Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 33:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
Giang Nhược đứng dậy, cầm một miếng điểm tâm bóp nát rồi rải xuống gần mép nước. Dưới tay áo, nàng kín đáo nhỏ thêm vài giọt nước linh tuyền.
Chỉ trong chớp mắt, một đàn cá bơi lũ lượt kéo đến chỗ Giang Nhược.
Ha ha! Tối nay có món ngon rồi!
Cá chép kho, cá nấu chua cay, nếu không có dưa chua thì làm cá sốt cay cũng được...
Đông Tuyết và Liễu ma ma trố mắt kinh ngạc, không hiểu tại sao đột nhiên lại có nhiều cá đến vậy.
Tiểu thư của họ quả nhiên lợi hại!
Giang Nhược chỉ tay vào Ám Nhị, hô to: “Này, tên ngốc to con kia, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lấy thùng vớt cá!”
Nếu có cái lưới đánh cá thì hay biết mấy.
Ám Nhị cười cười, nhưng trong lòng thì thầm khổ. Vương phi ơi, thuộc hạ cao lớn thật, nhưng không ngốc đâu.
Dưới sự chỉ dẫn của Giang Nhược, Ám Nhị phải vất vả dùng thùng vớt cá. Hắn vốn là ám vệ ưu tú nhất trong doanh, thế mà tới chỗ Vương phi lại thành anh chàng chuyên đi vớt cá.
Ai, thời thế thay đổi thật rồi!
Giang Nhược nhìn thùng gỗ chứa đầy cá chép nặng ba bốn cân, phẩy tay hào hứng nói: “Đem về bếp, tối nay chúng ta ăn cá!”
Ám Nhị khổ sở ôm thùng cá mang về nhà bếp. Vương phi đúng là chẳng giống ai, cá tanh thế này mà lại thấy ngon.
Lâm quản gia đứng cách đó không xa nhìn cảnh này, không kìm được mà mắt ngấn lệ xúc động. Giá mà Vương gia sớm gặp được Vương phi thì tốt biết bao. Như vậy, Vương phủ chắc chắn sẽ không u ám quạnh quẽ như thế này.
Vương phủ chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu một Vương phi có thể làm không khí trở nên sinh động, ấm áp.
Ông thở dài, hy vọng Vương gia sớm tỉnh lại!
Sau khi suy nghĩ một lát, Lâm quản gia quay về phòng lấy chùm chìa khóa kho, rồi chủ động mang đến giao cho Giang Nhược đang đi dạo.
“Vương phi, ngài đã gả vào Vương phủ, vậy nội vụ trong phủ xin giao cho ngài quản lý.”
Giang Nhược nhìn chùm chìa khóa trong tay, hơi sững người: “......”
Thôi được, vì tiện lợi trong việc quản lý, tạm thời ta sẽ giữ vậy!
Ai bảo ta là két sắt di động chứ!
Lâm quản gia thấy Giang Nhược không từ chối, liền cười tươi nói: “Vương phi, sản nghiệp dưới danh nghĩa Vương gia rất nhiều, ngài không cần tiết kiệm đâu. Thích gì cứ mua thoải mái.”
Phu nhân và tiểu thư nhà người khác đều thích đi dạo phố mua sắm, Vương phi nhà ông đương nhiên cũng không thể thua kém họ. Thích gì thì cứ tùy ý mua.
Dù gì bạc của Vương gia chẳng phải cũng là để nuôi dưỡng Vương phi, tương lai là tiểu Vương gia và tiểu Quận chúa hay sao!
Nghe vậy, lòng Giang Nhược chợt ấm áp, nàng nhẹ nhàng vuốt ve chùm chìa khóa trong tay, rồi gật đầu với Lâm quản gia đầy ý cảm kích.
Không cần nói nhiều, chùm chìa khóa này đã đủ chứng minh vị quản gia này thật lòng tín nhiệm ta. Ngươi đã tin tưởng ta, thì ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng ngươi.
Mặt trời chiều dần ngả về tây.
Giang Nhược đích thân ra mặt chỉ huy trong bếp. Thật may, thế giới này cũng có ớt để nấu ăn, chỉ có điều rất ít người ăn cay. Nghĩ đến việc mọi người không quen ăn cay, nàng quyết định làm một phần riêng cho mình.
Dưới sự chỉ huy của Giang Nhược, đầu bếp còn làm thêm cá kho và cá chua ngọt.
Khi thấy đầu bếp có vẻ ngạc nhiên, Giang Nhược cười nhẹ giải thích: “Món này ta mới học được từ sách, sách có ghi rằng cá có nhiều công dụng lắm, bổ não ích trí, rất tốt cho sức khỏe.”
Đầu bếp nghe xong, liền yên lặng ghi nhớ cách xử lý cá, cách ướp cá và cả cách dùng rượu để khử tanh. Vương gia vốn vì không chịu được mùi tanh nên ngày thường chỉ ăn chay.
Đông Tuyết nhìn Giang Nhược đầy sùng bái, trong lòng không ngừng reo hò. Tiểu thư của nàng quả thật lợi hại!
Cuối cùng, Giang Nhược tự tay dùng nước linh tuyền để hầm cho Tiêu Thừa Cẩn một bát canh cá. Nếu Tiêu Thừa Cẩn có thể tỉnh lại sớm thì tốt nhất, còn nếu không tỉnh lại... thôi thì cứ coi như đang nuôi heo.
