Chương 6:
An Khinh Tâm
28/10/2024
Một nhóm người hối hả tiến ra cửa lớn.
Lục Chiêu Vân cũng chạy theo, nắm lấy cánh tay Lục phu nhân. "Mẹ, có thật là Vương gia đưa Nhị muội về không?"
Vương gia, gia đình họ đâu có giao tình với hắn. Nhưng Lục Chiêu Vân biết, ái nữ của Tể tướng Thẩm từ nhỏ đã thầm thương trộm nhớ Vương gia.
Tiểu thư nhà họ Thẩm là một trong những quý nữ nổi tiếng nhất kinh thành, mà người cô ta để ý chắc chắn không phải người tầm thường!
"Không biết cô ta làm cách nào mà tiếp cận được! Đúng là con gái nuôi ở thôn quê, không biết xấu hổ, chẳng chút quy củ!" Lục phu nhân nghiến răng bực tức.
Họ nhanh chóng đến trước cửa phủ và nhìn thấy chiếc xe ngựa giản dị trước mắt.
Lục Minh cũng là người có mắt nhìn. Xe ngựa này tuy trông mộc mạc, nhưng nhìn kỹ thì chắc chắn và rộng rãi, gỗ dùng để đóng xe là loại cao cấp, ngựa kéo xe cũng là ngựa tốt hiếm có. Nhận ra điều đó, ông lập tức thu lại sự coi thường, bước lên hành lễ.
“Thảo dân Lục Minh, xin bái kiến Vương gia, cung nghênh Vương gia hồi kinh.”
Dù cách một tấm rèm xe và chưa nhìn thấy người bên trong, ai dám giả mạo Vương gia chứ?
Trong xe ngựa, Vương gia nhìn thiếu nữ vẫn đang mê man, đưa một ngón tay ra, chạm nhẹ vào vết sưng đỏ trên trán cô.
Cô không động đậy, đầu cô bị hắn đẩy khẽ nên lắc lư đôi chút.
“Lục đại nhân có vẻ như nuôi một tiểu thư gan dạ đấy.”
Giọng nói từ trong xe vang lên, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, làm trái tim Lục Chiêu Vân xao xuyến, đôi mắt tò mò mở to nhìn vào xe.
Đây là giọng của Vương gia sao? Nghe thật êm tai!
Mặt Lục Minh lập tức biến sắc, lời này của Vương gia liệu có phải là đang trách tội không? Lục Chiêu Linh đã làm gì? Trong lòng ông ta bỗng thấy hoảng hốt.
Năm xưa, Vương gia không phải người dễ đụng vào!
“Vương gia, con gái của thảo dân từ nhỏ sống ở thôn quê, tính tình thô lỗ, lời ăn tiếng nói không biết phép tắc. Nếu có gì xúc phạm Vương gia, xin ngài cứ trách phạt.”
Vương gia nhìn cô gái vẫn đang hôn mê, khóe môi thoáng một nụ cười lạnh.
Rõ ràng là cha mẹ không thương yêu, chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, họ đã vội vàng đổ tội cho cô.
“Hừ.” Vương gia cười nhạt, đẩy cô ra ngoài. “Một lát nữa, Phó đại phu sẽ đến chữa trị cho cô ta. Trước khi cô ta tỉnh lại, hãy chăm sóc cẩn thận.”
Dù gì, đây cũng là “vị hôn thê” của hắn. Đợi cô tỉnh lại, hắn sẽ nói rõ ràng với cô về vấn đề “vị hôn phu, vị hôn thê” này.
Thanh Phong ra hiệu, hai a hoàn lập tức bước tới đỡ cô.
Lục Chiêu Linh được đỡ xuống, đứng không vững, hai a hoàn phải gắng hết sức mới có thể dìu cô.
Lục phu nhân và Lục Chiêu Vân đều nhìn về phía cô.
Lục Minh cũng liếc nhìn một cái, hít một hơi. Người đầy thương tích như vậy sao? Chẳng lẽ là bị Vương gia đánh à?
