Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 32:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
“Lại còn tưởng có thể điều khiển ta theo kịch bản của hắn!”
“Hừ, nằm mơ đi!”
Nghe đến đây, Tiêu Thừa Cẩn cảm thấy trong lòng có một cảm giác sung sướng chưa từng có.
Nữ nhân này vừa ngông cuồng lại kiêu ngạo, nhưng mà, lại có chút... đáng yêu khó tả!
Giang Nhược lẩm bẩm thêm một lúc, rồi thu cây ngọc như ý cùng xấp lụa Tứ Xuyên vào không gian.
“Ngủ trưa một chút đã, tỉnh dậy sẽ làm quen với bố cục của vương phủ.”
“Ai da! Cuối cùng cũng được hưởng thụ cuộc sống gấm lụa nhung lụa rồi.”
Có lẽ vì buổi sáng mệt mỏi, Giang Nhược vừa nằm xuống sập đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bên tai vang lên nhịp thở đều đặn, đáy lòng Tiêu Thừa Cẩn bỗng trở nên mềm mại lạ thường. Hắn mơ hồ cảm thấy một loại an yên tĩnh lặng mà trước giờ chưa từng có, từ từ cũng chìm vào giấc ngủ theo.
---
Tại phủ Thừa tướng.
Sau khi mất đi tài sản, Bùi thị lâm bệnh, phủ Thừa tướng lập tức rơi vào cảnh điêu đứng, thê lương.
Giang thừa tướng nhìn kho bạc trống rỗng, trong lòng đầy bực bội. Đúng là không trực tiếp quản lý gia đình thì không biết quý trọng từng đồng chi tiêu.
Ông bỗng nhận ra rằng, không có sự giúp đỡ của Nam Cung Lê, dù ông có địa vị cao đến đâu thì cũng chỉ là một vị Thừa tướng hư danh, bên trong lại rỗng tuếch.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc ông đã giữ gìn cái gọi là thanh cao đó để làm gì?
Hiện giờ, ông đặt hết hy vọng vào số hồi môn của Giang Nhược. Ngay cả Giang Vân Dao cũng chẳng còn hứng thú đi tìm muội muội tán gẫu, bởi lẽ nàng ta cũng không còn nhiều tiền riêng.
Lúc này, Giang Vân Dao mới nhận ra, hóa ra toàn bộ của cải trong phủ đều là do mẫu thân của Giang Nhược để lại.
Không còn số của cải đó, phủ Thừa tướng thật ra cũng chẳng khác gì một gia đình bình thường.
Không có bạc, lấy gì để duy trì chi tiêu cho cả nhà, vì vậy, mẫu thân nàng ta quyết định bán đi một số nô tài.
May mắn là kho tiền riêng của nàng vẫn chưa bị kẻ cắp nhòm ngó.
Giờ phút này, Giang Vân Dao bỗng dâng lên chút oán hận.
Trước đây, không ít quan viên từng lén biếu tài vật để lấy lòng cha nàng, mong muốn tạo quan hệ. Nhưng cha nàng luôn giữ vẻ đạo mạo thanh liêm, không chấp nhận bất kỳ ai lấy lòng nịnh bợ.
Hiện tại, có lẽ ông đang hối hận lắm rồi!
---
Sau khi tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, Giang Nhược dẫn Đông Tuyết và Liễu ma ma đi dạo quanh An Vương phủ.
Đình đài lầu các, hành lang, thủy tạ... An Vương phủ đúng là xa hoa không thể tưởng tượng!
Tiêu Thừa Cẩn quả nhiên là tiểu nhi tử được tiên hoàng cưng chiều nhất. Đến cả nàng, một người ngoài còn có chút ghen tị, nói gì đến đám sài lang hổ báo trong hoàng cung kia.
Giang Nhược ngồi xổm trên bậc thềm cạnh thủy tạ, ngắm mặt nước gợn sóng lăn tăn theo làn gió nhẹ, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.
Trong hồ này chắc hẳn có cá!
“Đông Tuyết, đi lấy ít điểm tâm ra đây.”
“À, đúng rồi, tìm cái tên ngốc nhất, vui vẻ nhất trong phủ, bảo hắn đem một cái thùng lớn đến vớt cá.”
“Dạ, vương phi!”
Đông Tuyết vui vẻ chạy đi, Liễu ma ma đứng bên cạnh nhìn Giang Nhược đầy yêu thương và trìu mến.
Tiểu thư nói rất đúng, rời khỏi phủ Thừa tướng có lẽ là một lựa chọn không tồi. Dù người trong An Vương phủ có vẻ lạnh lùng nhưng lại không có nhiều chuyện xấu xa bẩn thỉu như ở đó.
Tiểu thư vào Vương phủ không những không chịu ấm ức, mà tâm trạng dường như cũng tốt hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau, Đông Tuyết bưng một mâm điểm tâm bước vào thủy tạ, theo sau nàng là Ám Nhị, người cười tươi rạng rỡ nhất.
Từ sau khi Tiêu Thừa Cẩn gặp chuyện, Ám Nhất và Ám Nhị - hai ám vệ có võ công cao nhất - đã chuyển từ âm thầm bảo vệ sang công khai bảo vệ Vương gia. Ám Nhất tính tình điềm đạm, canh giữ xung quanh sân của Tiêu Thừa Cẩn. Còn Ám Nhị hoạt bát, thích đùa giỡn nên được Lâm quản gia sắp xếp bảo vệ cho Giang Nhược.
