Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Chương 87: Gọi ta bằng tên nàng ban cho ta đi Noãn Noãn~

Phụng Tuyết Dao

05/06/2024

Ta được em ấy hầu hạ từ tắm rửa đến ăn uống xong em ấy đặt ta lên ghế lấy chăn bông khoác lên cho ta:

- Trời gần vào đông rồi ta sẽ sai Lạc Ý mang thêm than bạc đốt cho nàng~

Ta cười nắm lấy bàn tay chai sần của em ấy:

- Tiểu Ý ngồi với ta~

Em ấy cười đưa tay xoa đầu ta liền ngồi xuống, ta nắm chặt tay em ấy cảm nhận hơi ấm từ bàn tay ấm áp này khiến lòng ta không ngừng dậy sóng vì hạnh phúc:

- Noãn Noãn~ Sao nàng lại dễ thương như vậy~

Mặt ta bỗng ửng đỏ nhìn em ấy… chẳng biết giấu mặt vào đâu ta lịền cúi đầu chẳng dám nhìn em ấy, thấy ta như vậy em ấy lại cười thích thú xoa xoa bàn tay của ta:

- Hai năm qua nàng ôm nhiều rồi Noãn Noãn~ Để nàng thành thân với tên cẩu nam nhân kia đúng là sai lầm của ta~

Ta nghe vậy ngẩng mặt lên nhìn gương mặt đang vừa tức giận lại vừa đau lòng của em ấy khiến ta ấm lòng, thật may vì ông trời không mang em ấy đi, thật may vì giữa vạn con người này người ta yêu vẫn còn sống bên cạnh ta. Nữ nhân trước mặt khiến ta không nhịn được mà bật cười:

- Không sao~ Mọi chuyện đã qua rồi, may mắn của ta chính là em vẫn còn sống~ Tiểu Ý!

Em ấy nhìn ta đưa tay chạm vào vết sẹo trên mặt ánh mắt đầy đau lòng:

- Nàng yên tâm~ Ở Tây vực có nhiều cao trị sẹo rất tốt, chắc chắn ta sẽ khiến nàng xinh đẹp trở lại Noãn Noãn~

Ta nắm lấy bàn tay đang chạm vào vết sẹo cười, lâu rồi đã lâu lắm rồi mới lại có người an ủi ta như vậy, lâu lắm rồi ta mới lại được ngăm mình trong sự chăm sóc dịu dàng này~

- Không sao, có sẹo thì sao chứ chẳng phải em vẫn yêu ta sao? Ta muốn giữ vết sẹo này để ngày ngày em phải vẽ hoa trang điểm cho ta~

Em ấy nghe ta nói liền phì cười xoa xoa gương mặt này của ta giọng nói đầy cưng chìu:

- Được được~ Ngày nào ta cũng sẽ vẽ hoa trang điểm cho nàng, tiểu thư của ta~

Ta nhào vào lòng ôm em ấy, em ấy thì dang rộng vòng tay đón lấy ta cười:

- Tiểu hồ ly của ta vẫn tinh nghịch như ngày nào, vậy mà ở trước mắt Lạc Nguyên Chi lại sắt đá vô tình đến vậy~

Ta cười:



- Hì hì~ Em bảo ta phải đối xử dịu dàng với ả ư?

Em ấy xoa đầu ta bảo:

- Không! Ta muốn nàng phải lạnh lùng với ả hơn nữa~ Nàng biết không hôm nàng bị đau chân ả đã giành nàng với ta làm ta rất rất ghen!

Ta ngẩng mặt nhìn em ấy:

- Em ghen vậy thì ta phải làm sao? Sao hôm đó em lại không cứng rắn mang ta đi chứ~

Em ấy áp sát mặt ta hôn ta thật sâu, ta bất ngờ trước nụ hôn này nhưng cũng nhắm mắt hưởng thụ nó. Em ấy lại đưa chiếc lưỡi ấm nóng ấy vào khoáy đảo miệng của ta, tay lại vuốt ve lưng của ta khiến ta nhanh chóng mất dưỡng khí mà vỗ nhẹ lưng em ấy, môi em ấy mới chịu tách khỏi môi ta:

- Ha! Ha! Ha!

