Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 47:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
***
Cùng lúc đó, Giang Nhược đã thu hết toàn bộ tài sản trong An Vương phủ vào không gian. Ngay cả hồ cá, nàng cũng không chừa lại một con nào.
Chỉ cần là thứ có dính chút vàng bạc, ngọc ngà hay đá quý, nàng đều gom hết.
Giang Nhược gọi Ma ma và Đông Tuyết dậy, đưa cho họ một ít bạc đủ dùng, bảo họ mang theo Kỷ Vân Sách rời khỏi phủ, đi ra ngoài thành đợi nàng.
Cả ba người tuy không hiểu vì sao Giang Nhược lại sắp xếp như vậy, nhưng vẫn tuân theo lời nàng dặn dò.
Nhìn theo bóng dáng ba người rời khỏi từ cửa sau, Giang Nhược hài lòng gật đầu.
Như vậy sẽ đỡ phiền phức hơn nhiều.
***
Trong triều đình.
Tiêu Quân Trạch bắt đầu lớn tiếng lên án “những tội ác” của Tiêu Thừa Cẩn.
Văn võ bá quan nghe xong, lập tức hiểu ý đồ của hắn.
Chỉ trong chốc lát, cả triều đình xôn xao ồn ào.
Giấu binh lực, ý đồ tạo phản chỉ là cái cớ. Thực tế là Hoàng thượng muốn lợi dụng bệnh tình của An Vương để lấy mạng hắn!
Giang Kỳ Niên, phụ thân của Giang Nhược, nghe ra được ý đồ của Tiêu Quân Trạch, liền nhanh chóng tính toán trong đầu.
Xem ra, Giang Nhược – đứa con gái này – đã hoàn toàn bị bỏ rơi rồi.
Nếu đã vậy, chi bằng cứ cắt đứt quan hệ!
Trước mặt mọi người, Giang Kỳ Niên bước ra khỏi hàng, cúi người tâu: “Bẩm Hoàng thượng, thần xin tuyên bố từ nay đoạn tuyệt quan hệ cha con với An Vương phi.”
Lời của Giang Kỳ Niên khiến các đại thần xung quanh không khỏi thầm chê trách.
Lão cáo già này, lúc trước đẩy An Vương phi đi xung hỉ chắc chắn có ý đồ riêng!
Giờ thì hay rồi, phủ Thừa tướng cắt đứt quan hệ, phủi sạch trách nhiệm.
Tiêu Quân Trạch nhìn Giang Kỳ Niên đứng trước mặt mình, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Cáo già, ngươi cho con gái đi xung hỉ, cũng có tính toán riêng của ngươi chứ gì!
Tiếp theo, hai vị đại thần nhận được ánh mắt ra hiệu từ Tiêu Quân Trạch liền lên tiếng đề nghị xử lý Tiêu Thừa Cẩn. Bọn họ đề xuất rằng nên giam cả nhà An Vương vào đại lao suốt đời, tịch thu toàn bộ tài sản và chém hết tộc nhân trong phủ.
Trước đề nghị này, Tiêu Quân Trạch giả vờ từ chối quyết liệt.
Cuối cùng, hắn tỏ ra đau khổ, khóc lóc nói rằng mình nặng tình huynh đệ nên xử lý nhẹ tay.
Tiêu Thừa Cẩn bị giáng xuống làm thứ dân, còn toàn bộ người trong An Vương phủ đều bị lưu đày tới Tễ Châu.
Chuyện xảy ra trong triều lập tức được các tai mắt trong cung truyền đi khắp nơi.
Một hắc y nhân nhanh chóng chạy như bay về An Vương phủ.
“Vương phi, không xong rồi...”
***
Tại tiền viện.
Giang Nhược đứng yên lặng trong khu hoa viên, nghe thấy ba chữ “không xong rồi” thì trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Xem ra, dự cảm tối qua của nàng là thật.
May mắn là nàng đã không lười biếng đêm qua.
Lâm quản gia nghe thấy tiếng hô hoảng hốt của ám vệ, liền nhíu mày, vội vàng bước tới để ngăn lại.
Sáng sớm tinh mơ, bên ngoài ồn ào gì thế?
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng quát lớn: “Chớ có nói bậy, cẩn thận kẻo quấy nhiễu nhã hứng của vương phi.”
Tên nam tử kia vội “thình thịch” quỳ xuống đất, sắc mặt lo lắng, ôm quyền nói: “Vương phi, thuộc hạ vừa nhận được tin tức, Hoàng Thượng đã gán cho Vương gia tội danh mưu phản, nói sẽ đưa toàn bộ người trong An Vương phủ lưu đày đến Tễ Châu!”
Lời vừa dứt, mấy người đang nghe lén lập tức kinh hãi đến ngẩn người. Hoàng Thượng làm như vậy, rõ ràng là muốn lấy mạng Vương gia nhà họ!
Lâm quản gia nghe vậy, sắc mặt thay đổi lớn, thầm nghĩ Hoàng Thượng chiêu này thật là một mũi tên trúng hai đích. Trước tiên, chưa cần biết mưu phản là thật hay giả. Việc lưu đày thể hiện sự khoan dung của Hoàng Thượng với Vương gia, nhưng trên đường đi lưu đày có thể tiện thể “nhổ cỏ tận gốc”...
Thế nhưng, Giang Nhược lại không hề tỏ ra hoảng loạn như họ nghĩ. Nàng ngắt một bông hoa trước mặt, đưa lên mũi ngửi rồi bình thản nói: “Ngươi đứng lên đi, tiếp tục theo dõi thêm tin tức.”
