Chương 20:
Thu Mạt Sơ Tuyết
16/11/2023
Trong cơn nguy cấp, đột nhiên có một thân ảnh đỏ bay ra từ xe ngựa, còn chưa kịp nhìn rõ dáng dấp người đó thì hắn đã nhanh như chớp lao nhanh tới chỗ con ngựa điên, đúng lúc con ngựa cũng vừa chạy đến mép vách núi, hai chân hắn đạp lên lưng ngựa, trong tay cầm một thanh đao sắc bén bất thình lình cắm vào đầu ngựa, dây cương bị kéo mạnh, con ngựa hét lên thảm thiết rồi dừng lại ở vách núi sau đó từ từ rơi xuống.
Người trong xe ngựa cuối cùng cũng được cứu, mọi người thở ra một hơi, người áo đỏ kiềm hãm ngựa xong thì bay về nơi vừa đến như một cơn gió.
Thị vệ của An thân vương phi ba chân bốn cẳng đổi một con ngựa tốt khác cho vương phi, lúc này chiếc xe ngựa mà người đàn ông đó cưỡi cũng tới gần chỉ nghe thấy một giọng nói lười biếng, trầm thấp lại có chút thiếu kiên nhẫn: “Tỷ tỷ ổn chứ?”
“Quốc sư, vương phi… vương phi bị kích động, hình như sắp sinh rồi.” Giọng nói khẩn khiết của một lão ma ma vọng qua tấm rèm xe ngựa.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy trong xe lại truyền đến giọng nói: “Quay lại chùa viện, để trụ trì chuẩn bị phòng ốc sạch sẽ, lập tức phái người trở lại phủ mang tất cả những đồ sinh nở cần thiết đến đây.”
Dung Ngọc bình tĩnh hạ lệnh, lập tức có một có một thị vệ võ công cao cường nhận lệnh lao đi.
Đám người Hầu phủ nghe nói An thân vương phi sắp sinh cũng không dám tùy ý làm họ thêm loạn, chỉ có thể tiếp tục đứng yên nhường xe ngựa của họ lùi lại, tiến về chùa Bạch Vân.
Nạp Lan Vân Khê nán lại một lúc, vỗ vỗ ngực thầm nghĩ điều mà thẻ tiên tri tiên đoán chính là sự việc này, nếu nàng không nghĩ đến một màn này trước, cùng Nạp Lan Vân Tâm Nạp Lan Vân Y nhảy khỏi xe, e rằng hôm nay ba người họ lành ít dữ nhiều.
Mà chuyện xe ngựa của họ tông vào xe của An thân vương phi lần này nếu bị An Thân vương truy cứu, Hầu phủ cũng không thể thoát khỏi liên can, nói không chừng còn đẩy ba người bọn họ đi định tội.
Nghĩ đến đây, nàng vừa muốn đi đến tạ lỗi, đột nhiên nghe thấy xe ngựa của An thân vương phi truyền đến tiếng la thương tâm liệt phế, nàng biết đây là do nàng ta bị dọa quá bất ngờ, đoán chừng sắp sinh rồi.
“Quốc sư, vương phi không chịu nổi nữa, sắp sinh rồi, làm sao đây?”
Ma ma kề cạnh An thân vương phi thò đầu ra lo lắng hỏi.
“Lập tức quay lại chùa đỡ đẻ, mụ bà đã đến chưa?” Ngữ khí của Dung Ngọc vẫn âm trầm trấn định, lúc này hắn ta ngồi trong xe cách một lớp rèm dày ra lệnh phân phó.
“Quốc sư, mụ bà luôn túc trực sẵn, giờ đã ở bên trong rồi nhưng tình hình của vương phi rất không tốt, sợ rằng không thể di chuyển nữa.”
Ma ma gần như sắp khóc, Dung Ngọc thoáng chốc trầm mặc, gặp phải chuyện sinh nở hắn ta cũng trở tay không kịp, không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Nạp Lan Vân Khê đứng cách đó không xa, loáng thoáng nghe thấy họ nói chuyện, nàng nghe xong liền nghĩ hiện giờ chỉ có lập công chuộc tội, bảo vệ được tính mạng của An thân vương phi và đứa bé thì nàng và hai muội muội mới được cứu.
