Chương 21:
Thu Mạt Sơ Tuyết
16/11/2023
Đây là một nam nhân đẹp đến trình độ vô cùng cao, tuy đôi mắt có hơi xếch lên, có vài phần châm chọc cùng vẻ kiêu ngạo cố hữu khi nhìn người khác nhưng nó không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp hoàn mỹ của hắn, ngược lại có một loại khí tức độc nhất vô nhị âm thầm lan tỏa.
“Thân phụ tham kiến quốc sư, quốc sư có điều chưa biết, tam tiểu thư là một tiểu thư khuê các ỷ lại vào chỉ tay là có cơm dâng nước rót, từ nhỏ đã thuộc lòng tam cương ngũ thường nữ giới nữ huấn, giữa quy quy củ củ làm sao hiểu những thứ như y thuật được? Nó chắc đang kinh hãi sợ phải chịu tội nên mới nhất thời nói chuyện hàm hồ, xin quốc sư lượng thứ, thân phụ nguyện ở đây giúp đỡ, xin quốc sư cho phép.”
Lời của Thẩm Tố Thu không hề lộ liễu, vừa hợp tình hợp lý lại có thể tự mình ghi công, nói xong cúi đầu chờ câu trả lời của Dung Ngọc.
Dung Ngọc là quốc sư của Đông Lăng, nghe đồn từ nhỏ đã đọc thuộc thi thư binh pháp, tinh thông văn thao võ lược, mười ba tuổi được hoàng đế phong làm Vĩnh Liệt Vương, mười lăm tuổi lại được cho làm quốc sư, nói gì hoàng đế cũng nghe, trong triều bất kể chuyện lớn nào cũng đều hỏi hắn cùng hắn thương lượng, đối với hắn vô cùng tin tưởng không nghi ngờ.
Hoàng đế tin phục Dung Ngọc như vậy không chỉ là vì văn thao võ lược không ai sánh bằng hắn, càng là vì hắn có năng lực dự đoán, từng tiên đoán các việc lớn của Đông Lăng Quốc cuối cùng đều bị hắn đoán đúng. Hoàng đế cũng ngăn chặn hiệu quả những thảm họa dựa theo dự đoán của hắn, vì vậy hắn là người không thể thiếu bên cạnh hoàng đế, dù cho thái tử gặp hắn cũng phải kính nể ba phần. Điều này có ý nghĩa trong việc nắm giữ ngôi vị hoàng đế của các hoàng tử.
Cho nên Thẩm Tố Thu nhìn thấy hắn thì cử chỉ tôn kính, nếu có thể giúp An thân vương phi thì sau này bà ta có thể bám lên cây đại thụ này rồi.
“Lời bổn quốc sư đã nói thì không muốn nhắc lại lần hai.” Sắc mặt Dung Ngọc ôn hòa, ánh mắt chế nhạo. Tuy rằng giọng điệu bình tĩnh nhưng vô hình trung lại khiến người khác áp lực không dám không tuân theo.
“Vâng.” Thẩm Tố Thu cũng biết một chút tính cách của Dung Ngọc, không dám nói thêm gì, chỉ có thể quay lại dặn dò Nạp Lan Vân Khê vài câu cẩn thận, sau đó quay lại chỗ lão phu nhân phục mệnh.
Nạp Lan Vân Khê thấy Dung Ngọc đáp ứng yêu cầu của nàng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kiếp trước nàng là trưởng khoa ngoại của bệnh viện hạng A, có danh hiệu cây dao ngoại khoa, về phương diện kiến thức y học là người có tiếng trong giới. Ngoài việc tập trung chính vào phẫu thuật, nàng còn am hiểu về pháp y và Trung y. Dù là thời cổ đại nàng cũng đảm bảo để nàng ấy sinh đứa bé ra một cách an toàn.
“Đa tạ quốc sư.” Nạp Lan Vân Khê trong lòng ấm áp cảm ơn hắn, sau đó quay người đi về hướng xe ngựa của An thân vương phi.
Lúc này, xe ngựa của An thân vương phi đã được dựng tạm làm phòng sinh, hai bà mụ đang tập trung giúp nàng đỡ đẻ. Nha hoàn bên cạnh đang chặt củi nhóm lửa, lấy nước từ chùa và đun sôi. Trong thời gian ngắn được đào tạo bài bản và bắt đầu giúp An thân vương phi sinh đứa bé một cách có tuần tự.
Để không bị quấy rầy, Dung Ngọc còn phái một đội thị vệ phong tỏa hai bên ngã tư đường, lão phu nhân chủ động phái thị vệ cùng với thị vệ của Dung Ngọc chặn ở ngã tư đường.
“Á…” cùng lúc một tiếng hét thất thanh vang lên, An thân vương phi dù đau nhưng vẫn cố chịu đựng, lúc này không chịu được nữa nên mới hét lên thấu trời. Mụ bà kiên nhẫn cổ vũ nàng, yêu cầu nàng dùng sức hết lần này đến lần khác. Dần dần nàng vừa hét lên theo giọng của mụ bà bên cạnh vừa dùng sức.
“Oa…” một tiếng khóc lảnh lót vang lên, mụ bà vui mừng, vừa bận ôm đứa bé vừa chuẩn bị cầm máu cho An thân vương phi. Nạp Lan Vân Khê nghe thấy tiếng khóc lảnh lót đó không khỏi nhoẻn miệng cười ngầm biết là mình không cần ra tay nữa. Hoàn cảnh hiện tại nàng có thể giấu thì giấu trước vậy.
“Không hay rồi, trong bụng vương phi vẫn còn một đứa bé, đường sinh đã đóng lại…” Ngay lúc đó, một mụ bà hoảng hốt lôi đôi tay đẫm máu tươi của mình vén rèm hét lớn.
Nạp Lan Vân Khê nghe được thì giật mình sợ hãi. Vậy là do An thân vương phi mang thai đôi, khi nàng ấy bị giật mình sợ hãi, tử cung sẽ co bóp nhiều có hiện tượng dọa đẻ non. Chỉ có thể chuẩn bị mổ đẻ cấp cứu, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng băng huyết. Nguy cơ mẹ con nguy hiểm tới tính mạng. Trong đầu nàng đã có rất nhiều phương án giải quyết, nhanh chóng bước lên xe ngựa.
"Đều tránh ra, ta tới xem." Nạp Lan Vân Khê giọng nói lạnh lùng nhưng trấn định khiến cho hai bà mụ đang hoảng hốt từ từ bình tĩnh lại.
"Ngươi là ai? Tình trạng Vương phi bây giờ rất nguy hiểm. Không phải chỗ cho ngươi làm loạn."
Các bà đỡ này là từ trong cung đến, từng đở đẻ cho nương nương trong cung, ở trước mặt An thân vương phi luôn thể hiện cung kính. Nhưng bây giờ đối với Nạp Lan Vân Khê không biết từ đâu xuất hiện lập tức ra vẻ. Một người khác lại không nể mặt răn dạy cô.
"Muốn Vương phi sống theo lệnh ta nói làm."
Nạp Lan Vân Khê nhìn thấy một vũng máu đen dưới thân An thân vương phi, làm sao để ý đến hai bà đỡ đang dạy dỗ cô. Bệnh nghề nghiệp làm cho cô chỉ tập trung tinh thần vào việc cấp cứu bệnh nhân.
"Ma ma, Quốc sư phái vị tiểu thư này đến." Vị Ma ma kia còn đang muốn răn dạy tiếp khi nghe nha hoàn bên người đem lời thị vệ truyền tới, bà ta nghe thấy hai chữ Quốc sư, đôi mắt kinh hoàng không dám tin lập tức im lặng không dám nói gì nữa. Tránh vị trí cho Nạp Lan Vân Khê, để cho nàng đi đến.
"Chuẩn bị ngay nước nóng, vải sạch, rượu, kim châm, loại chỉ bền chắc nhất, bột thuốc mê hoặc phấn hoa cà độc dược..."
"Còn cần cả mộc trúc dầu, ngũ hương thảo, địa ba sơn hổ, địa môi tử, ngõa tùng, những dược thảo này ..."
Vân Khê không biết những thứ này ở đây có hay không. Nhưng cô suy nghĩ dựa vào bản lãnh của Dung Ngọc có thể trong chốc lát tìm được những thứ này thôi. Sau khi phân phó xong lập tức cấp cứu trước cho Dung Tuyết, cầm máu trước rồi hướng dẫn thở sâu, cùng lúc sai một bà đỡ bấm huyệt hổ khẩu không để cho nàng ấy ngất đi.
Dung Tuyết mơ hồ nghe được một giọng nói trong trẻo như nước chảy róc rách chảy vào trái tim. Đột nhiên cảm thấy có chút sức lực, tinh thần trong nháy mắt tỉnh táo lại. Lúc này cơn đau kéo đến, không để ý tới nàng đưa tay bóp lấy tay của Nạp Lan Vân Khê.
“Thân phụ tham kiến quốc sư, quốc sư có điều chưa biết, tam tiểu thư là một tiểu thư khuê các ỷ lại vào chỉ tay là có cơm dâng nước rót, từ nhỏ đã thuộc lòng tam cương ngũ thường nữ giới nữ huấn, giữa quy quy củ củ làm sao hiểu những thứ như y thuật được? Nó chắc đang kinh hãi sợ phải chịu tội nên mới nhất thời nói chuyện hàm hồ, xin quốc sư lượng thứ, thân phụ nguyện ở đây giúp đỡ, xin quốc sư cho phép.”
Lời của Thẩm Tố Thu không hề lộ liễu, vừa hợp tình hợp lý lại có thể tự mình ghi công, nói xong cúi đầu chờ câu trả lời của Dung Ngọc.
Dung Ngọc là quốc sư của Đông Lăng, nghe đồn từ nhỏ đã đọc thuộc thi thư binh pháp, tinh thông văn thao võ lược, mười ba tuổi được hoàng đế phong làm Vĩnh Liệt Vương, mười lăm tuổi lại được cho làm quốc sư, nói gì hoàng đế cũng nghe, trong triều bất kể chuyện lớn nào cũng đều hỏi hắn cùng hắn thương lượng, đối với hắn vô cùng tin tưởng không nghi ngờ.
Hoàng đế tin phục Dung Ngọc như vậy không chỉ là vì văn thao võ lược không ai sánh bằng hắn, càng là vì hắn có năng lực dự đoán, từng tiên đoán các việc lớn của Đông Lăng Quốc cuối cùng đều bị hắn đoán đúng. Hoàng đế cũng ngăn chặn hiệu quả những thảm họa dựa theo dự đoán của hắn, vì vậy hắn là người không thể thiếu bên cạnh hoàng đế, dù cho thái tử gặp hắn cũng phải kính nể ba phần. Điều này có ý nghĩa trong việc nắm giữ ngôi vị hoàng đế của các hoàng tử.
Cho nên Thẩm Tố Thu nhìn thấy hắn thì cử chỉ tôn kính, nếu có thể giúp An thân vương phi thì sau này bà ta có thể bám lên cây đại thụ này rồi.
“Lời bổn quốc sư đã nói thì không muốn nhắc lại lần hai.” Sắc mặt Dung Ngọc ôn hòa, ánh mắt chế nhạo. Tuy rằng giọng điệu bình tĩnh nhưng vô hình trung lại khiến người khác áp lực không dám không tuân theo.
“Vâng.” Thẩm Tố Thu cũng biết một chút tính cách của Dung Ngọc, không dám nói thêm gì, chỉ có thể quay lại dặn dò Nạp Lan Vân Khê vài câu cẩn thận, sau đó quay lại chỗ lão phu nhân phục mệnh.
Nạp Lan Vân Khê thấy Dung Ngọc đáp ứng yêu cầu của nàng, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, kiếp trước nàng là trưởng khoa ngoại của bệnh viện hạng A, có danh hiệu cây dao ngoại khoa, về phương diện kiến thức y học là người có tiếng trong giới. Ngoài việc tập trung chính vào phẫu thuật, nàng còn am hiểu về pháp y và Trung y. Dù là thời cổ đại nàng cũng đảm bảo để nàng ấy sinh đứa bé ra một cách an toàn.
“Đa tạ quốc sư.” Nạp Lan Vân Khê trong lòng ấm áp cảm ơn hắn, sau đó quay người đi về hướng xe ngựa của An thân vương phi.
Lúc này, xe ngựa của An thân vương phi đã được dựng tạm làm phòng sinh, hai bà mụ đang tập trung giúp nàng đỡ đẻ. Nha hoàn bên cạnh đang chặt củi nhóm lửa, lấy nước từ chùa và đun sôi. Trong thời gian ngắn được đào tạo bài bản và bắt đầu giúp An thân vương phi sinh đứa bé một cách có tuần tự.
Để không bị quấy rầy, Dung Ngọc còn phái một đội thị vệ phong tỏa hai bên ngã tư đường, lão phu nhân chủ động phái thị vệ cùng với thị vệ của Dung Ngọc chặn ở ngã tư đường.