“Hừ, nằm mơ đi!”
Nghe đến đây, Tiêu Thừa Cẩn cảm thấy trong lòng có một cảm giác sung sướng chưa từng có.
Nữ nhân này vừa ngông cuồng lại kiêu ngạo, nhưng mà, lại có chút... đáng yêu khó tả!
Giang Nhược lẩm bẩm thêm một lúc, rồi thu cây ngọc như ý cùng xấp lụa Tứ Xuyên vào không gian.
“Ngủ trưa một chút đã, tỉnh dậy sẽ làm quen với bố cục của vương phủ.”
“Ai da! Cuối cùng cũng được hưởng thụ cuộc sống gấm lụa nhung lụa rồi.”
Có lẽ vì buổi sáng mệt mỏi, Giang Nhược vừa nằm xuống sập đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bên tai vang lên nhịp thở đều đặn, đáy lòng Tiêu Thừa Cẩn bỗng trở nên mềm mại lạ thường. Hắn mơ hồ cảm thấy một loại an yên tĩnh lặng mà trước giờ chưa từng có, từ từ cũng chìm vào giấc ngủ theo.
---
Tại phủ Thừa tướng.
Sau khi mất đi tài sản, Bùi thị lâm bệnh, phủ Thừa tướng lập tức rơi vào cảnh điêu đứng, thê lương.
Giang thừa tướng nhìn kho bạc trống rỗng, trong lòng đầy bực bội. Đúng là không trực tiếp quản lý gia đình thì không biết quý trọng từng đồng chi tiêu.
Ông bỗng nhận ra rằng, không có sự giúp đỡ của Nam Cung Lê, dù ông có địa vị cao đến đâu thì cũng chỉ là một vị Thừa tướng hư danh, bên trong lại rỗng tuếch.
Nhiều năm như vậy, rốt cuộc ông đã giữ gìn cái gọi là thanh cao đó để làm gì?
Hiện giờ, ông đặt hết hy vọng vào số hồi môn của Giang Nhược. Ngay cả Giang Vân Dao cũng chẳng còn hứng thú đi tìm muội muội tán gẫu, bởi lẽ nàng ta cũng không còn nhiều tiền riêng.
Lúc này, Giang Vân Dao mới nhận ra, hóa ra toàn bộ của cải trong phủ đều là do mẫu thân của Giang Nhược để lại.
Không còn số của cải đó, phủ Thừa tướng thật ra cũng chẳng khác gì một gia đình bình thường.
Không có bạc, lấy gì để duy trì chi tiêu cho cả nhà, vì vậy, mẫu thân nàng ta quyết định bán đi một số nô tài.
May mắn là kho tiền riêng của nàng vẫn chưa bị kẻ cắp nhòm ngó.
Giờ phút này, Giang Vân Dao bỗng dâng lên chút oán hận.
Trước đây, không ít quan viên từng lén biếu tài vật để lấy lòng cha nàng, mong muốn tạo quan hệ. Nhưng cha nàng luôn giữ vẻ đạo mạo thanh liêm, không chấp nhận bất kỳ ai lấy lòng nịnh bợ.
Hiện tại, có lẽ ông đang hối hận lắm rồi!
---
Sau khi tỉnh dậy từ giấc ngủ trưa, Giang Nhược dẫn Đông Tuyết và Liễu ma ma đi dạo quanh An Vương phủ.
Đình đài lầu các, hành lang, thủy tạ... An Vương phủ đúng là xa hoa không thể tưởng tượng!
Tiêu Thừa Cẩn quả nhiên là tiểu nhi tử được tiên hoàng cưng chiều nhất. Đến cả nàng, một người ngoài còn có chút ghen tị, nói gì đến đám sài lang hổ báo trong hoàng cung kia.
Giang Nhược ngồi xổm trên bậc thềm cạnh thủy tạ, ngắm mặt nước gợn sóng lăn tăn theo làn gió nhẹ, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.
Trong hồ này chắc hẳn có cá!
“Đông Tuyết, đi lấy ít điểm tâm ra đây.”
“À, đúng rồi, tìm cái tên ngốc nhất, vui vẻ nhất trong phủ, bảo hắn đem một cái thùng lớn đến vớt cá.”
“Dạ, vương phi!”
Đông Tuyết vui vẻ chạy đi, Liễu ma ma đứng bên cạnh nhìn Giang Nhược đầy yêu thương và trìu mến.
Tiểu thư nói rất đúng, rời khỏi phủ Thừa tướng có lẽ là một lựa chọn không tồi. Dù người trong An Vương phủ có vẻ lạnh lùng nhưng lại không có nhiều chuyện xấu xa bẩn thỉu như ở đó.
Tiểu thư vào Vương phủ không những không chịu ấm ức, mà tâm trạng dường như cũng tốt hơn rất nhiều.
Không bao lâu sau, Đông Tuyết bưng một mâm điểm tâm bước vào thủy tạ, theo sau nàng là Ám Nhị, người cười tươi rạng rỡ nhất.
Từ sau khi Tiêu Thừa Cẩn gặp chuyện, Ám Nhất và Ám Nhị - hai ám vệ có võ công cao nhất - đã chuyển từ âm thầm bảo vệ sang công khai bảo vệ Vương gia. Ám Nhất tính tình điềm đạm, canh giữ xung quanh sân của Tiêu Thừa Cẩn. Còn Ám Nhị hoạt bát, thích đùa giỡn nên được Lâm quản gia sắp xếp bảo vệ cho Giang Nhược.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.