Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 12:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
Thở dài, ông lại lẩm bẩm, "Ai, nhớ quá mấy món nó nấu!"
---
An Vương phủ.
Kể từ khi Tiêu Thừa Cẩn hôn mê, An Vương phủ như bị bao phủ trong màn sương u ám, nặng nề và đầy áp lực.
Lâm quản gia mỗi khi nhớ lại đêm đó, lòng vẫn còn sợ hãi. Đêm Vương gia bị tập kích, bên cạnh người chỉ có hai ám vệ. Thích khách võ công cao cường, người lại đông.
Khi các ám vệ khác đến nơi, Vương gia đã ngã trong vũng máu, còn hai ám vệ kia thì tử trận ngay bên cạnh người.
May mắn thay... Vương gia vẫn còn thoi thóp chút hơi tàn.
Lâm quản gia đã mời vô số đại phu, ngay cả Kiều thái y nổi danh trong cung cũng bất lực.
Từ khi Hoàng Thượng ban chỉ cho phép xung hỉ, An Vương phủ như được tiếp thêm hy vọng, tất cả đều trông chờ vào chuyện xung hỉ này.
Họ hiểu rằng Hoàng Thượng là người bị nghi ngờ lớn nhất trong vụ ám sát này. Hiện tại, chỉ có thể chờ Vương gia tỉnh lại để quyết đoán mọi việc.
Nghĩ vậy, Lâm quản gia đã thức suốt đêm chuẩn bị sính lễ.
Ông thành tâm cầu nguyện, mong rằng Vương gia sẽ mau chóng hồi phục.
---
Hôm sau.
Tổng quản thái giám trong cung dẫn người tới, rầm rộ gióng trống khua chiêng đưa mũ phượng và áo cưới đến phủ Thừa tướng.
Trên phố, dân chúng xôn xao bàn tán: "Đúng là Hoàng Thượng rất sủng ái An Vương điện hạ, người em trai này thật đặc biệt."
Cả ngày bận rộn quốc sự, trăm công ngàn việc, vậy mà Hoàng Thượng vẫn không quên sắp xếp chuyện xung hỉ cho An Vương điện hạ.
Thái giám tổng quản vừa rời đi, Lâm quản gia của An Vương phủ đã dẫn theo đoàn người cùng 128 hòm sính lễ đến phủ Thừa tướng.
Trong chốc lát, chuyện Giang Nhược, đích nữ phủ Thừa tướng, được chọn để xung hỉ cho An Vương điện hạ trở thành đề tài bàn tán khắp nơi, trở thành câu chuyện hấp dẫn mỗi khi trà dư tửu hậu của dân chúng.
Giang Nhược mắt sáng rỡ, nhìn sân đầy sính lễ mà đôi mắt cười cong lại.
Má ơi! Lần này xung hỉ quả thực kiếm lớn, ha ha!
Người trong An Vương phủ đúng là hiểu chuyện! Đúng là “trẻ nhỏ dễ dạy” mà.
Lâm quản gia nhìn dáng vẻ vui mừng của Giang Nhược, thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông có linh cảm rằng, chuyện xung hỉ lần này chắc chắn sẽ mang lại kết quả tốt đẹp.
Ông chậm rãi bước đến trước mặt Giang Nhược, cúi người hành lễ, "Lão nô là Lâm quản gia của An Vương phủ, xin bái kiến tiểu thư Giang Nhược."
Giang Nhược xoay xoay ánh mắt, hỏi ngay: "Lâm quản gia, số sính lễ này là chuẩn bị cho... một mình ta sao?"
Cô dâu này quả nhiên rất biết cách nắm bắt cơ hội.
Lâm quản gia cười đáp, "Tất cả đều dành cho một mình vương phi ngài."
Không cần lo, vương phủ còn nhiều lắm!
Giang Nhược chỉ lo vui mừng, cũng không để ý đến cách Lâm quản gia gọi mình là “vương phi”, tùy ý mở ra một chiếc rương...
Wow! Vàng nguyên chất!
Thiếu chút nữa thì làm chói mù đôi mắt lấp lánh của nàng.
Ha ha... “Tiền đồ” sáng lạn quá!
Bùi thị nhìn đám sính lễ được mang đến tận Liễu Li viện, tức đến nỗi bóp chặt khăn trong tay. Người An Vương phủ có biết làm việc không chứ? Số sính lễ này chẳng phải nên đưa cho cha mẹ họ trước sao?
Lâm quản gia: Đừng có mơ!
Giang Nhược thấy Bùi thị lén lút nhìn từ ngoài cửa, liền cố ý nở một nụ cười khiêu khích.
"Lâm quản gia, sính lễ ta nhận rồi. Chuyện xung hỉ... ta cam tâm tình nguyện."
Nghe vậy, Lâm quản gia lập tức quỳ xuống, giọng nói nghẹn ngào: "Lão nô cảm tạ vương phi. Lão nô tin rằng... Vương gia nhất định sẽ tỉnh lại."
Giang Nhược khẽ đỡ Lâm quản gia, nghiêm trang nói, "Ngài ấy sẽ khá lên!"
Khi Giang thừa tướng trở về phủ, liền đi thẳng đến Liễu Li viện. Quản gia của An Vương phủ tự mình đến đưa sính lễ, nữ nhi này liệu có nhân cơ hội làm loạn không đây?
Nghĩ vậy, bước chân của Giang thừa tướng vô thức nhanh hơn.
