Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 48:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
“Vâng, vương phi.” Tên nam tử nhanh chóng phi thân rời đi.
Giang Nhược âm thầm suy tính, quyết định trước khi thánh chỉ tới thì phải sắp xếp ổn thỏa những người trong phủ không biết võ công. Đường lưu đày đầy rẫy hiểm nguy, nếu mất mạng thì chẳng còn ý nghĩa gì.
Mấy người nhìn dáng vẻ bình tĩnh, sáng suốt của Giang Nhược, trong lòng không khỏi khâm phục vị vương phi này. Nếu là nữ tử khác nghe được tin tức như vậy, chắc đã sợ đến mức chân run lẩy bẩy, kêu la tìm cách chạy trốn từ lâu rồi.
Bỗng nhiên, sự căng thẳng trong lòng họ cũng vơi đi phần nào.
Giang Nhược nhìn quanh mấy người một lượt, rồi điềm tĩnh phân phó: “Lâm quản gia, đi gọi tất cả những người không biết võ công ra sảnh ngoài.”
“Vâng, vương phi.”
Lâm quản gia lập tức hiểu ý của Giang Nhược, nhanh chóng cùng ám vệ đi tập hợp mọi người.
Tại sảnh ngoài.
Giang Nhược yêu cầu Lâm quản gia phát từng bản khế ước bán thân và một ít bạc cho họ.
“Chắc hẳn các ngươi cũng đã nghe tin vừa rồi. Lần này đến Tễ Châu, đường xá xa xôi lại đầy nguy hiểm. Khế ước bán thân đã nằm trong tay các ngươi, từ nay về sau các ngươi được tự do, mau thu dọn đồ đạc rời đi ngay!”
Mấy nô tài nhìn khế ước trong tay và túi tiền nặng trĩu, đồng loạt quỳ xuống, nước mắt rưng rưng.
“Vương phi, chúng ta nguyện cùng ngài và Vương gia đến Tễ Châu.”
Giang Nhược phất tay, “Thời gian không còn nhiều, các ngươi mau rời đi bằng cửa sau.”
Dừng một chút, ánh mắt nàng kiên định nói: “Nếu có một ngày, Vương gia trở lại với thế lực mạnh mẽ, các ngươi vẫn sẽ là người của An Vương phủ.”
Lâm quản gia trong lòng ngổn ngang cảm xúc, mắt đỏ hoe, nói với họ: “Mọi người nghe theo vương phi, một ngày nào đó... Vương gia nhất định sẽ trở về.”
Ai nấy đều hiểu rõ tình hình nghiêm trọng, cũng biết rằng nếu ở lại sẽ chỉ thành gánh nặng, nên lần lượt dập đầu từ biệt Giang Nhược trong nước mắt...
Sau khi bọn họ rời đi từ cửa sau, Giang Nhược nhanh chóng trở về sân của Tiêu Thừa Cẩn.
Nhìn người nam nhân nằm bất động trên giường, Giang Nhược tự lẩm bẩm: “Ai, người nằm ở trong nhà, mà tai họa lại từ trên trời rơi xuống!”
“Tiêu Thừa Cẩn, ta có một tin không tốt cho ngươi đây. Tên cẩu hoàng đế nói ngươi tự mình tụ tập binh mã, âm mưu phản loạn, định lưu đày chúng ta đến Tễ Châu.”
“Ngươi yên tâm! Trước khi ngươi tỉnh lại, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Dù chỉ ở cạnh hắn một thời gian ngắn, nhưng trong lòng nàng, Tiêu Thừa Cẩn đã giống như người thân của mình vậy.
Trong khi Giang Nhược cứ lầm bầm nói một mình, Tiêu Thừa Cẩn nghe thấy mà lòng như có trăm ngàn mối hỗn loạn. Hắn thầm hét lên trong lòng: Giang Nhược, ngươi không cần lo cho ta, thừa dịp bọn họ còn chưa tới, mau rời khỏi An Vương phủ đi! Nữ nhân này có phải ngốc không, đại họa đến nơi rồi mà còn không lo chạy trốn!
Giang Nhược cảm thấy người trong cung sắp tới nơi, bèn nói: “Ngươi yên tâm chờ, ta đi gặp đám ‘tôn tử’ của ngươi đây.” Nói xong, nàng quay người trở lại sảnh ngoài.
Cùng lúc đó, Quý tổng quản ôm thánh chỉ tiến vào An Vương phủ. Bên ngoài phủ, Ngự lâm quân trong áo giáp sáng loáng đã vây chặt xung quanh.
Rất đông bá tánh bắt đầu tụ tập, rì rầm bàn tán không ngớt.
“Mấy người có nghe chưa? Hoàng Thượng phát hiện An Vương điện hạ tự ý tụ tập binh mã bên ngoài thành, ý đồ phản loạn!”
“Không thể nào! An Vương điện hạ đâu phải loại người có hứng thú với ngôi vị hoàng đế chứ?”
“Ôi dào! Nói thế nào cũng có thể mà!”
...
Trong phút chốc, bá tánh chia thành hai phe, người bênh kẻ chê, ý kiến không đồng nhất. Thật ra, ai cũng ngầm hiểu rằng Hoàng Thượng chẳng qua là không dung nổi Tiêu Thừa Cẩn mà thôi.
Tại hoàng cung.
Nhìn Quý tổng quản và Ngự lâm quân đã rời đi, Tiêu Quân Trạch còn chưa kịp vui mừng thì một đám thái giám chạy đến, gương mặt hoảng loạn, làm cắt đứt niềm vui của hắn.
