
"Đừng có chỉ chích người khác, ta không giống ngươi” Tiêu Kiêu quay mặt đi.
"Ngươi và phu nhân của ngươi quanh năm không gặp mặt lấy một lần, sao không sớm ngày hòa ly đi?" Mộ Dung Khanh hỏi.
"Không cần thiết phải làm vậy!" Giọng Tiêu Kiêu có chút ủ dột. Bầu không khí dường như thoáng cái đã trở nên nặng nề, khiến hắn ta không thở nổi.
"Bản vương không biết rõ lắm về chuyện xảy ra giữa các ngươi. Chẳng qua ban đầu ngươi yêu Tráng Tráng, yêu tới chết đi sống lại, cuối cùng khi có thể nhận được thì ngươi lại buông tha”
Tiêu Kiêu quay đầu, vén rèm nhìn con hẻm văng, yên tĩnh bên ngoài: “Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn”
Hắn ta sẽ không cân lo lắng. Cho dù một ngày kia, hắn có chết ở chiến trường, da ngựa bọc thây đưa vê, cũng sẽ không có ai phải quá mức thương tâm.
Mộ Dung Khanh không nói về đề tài này nữa, sự im lặng lan tràn giữa hai người.
Rất lâu sau, Tiêu Kiêu mới nói: "Hạ Thừa tướng gặp phải mất mát nặng nề này, Hạ Thương Mai là con gái duy nhất của ông ta, hi vọng ông ta có thể nghĩ tới điều này mà nương tay với nàng. Không phải ngươi đi tìm Tây Môn Hiểu Nguyệt là vì mục đích này sao? Coi như đã bỏ nhiều tâm tư sức lực để suy tính rồi”
Mộ Dung Khanh lại thản nhiên nói: "Không, muốn bảo ông ta tha cho Thương Mai là chuyện gân như không thể thực hiện được. Bản vương xúi giục Tây Môn Hiểu Nguyệt chẳng qua là vì mấy ngày gân đây thấy mất hứng, muốn tìm chút việc vui thôi”
Kẻ cầm đầu gây họa trong bữa tiệc bệnh cương thi tối nay chính là ông ta. Mấy trăm người bị cắn đều do bọn họ tỉ mỉ sắp xếp, chỉ cướp đi của quý của ông ta, xem như đã lợi cho ông ta rồi.
Nhưng tất cả chỉ là tạm thời thôi.
Tiêu Kiêu cười nhạt một tiếng, rõ ràng không tin.
Trong Tướng phủ, lão phu nhân nhìn thấy đũng quần của con trai đầy máu, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Hạ Thừa tướng đau tới hôn mê. Khi đại phu tới, lắc đầu nói: "Lão phu nhân, lão phu bất lực”
"Hắn sẽ chết sao?" Trong mắt lão phu nhân lạnh như băng.
"Tính mạng không đáng ngại. Nhưng sau này Tướng gia lại không khác với công công trong cung" Đại phu thở dài nói.
Lão phu nhân hận đến phun ra một ngụm máu. Điều này có nghĩa là huyết mạch nhà bà ta từ nay vê sau sẽ không còn nữa.
Bà ta sai người lấy ra một số lớn bạc đưa cho đại phu, lạnh lùng nói: "Mong rằng đại phu giữ kín bí mật vê chuyện này, nếu có chút tin đôn nào truyền ra ngoài, cẩn thận tính mạng của cả nhà ngươi đấy:
Đại phu khoát tay: “Lão phu không cần bạc nữa. Chuyện này có liên quan tới thể diện của Tướng gia, lão phu tất nhiên sẽ ngậm miệng không nói ra ngoài” Nếu nhận khoản bạc này, cũng không biết là phúc hay là họa, vẫn không nên nhận thì tốt hơn.
"Vậy thì tốt!" Lão phu nhân nói.
Đại phu do dự một lát: “Vết thương của tướng gia đã được xử lý. Lão phu không nói, nhưng khó bảo toàn người xử lý vết thương cho tướng gia sẽ không nói ra ngoài nói.
Lão phu nhân chậm rãi ngồi xuống: “Người đâu, tiễn đại phu!"
Đại phu chắp tay rời đi.
Lão phu nhân ngồi ở bên giường, toàn thân không ngừng run rấy, vừa tức vừa bi thương: “Người đâu, dẫn kẻ hầu hạ Tướng gia tới"
Hai tên tùy tùng này được nha đầu của Tây Môn Hiểu Nguyệt tới thông báo, mới biết được Tướng gia gặp chuyện không may. Khi đó thì đại phu đã tới rồi.
Hai người tiến đến quỳ trước giường và run lẩy bẩy.
"Nói, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?" Lão phu nhân nghiêm giọng hỏi.
Tùy tùng nói: "Hồi bẩm lão phu nhân, nô tài cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tướng gia bảo chúng ta chờ ở bên ngoài viện của Tây Môn tiểu thư, không ngờ lại xảy ra chuyện này"
"Tây Môn tiểu thư?" Lão phu nhân nắm chặt tay, móng tay ấn vào da thịt: “Hắn lại đi gặp Tây Môn Hiểu Nguyệt à?"
"Hồi bẩm lão phu nhân, hôm nay nha đầu của Tây Môn Hiểu Nguyệt tìm đến Tướng gia, nói Tây Môn tiểu thư biết tung tích của đại tiểu thư, Tướng gia đi."
"Ngu xuẩn, ngu xuẩn!" Lão phu nhân giậm chân, nhìn Hạ Thừa tướng chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép.
Bây giờ tuy bọn họ chưa công khai chuyện hôn sự với Lâm gia, nhưng dù sao vẫn có người biết. Sao ông ta còn có thể đi gặp Tây Môn Hiểu Nguyệt chứ? Cả đời chịu thiệt vì phụ nữ, lại không biết phụ nữ hung ác lên còn lợi hại hơn cả sói ác sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.