---
An Vương phủ.
Kể từ khi Tiêu Thừa Cẩn hôn mê, An Vương phủ như bị bao phủ trong màn sương u ám, nặng nề và đầy áp lực.
Lâm quản gia mỗi khi nhớ lại đêm đó, lòng vẫn còn sợ hãi. Đêm Vương gia bị tập kích, bên cạnh người chỉ có hai ám vệ. Thích khách võ công cao cường, người lại đông.
Khi các ám vệ khác đến nơi, Vương gia đã ngã trong vũng máu, còn hai ám vệ kia thì tử trận ngay bên cạnh người.
May mắn thay... Vương gia vẫn còn thoi thóp chút hơi tàn.
Lâm quản gia đã mời vô số đại phu, ngay cả Kiều thái y nổi danh trong cung cũng bất lực.
Từ khi Hoàng Thượng ban chỉ cho phép xung hỉ, An Vương phủ như được tiếp thêm hy vọng, tất cả đều trông chờ vào chuyện xung hỉ này.
Họ hiểu rằng Hoàng Thượng là người bị nghi ngờ lớn nhất trong vụ ám sát này. Hiện tại, chỉ có thể chờ Vương gia tỉnh lại để quyết đoán mọi việc.
Nghĩ vậy, Lâm quản gia đã thức suốt đêm chuẩn bị sính lễ.
Ông thành tâm cầu nguyện, mong rằng Vương gia sẽ mau chóng hồi phục.
---
Hôm sau.
Tổng quản thái giám trong cung dẫn người tới, rầm rộ gióng trống khua chiêng đưa mũ phượng và áo cưới đến phủ Thừa tướng.
Trên phố, dân chúng xôn xao bàn tán: "Đúng là Hoàng Thượng rất sủng ái An Vương điện hạ, người em trai này thật đặc biệt."
Cả ngày bận rộn quốc sự, trăm công ngàn việc, vậy mà Hoàng Thượng vẫn không quên sắp xếp chuyện xung hỉ cho An Vương điện hạ.
Thái giám tổng quản vừa rời đi, Lâm quản gia của An Vương phủ đã dẫn theo đoàn người cùng 128 hòm sính lễ đến phủ Thừa tướng.
Trong chốc lát, chuyện Giang Nhược, đích nữ phủ Thừa tướng, được chọn để xung hỉ cho An Vương điện hạ trở thành đề tài bàn tán khắp nơi, trở thành câu chuyện hấp dẫn mỗi khi trà dư tửu hậu của dân chúng.
Giang Nhược mắt sáng rỡ, nhìn sân đầy sính lễ mà đôi mắt cười cong lại.
Má ơi! Lần này xung hỉ quả thực kiếm lớn, ha ha!
Người trong An Vương phủ đúng là hiểu chuyện! Đúng là “trẻ nhỏ dễ dạy” mà.
Lâm quản gia nhìn dáng vẻ vui mừng của Giang Nhược, thầm thở phào nhẹ nhõm. Ông có linh cảm rằng, chuyện xung hỉ lần này chắc chắn sẽ mang lại kết quả tốt đẹp.
Ông chậm rãi bước đến trước mặt Giang Nhược, cúi người hành lễ, "Lão nô là Lâm quản gia của An Vương phủ, xin bái kiến tiểu thư Giang Nhược."
Giang Nhược xoay xoay ánh mắt, hỏi ngay: "Lâm quản gia, số sính lễ này là chuẩn bị cho... một mình ta sao?"
Cô dâu này quả nhiên rất biết cách nắm bắt cơ hội.
Lâm quản gia cười đáp, "Tất cả đều dành cho một mình vương phi ngài."
Không cần lo, vương phủ còn nhiều lắm!
Giang Nhược chỉ lo vui mừng, cũng không để ý đến cách Lâm quản gia gọi mình là “vương phi”, tùy ý mở ra một chiếc rương...
Wow! Vàng nguyên chất!
Thiếu chút nữa thì làm chói mù đôi mắt lấp lánh của nàng.
Ha ha... “Tiền đồ” sáng lạn quá!
Bùi thị nhìn đám sính lễ được mang đến tận Liễu Li viện, tức đến nỗi bóp chặt khăn trong tay. Người An Vương phủ có biết làm việc không chứ? Số sính lễ này chẳng phải nên đưa cho cha mẹ họ trước sao?
Lâm quản gia: Đừng có mơ!
Giang Nhược thấy Bùi thị lén lút nhìn từ ngoài cửa, liền cố ý nở một nụ cười khiêu khích.
"Lâm quản gia, sính lễ ta nhận rồi. Chuyện xung hỉ... ta cam tâm tình nguyện."
Nghe vậy, Lâm quản gia lập tức quỳ xuống, giọng nói nghẹn ngào: "Lão nô cảm tạ vương phi. Lão nô tin rằng... Vương gia nhất định sẽ tỉnh lại."
Giang Nhược khẽ đỡ Lâm quản gia, nghiêm trang nói, "Ngài ấy sẽ khá lên!"
Khi Giang thừa tướng trở về phủ, liền đi thẳng đến Liễu Li viện. Quản gia của An Vương phủ tự mình đến đưa sính lễ, nữ nhi này liệu có nhân cơ hội làm loạn không đây?
Nghĩ vậy, bước chân của Giang thừa tướng vô thức nhanh hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.