Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 34:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
Sau này Giang Nhược còn tự nghĩ: Nuôi heo của mình ăn cũng... ngon lành thật.
---
Trong phòng ăn.
Giang Nhược nhìn mọi người đang vùi đầu ăn cơm mà trong lòng thích thú. Lúc đầu ai cũng tỏ vẻ ghét bỏ, vậy mà ăn xong rồi lại kêu ngon không ngớt. Đặc biệt là Ám Nhị, ăn ngon lành nhất.
Vương phi đúng là thần nhân thật! Ngày mai, hắn phải đi bắt cá tiếp mới được.
Sau khi ăn xong, Giang Nhược sai Đông Tuyết bưng bát canh trở về sân.
“Đây là bát canh cá ta tự tay nấu cho ngươi, uống hết cho ta nhé!” Giang Nhược kiểm tra độ ấm rồi mới đưa cho Tiêu Thừa Cẩn, không quên nhắc nhở.
Trong mắt Giang Nhược, dù Tiêu Thừa Cẩn có đang hôn mê thì nàng vẫn đối xử với hắn như người bình thường.
Tiêu Thừa Cẩn trong lòng gào thét: Mang đi mau, ta chỉ ăn chay, không ăn cá!
Đám nô tài trong An Vương phủ rốt cuộc sao thế này? Chuyện quan trọng như vậy mà cũng không nhắc nhở nàng!
Cuối cùng, Tiêu Thừa Cẩn đành phải rưng rưng uống hết hai chén canh cá. Thôi thì, vì nữ nhân này đã tự tay xuống bếp, hắn sẽ tha thứ cho nàng lần này.
Mà... hương vị hình như cũng không tệ lắm.
---
“Lâm quản gia, ngươi lát nữa sắp xếp người tắm rửa cho Vương gia nhé, ta đi dạo một vòng.”
Giang Nhược nghĩ nghĩ, rồi lại không yên tâm dặn thêm: “Nhớ xoa bóp cánh tay và chân cho Vương gia một chút, à, bảo bọn họ làm nhẹ tay thôi.”
Nói xong, nàng dẫn Đông Tuyết rời khỏi sân.
Hắc hắc! Đám người kia đều biết võ, Tiêu Thừa Cẩn rơi vào tay họ chắc chắn sẽ được "chăm sóc" cẩn thận. Không sao, hắn cũng đâu có biết đau!
Lâm quản gia nhìn theo bóng dáng của Giang Nhược và Đông Tuyết rời đi, lời định nói ra lại nghẹn nơi cổ họng.
Vương phi, ngài và Vương gia đã là phu thê rồi, không cần phải kiêng dè đến thế đâu.
"Vương gia nhà ta thật sự không có cái sở thích kỳ quái như ngài nói đâu. Con người ấy mà, cuối cùng rồi cũng phải trả giá cho những gì mình đã nói và làm thôi. Như Vương gia nhà ngươi đó, vì không gần nữ sắc nên trong mắt Vương phi chẳng phải là gần nam sắc sao? Ngươi nói xem, có tức không chứ!"
Trên đường phố.
Đông Tuyết nhìn con đường đen kịt phía trước, giọng run rẩy nói: "Tiểu thư, đã trễ thế này rồi, hay là ta đừng ra khỏi vương phủ nữa. Nhỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"
Giang Nhược mỉm cười nhẹ nhàng, "Yên tâm đi! Có người ở phía sau bảo vệ chúng ta mà."
Chỗ tối ám vệ nghe vậy giật mình: "......?"
Hắn bị phát hiện rồi sao? Nếu để Vương gia biết chuyện này, chắc lại bị kéo về doanh trại ám vệ để huấn luyện lại mất.
Giang Nhược dẫn Đông Tuyết đi đến chỗ chứa của hồi môn và sính lễ. Nàng đã hỏi qua Kỷ Vân Sách, nơi này có hai người canh giữ, họ không thuộc người của phủ Thừa tướng, nhân phẩm lại đáng tin cậy.
"Thùng thùng!" – tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai đó!"
Hai tráng hán mở cửa, vừa nhìn thấy Giang Nhược liền vội vàng hành lễ: "Dân đen bái kiến An Vương phi."
Giang Nhược khoát tay nhè nhẹ, "Miễn lễ!"
"Hai ngày nay phiền các ngươi vất vả rồi." Vừa dứt lời, Đông Tuyết tiến lên, trao cho mỗi người một túi tiền nặng trĩu.
Một trong hai người vội từ chối, "An Vương phi, như vậy không được đâu. Hai anh em chúng ta từng nhận ân huệ từ Kỷ thúc, việc canh giữ nơi này là việc chúng ta phải làm."
Giang Nhược mỉm cười dịu dàng, "Cứ nhận đi! Sau này nhớ tránh xa sòng bạc một chút."
Hai người nghe vậy không nói thêm lời nào, sau khi cáo từ thì lặng lẽ lau nước mắt rời đi.
Khi Giang Nhược và Đông Tuyết bước vào sân sau, từ góc khuất đối diện, một bóng đen lặng lẽ rời đi.
Giang Nhược bảo Đông Tuyết đứng chờ, rồi một mình vào nhà kho, đem tất cả tài vật thu hết vào không gian của mình.
Trên đường trở về vương phủ, Giang Nhược đột nhiên thấy phiền lòng. Bí mật về không gian của nàng không thể để lộ, nhưng phải giải thích thế nào về việc nhiều tài vật như vậy bỗng dưng biến mất?