Chỉ trong chớp mắt, một đàn cá bơi lũ lượt kéo đến chỗ Giang Nhược.
Ha ha! Tối nay có món ngon rồi!
Cá chép kho, cá nấu chua cay, nếu không có dưa chua thì làm cá sốt cay cũng được...
Đông Tuyết và Liễu ma ma trố mắt kinh ngạc, không hiểu tại sao đột nhiên lại có nhiều cá đến vậy.
Tiểu thư của họ quả nhiên lợi hại!
Giang Nhược chỉ tay vào Ám Nhị, hô to: “Này, tên ngốc to con kia, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lấy thùng vớt cá!”
Nếu có cái lưới đánh cá thì hay biết mấy.
Ám Nhị cười cười, nhưng trong lòng thì thầm khổ. Vương phi ơi, thuộc hạ cao lớn thật, nhưng không ngốc đâu.
Dưới sự chỉ dẫn của Giang Nhược, Ám Nhị phải vất vả dùng thùng vớt cá. Hắn vốn là ám vệ ưu tú nhất trong doanh, thế mà tới chỗ Vương phi lại thành anh chàng chuyên đi vớt cá.
Ai, thời thế thay đổi thật rồi!
Giang Nhược nhìn thùng gỗ chứa đầy cá chép nặng ba bốn cân, phẩy tay hào hứng nói: “Đem về bếp, tối nay chúng ta ăn cá!”
Ám Nhị khổ sở ôm thùng cá mang về nhà bếp. Vương phi đúng là chẳng giống ai, cá tanh thế này mà lại thấy ngon.
Lâm quản gia đứng cách đó không xa nhìn cảnh này, không kìm được mà mắt ngấn lệ xúc động. Giá mà Vương gia sớm gặp được Vương phi thì tốt biết bao. Như vậy, Vương phủ chắc chắn sẽ không u ám quạnh quẽ như thế này.
Vương phủ chẳng thiếu thứ gì, chỉ thiếu một Vương phi có thể làm không khí trở nên sinh động, ấm áp.
Ông thở dài, hy vọng Vương gia sớm tỉnh lại!
Sau khi suy nghĩ một lát, Lâm quản gia quay về phòng lấy chùm chìa khóa kho, rồi chủ động mang đến giao cho Giang Nhược đang đi dạo.
“Vương phi, ngài đã gả vào Vương phủ, vậy nội vụ trong phủ xin giao cho ngài quản lý.”
Giang Nhược nhìn chùm chìa khóa trong tay, hơi sững người: “......”
Thôi được, vì tiện lợi trong việc quản lý, tạm thời ta sẽ giữ vậy!
Ai bảo ta là két sắt di động chứ!
Lâm quản gia thấy Giang Nhược không từ chối, liền cười tươi nói: “Vương phi, sản nghiệp dưới danh nghĩa Vương gia rất nhiều, ngài không cần tiết kiệm đâu. Thích gì cứ mua thoải mái.”
Phu nhân và tiểu thư nhà người khác đều thích đi dạo phố mua sắm, Vương phi nhà ông đương nhiên cũng không thể thua kém họ. Thích gì thì cứ tùy ý mua.
Dù gì bạc của Vương gia chẳng phải cũng là để nuôi dưỡng Vương phi, tương lai là tiểu Vương gia và tiểu Quận chúa hay sao!
Nghe vậy, lòng Giang Nhược chợt ấm áp, nàng nhẹ nhàng vuốt ve chùm chìa khóa trong tay, rồi gật đầu với Lâm quản gia đầy ý cảm kích.
Không cần nói nhiều, chùm chìa khóa này đã đủ chứng minh vị quản gia này thật lòng tín nhiệm ta. Ngươi đã tin tưởng ta, thì ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng ngươi.
Mặt trời chiều dần ngả về tây.
Giang Nhược đích thân ra mặt chỉ huy trong bếp. Thật may, thế giới này cũng có ớt để nấu ăn, chỉ có điều rất ít người ăn cay. Nghĩ đến việc mọi người không quen ăn cay, nàng quyết định làm một phần riêng cho mình.
Dưới sự chỉ huy của Giang Nhược, đầu bếp còn làm thêm cá kho và cá chua ngọt.
Khi thấy đầu bếp có vẻ ngạc nhiên, Giang Nhược cười nhẹ giải thích: “Món này ta mới học được từ sách, sách có ghi rằng cá có nhiều công dụng lắm, bổ não ích trí, rất tốt cho sức khỏe.”
Đầu bếp nghe xong, liền yên lặng ghi nhớ cách xử lý cá, cách ướp cá và cả cách dùng rượu để khử tanh. Vương gia vốn vì không chịu được mùi tanh nên ngày thường chỉ ăn chay.
Đông Tuyết nhìn Giang Nhược đầy sùng bái, trong lòng không ngừng reo hò. Tiểu thư của nàng quả thật lợi hại!
Cuối cùng, Giang Nhược tự tay dùng nước linh tuyền để hầm cho Tiêu Thừa Cẩn một bát canh cá. Nếu Tiêu Thừa Cẩn có thể tỉnh lại sớm thì tốt nhất, còn nếu không tỉnh lại... thôi thì cứ coi như đang nuôi heo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.