Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 42:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
Giảng đến đây, Giang Nhược cảm thấy khô cả miệng lưỡi, bèn ngừng lại: “Thôi được rồi, đoạn sau ta quên mất rồi. Khi nào nhớ ra sẽ kể tiếp cho ngươi.”
Tiêu Thừa Cẩn nghe được nửa chừng, còn chưa thấy kết chuyện, trong lòng lẩm bẩm: Rõ ràng là không muốn kể tiếp cho ta nghe.
Đến xế trưa, Giang Nhược gọi Lâm quản gia tới, chỉ vào một chiếc hộp gỗ trên bàn, giọng có chút trầm xuống: “Lâm quản gia, đây là khế ước và sổ đỏ mà mẹ ta để lại. Vì không muốn nhìn vật nhớ người, ta tính bán hết đi.”
Nghe vậy, Lâm quản gia gật đầu, không nhiều lời: “Vương phi yên tâm, lão nô sẽ lo liệu việc này chu đáo.”
Quả thật, mẹ của vương phi đã mất nhiều năm, giữ những vật này cũng chỉ thêm đau lòng. An Vương phủ vốn giàu có, có thể đảm bảo cho vương phi sống cả đời không phải lo nghĩ.
Người quản lý cửa hàng vốn là người của nhà Bùi thị, vừa thấy có người tới mua lại cửa hàng thì vội vã chạy về phủ Thừa tướng báo tin.
Bùi thị vốn đã tức giận sẵn, nghe tin Giang Nhược bán hết toàn bộ cửa hàng và ruộng đất, tức đến mức tối sầm mặt mày, ngã xỉu ngay tại chỗ. Cả phủ Thừa tướng lập tức nháo nhào, người ngã ngựa đổ.
Còn Giang Kỳ Niên, đang xử lý công vụ trong thư phòng, nghe tin này thì đột nhiên cảm thấy cô con gái ông gả đi để “xung hỉ” này đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của ông.
Những ngày sau đó, Hoàng hậu gửi thư mời Giang Nhược vào cung ngắm hoa đến hai lần, nhưng nàng đều lấy lý do chăm sóc Tiêu Thừa Cẩn để từ chối.
Giang Nhược mơ hồ đoán được, những lời mời này chắc chắn là ý của Tiêu Mạch Thành.
Để phòng xa, Giang Nhược quyết định học một chút công phu phòng thân.
Người trong phủ thấy nàng bỗng nhiên hứng thú với võ nghệ thì đều giơ cả hai tay ủng hộ. Có chút công phu phòng thân, nếu gặp nguy hiểm, vương phi cũng có thể tự bảo vệ mình.
Lâm quản gia hiểu ý, liền để Ám Nhị đích thân dạy Giang Nhược một ít kiếm pháp, khinh công và các bí quyết quan trọng.
Buổi tối rảnh rỗi không có việc gì, Giang Nhược lại vào không gian tu luyện khinh công, ban ngày thì được Ám Nhị chỉ dạy luyện kiếm pháp.
Không gian tu luyện có linh khí dồi dào, lại có tốc độ thời gian trôi nhanh, chỉ sau vài ngày mà khinh công của Giang Nhược đã tiến bộ vượt bậc.
Nàng có thể vận khí leo tường, nhảy qua sân cực kỳ nhẹ nhàng.
Giang Nhược hớn hở muốn khoe khinh công của mình, liền thả người nhảy lên nóc nhà với vẻ đầy tự mãn.
Mọi người đều vui vẻ, đồng loạt vỗ tay khen ngợi nàng.
Nghe tiếng reo hò từ sân, Tiêu Thừa Cẩn cũng cảm thấy vui lây, tâm trạng trở nên dễ chịu.
Không lạ khi nàng được mọi người trong An Vương phủ yêu quý như thế.
Ngay cả hắn, mỗi sáng sớm và trước khi đi ngủ, đều nghe tiếng “Chào buổi sáng” và “Ngủ ngon” quen thuộc từ nàng.
Khi nào hắn mới có thể tỉnh dậy để nhìn thấy vị vương phi khác người này đây?
Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Thừa Cẩn cảm thấy trong lòng có chút mong chờ... vì một nữ tử.
***
Đêm ấy, mưa rả rích không ngừng, khiến lòng người bỗng sinh ra một nỗi bực bội khó tả.
Giang Nhược nằm trên giường, mắt phải không ngừng giật giật. Người ta thường nói: mắt trái nháy là may mắn, mắt phải nháy là điềm chẳng lành...
Nghĩ đến đây, Giang Nhược đột nhiên cảm thấy không yên. Trong nguyên tác không hề nhắc đến ngày bị lưu đày là ngày nào... chẳng lẽ là ngày mai sao?
Những chuyện cần làm, nếu không làm ngay thì sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.
Tối nay, nàng quyết định đi "vét sạch" quốc khố và tư khố của cẩu hoàng đế!
***
Cùng lúc đó, không xa cửa An Vương phủ, một phụ nữ khoác áo tơi vừa bị một hắc y nhân đánh ngất và mang đi.