Giang Nhược âm thầm suy tính, quyết định trước khi thánh chỉ tới thì phải sắp xếp ổn thỏa những người trong phủ không biết võ công. Đường lưu đày đầy rẫy hiểm nguy, nếu mất mạng thì chẳng còn ý nghĩa gì.
Mấy người nhìn dáng vẻ bình tĩnh, sáng suốt của Giang Nhược, trong lòng không khỏi khâm phục vị vương phi này. Nếu là nữ tử khác nghe được tin tức như vậy, chắc đã sợ đến mức chân run lẩy bẩy, kêu la tìm cách chạy trốn từ lâu rồi.
Bỗng nhiên, sự căng thẳng trong lòng họ cũng vơi đi phần nào.
Giang Nhược nhìn quanh mấy người một lượt, rồi điềm tĩnh phân phó: “Lâm quản gia, đi gọi tất cả những người không biết võ công ra sảnh ngoài.”
“Vâng, vương phi.”
Lâm quản gia lập tức hiểu ý của Giang Nhược, nhanh chóng cùng ám vệ đi tập hợp mọi người.
Tại sảnh ngoài.
Giang Nhược yêu cầu Lâm quản gia phát từng bản khế ước bán thân và một ít bạc cho họ.
“Chắc hẳn các ngươi cũng đã nghe tin vừa rồi. Lần này đến Tễ Châu, đường xá xa xôi lại đầy nguy hiểm. Khế ước bán thân đã nằm trong tay các ngươi, từ nay về sau các ngươi được tự do, mau thu dọn đồ đạc rời đi ngay!”
Mấy nô tài nhìn khế ước trong tay và túi tiền nặng trĩu, đồng loạt quỳ xuống, nước mắt rưng rưng.
“Vương phi, chúng ta nguyện cùng ngài và Vương gia đến Tễ Châu.”
Giang Nhược phất tay, “Thời gian không còn nhiều, các ngươi mau rời đi bằng cửa sau.”
Dừng một chút, ánh mắt nàng kiên định nói: “Nếu có một ngày, Vương gia trở lại với thế lực mạnh mẽ, các ngươi vẫn sẽ là người của An Vương phủ.”
Lâm quản gia trong lòng ngổn ngang cảm xúc, mắt đỏ hoe, nói với họ: “Mọi người nghe theo vương phi, một ngày nào đó... Vương gia nhất định sẽ trở về.”
Ai nấy đều hiểu rõ tình hình nghiêm trọng, cũng biết rằng nếu ở lại sẽ chỉ thành gánh nặng, nên lần lượt dập đầu từ biệt Giang Nhược trong nước mắt...
Sau khi bọn họ rời đi từ cửa sau, Giang Nhược nhanh chóng trở về sân của Tiêu Thừa Cẩn.
Nhìn người nam nhân nằm bất động trên giường, Giang Nhược tự lẩm bẩm: “Ai, người nằm ở trong nhà, mà tai họa lại từ trên trời rơi xuống!”
“Tiêu Thừa Cẩn, ta có một tin không tốt cho ngươi đây. Tên cẩu hoàng đế nói ngươi tự mình tụ tập binh mã, âm mưu phản loạn, định lưu đày chúng ta đến Tễ Châu.”
“Ngươi yên tâm! Trước khi ngươi tỉnh lại, ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
Dù chỉ ở cạnh hắn một thời gian ngắn, nhưng trong lòng nàng, Tiêu Thừa Cẩn đã giống như người thân của mình vậy.
Trong khi Giang Nhược cứ lầm bầm nói một mình, Tiêu Thừa Cẩn nghe thấy mà lòng như có trăm ngàn mối hỗn loạn. Hắn thầm hét lên trong lòng: Giang Nhược, ngươi không cần lo cho ta, thừa dịp bọn họ còn chưa tới, mau rời khỏi An Vương phủ đi! Nữ nhân này có phải ngốc không, đại họa đến nơi rồi mà còn không lo chạy trốn!
Giang Nhược cảm thấy người trong cung sắp tới nơi, bèn nói: “Ngươi yên tâm chờ, ta đi gặp đám ‘tôn tử’ của ngươi đây.” Nói xong, nàng quay người trở lại sảnh ngoài.
Cùng lúc đó, Quý tổng quản ôm thánh chỉ tiến vào An Vương phủ. Bên ngoài phủ, Ngự lâm quân trong áo giáp sáng loáng đã vây chặt xung quanh.
Rất đông bá tánh bắt đầu tụ tập, rì rầm bàn tán không ngớt.
“Mấy người có nghe chưa? Hoàng Thượng phát hiện An Vương điện hạ tự ý tụ tập binh mã bên ngoài thành, ý đồ phản loạn!”
“Không thể nào! An Vương điện hạ đâu phải loại người có hứng thú với ngôi vị hoàng đế chứ?”
“Ôi dào! Nói thế nào cũng có thể mà!”
...
Trong phút chốc, bá tánh chia thành hai phe, người bênh kẻ chê, ý kiến không đồng nhất. Thật ra, ai cũng ngầm hiểu rằng Hoàng Thượng chẳng qua là không dung nổi Tiêu Thừa Cẩn mà thôi.
Tại hoàng cung.
Nhìn Quý tổng quản và Ngự lâm quân đã rời đi, Tiêu Quân Trạch còn chưa kịp vui mừng thì một đám thái giám chạy đến, gương mặt hoảng loạn, làm cắt đứt niềm vui của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.