Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 11:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
Giang Nhược nhìn bóng lưng tên nô tài hốt hoảng rời đi, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.
Đi thôi! Ta còn sợ các ngươi không dám đi mách lẻo đấy.
Kỷ quản gia tính toán xong, liền báo cáo số bạc, "Đại tiểu thư, chín năm qua, mỗi tháng chỉ phát cho ngài năm lượng, thiếu mất 45 lượng mỗi tháng. Tổng cộng là 4860 lượng."
Giang Nhược: "..."
Không tính thì thôi, tính ra mới giật mình!
Ôi chao, số bạc này, đúng là sáng chói quá!
"Kỷ quản gia, trong chín năm qua bổn tiểu thư còn phải mặc lại quần áo cũ của nhị tiểu thư. Tính luôn khoản này vào, chuẩn bị đủ cho bổn tiểu thư năm ngàn lượng đi!"
Kỷ quản gia nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Giang Nhược, trong giọng nói lộ rõ sự vui vẻ, "Lão nô sẽ sắp xếp người đem bạc đến cho đại tiểu thư ngay."
Giang Nhược chớp mắt, khẽ nói, "Mấy năm nay, cảm ơn Kỷ thúc!"
Kỷ quản gia gật đầu, trong ánh mắt nhìn nàng hiện lên một tia tán thưởng.
Đúng là một cô nương thông minh!
Bên kia, Bùi thị nghe nô tài báo lại, đầu như muốn nổ tung, giận đến mức suýt bóp nát ly trà trong tay.
Mới nửa ngày ngắn ngủi, nàng đã bị cái đồ nghiệp chướng đó làm tức chết mất!
Bùi thị nhắm mắt, cố giấu đi cơn giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi lui đi! Nói với Kỷ quản gia... cứ làm theo lời đại tiểu thư."
Ngươi có gan lấy, ta muốn xem ngươi có gan tiêu hay không!
Sau khi tên nô tài cáo trạng rời đi, Giang Vân Dao nhịn không được cằn nhằn, "Mẫu thân, sao người lại nhượng bộ Giang Nhược như vậy?"
Nàng ta quá kiêu ngạo, phải dạy cho nàng biết cách cúi đầu mà sống.
"Dao Nhi, con là Thái Tử Phi tương lai, thậm chí còn là... Hoàng Hậu sau này. Đừng để mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình."
Nghe vậy, hai gò má Giang Vân Dao ửng đỏ, "Nữ nhi hiểu rồi!"
Hôm qua nàng đã gặp Thái Tử điện hạ lén lút, người còn nói rằng Hoàng Thượng sắp hạ chỉ ban hôn.
Nàng chính là mẫu nghi tương lai của một nước, phú quý vinh hoa vô tận đang chờ đợi nàng!
"Mẫu thân mệt rồi, con lui xuống đi!"
Sau khi nói xong, Bùi thị được nha hoàn dìu nằm xuống giường. Trước khi Giang Nhược - tiện nhân kia - xuất giá, tốt nhất là bà nên tránh xa một chút!
Bà đã nhìn ra, Giang Nhược nhẫn nhịn bao năm qua, chỉ để chờ đợi ngày này mà thôi.
Ha! Cứ tưởng là mình khôn ngoan, ai ngờ lại bị mổ mắt bởi chính con quạ mình nuôi.
---
Bóng đêm dần buông xuống.
Giang Nhược sau khi cài then cửa, vui vẻ không rời mắt khỏi hai rương bạc, đôi mắt cong cong, trông chẳng khác nào một tiểu tham tiền chính hiệu.
"Thu!"
Thân hình nàng thoáng chốc biến mất, cùng với cả hai rương bạc, xuất hiện bên trong không gian riêng.
Giang Nhược đi đến phòng chứa đồ trong tứ hợp viện, tìm một ít hạt giống lúa, vác cái cuốc lên và đi về phía mảnh đất trống.
"Lao động là con đường làm giàu!" Nàng vừa nghĩ vừa vung cuốc.
Nhưng sau vài nhát cuốc, Giang Nhược chợt dừng lại, gãi đầu ngẫm nghĩ. Ách, chẳng phải mình có thể dùng ý niệm điều khiển không gian sao, cần gì phải tự mình vất vả như vậy chứ?
Vừa suy nghĩ, nàng liền thử động ý niệm, lập tức hạt giống lúa biến mất khỏi tay và tự gieo vào đất.
Giang Nhược dẫn nước từ suối linh vào ruộng, mắt thấy những mầm xanh bắt đầu chui lên từ lòng đất, lòng nàng tràn đầy phấn khởi.
Niềm vui qua đi, Giang Nhược ngồi trong không gian, trầm tư xuất thần.
Nàng nhớ đến người sư phụ đã hy sinh tính mạng để bảo vệ mình khỏi lũ tang thi ở mạt thế.
Lão nhân gia, chúng ta liệu còn có cơ hội gặp lại nhau không?
---
Ở một ngôi làng xa xôi, chìm trong màn đêm u ám.
Trong một ngôi nhà nông, lão nhân đột nhiên hắt xì trong giấc ngủ, tỉnh dậy, lẩm bẩm vài câu hậm hực rồi lầu bầu: "Không biết con bé đồ đệ bất hiếu kia đã bị tang thi cắn chết chưa nữa?"