Cùng lúc đó, Giang Nhược đã thu hết toàn bộ tài sản trong An Vương phủ vào không gian. Ngay cả hồ cá, nàng cũng không chừa lại một con nào.
Chỉ cần là thứ có dính chút vàng bạc, ngọc ngà hay đá quý, nàng đều gom hết.
Giang Nhược gọi Ma ma và Đông Tuyết dậy, đưa cho họ một ít bạc đủ dùng, bảo họ mang theo Kỷ Vân Sách rời khỏi phủ, đi ra ngoài thành đợi nàng.
Cả ba người tuy không hiểu vì sao Giang Nhược lại sắp xếp như vậy, nhưng vẫn tuân theo lời nàng dặn dò.
Nhìn theo bóng dáng ba người rời khỏi từ cửa sau, Giang Nhược hài lòng gật đầu.
Như vậy sẽ đỡ phiền phức hơn nhiều.
***
Trong triều đình.
Tiêu Quân Trạch bắt đầu lớn tiếng lên án “những tội ác” của Tiêu Thừa Cẩn.
Văn võ bá quan nghe xong, lập tức hiểu ý đồ của hắn.
Chỉ trong chốc lát, cả triều đình xôn xao ồn ào.
Giấu binh lực, ý đồ tạo phản chỉ là cái cớ. Thực tế là Hoàng thượng muốn lợi dụng bệnh tình của An Vương để lấy mạng hắn!
Giang Kỳ Niên, phụ thân của Giang Nhược, nghe ra được ý đồ của Tiêu Quân Trạch, liền nhanh chóng tính toán trong đầu.
Xem ra, Giang Nhược – đứa con gái này – đã hoàn toàn bị bỏ rơi rồi.
Nếu đã vậy, chi bằng cứ cắt đứt quan hệ!
Trước mặt mọi người, Giang Kỳ Niên bước ra khỏi hàng, cúi người tâu: “Bẩm Hoàng thượng, thần xin tuyên bố từ nay đoạn tuyệt quan hệ cha con với An Vương phi.”
Lời của Giang Kỳ Niên khiến các đại thần xung quanh không khỏi thầm chê trách.
Lão cáo già này, lúc trước đẩy An Vương phi đi xung hỉ chắc chắn có ý đồ riêng!
Giờ thì hay rồi, phủ Thừa tướng cắt đứt quan hệ, phủi sạch trách nhiệm.
Tiêu Quân Trạch nhìn Giang Kỳ Niên đứng trước mặt mình, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Cáo già, ngươi cho con gái đi xung hỉ, cũng có tính toán riêng của ngươi chứ gì!
Tiếp theo, hai vị đại thần nhận được ánh mắt ra hiệu từ Tiêu Quân Trạch liền lên tiếng đề nghị xử lý Tiêu Thừa Cẩn. Bọn họ đề xuất rằng nên giam cả nhà An Vương vào đại lao suốt đời, tịch thu toàn bộ tài sản và chém hết tộc nhân trong phủ.
Trước đề nghị này, Tiêu Quân Trạch giả vờ từ chối quyết liệt.
Cuối cùng, hắn tỏ ra đau khổ, khóc lóc nói rằng mình nặng tình huynh đệ nên xử lý nhẹ tay.
Tiêu Thừa Cẩn bị giáng xuống làm thứ dân, còn toàn bộ người trong An Vương phủ đều bị lưu đày tới Tễ Châu.
Chuyện xảy ra trong triều lập tức được các tai mắt trong cung truyền đi khắp nơi.
Một hắc y nhân nhanh chóng chạy như bay về An Vương phủ.
“Vương phi, không xong rồi...”
***
Tại tiền viện.
Giang Nhược đứng yên lặng trong khu hoa viên, nghe thấy ba chữ “không xong rồi” thì trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Xem ra, dự cảm tối qua của nàng là thật.
May mắn là nàng đã không lười biếng đêm qua.
Lâm quản gia nghe thấy tiếng hô hoảng hốt của ám vệ, liền nhíu mày, vội vàng bước tới để ngăn lại.
Sáng sớm tinh mơ, bên ngoài ồn ào gì thế?
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng quát lớn: “Chớ có nói bậy, cẩn thận kẻo quấy nhiễu nhã hứng của vương phi.”
Tên nam tử kia vội “thình thịch” quỳ xuống đất, sắc mặt lo lắng, ôm quyền nói: “Vương phi, thuộc hạ vừa nhận được tin tức, Hoàng Thượng đã gán cho Vương gia tội danh mưu phản, nói sẽ đưa toàn bộ người trong An Vương phủ lưu đày đến Tễ Châu!”
Lời vừa dứt, mấy người đang nghe lén lập tức kinh hãi đến ngẩn người. Hoàng Thượng làm như vậy, rõ ràng là muốn lấy mạng Vương gia nhà họ!
Lâm quản gia nghe vậy, sắc mặt thay đổi lớn, thầm nghĩ Hoàng Thượng chiêu này thật là một mũi tên trúng hai đích. Trước tiên, chưa cần biết mưu phản là thật hay giả. Việc lưu đày thể hiện sự khoan dung của Hoàng Thượng với Vương gia, nhưng trên đường đi lưu đày có thể tiện thể “nhổ cỏ tận gốc”...
Thế nhưng, Giang Nhược lại không hề tỏ ra hoảng loạn như họ nghĩ. Nàng ngắt một bông hoa trước mặt, đưa lên mũi ngửi rồi bình thản nói: “Ngươi đứng lên đi, tiếp tục theo dõi thêm tin tức.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.