Đánh đến thừa sống thiếu chết, rồi lại mang về chữa trị, sau đó tỉnh dậy sẽ đánh tiếp?
Trong khoảnh khắc đó, Lục đại nhân cảm thấy ông đã hiểu rõ về Vương gia: chắc chắn là một kẻ bạo ngược, tàn nhẫn và lạnh lùng!
“Vâng vâng, thảo dân nhất định sẽ cho người chăm sóc cẩn thận.” Lục Minh vội nói, “Còn không mau dìu Nhị tiểu thư vào trong?”
Xe ngựa quay đầu rời đi.
“Gọi người đợi Phó đại phu!” Lục Minh dặn dò quản gia.
“Lão gia, Vương gia đánh người thành thế này mà còn gọi Phó đại phu đến chữa thương? Không phải ai cũng có thể mời được Phó đại phu đâu!” Lục phu nhân không giấu nổi sự ghen tỵ.
Phó đại phu là cựu ngự y, từng có giao tình từ thuở niên thiếu với Thái thượng hoàng. Ngay cả Hoàng thượng cũng nể ba phần, y thuật cao siêu, nhưng tuổi tác đã lớn, rất ít khi xuất chẩn.
Trước đó, Lục phu nhân từng chuẩn bị lễ trọng để mời ông, nhưng còn chưa được vào cửa.
Vậy mà giờ đây Phó đại phu lại phải đích thân đến chữa trị cho Lục Chiêu Linh? Con bé đó có tư cách gì chứ!
“Vương gia chắc là muốn chữa khỏi rồi trừng phạt nặng! Lục Chiêu Linh lần này gặp rắc rối lớn rồi!” Lục Minh trầm mặt nói.
Lục Chiêu Vân đảo mắt, “Cha, con đi xem Nhị muội, hỏi rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì, tránh để cô ta làm liên lụy đến cha.”
“Vẫn là Chiêu Vân hiểu chuyện. Được rồi, cha giao nó cho con.” Lục Minh hài lòng nói.
Một bát nước lạnh tạt vào mặt Lục Chiêu Linh.
Lục Chiêu Vân cũng chạy theo, nắm lấy cánh tay Lục phu nhân. "Mẹ, có thật là Vương gia đưa Nhị muội về không?"
Vương gia, gia đình họ đâu có giao tình với hắn. Nhưng Lục Chiêu Vân biết, ái nữ của Tể tướng Thẩm từ nhỏ đã thầm thương trộm nhớ Vương gia.
Tiểu thư nhà họ Thẩm là một trong những quý nữ nổi tiếng nhất kinh thành, mà người cô ta để ý chắc chắn không phải người tầm thường!
"Không biết cô ta làm cách nào mà tiếp cận được! Đúng là con gái nuôi ở thôn quê, không biết xấu hổ, chẳng chút quy củ!" Lục phu nhân nghiến răng bực tức.
Họ nhanh chóng đến trước cửa phủ và nhìn thấy chiếc xe ngựa giản dị trước mắt.
Lục Minh cũng là người có mắt nhìn. Xe ngựa này tuy trông mộc mạc, nhưng nhìn kỹ thì chắc chắn và rộng rãi, gỗ dùng để đóng xe là loại cao cấp, ngựa kéo xe cũng là ngựa tốt hiếm có. Nhận ra điều đó, ông lập tức thu lại sự coi thường, bước lên hành lễ.
“Thảo dân Lục Minh, xin bái kiến Vương gia, cung nghênh Vương gia hồi kinh.”
Dù cách một tấm rèm xe và chưa nhìn thấy người bên trong, ai dám giả mạo Vương gia chứ?
Trong xe ngựa, Vương gia nhìn thiếu nữ vẫn đang mê man, đưa một ngón tay ra, chạm nhẹ vào vết sưng đỏ trên trán cô.
Cô không động đậy, đầu cô bị hắn đẩy khẽ nên lắc lư đôi chút.
“Lục đại nhân có vẻ như nuôi một tiểu thư gan dạ đấy.”