Nửa đêm, mưa cũng dần ngớt. Đây là khoảng thời gian lính gác lơ là nhất, chỉ cần vào được hoàng cung thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.
Tiêu Thừa Cẩn nghe được nửa chừng, còn chưa thấy kết chuyện, trong lòng lẩm bẩm: Rõ ràng là không muốn kể tiếp cho ta nghe.
Đến xế trưa, Giang Nhược gọi Lâm quản gia tới, chỉ vào một chiếc hộp gỗ trên bàn, giọng có chút trầm xuống: “Lâm quản gia, đây là khế ước và sổ đỏ mà mẹ ta để lại. Vì không muốn nhìn vật nhớ người, ta tính bán hết đi.”
Nghe vậy, Lâm quản gia gật đầu, không nhiều lời: “Vương phi yên tâm, lão nô sẽ lo liệu việc này chu đáo.”
Quả thật, mẹ của vương phi đã mất nhiều năm, giữ những vật này cũng chỉ thêm đau lòng. An Vương phủ vốn giàu có, có thể đảm bảo cho vương phi sống cả đời không phải lo nghĩ.
Người quản lý cửa hàng vốn là người của nhà Bùi thị, vừa thấy có người tới mua lại cửa hàng thì vội vã chạy về phủ Thừa tướng báo tin.
Bùi thị vốn đã tức giận sẵn, nghe tin Giang Nhược bán hết toàn bộ cửa hàng và ruộng đất, tức đến mức tối sầm mặt mày, ngã xỉu ngay tại chỗ. Cả phủ Thừa tướng lập tức nháo nhào, người ngã ngựa đổ.
Còn Giang Kỳ Niên, đang xử lý công vụ trong thư phòng, nghe tin này thì đột nhiên cảm thấy cô con gái ông gả đi để “xung hỉ” này đã hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của ông.
Những ngày sau đó, Hoàng hậu gửi thư mời Giang Nhược vào cung ngắm hoa đến hai lần, nhưng nàng đều lấy lý do chăm sóc Tiêu Thừa Cẩn để từ chối.
Giang Nhược mơ hồ đoán được, những lời mời này chắc chắn là ý của Tiêu Mạch Thành.
Để phòng xa, Giang Nhược quyết định học một chút công phu phòng thân.
Người trong phủ thấy nàng bỗng nhiên hứng thú với võ nghệ thì đều giơ cả hai tay ủng hộ. Có chút công phu phòng thân, nếu gặp nguy hiểm, vương phi cũng có thể tự bảo vệ mình.
Lâm quản gia hiểu ý, liền để Ám Nhị đích thân dạy Giang Nhược một ít kiếm pháp, khinh công và các bí quyết quan trọng.
Buổi tối rảnh rỗi không có việc gì, Giang Nhược lại vào không gian tu luyện khinh công, ban ngày thì được Ám Nhị chỉ dạy luyện kiếm pháp.
Không gian tu luyện có linh khí dồi dào, lại có tốc độ thời gian trôi nhanh, chỉ sau vài ngày mà khinh công của Giang Nhược đã tiến bộ vượt bậc.
Nàng có thể vận khí leo tường, nhảy qua sân cực kỳ nhẹ nhàng.
Giang Nhược hớn hở muốn khoe khinh công của mình, liền thả người nhảy lên nóc nhà với vẻ đầy tự mãn.
Mọi người đều vui vẻ, đồng loạt vỗ tay khen ngợi nàng.
Nghe tiếng reo hò từ sân, Tiêu Thừa Cẩn cũng cảm thấy vui lây, tâm trạng trở nên dễ chịu.
Không lạ khi nàng được mọi người trong An Vương phủ yêu quý như thế.
Ngay cả hắn, mỗi sáng sớm và trước khi đi ngủ, đều nghe tiếng “Chào buổi sáng” và “Ngủ ngon” quen thuộc từ nàng.
Khi nào hắn mới có thể tỉnh dậy để nhìn thấy vị vương phi khác người này đây?
Lần đầu tiên trong đời, Tiêu Thừa Cẩn cảm thấy trong lòng có chút mong chờ... vì một nữ tử.
***
Đêm ấy, mưa rả rích không ngừng, khiến lòng người bỗng sinh ra một nỗi bực bội khó tả.
Giang Nhược nằm trên giường, mắt phải không ngừng giật giật. Người ta thường nói: mắt trái nháy là may mắn, mắt phải nháy là điềm chẳng lành...
Nghĩ đến đây, Giang Nhược đột nhiên cảm thấy không yên. Trong nguyên tác không hề nhắc đến ngày bị lưu đày là ngày nào... chẳng lẽ là ngày mai sao?
Những chuyện cần làm, nếu không làm ngay thì sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.
Tối nay, nàng quyết định đi "vét sạch" quốc khố và tư khố của cẩu hoàng đế!
***
Cùng lúc đó, không xa cửa An Vương phủ, một phụ nữ khoác áo tơi vừa bị một hắc y nhân đánh ngất và mang đi.
Nửa đêm, mưa cũng dần ngớt. Đây là khoảng thời gian lính gác lơ là nhất, chỉ cần vào được hoàng cung thì mọi chuyện sẽ dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.