Chuyện hôm nay đã được âm mưu từ trước, xe ngựa của những người khác của Hầu phủ đều không có việc gì nhưng xe của các nàng lại xảy ra chuyện. Có vẻ xe của họ đã bị kẻ nào đó động tay động chân từ trước, hơn nữa còn trùng hợp đụng vào lúc đoàn người của An thân vương phi đi ngang qua, làm ngựa hoảng sợ. Nếu nói đây chỉ là sự trùng hợp, Nạp Lan Vân khê không tin.
Nếu không nhờ Dung Ngọc xử lý nhanh, xe ngựa của An thân vương phi chắc đã rơi xuống vách núi, lúc này có lẽ họ đã bị thẩm vấn ngay tại chỗ. Tuy bây giờ An thân vương phi đã được cứu nhưng nếu nàng và đứa bé có chuyện gì, nàng và hai thứ muội vẫn không thoát khỏi liên can, có thể biết trước rằng An Thân vương nhất định sẽ không tha thứ cho họ cho nên lúc này bảo vệ được tính mạng của An thân vương phi và đứa bé cũng chính là bảo vệ tính mạng ba chị em họ.
Nghĩ vậy, nàng không do dự mà chạy đến chỗ xe ngựa của Dung Ngọc, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Quốc sư, xin hãy để ta giúp vương phi đỡ đẻ.”
Bên Hầu phủ tuy rằng biết An thân vương phi sắp sinh nhưng đối với việc sinh nở bọn họ cũng không giúp được gì, lão phu nhân đã cho Hầu phu nhân đi đến xem xem có giúp được gì không, bà vừa đi đến đã nghe câu nói của Nạp Lan Vân Khê, bất chợt cau mày.
“Vân Khê, không được càn rỡ, nếu không phải ngựa của các con làm làm kích động đến vương phi thì sao lại xảy ra cớ sự như vầy?”
Thẩm Tố Thu chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu đã đem toàn bộ sự việc đổ lên đầu Nạp Lan Vân Khê, những người của An Thân Vương phủ lúc này mới tỉnh lại, tất cả họ cùng lúc đều nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Vân Khê, ánh mắt hiện rõ sự phẫn nộ.
“Mẫu thân, Vân Khê lấy mạng mình ra đảm bảo, chắc chắn có thể khiến đứa bé khỏe mạnh chào đời, bảo vệ vương phi và đứa bé bình an vô sự.”
Nạp Lan Vân Khê chớp chớp mắt, dường như tức khắc chắc chắn rằng chuyện này có liên quan đến Hầu phu nhân. Nhưng hiện tại nàng đứng trước nhiều người như vậy lại không thể phản kháng bà, nếu không nàng sẽ bị mang tiếng là bất kính với trưởng bối. Thời cổ đại tội danh bất kính với trưởng bối là rất nặng cho nên nàng lập tức lập lời thề, để bà ta không cách nào cự tuyệt.
“Mạng của ngươi có thể đền nổi mạng của vương phi và đứa bé à? Nếu có chút sai sót nào thì người có mấy cái đầu cũng không đền nổi?”
Hầu phu nhân mỉa mai nói.
“Cứ để nàng ta làm đi.” Trong lúc đang bế tắc, giọng nói không chút nghi ngờ của Dung Ngọc vang lên sau đó rèm xe ngựa được vén lên, khuôn mặt anh tuấn của hắn xuất hiện.
Nạp Lan Vân Khê đứng đó mặt đối mặt với hắn ta, lúc nhìn thấy gương mặt ấy chỉ cảm thấy tim như tắc nghẽn. Người trước mắt mặc áo choàng đỏ, chất liệu quý giá tinh tế, khoác hững hờ trên thân hình thẳng tắp của hắn. Dù đang ngồi trong xe ngựa nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được thân thể cường tráng, vai rộng eo thon, thân hình vô cùng mạnh mẽ rắn chắc.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc bị một tầng khói mờ bao phủ, tuy gần trong gang tấc lại có cảm giác như ở trong mây mù, đôi mắt phượng sâu thẳm đen láy dường như có thể nhìn thấu tận đáy lòng, những đường nét như điêu khắc hoàn mỹ được khắc một cách tinh xảo trên khuôn mặt trắng như ngọc bích của hắn, lông mày tuy có hơi nhíu lại vì lo lắng nhưng chẳng ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú và dáng đứng thẳng tắp.
Người trong xe ngựa cuối cùng cũng được cứu, mọi người thở ra một hơi, người áo đỏ kiềm hãm ngựa xong thì bay về nơi vừa đến như một cơn gió.
Thị vệ của An thân vương phi ba chân bốn cẳng đổi một con ngựa tốt khác cho vương phi, lúc này chiếc xe ngựa mà người đàn ông đó cưỡi cũng tới gần chỉ nghe thấy một giọng nói lười biếng, trầm thấp lại có chút thiếu kiên nhẫn: “Tỷ tỷ ổn chứ?”
“Quốc sư, vương phi… vương phi bị kích động, hình như sắp sinh rồi.” Giọng nói khẩn khiết của một lão ma ma vọng qua tấm rèm xe ngựa.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy trong xe lại truyền đến giọng nói: “Quay lại chùa viện, để trụ trì chuẩn bị phòng ốc sạch sẽ, lập tức phái người trở lại phủ mang tất cả những đồ sinh nở cần thiết đến đây.”
Dung Ngọc bình tĩnh hạ lệnh, lập tức có một có một thị vệ võ công cao cường nhận lệnh lao đi.
Đám người Hầu phủ nghe nói An thân vương phi sắp sinh cũng không dám tùy ý làm họ thêm loạn, chỉ có thể tiếp tục đứng yên nhường xe ngựa của họ lùi lại, tiến về chùa Bạch Vân.
Nạp Lan Vân Khê nán lại một lúc, vỗ vỗ ngực thầm nghĩ điều mà thẻ tiên tri tiên đoán chính là sự việc này, nếu nàng không nghĩ đến một màn này trước, cùng Nạp Lan Vân Tâm Nạp Lan Vân Y nhảy khỏi xe, e rằng hôm nay ba người họ lành ít dữ nhiều.
Mà chuyện xe ngựa của họ tông vào xe của An thân vương phi lần này nếu bị An Thân vương truy cứu, Hầu phủ cũng không thể thoát khỏi liên can, nói không chừng còn đẩy ba người bọn họ đi định tội.
Nghĩ đến đây, nàng vừa muốn đi đến tạ lỗi, đột nhiên nghe thấy xe ngựa của An thân vương phi truyền đến tiếng la thương tâm liệt phế, nàng biết đây là do nàng ta bị dọa quá bất ngờ, đoán chừng sắp sinh rồi.
“Quốc sư, vương phi không chịu nổi nữa, sắp sinh rồi, làm sao đây?”
Ma ma kề cạnh An thân vương phi thò đầu ra lo lắng hỏi.
“Lập tức quay lại chùa đỡ đẻ, mụ bà đã đến chưa?” Ngữ khí của Dung Ngọc vẫn âm trầm trấn định, lúc này hắn ta ngồi trong xe cách một lớp rèm dày ra lệnh phân phó.
“Quốc sư, mụ bà luôn túc trực sẵn, giờ đã ở bên trong rồi nhưng tình hình của vương phi rất không tốt, sợ rằng không thể di chuyển nữa.”
Ma ma gần như sắp khóc, Dung Ngọc thoáng chốc trầm mặc, gặp phải chuyện sinh nở hắn ta cũng trở tay không kịp, không nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Nạp Lan Vân Khê đứng cách đó không xa, loáng thoáng nghe thấy họ nói chuyện, nàng nghe xong liền nghĩ hiện giờ chỉ có lập công chuộc tội, bảo vệ được tính mạng của An thân vương phi và đứa bé thì nàng và hai muội muội mới được cứu.
Chuyện hôm nay đã được âm mưu từ trước, xe ngựa của những người khác của Hầu phủ đều không có việc gì nhưng xe của các nàng lại xảy ra chuyện. Có vẻ xe của họ đã bị kẻ nào đó động tay động chân từ trước, hơn nữa còn trùng hợp đụng vào lúc đoàn người của An thân vương phi đi ngang qua, làm ngựa hoảng sợ. Nếu nói đây chỉ là sự trùng hợp, Nạp Lan Vân khê không tin.