Đi thôi! Ta còn sợ các ngươi không dám đi mách lẻo đấy.
Kỷ quản gia tính toán xong, liền báo cáo số bạc, "Đại tiểu thư, chín năm qua, mỗi tháng chỉ phát cho ngài năm lượng, thiếu mất 45 lượng mỗi tháng. Tổng cộng là 4860 lượng."
Giang Nhược: "..."
Không tính thì thôi, tính ra mới giật mình!
Ôi chao, số bạc này, đúng là sáng chói quá!
"Kỷ quản gia, trong chín năm qua bổn tiểu thư còn phải mặc lại quần áo cũ của nhị tiểu thư. Tính luôn khoản này vào, chuẩn bị đủ cho bổn tiểu thư năm ngàn lượng đi!"
Kỷ quản gia nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Giang Nhược, trong giọng nói lộ rõ sự vui vẻ, "Lão nô sẽ sắp xếp người đem bạc đến cho đại tiểu thư ngay."
Giang Nhược chớp mắt, khẽ nói, "Mấy năm nay, cảm ơn Kỷ thúc!"
Kỷ quản gia gật đầu, trong ánh mắt nhìn nàng hiện lên một tia tán thưởng.
Đúng là một cô nương thông minh!
Bên kia, Bùi thị nghe nô tài báo lại, đầu như muốn nổ tung, giận đến mức suýt bóp nát ly trà trong tay.
Mới nửa ngày ngắn ngủi, nàng đã bị cái đồ nghiệp chướng đó làm tức chết mất!
Bùi thị nhắm mắt, cố giấu đi cơn giận, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi lui đi! Nói với Kỷ quản gia... cứ làm theo lời đại tiểu thư."
Ngươi có gan lấy, ta muốn xem ngươi có gan tiêu hay không!
Sau khi tên nô tài cáo trạng rời đi, Giang Vân Dao nhịn không được cằn nhằn, "Mẫu thân, sao người lại nhượng bộ Giang Nhược như vậy?"
Nàng ta quá kiêu ngạo, phải dạy cho nàng biết cách cúi đầu mà sống.
"Dao Nhi, con là Thái Tử Phi tương lai, thậm chí còn là... Hoàng Hậu sau này. Đừng để mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình."
Nghe vậy, hai gò má Giang Vân Dao ửng đỏ, "Nữ nhi hiểu rồi!"
Hôm qua nàng đã gặp Thái Tử điện hạ lén lút, người còn nói rằng Hoàng Thượng sắp hạ chỉ ban hôn.
Nàng chính là mẫu nghi tương lai của một nước, phú quý vinh hoa vô tận đang chờ đợi nàng!
"Mẫu thân mệt rồi, con lui xuống đi!"
Sau khi nói xong, Bùi thị được nha hoàn dìu nằm xuống giường. Trước khi Giang Nhược - tiện nhân kia - xuất giá, tốt nhất là bà nên tránh xa một chút!
Bà đã nhìn ra, Giang Nhược nhẫn nhịn bao năm qua, chỉ để chờ đợi ngày này mà thôi.
Ha! Cứ tưởng là mình khôn ngoan, ai ngờ lại bị mổ mắt bởi chính con quạ mình nuôi.
---
Bóng đêm dần buông xuống.
Giang Nhược sau khi cài then cửa, vui vẻ không rời mắt khỏi hai rương bạc, đôi mắt cong cong, trông chẳng khác nào một tiểu tham tiền chính hiệu.
"Thu!"
Thân hình nàng thoáng chốc biến mất, cùng với cả hai rương bạc, xuất hiện bên trong không gian riêng.
Giang Nhược đi đến phòng chứa đồ trong tứ hợp viện, tìm một ít hạt giống lúa, vác cái cuốc lên và đi về phía mảnh đất trống.
"Lao động là con đường làm giàu!" Nàng vừa nghĩ vừa vung cuốc.
Nhưng sau vài nhát cuốc, Giang Nhược chợt dừng lại, gãi đầu ngẫm nghĩ. Ách, chẳng phải mình có thể dùng ý niệm điều khiển không gian sao, cần gì phải tự mình vất vả như vậy chứ?
Vừa suy nghĩ, nàng liền thử động ý niệm, lập tức hạt giống lúa biến mất khỏi tay và tự gieo vào đất.
Giang Nhược dẫn nước từ suối linh vào ruộng, mắt thấy những mầm xanh bắt đầu chui lên từ lòng đất, lòng nàng tràn đầy phấn khởi.
Niềm vui qua đi, Giang Nhược ngồi trong không gian, trầm tư xuất thần.
Nàng nhớ đến người sư phụ đã hy sinh tính mạng để bảo vệ mình khỏi lũ tang thi ở mạt thế.
Lão nhân gia, chúng ta liệu còn có cơ hội gặp lại nhau không?
---
Ở một ngôi làng xa xôi, chìm trong màn đêm u ám.
Trong một ngôi nhà nông, lão nhân đột nhiên hắt xì trong giấc ngủ, tỉnh dậy, lẩm bẩm vài câu hậm hực rồi lầu bầu: "Không biết con bé đồ đệ bất hiếu kia đã bị tang thi cắn chết chưa nữa?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.