Chương 7:
An Khinh Tâm
28/10/2024
Lục Chiêu Linh tỉnh dậy, vừa mở mắt đã cảm thấy cằm mình bị người ta bóp mạnh.
Mặt cô bị ép ngẩng lên.
Lục Chiêu Vân nhìn cô, thấy gương mặt bị thương ở trán, còn bị hắt nước mà vẫn đẹp đến lạ, khiến cô ta chua chát như vừa nuốt phải vài quả quýt xanh.
"Nhị muội thật có bản lĩnh đấy!"
Lục Chiêu Linh hất tay cô ta ra, liếc nhìn quanh căn phòng.
Căn phòng chật hẹp, đồ đạc cũ kỹ, giường gỗ sơn bong tróc, rèm che đã bạc màu. Trên bàn tròn nhỏ có bốn chiếc ghế đẩu mòn vẹt.
Đây chắc chắn không phải là Vương phủ rồi? Vương phủ nào lại sơ sài đến thế.
Nghe thấy cô gái trẻ trước mặt gọi mình là nhị muội, Lục Chiêu Linh nhận ra đây hẳn là Lục phủ.
“Là Vương gia đưa ta về đây à?” Cô hỏi, đưa tay lau nước trên mặt.
"Ngươi hắt nước à?"
Lục Chiêu Vân không ngờ Lục Chiêu Linh tỉnh dậy lại bình tĩnh như vậy, vô thức đáp lại, “Đúng, thì sao?”
“Ồ, vậy thì…”
Lục Chiêu Linh giơ tay, tát thẳng vào mặt cô ta.
“Chát!”
Cái tát vang dội giáng mạnh vào mặt Lục Chiêu Vân, âm thanh rõ ràng.
Lục Chiêu Vân sững sờ vì bị đánh, sau đó lập tức nổi giận, không tin nổi mà hét lên.
“Lục Chiêu Linh!!! Ngươi dám đánh ta? Ta là tỷ tỷ của ngươi đấy—”
A hoàn Thu Cúc cũng chết lặng.
Trước đó, thư từ quê báo về nói rằng Lục Chiêu Linh ở quê lâu nay tính cách nhạt nhẽo, ít nói, chẳng có cá tính, cũng chẳng cười, ngày ngày chỉ cắm đầu làm việc để có hai bữa cơm no.
Nói rằng khi vào kinh, cô ta chắc chắn sẽ lo lắng bồn chồn, không quen với nhịp sống nơi đây, co rúm như thôn nữ, không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Nhưng Lục Chiêu Linh trước mặt bây giờ, ngoài dáng vẻ có hơi nhếch nhác một chút, nào có nửa điểm giống như trong thư?
Thu Cúc kéo tay áo Lục Chiêu Vân, nhỏ giọng nói, “Đại tiểu thư, liệu có nhầm không? Đây thực sự là Nhị tiểu thư sao?”
Bị Thu Cúc hỏi như vậy, lòng Lục Chiêu Vân cũng thoáng chột dạ.
Cô hít sâu, cố đè nén cơn giận, một tay ôm lấy bên má vừa bị tát, trừng mắt nhìn Lục Chiêu Linh.
"Nói, ngươi có phải là Lục Chiêu Linh không?"
“Sao vậy, cả Lục phủ đến bây giờ cũng không có ai biết mặt ta à?”
Lục Chiêu Linh ngồi xuống ghế, đưa tay sờ lên sau đầu, khẽ nhíu mày.
Sau khi bất tỉnh, cô chắc chắn đã được ở cùng Vương gia trên xe ngựa suốt đường về, nhờ khí tím của hắn mà được nuôi dưỡng một lúc, nên bây giờ tinh thần cô đã tốt hơn đôi chút.
Nhưng hắn để mặc vết thương trên đầu cô mà đem về Lục phủ, chẳng phải quá vô trách nhiệm sao?
Trong lòng, Lục Chiêu Linh trừ đi hai điểm của Vương gia.
Vương gia vốn có dung mạo và dáng vóc cực phẩm, có thể tính là trăm điểm. Nhưng tính cách lạnh lùng, sát khí nặng nề, trừ đi mười điểm, bây giờ lại không quan tâm vết thương của cô, thêm mười điểm nữa.
Ừm, còn lại tám mươi điểm.
Lục Chiêu Vân nghiến răng, nhìn chằm chằm Lục Chiêu Linh.
Đã đến nông nỗi này mà sao cô ta vẫn còn tự nhiên, thong dong như vậy?
"Ngươi bị gửi về quê từ năm sáu tuổi, giờ trông hoàn toàn khác lúc đó, ai mà nhận ra nổi?"
“Vậy nên, mười năm không quan tâm, không ai thèm đến nhìn một lần, lại còn có lý à?”
Nghe Lục Chiêu Linh nói vậy, Lục Chiêu Vân cũng đã xác nhận được thân phận của cô.
Nghĩ lại, ai mà ngu ngốc đến mức giả mạo một tiểu thư không được sủng ái của Lục gia chứ?
Nghĩ đến việc mình vừa hứa với cha sẽ làm rõ mọi chuyện, Lục Chiêu Vân hít một hơi sâu, đành nhẫn nhịn mà bỏ qua cái tát vừa rồi.