Em ấy nhìn ta cười rồi lại hôn trán ta:

- Sau này không ai có thể mang nàng khỏi ta được nữa~ Không một ai cả~ Ta cũng không để nàng thuộc về người nào khác nữa! Ta sẽ chăm sóc nàng Noãn Noãn của ta~

Nghe lời em ấy nói ta vùi đầu vào lòng ngực em ấy cảm nhận nhịp tim đang đập loạn của em ấy… hìng như trái tim ta cũng như vậy cũng đang loạn nhịp vì câu nói của em ấy~ Ngửi lấy mùi hương quen thuộc này ta gật đầu với em ấy:

- Ta yêu em Tiểu Ý~ Ta cũng không để cho người khác mưu hại em nữa, cũng không cho ai tách hai chúng ta ra nữa~

Em ấy xoa đầu ta giọng nói đầy dịu dàng bảo:

- Noãn Noãn~ Tiểu Ý là tên giả ta lấy của một tiểu cô nương khi ta đến Ngự Vương Phủ, nàng đặt tên mới cho ta đi~

Ta nghe vậy cười ôm chặt em ấy trêu chọc nói:

- Không thích tên Tiểu Ý sao lại lấy của người ta~

Em ấy nói:

- Vì lúc đó ta rất ngại khi gặp nàng lần đầu… nên… ta mới nói đại~

Ta ngẩng mặt nhìn em ấy, gương mặt đang ửng hồng vì xấu hổ kia khiến ta không nhịn được bật cười xoa đầu em ấy:

- Thì ra là trưởng công chúa của chúng ta cũng biết ngại sao?



Mặt em ấy càng đỏ hơn khiến ta càng mắc cười:

- Em thật sự dễ thương~

Em ấy nắm lấy bàn tay đang xoa đầu em ấy hôn một cái rồi nhìn ta với đôi mắt long lanh:

- Noãn Noãn hay gọi ta bằng cái tên nàng muốn đặt cho ta đi~

Ta ngẩng người nhìn em ấy:

- Sao em lại muốn đổi tên? Tên ta đặt cho em?

Em ấy áp sát mặt vào tay của ta, hai mắt như hai viên minh châu lấp lánh nhìn ta:

- Noãn Noãn ta nhớ ngày đó nàng bảo tên ta không hay, nàng bảo ta không hợp với như ý, nàng còn bảo ta xinh đẹp tựa như bông tuyết dưới ánh mặt trời tên Tiểu Ý không hợp với ta~

Ta lục lại kí ức của chính mình nhớ lại ngày hôm đó, khi đó là lần đầu ta gặp em ấy… vừa bước vào phủ em ấy đã nhìn ta chầm chầm lúng túng nói bản thân tên là Tiểu Ý. Ta nghe cái têb bày liền thấy không hợp với em ấy nên đã nói nhỏ với ngạch nương không ngờ em ấy lại nghe thấy. Em ấy cọ cọ mặt vào tay ta khiến mặt ta nóng lên:

- Noãn Noãn nàng chê cái tên này nên ta không thích nữa, giờ ta đã thuộc về nàng rồi nàng đặt tên mới cho ta đi~

Ta vừa thấy buồn cười laii vừa thấy xấu hổ, thì ra đây là lý do mỗi lần kêu Tiểu Ý mặt em ấy lại có chút không vui, ta xoa xoa gương mặt đáng yêu đến đáng ghét này bảo:

- Vậy ta biết đặt tên gì cho em đây~

Em ấy nháy mắt nũng nịu với ta:

- Tên nà khi nhỏ tiểu thư nói với phu nhân muốn đặt cho ta~

Ta cố nhớ lại cái tên năm đó nói với ngạch nương… đẹp như bông tuyết dưới ánh mặt trời… là Tuyết Nhi~

- Em thích gọi là Tuyết Nhi sao?

Em ấy gật gật đầu ôm lấy ta:

- Ta… Tịnh An Tề Luân Cố Ân Sa sẽ luôn là bông tuyết trong tay của nàng Noãn Noãn~

Ta bật cười ôm lấy em ấy, thì ra là ôm chấp niệm với cái tên này sao? Phải thôi, lúc đó trời đổ tuyết em ấy xuất hiện khiến cả phủ ta náo loạn, còn ta lại nhìn thấy em ấy xinh đẹp như nữ chúa tuyết trong truyền thuyết… ta nhớ cảnh tượng tuyết rời còn em ấy một thân lục y đứng dưới tuyết… có lẽ ngay hôm đó… cái tên Tuyết Nhi này đã là chấp niệm của chúng ta~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook