Vương Phi Mười Ba Tuổi

Chương 564: Nhiếp chính nữ vương 10

Nhất thế Phong Lưu

01/06/2013

Giết không cần luận tội.

Bốn chữ rõ ràng, như tiếng sấm oang động trong đại điện tĩnh lặng, mang theo sự xơ xác tiêu điều, mang theo sự tín nhiệm tuyệt đối.

Mọi người không dám vọng động.

Lưu Nguyệt hơi trầm ngâm, hiểu rõ ý tứ của Tiêu thái hậu, cũng đã hiểu tại sao Tiêu thái hậu phải đem quân quyền giao cho nàng.

Lập tức gật đầu nói: “Thần lĩnh chỉ tạ ân, tuyệt không cô phụ sự kỳ vọng của Thái hậu, Bắc Mục một ngày còn Lưu Nguyệt, tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào khi dễ, Thái hậu và Lưu Nguyệt cùng chung tâm nguyện, Lưu Nguyệt cũng nhất định sẽ hoàn thành.” Dứt lời ôm chặt lấy Da Luật Hồng trong lòng.

Cho dù Tiêu thái hậu có thể cứu chữa, cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, cũng không chấp chưởng quân quyền được, thay vì đặt vào trong tay người khác, ảnh hưởng đến nàng, không bằng nàng nhận lấy ý chỉ này.

Lời hứa hẹn của Lưu Nguyệt rơi vào tai Tiêu thái hậu, khóe miệng Tiêu thái hậu chậm rãi toát ra vẻ tươi cười, khẽ gật đầu.

Trong lúc này, tổng quản bên cạnh thấy vậy, lập tức quay người đã đi vào nội thất, phút chốc, mang ra một hộp gỗ đàn hương màu kim hồng, , đi tới bên cạnh Lưu Nguyệt mở ra.

Một hổ phù nho nhỏ chỉ cỡ bàn tay, chạm trổ nên từ huyết ngọc, đây chính là tín ấn của Bắc Mục Vương, đây chính là quyền uy cao nhất của Bắc Mục, có được nó chẳng khác nào có được hết thảy.



Đưa tay nhận lấy hổ phù nho nhỏ kia, Lưu Nguyệt chậm rãi quay người sang.

Phía sau là võ tướng Lê Khoát và Khố Tạp Mộc, sau khi trố mắt xong, nhất tề quỳ một gối trước mặt Lưu Nguyệt, lớn tiếng nói: “Thần Khố Tạp Mộc tham kiến nhiếp chính vương.”

“Thần Lê Khoát tham kiến nhiếp chính vương.”

Thân là võ tướng, coi trọng võ lực nhất, Lưu Nguyệt mạnh hơn bọn họ, năng lực ấy, phục, chỉ một chữ, hơn nữa hai người cũng là người ngay thẳng, không có đấu đá quyền lực nhiều.

Liếc nhìn hai người Khố Tạp Mộc và Lê Khoát đang quỳ xuống, đoi mắt trầm tĩnh của Lưu Nguyệt đảo qua, nhìn thấy Thừa tướng Bắc Mục Tiêu Thần và Da Luật Cực vẫn đứng yên.

Đôi mắt lạnh giá, mang theo sự uy hiếp tuyệt đối.

Tiêu Thần trầm ngâm trong nháy mắt, khẽ thò tay lôi Da Luật Cực xuống, quỳ xuống trước mặt Lưu Nguyệt: “Thần Tiêu Thần, khấu kiến nhiếp chính vương.”

“Thần… Khấu kiến… Nhiếp chính vương.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Mười Ba Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook