Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 43:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
Giang Nhược bước vào không gian, nhanh chóng thay bộ y phục dạ hành mà nàng đã chuẩn bị từ mấy ngày trước.
Ám Nhị đứng từ xa nhìn thấy thân ảnh mảnh mai nhẹ nhàng nhảy ra khỏi vương phủ, chỉ biết ôm trán bất lực.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, vương phi lại định làm gì nữa đây?
Hắn bỗng nhiên có chút hối hận vì đã truyền dạy tuyệt học cả đời mình cho Giang Nhược. Theo tính cách này của nàng, không cẩn thận một chút là có thể lật tung cả kinh thành lên mất.
Ám Nhị khổ sở nghĩ: Đợi đến khi Vương gia tỉnh lại, liệu có khi nào sẽ bắt hắn quay về Ám Vệ doanh không nhỉ?
Giang Nhược biết có người đang âm thầm bảo vệ mình. Khi đi tới một con hẻm gần hoàng cung, nàng khẽ vẫy tay về phía bóng tối.
Ám Nhị nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt nàng, ôm quyền nói: “Vương phi, có gì cần dặn dò?”
Giang Nhược chỉ tay về phía sáu tên lính gác đang lơ mơ buồn ngủ ở cổng cung, hạ giọng nói: “Lần trước ta vào cung thỉnh an, để quên một món đồ quan trọng bên trong. Một lát nữa, ngươi hãy đánh lạc hướng bọn họ để ta vào tìm lại.”
Ám Nhị vừa định mở miệng ngăn cản, liền bị Giang Nhược uy hiếp: “Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ cứ thế xông thẳng vào hoàng cung!”
Ám Nhị: “......”
Thuộc hạ nghe lời là được chứ gì?
Ám Nhị đeo chiếc mặt nạ bạc lên, đột nhiên đáp xuống trước cổng cung, giọng nói đầy sát khí: “Không muốn chết... thì cút ra chỗ khác!”
Mấy tên lính gác đang ngái ngủ lập tức giật mình tỉnh táo, cả người toát mồ hôi hột. Tên đội trưởng thị vệ dụi mắt, bực bội nghĩ: Quái lạ, kẻ nào điên rồi mà dám đến đây gây sự giữa đêm?
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống này kể từ khi canh gác cổng cung. Không biết rõ đối phương là ai, nhưng bọn họ cũng không dám chủ quan.
Mấy người nhanh chóng cầm lấy trường mâu phía sau, đồng loạt lao về phía Ám Nhị.
Ám Nhị rút kiếm, giả vờ giao chiến vài chiêu. Trong lúc đó, hắn liếc mắt về phía bóng đen lặng lẽ đang tiếp cận cổng cung, rồi làm bộ như bị áp đảo, bắt đầu lùi dần ra sau.
Vài tên thị vệ nhìn thấy nam tử đeo mặt nạ trông có vẻ yếu ớt, lập tức phấn chấn hẳn lên.
Bắt được tên thích khách này, chỉ cần gán cho hắn cái tội danh âm mưu tiến cung ám sát Hoàng thượng, ngày mai bọn chúng có thể tiến cung lĩnh thưởng rồi!
Giang Nhược thấy thời cơ đã đến, liền vận khinh công, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng tiến vào cung.
Ám Nhị vẻ mặt khinh bỉ mấy tên ngu ngốc đó, thấy Giang Nhược đã vào cung an toàn, liền giả vờ đánh không lại, sau đó nhanh chóng rút lui.
Mấy tên thị vệ liền đuổi theo, nhưng chẳng mấy chốc đã mất dấu, chỉ biết hậm hực quay lại vị trí canh gác.
Vào được hoàng cung, Giang Nhược vận khí khinh công, chạy thẳng đến quốc khố.
Ha ha ha, đêm nay ta sắp phát tài rồi!
Nhìn đám thị vệ đang ngáp ngắn ngáp dài trước cửa quốc khố, Giang Nhược lặng lẽ nấp vào một góc tường.
Nàng lấy ra từ trong không gian một ít mê dược mạnh đã chuẩn bị sẵn, rắc lên không trung, sau đó lập tức ẩn mình vào không gian...
Thế là xong, giờ thì cứ việc nằm xuống ngủ đi nhé!
Giang Nhược chờ đúng thời gian, vừa bước ra khỏi không gian thì thấy mấy tên thị vệ đã nằm sõng soài trên đất, tạo thành hình chữ X.
Sợ có chuyện ngoài ý muốn, nàng đứng chờ thêm vài phút để chắc chắn.
Các ngươi nằm yên rồi, giờ ta có thể ra tay được!
Giang Nhược điều chỉnh hơi thở, men theo chân tường, khom lưng rồi nhanh chóng tiến vào quốc khố.
Vừa vào đến kho, nàng khẽ thở phào một hơi.
Quá kích thích, adrenaline dâng cao quá!
Vì căng thẳng, trên khuôn mặt Giang Nhược phảng phất một nét đỏ hồng, nàng nhìn những chiếc rương gỗ trong kho, rồi không chần chừ mà thu hết vào không gian.
Suốt sáu gian nhà kho, toàn bộ đồ vật đều bị Giang Nhược thu sạch vào không gian.
Ám Nhị đứng từ xa nhìn thấy thân ảnh mảnh mai nhẹ nhàng nhảy ra khỏi vương phủ, chỉ biết ôm trán bất lực.
Giữa đêm hôm khuya khoắt, vương phi lại định làm gì nữa đây?
Hắn bỗng nhiên có chút hối hận vì đã truyền dạy tuyệt học cả đời mình cho Giang Nhược. Theo tính cách này của nàng, không cẩn thận một chút là có thể lật tung cả kinh thành lên mất.
Ám Nhị khổ sở nghĩ: Đợi đến khi Vương gia tỉnh lại, liệu có khi nào sẽ bắt hắn quay về Ám Vệ doanh không nhỉ?
Giang Nhược biết có người đang âm thầm bảo vệ mình. Khi đi tới một con hẻm gần hoàng cung, nàng khẽ vẫy tay về phía bóng tối.
Ám Nhị nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt nàng, ôm quyền nói: “Vương phi, có gì cần dặn dò?”
Giang Nhược chỉ tay về phía sáu tên lính gác đang lơ mơ buồn ngủ ở cổng cung, hạ giọng nói: “Lần trước ta vào cung thỉnh an, để quên một món đồ quan trọng bên trong. Một lát nữa, ngươi hãy đánh lạc hướng bọn họ để ta vào tìm lại.”
Ám Nhị vừa định mở miệng ngăn cản, liền bị Giang Nhược uy hiếp: “Nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ cứ thế xông thẳng vào hoàng cung!”
Ám Nhị: “......”
Thuộc hạ nghe lời là được chứ gì?
Ám Nhị đeo chiếc mặt nạ bạc lên, đột nhiên đáp xuống trước cổng cung, giọng nói đầy sát khí: “Không muốn chết... thì cút ra chỗ khác!”
Mấy tên lính gác đang ngái ngủ lập tức giật mình tỉnh táo, cả người toát mồ hôi hột. Tên đội trưởng thị vệ dụi mắt, bực bội nghĩ: Quái lạ, kẻ nào điên rồi mà dám đến đây gây sự giữa đêm?
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải tình huống này kể từ khi canh gác cổng cung. Không biết rõ đối phương là ai, nhưng bọn họ cũng không dám chủ quan.
Mấy người nhanh chóng cầm lấy trường mâu phía sau, đồng loạt lao về phía Ám Nhị.
Ám Nhị rút kiếm, giả vờ giao chiến vài chiêu. Trong lúc đó, hắn liếc mắt về phía bóng đen lặng lẽ đang tiếp cận cổng cung, rồi làm bộ như bị áp đảo, bắt đầu lùi dần ra sau.
Vài tên thị vệ nhìn thấy nam tử đeo mặt nạ trông có vẻ yếu ớt, lập tức phấn chấn hẳn lên.
Bắt được tên thích khách này, chỉ cần gán cho hắn cái tội danh âm mưu tiến cung ám sát Hoàng thượng, ngày mai bọn chúng có thể tiến cung lĩnh thưởng rồi!
Giang Nhược thấy thời cơ đã đến, liền vận khinh công, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng tiến vào cung.
Ám Nhị vẻ mặt khinh bỉ mấy tên ngu ngốc đó, thấy Giang Nhược đã vào cung an toàn, liền giả vờ đánh không lại, sau đó nhanh chóng rút lui.
Mấy tên thị vệ liền đuổi theo, nhưng chẳng mấy chốc đã mất dấu, chỉ biết hậm hực quay lại vị trí canh gác.
Vào được hoàng cung, Giang Nhược vận khí khinh công, chạy thẳng đến quốc khố.
Ha ha ha, đêm nay ta sắp phát tài rồi!
Nhìn đám thị vệ đang ngáp ngắn ngáp dài trước cửa quốc khố, Giang Nhược lặng lẽ nấp vào một góc tường.
Nàng lấy ra từ trong không gian một ít mê dược mạnh đã chuẩn bị sẵn, rắc lên không trung, sau đó lập tức ẩn mình vào không gian...
Thế là xong, giờ thì cứ việc nằm xuống ngủ đi nhé!
Giang Nhược chờ đúng thời gian, vừa bước ra khỏi không gian thì thấy mấy tên thị vệ đã nằm sõng soài trên đất, tạo thành hình chữ X.
Sợ có chuyện ngoài ý muốn, nàng đứng chờ thêm vài phút để chắc chắn.
Các ngươi nằm yên rồi, giờ ta có thể ra tay được!
Giang Nhược điều chỉnh hơi thở, men theo chân tường, khom lưng rồi nhanh chóng tiến vào quốc khố.
Vừa vào đến kho, nàng khẽ thở phào một hơi.
Quá kích thích, adrenaline dâng cao quá!
Vì căng thẳng, trên khuôn mặt Giang Nhược phảng phất một nét đỏ hồng, nàng nhìn những chiếc rương gỗ trong kho, rồi không chần chừ mà thu hết vào không gian.
Suốt sáu gian nhà kho, toàn bộ đồ vật đều bị Giang Nhược thu sạch vào không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.