Mặt cô bị ép ngẩng lên.
Lục Chiêu Vân nhìn cô, thấy gương mặt bị thương ở trán, còn bị hắt nước mà vẫn đẹp đến lạ, khiến cô ta chua chát như vừa nuốt phải vài quả quýt xanh.
"Nhị muội thật có bản lĩnh đấy!"
Lục Chiêu Linh hất tay cô ta ra, liếc nhìn quanh căn phòng.
Căn phòng chật hẹp, đồ đạc cũ kỹ, giường gỗ sơn bong tróc, rèm che đã bạc màu. Trên bàn tròn nhỏ có bốn chiếc ghế đẩu mòn vẹt.
Đây chắc chắn không phải là Vương phủ rồi? Vương phủ nào lại sơ sài đến thế.
Nghe thấy cô gái trẻ trước mặt gọi mình là nhị muội, Lục Chiêu Linh nhận ra đây hẳn là Lục phủ.
“Là Vương gia đưa ta về đây à?” Cô hỏi, đưa tay lau nước trên mặt.
"Ngươi hắt nước à?"
Lục Chiêu Vân không ngờ Lục Chiêu Linh tỉnh dậy lại bình tĩnh như vậy, vô thức đáp lại, “Đúng, thì sao?”
“Ồ, vậy thì…”
Lục Chiêu Linh giơ tay, tát thẳng vào mặt cô ta.
“Chát!”
Cái tát vang dội giáng mạnh vào mặt Lục Chiêu Vân, âm thanh rõ ràng.
Lục Chiêu Vân sững sờ vì bị đánh, sau đó lập tức nổi giận, không tin nổi mà hét lên.
“Lục Chiêu Linh!!! Ngươi dám đánh ta? Ta là tỷ tỷ của ngươi đấy—”
A hoàn Thu Cúc cũng chết lặng.
Trước đó, thư từ quê báo về nói rằng Lục Chiêu Linh ở quê lâu nay tính cách nhạt nhẽo, ít nói, chẳng có cá tính, cũng chẳng cười, ngày ngày chỉ cắm đầu làm việc để có hai bữa cơm no.
Nói rằng khi vào kinh, cô ta chắc chắn sẽ lo lắng bồn chồn, không quen với nhịp sống nơi đây, co rúm như thôn nữ, không dám ngẩng đầu nhìn ai.
Nhưng Lục Chiêu Linh trước mặt bây giờ, ngoài dáng vẻ có hơi nhếch nhác một chút, nào có nửa điểm giống như trong thư?
Thu Cúc kéo tay áo Lục Chiêu Vân, nhỏ giọng nói, “Đại tiểu thư, liệu có nhầm không? Đây thực sự là Nhị tiểu thư sao?”
Bị Thu Cúc hỏi như vậy, lòng Lục Chiêu Vân cũng thoáng chột dạ.
Cô hít sâu, cố đè nén cơn giận, một tay ôm lấy bên má vừa bị tát, trừng mắt nhìn Lục Chiêu Linh.
"Nói, ngươi có phải là Lục Chiêu Linh không?"
“Sao vậy, cả Lục phủ đến bây giờ cũng không có ai biết mặt ta à?”
Lục Chiêu Linh ngồi xuống ghế, đưa tay sờ lên sau đầu, khẽ nhíu mày.
Sau khi bất tỉnh, cô chắc chắn đã được ở cùng Vương gia trên xe ngựa suốt đường về, nhờ khí tím của hắn mà được nuôi dưỡng một lúc, nên bây giờ tinh thần cô đã tốt hơn đôi chút.
Nhưng hắn để mặc vết thương trên đầu cô mà đem về Lục phủ, chẳng phải quá vô trách nhiệm sao?
Trong lòng, Lục Chiêu Linh trừ đi hai điểm của Vương gia.
Vương gia vốn có dung mạo và dáng vóc cực phẩm, có thể tính là trăm điểm. Nhưng tính cách lạnh lùng, sát khí nặng nề, trừ đi mười điểm, bây giờ lại không quan tâm vết thương của cô, thêm mười điểm nữa.
Ừm, còn lại tám mươi điểm.
Lục Chiêu Vân nghiến răng, nhìn chằm chằm Lục Chiêu Linh.
Đã đến nông nỗi này mà sao cô ta vẫn còn tự nhiên, thong dong như vậy?
"Ngươi bị gửi về quê từ năm sáu tuổi, giờ trông hoàn toàn khác lúc đó, ai mà nhận ra nổi?"
“Vậy nên, mười năm không quan tâm, không ai thèm đến nhìn một lần, lại còn có lý à?”
Nghe Lục Chiêu Linh nói vậy, Lục Chiêu Vân cũng đã xác nhận được thân phận của cô.
Nghĩ lại, ai mà ngu ngốc đến mức giả mạo một tiểu thư không được sủng ái của Lục gia chứ?
Nghĩ đến việc mình vừa hứa với cha sẽ làm rõ mọi chuyện, Lục Chiêu Vân hít một hơi sâu, đành nhẫn nhịn mà bỏ qua cái tát vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.