Chương 565: Nhiếp chính nữ vương 11
Nhất thế Phong Lưu
01/06/2013
Cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt của Da Luật Cực, nhưng cái loại không cam lòng nồng đậm này, lại lưu chuyển quang thân Da Luật Cực.
Lưu Nguyệt nhìn lướt qua Da Luật Cực, không quan tâm đến thần sắc của hắn, chỉ vung tay nắm hổ phù lên nói: “Chúng thần miễn lễ, sau này kính xin các vị giúp đỡ Lưu Nguyệt mới phải.”
Lời của Lưu Nguyệt vừa rơi xuống, ngoài cửa điện thanh âm của Âu Dương Vu Phi liền vang lên: “Tránh ra.” Tiếng nói còn bay bổng trên không trung, người đã vọt vào như bay.
“Mau.” Lưu Nguyệt quay người lại, lập tức nhường chỗ cho Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi không nói hai lời, lập tức chen đến trước giường bệnh Tiêu thái hậu, nhanh chóng động thủ, Tiểu Hỉ Thước và Tiểu Hoa theo sát phía sau, cầm thuốc cầm thuốc, lấy châm lấy châm, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Ngày đó Âu Dương Vu Phi chỉ đi sớm hơn nàng, xem ra người phái đi truyền tin rất nỗ lực, chỉ đến Thịnh Kinh chậm hơn nàng một chút.
“Nơi này giao cho ngươi.” Nói một câu với Âu Dương Vu Phi đang quay lưng về phía nàng, Lưu Nguyệt một tay ôm Da Luật Hồng, một tay nắm lấy hổ phù liền đi ra ngoài điện.
Ngoài điện, toàn bộ triều thần Bắc Mục đều tụ tập ở chỗ này.
Lúc này, vừa thấy Lưu Nguyệt ôm Da Luật Hồng đi ra ngoài, lập tức liền xông tới.
Bước chân liên tục, nhưng chỉ di chuyển vài bước, triều thần đang tiến tới đột nhiên gần như là đồng thời dừng bước, trong tay Lưu Nguyệt là Vương ấn hổ phù màu đỏ, dưới ánh mặt trời làm mọi người chói mắt.
Ngơ ngác nhìn nhau, hổ phù ở trong tay Lưu Nguyệt, vậy…
“Phụng thiên thần chi dụ, được chư thần che chở…. Phong thưởng Trung Nghĩa Vương Gia Luật Lưu Nguyệt là nhiếp chính vương… Chấp chưởng quân quyền.”
Thánh chỉ được tuyên cáo, dư âm lác đác, trong hoàng cung nghiêm túc và trang trọng này, kèm theo gió rét mùa đông, bay thẳng vào mây xanh.
“Chúng thần khấu kiến nhiếp chính vương……”
Quần thần khom lưng chào, hỏa hồng độc tôn.
Một bóng dáng đỏ rực, chính thức nhảy lên đài cao của Bắc Mục.
Gió rét lạnh thấu xương, vào đông quá lạnh cũng quá nóng.
Tuyết bay phất phới, đã là cuối năm.
Chính quyền Bắc Mục luân chuyển. Tiêu thái hậu bị thương nặng không chấp chưởng triều chính, Bắc Mục có tiếng mà không có miếng.
Đột nhiên tất cả bách tính Bắc Mục, chẳng quản vương quyền rốt cuộc là thuộc về người nào, bọn họ chỉ để ý đến mùa đông năm nay cũng có lương thực ăn hay không, bọn họ có thể trang trải qua cuối năm hay không.
Lưu Nguyệt nhìn lướt qua Da Luật Cực, không quan tâm đến thần sắc của hắn, chỉ vung tay nắm hổ phù lên nói: “Chúng thần miễn lễ, sau này kính xin các vị giúp đỡ Lưu Nguyệt mới phải.”
Lời của Lưu Nguyệt vừa rơi xuống, ngoài cửa điện thanh âm của Âu Dương Vu Phi liền vang lên: “Tránh ra.” Tiếng nói còn bay bổng trên không trung, người đã vọt vào như bay.
“Mau.” Lưu Nguyệt quay người lại, lập tức nhường chỗ cho Âu Dương Vu Phi.
Âu Dương Vu Phi không nói hai lời, lập tức chen đến trước giường bệnh Tiêu thái hậu, nhanh chóng động thủ, Tiểu Hỉ Thước và Tiểu Hoa theo sát phía sau, cầm thuốc cầm thuốc, lấy châm lấy châm, phối hợp cực kỳ ăn ý.
Ngày đó Âu Dương Vu Phi chỉ đi sớm hơn nàng, xem ra người phái đi truyền tin rất nỗ lực, chỉ đến Thịnh Kinh chậm hơn nàng một chút.
“Nơi này giao cho ngươi.” Nói một câu với Âu Dương Vu Phi đang quay lưng về phía nàng, Lưu Nguyệt một tay ôm Da Luật Hồng, một tay nắm lấy hổ phù liền đi ra ngoài điện.
Ngoài điện, toàn bộ triều thần Bắc Mục đều tụ tập ở chỗ này.
Lúc này, vừa thấy Lưu Nguyệt ôm Da Luật Hồng đi ra ngoài, lập tức liền xông tới.
Bước chân liên tục, nhưng chỉ di chuyển vài bước, triều thần đang tiến tới đột nhiên gần như là đồng thời dừng bước, trong tay Lưu Nguyệt là Vương ấn hổ phù màu đỏ, dưới ánh mặt trời làm mọi người chói mắt.
Ngơ ngác nhìn nhau, hổ phù ở trong tay Lưu Nguyệt, vậy…
“Phụng thiên thần chi dụ, được chư thần che chở…. Phong thưởng Trung Nghĩa Vương Gia Luật Lưu Nguyệt là nhiếp chính vương… Chấp chưởng quân quyền.”
Thánh chỉ được tuyên cáo, dư âm lác đác, trong hoàng cung nghiêm túc và trang trọng này, kèm theo gió rét mùa đông, bay thẳng vào mây xanh.
“Chúng thần khấu kiến nhiếp chính vương……”
Quần thần khom lưng chào, hỏa hồng độc tôn.
Một bóng dáng đỏ rực, chính thức nhảy lên đài cao của Bắc Mục.
Gió rét lạnh thấu xương, vào đông quá lạnh cũng quá nóng.
Tuyết bay phất phới, đã là cuối năm.
Chính quyền Bắc Mục luân chuyển. Tiêu thái hậu bị thương nặng không chấp chưởng triều chính, Bắc Mục có tiếng mà không có miếng.
Đột nhiên tất cả bách tính Bắc Mục, chẳng quản vương quyền rốt cuộc là thuộc về người nào, bọn họ chỉ để ý đến mùa đông năm nay cũng có lương thực ăn hay không, bọn họ có thể trang trải qua cuối năm hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.