---
Trong phòng ăn.
Giang Nhược nhìn mọi người đang vùi đầu ăn cơm mà trong lòng thích thú. Lúc đầu ai cũng tỏ vẻ ghét bỏ, vậy mà ăn xong rồi lại kêu ngon không ngớt. Đặc biệt là Ám Nhị, ăn ngon lành nhất.
Vương phi đúng là thần nhân thật! Ngày mai, hắn phải đi bắt cá tiếp mới được.
Sau khi ăn xong, Giang Nhược sai Đông Tuyết bưng bát canh trở về sân.
“Đây là bát canh cá ta tự tay nấu cho ngươi, uống hết cho ta nhé!” Giang Nhược kiểm tra độ ấm rồi mới đưa cho Tiêu Thừa Cẩn, không quên nhắc nhở.
Trong mắt Giang Nhược, dù Tiêu Thừa Cẩn có đang hôn mê thì nàng vẫn đối xử với hắn như người bình thường.
Tiêu Thừa Cẩn trong lòng gào thét: Mang đi mau, ta chỉ ăn chay, không ăn cá!
Đám nô tài trong An Vương phủ rốt cuộc sao thế này? Chuyện quan trọng như vậy mà cũng không nhắc nhở nàng!
Cuối cùng, Tiêu Thừa Cẩn đành phải rưng rưng uống hết hai chén canh cá. Thôi thì, vì nữ nhân này đã tự tay xuống bếp, hắn sẽ tha thứ cho nàng lần này.
Mà... hương vị hình như cũng không tệ lắm.
---
“Lâm quản gia, ngươi lát nữa sắp xếp người tắm rửa cho Vương gia nhé, ta đi dạo một vòng.”
Giang Nhược nghĩ nghĩ, rồi lại không yên tâm dặn thêm: “Nhớ xoa bóp cánh tay và chân cho Vương gia một chút, à, bảo bọn họ làm nhẹ tay thôi.”
Nói xong, nàng dẫn Đông Tuyết rời khỏi sân.
Hắc hắc! Đám người kia đều biết võ, Tiêu Thừa Cẩn rơi vào tay họ chắc chắn sẽ được "chăm sóc" cẩn thận. Không sao, hắn cũng đâu có biết đau!
Lâm quản gia nhìn theo bóng dáng của Giang Nhược và Đông Tuyết rời đi, lời định nói ra lại nghẹn nơi cổ họng.
Vương phi, ngài và Vương gia đã là phu thê rồi, không cần phải kiêng dè đến thế đâu.
"Vương gia nhà ta thật sự không có cái sở thích kỳ quái như ngài nói đâu. Con người ấy mà, cuối cùng rồi cũng phải trả giá cho những gì mình đã nói và làm thôi. Như Vương gia nhà ngươi đó, vì không gần nữ sắc nên trong mắt Vương phi chẳng phải là gần nam sắc sao? Ngươi nói xem, có tức không chứ!"
Trên đường phố.
Đông Tuyết nhìn con đường đen kịt phía trước, giọng run rẩy nói: "Tiểu thư, đã trễ thế này rồi, hay là ta đừng ra khỏi vương phủ nữa. Nhỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"
Giang Nhược mỉm cười nhẹ nhàng, "Yên tâm đi! Có người ở phía sau bảo vệ chúng ta mà."
Chỗ tối ám vệ nghe vậy giật mình: "......?"
Hắn bị phát hiện rồi sao? Nếu để Vương gia biết chuyện này, chắc lại bị kéo về doanh trại ám vệ để huấn luyện lại mất.
Giang Nhược dẫn Đông Tuyết đi đến chỗ chứa của hồi môn và sính lễ. Nàng đã hỏi qua Kỷ Vân Sách, nơi này có hai người canh giữ, họ không thuộc người của phủ Thừa tướng, nhân phẩm lại đáng tin cậy.
"Thùng thùng!" – tiếng gõ cửa vang lên.
"Ai đó!"
Hai tráng hán mở cửa, vừa nhìn thấy Giang Nhược liền vội vàng hành lễ: "Dân đen bái kiến An Vương phi."
Giang Nhược khoát tay nhè nhẹ, "Miễn lễ!"
"Hai ngày nay phiền các ngươi vất vả rồi." Vừa dứt lời, Đông Tuyết tiến lên, trao cho mỗi người một túi tiền nặng trĩu.
Một trong hai người vội từ chối, "An Vương phi, như vậy không được đâu. Hai anh em chúng ta từng nhận ân huệ từ Kỷ thúc, việc canh giữ nơi này là việc chúng ta phải làm."
Giang Nhược mỉm cười dịu dàng, "Cứ nhận đi! Sau này nhớ tránh xa sòng bạc một chút."
Hai người nghe vậy không nói thêm lời nào, sau khi cáo từ thì lặng lẽ lau nước mắt rời đi.
Khi Giang Nhược và Đông Tuyết bước vào sân sau, từ góc khuất đối diện, một bóng đen lặng lẽ rời đi.
Giang Nhược bảo Đông Tuyết đứng chờ, rồi một mình vào nhà kho, đem tất cả tài vật thu hết vào không gian của mình.
Trên đường trở về vương phủ, Giang Nhược đột nhiên thấy phiền lòng. Bí mật về không gian của nàng không thể để lộ, nhưng phải giải thích thế nào về việc nhiều tài vật như vậy bỗng dưng biến mất?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.