Nếu không nhờ Dung Ngọc xử lý nhanh, xe ngựa của An thân vương phi chắc đã rơi xuống vách núi, lúc này có lẽ họ đã bị thẩm vấn ngay tại chỗ. Tuy bây giờ An thân vương phi đã được cứu nhưng nếu nàng và đứa bé có chuyện gì, nàng và hai thứ muội vẫn không thoát khỏi liên can, có thể biết trước rằng An Thân vương nhất định sẽ không tha thứ cho họ cho nên lúc này bảo vệ được tính mạng của An thân vương phi và đứa bé cũng chính là bảo vệ tính mạng ba chị em họ.
Nghĩ vậy, nàng không do dự mà chạy đến chỗ xe ngựa của Dung Ngọc, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Quốc sư, xin hãy để ta giúp vương phi đỡ đẻ.”
Bên Hầu phủ tuy rằng biết An thân vương phi sắp sinh nhưng đối với việc sinh nở bọn họ cũng không giúp được gì, lão phu nhân đã cho Hầu phu nhân đi đến xem xem có giúp được gì không, bà vừa đi đến đã nghe câu nói của Nạp Lan Vân Khê, bất chợt cau mày.
“Vân Khê, không được càn rỡ, nếu không phải ngựa của các con làm làm kích động đến vương phi thì sao lại xảy ra cớ sự như vầy?”
Thẩm Tố Thu chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu đã đem toàn bộ sự việc đổ lên đầu Nạp Lan Vân Khê, những người của An Thân Vương phủ lúc này mới tỉnh lại, tất cả họ cùng lúc đều nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Vân Khê, ánh mắt hiện rõ sự phẫn nộ.
“Mẫu thân, Vân Khê lấy mạng mình ra đảm bảo, chắc chắn có thể khiến đứa bé khỏe mạnh chào đời, bảo vệ vương phi và đứa bé bình an vô sự.”
Nạp Lan Vân Khê chớp chớp mắt, dường như tức khắc chắc chắn rằng chuyện này có liên quan đến Hầu phu nhân. Nhưng hiện tại nàng đứng trước nhiều người như vậy lại không thể phản kháng bà, nếu không nàng sẽ bị mang tiếng là bất kính với trưởng bối. Thời cổ đại tội danh bất kính với trưởng bối là rất nặng cho nên nàng lập tức lập lời thề, để bà ta không cách nào cự tuyệt.
“Mạng của ngươi có thể đền nổi mạng của vương phi và đứa bé à? Nếu có chút sai sót nào thì người có mấy cái đầu cũng không đền nổi?”
Hầu phu nhân mỉa mai nói.
“Cứ để nàng ta làm đi.” Trong lúc đang bế tắc, giọng nói không chút nghi ngờ của Dung Ngọc vang lên sau đó rèm xe ngựa được vén lên, khuôn mặt anh tuấn của hắn xuất hiện.
Nạp Lan Vân Khê đứng đó mặt đối mặt với hắn ta, lúc nhìn thấy gương mặt ấy chỉ cảm thấy tim như tắc nghẽn. Người trước mắt mặc áo choàng đỏ, chất liệu quý giá tinh tế, khoác hững hờ trên thân hình thẳng tắp của hắn. Dù đang ngồi trong xe ngựa nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được thân thể cường tráng, vai rộng eo thon, thân hình vô cùng mạnh mẽ rắn chắc.
Khuôn mặt trắng nõn như ngọc bị một tầng khói mờ bao phủ, tuy gần trong gang tấc lại có cảm giác như ở trong mây mù, đôi mắt phượng sâu thẳm đen láy dường như có thể nhìn thấu tận đáy lòng, những đường nét như điêu khắc hoàn mỹ được khắc một cách tinh xảo trên khuôn mặt trắng như ngọc bích của hắn, lông mày tuy có hơi nhíu lại vì lo lắng nhưng chẳng ảnh hưởng đến khuôn mặt tuấn tú và dáng đứng thẳng tắp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.