Giọng nói từ trong xe vang lên, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, làm trái tim Lục Chiêu Vân xao xuyến, đôi mắt tò mò mở to nhìn vào xe.
Đây là giọng của Vương gia sao? Nghe thật êm tai!
Mặt Lục Minh lập tức biến sắc, lời này của Vương gia liệu có phải là đang trách tội không? Lục Chiêu Linh đã làm gì? Trong lòng ông ta bỗng thấy hoảng hốt.
Năm xưa, Vương gia không phải người dễ đụng vào!
“Vương gia, con gái của thảo dân từ nhỏ sống ở thôn quê, tính tình thô lỗ, lời ăn tiếng nói không biết phép tắc. Nếu có gì xúc phạm Vương gia, xin ngài cứ trách phạt.”
Vương gia nhìn cô gái vẫn đang hôn mê, khóe môi thoáng một nụ cười lạnh.
Rõ ràng là cha mẹ không thương yêu, chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, họ đã vội vàng đổ tội cho cô.
“Hừ.” Vương gia cười nhạt, đẩy cô ra ngoài. “Một lát nữa, Phó đại phu sẽ đến chữa trị cho cô ta. Trước khi cô ta tỉnh lại, hãy chăm sóc cẩn thận.”
Dù gì, đây cũng là “vị hôn thê” của hắn. Đợi cô tỉnh lại, hắn sẽ nói rõ ràng với cô về vấn đề “vị hôn phu, vị hôn thê” này.
Thanh Phong ra hiệu, hai a hoàn lập tức bước tới đỡ cô.
Lục Chiêu Linh được đỡ xuống, đứng không vững, hai a hoàn phải gắng hết sức mới có thể dìu cô.
Lục phu nhân và Lục Chiêu Vân đều nhìn về phía cô.
Lục Minh cũng liếc nhìn một cái, hít một hơi. Người đầy thương tích như vậy sao? Chẳng lẽ là bị Vương gia đánh à?
Đánh đến thừa sống thiếu chết, rồi lại mang về chữa trị, sau đó tỉnh dậy sẽ đánh tiếp?
Trong khoảnh khắc đó, Lục đại nhân cảm thấy ông đã hiểu rõ về Vương gia: chắc chắn là một kẻ bạo ngược, tàn nhẫn và lạnh lùng!
“Vâng vâng, thảo dân nhất định sẽ cho người chăm sóc cẩn thận.” Lục Minh vội nói, “Còn không mau dìu Nhị tiểu thư vào trong?”
Xe ngựa quay đầu rời đi.
“Gọi người đợi Phó đại phu!” Lục Minh dặn dò quản gia.
“Lão gia, Vương gia đánh người thành thế này mà còn gọi Phó đại phu đến chữa thương? Không phải ai cũng có thể mời được Phó đại phu đâu!” Lục phu nhân không giấu nổi sự ghen tỵ.
Phó đại phu là cựu ngự y, từng có giao tình từ thuở niên thiếu với Thái thượng hoàng. Ngay cả Hoàng thượng cũng nể ba phần, y thuật cao siêu, nhưng tuổi tác đã lớn, rất ít khi xuất chẩn.
Trước đó, Lục phu nhân từng chuẩn bị lễ trọng để mời ông, nhưng còn chưa được vào cửa.
Vậy mà giờ đây Phó đại phu lại phải đích thân đến chữa trị cho Lục Chiêu Linh? Con bé đó có tư cách gì chứ!
“Vương gia chắc là muốn chữa khỏi rồi trừng phạt nặng! Lục Chiêu Linh lần này gặp rắc rối lớn rồi!” Lục Minh trầm mặt nói.
Lục Chiêu Vân đảo mắt, “Cha, con đi xem Nhị muội, hỏi rõ ràng xem đã xảy ra chuyện gì, tránh để cô ta làm liên lụy đến cha.”
“Vẫn là Chiêu Vân hiểu chuyện. Được rồi, cha giao nó cho con.” Lục Minh hài lòng nói.
Một bát nước lạnh tạt vào mặt Lục Chiêu Linh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.