“Á…” cùng lúc một tiếng hét thất thanh vang lên, An thân vương phi dù đau nhưng vẫn cố chịu đựng, lúc này không chịu được nữa nên mới hét lên thấu trời. Mụ bà kiên nhẫn cổ vũ nàng, yêu cầu nàng dùng sức hết lần này đến lần khác. Dần dần nàng vừa hét lên theo giọng của mụ bà bên cạnh vừa dùng sức.
“Oa…” một tiếng khóc lảnh lót vang lên, mụ bà vui mừng, vừa bận ôm đứa bé vừa chuẩn bị cầm máu cho An thân vương phi. Nạp Lan Vân Khê nghe thấy tiếng khóc lảnh lót đó không khỏi nhoẻn miệng cười ngầm biết là mình không cần ra tay nữa. Hoàn cảnh hiện tại nàng có thể giấu thì giấu trước vậy.
“Không hay rồi, trong bụng vương phi vẫn còn một đứa bé, đường sinh đã đóng lại…” Ngay lúc đó, một mụ bà hoảng hốt lôi đôi tay đẫm máu tươi của mình vén rèm hét lớn.
Nạp Lan Vân Khê nghe được thì giật mình sợ hãi. Vậy là do An thân vương phi mang thai đôi, khi nàng ấy bị giật mình sợ hãi, tử cung sẽ co bóp nhiều có hiện tượng dọa đẻ non. Chỉ có thể chuẩn bị mổ đẻ cấp cứu, nếu không sẽ xuất hiện hiện tượng băng huyết. Nguy cơ mẹ con nguy hiểm tới tính mạng. Trong đầu nàng đã có rất nhiều phương án giải quyết, nhanh chóng bước lên xe ngựa.
"Đều tránh ra, ta tới xem." Nạp Lan Vân Khê giọng nói lạnh lùng nhưng trấn định khiến cho hai bà mụ đang hoảng hốt từ từ bình tĩnh lại.
"Ngươi là ai? Tình trạng Vương phi bây giờ rất nguy hiểm. Không phải chỗ cho ngươi làm loạn."
Các bà đỡ này là từ trong cung đến, từng đở đẻ cho nương nương trong cung, ở trước mặt An thân vương phi luôn thể hiện cung kính. Nhưng bây giờ đối với Nạp Lan Vân Khê không biết từ đâu xuất hiện lập tức ra vẻ. Một người khác lại không nể mặt răn dạy cô.
"Muốn Vương phi sống theo lệnh ta nói làm."
Nạp Lan Vân Khê nhìn thấy một vũng máu đen dưới thân An thân vương phi, làm sao để ý đến hai bà đỡ đang dạy dỗ cô. Bệnh nghề nghiệp làm cho cô chỉ tập trung tinh thần vào việc cấp cứu bệnh nhân.
"Ma ma, Quốc sư phái vị tiểu thư này đến." Vị Ma ma kia còn đang muốn răn dạy tiếp khi nghe nha hoàn bên người đem lời thị vệ truyền tới, bà ta nghe thấy hai chữ Quốc sư, đôi mắt kinh hoàng không dám tin lập tức im lặng không dám nói gì nữa. Tránh vị trí cho Nạp Lan Vân Khê, để cho nàng đi đến.
"Chuẩn bị ngay nước nóng, vải sạch, rượu, kim châm, loại chỉ bền chắc nhất, bột thuốc mê hoặc phấn hoa cà độc dược..."
"Còn cần cả mộc trúc dầu, ngũ hương thảo, địa ba sơn hổ, địa môi tử, ngõa tùng, những dược thảo này ..."
Vân Khê không biết những thứ này ở đây có hay không. Nhưng cô suy nghĩ dựa vào bản lãnh của Dung Ngọc có thể trong chốc lát tìm được những thứ này thôi. Sau khi phân phó xong lập tức cấp cứu trước cho Dung Tuyết, cầm máu trước rồi hướng dẫn thở sâu, cùng lúc sai một bà đỡ bấm huyệt hổ khẩu không để cho nàng ấy ngất đi.
Dung Tuyết mơ hồ nghe được một giọng nói trong trẻo như nước chảy róc rách chảy vào trái tim. Đột nhiên cảm thấy có chút sức lực, tinh thần trong nháy mắt tỉnh táo lại. Lúc này cơn đau kéo đến, không để ý tới nàng đưa tay bóp lấy tay của Nạp Lan Vân Khê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.