Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 27: Không quan tâm đến nơi này nữa~
Phụng Tuyết Dao
22/05/2024
Thân Ảnh đau lòng nhìn ta, ánh mắt hắn như sắp khóc nức nở vì ta khiến ta bật cười: - Ngươi khóc à?!
Thân Ảnh hai mắt đã đỏ hoe nhìn ta, nam nhân vốn dĩ mạnh mẽ hơn thế hắn còn là mật thám của phụ thân trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, giờ đây chỉ vì một nữ nhi là ta bị cả hoàng thành đối xử bất công lại khóc như một đứa trẻ ư?!
Ta nhìn hắn cười bảo: - Sao lại khóc?
Thân Ảnh cúi đầu nhìn ta bảo: - Thần thấy bất công cho tiểu thư~ Tại sao bọn chúng có thể không phân biệt đúng sai như vậy?
Ta cười nhạt bảo: - Một bên là cháu gái của Dự vương lão phu nhân, một bên là một vương phi không quyền khhông thế, con gái tội thần, ngươi nghĩ bọn chúng sẽ chọn ta?
Ta nhìn xa xăm: - Vốn dĩ ta đã biết trước kết quả này rồi…nhưng lão quản gia chính là người cho ta chút hy vọng…Ha~ Là ta quá ảo tưởng rồi~
Thân Ảnh đau xót nhìn ta, mắt hắn từ lúc nào đã đỏ không ngừng, ta cười lắc đầu: - Có gì mà phải khóc chứ? Thời gian còn dài ta vẫn còn chịu bất công nhiều hơn như vậy thôi~ Chẳng lẽ ngươi cứ định như vậy mà khóc suốt sao?
Thân Ảnh khẽ lắc đầu bảo: - Không! Thần nhất định sẽ cùng tiểu thư báo thù~ Nhất định phải khiến cho bọn sói mắt trắng này phải trả giá~
Ta nghe hắn nói vậy cười gật đầu, Thân Ảnh nhìn ta rồi bảo: - Tiểu thư…người…
Ta nhìn hắn lắc đầu: - Không sao vết thương nhỏ thôi cũng không quan trọng! Quản gia đưa thuốc cho ta sức rồi ngươi cứ yên tâm đi!
Thân Ảnh nghe vậy cũng chỉ im lặng gật đầu, ta thở dài dù sao thì Quốc Cung Nam Triều này từng là mảnh đất khiến ta tự hào như vậy…Thân Ảnh nghe tiếng thở dài của ta cũng chỉ biết im lặng đứng đó. Ta nhìn hắn rồi bảo: - Muốn nhìn ta như vậy lắm sao?
Hắn sững người vội quay đầu sang chỗ khác, giọng nói lắp bắp: - Thần…Thần không dám!
Ta bật cười nhìn biểu cảm của hắn: - Không trêu ngươi nữa vào chuyện chính thôi nào! Việc ta bảo ngươi điều tra thế nào rồi?
Nhắc đến công việc hắn lập tức nghiêm túc quỳ xuống nói: - Thưa tiểu thư thần điều tra theo lời người dặn, mối giao tình giữa ngự sử và khâm thiên giám rất thân thiết với nhau, hai người họ giao hảo rất tốt~
Nghe hắn nói ta thầm hoài nghi, theo kí ức phụ thân thường bảo quan hệ giữa bọn họ như nước với lửa, trên triều chẳng nhìn mặt ngoài cũng chẳng giao hảo qua lại, sao bây giờ…ta nhìn Thân Ảnh: - Giao hảo thân thiết là từ lúc nào?
Thân Ảnh nói: - Sau khi hoàng đế lên ngôi!
Một dòng suy nghĩ le lói lên trong đầu ta, cẩu hoàng đế đó vừa lên ngôi ngự sử và khâm thiên giám lại có giao hảo thân thiết chắc chắn là có trao đổi lợi ích. Tên kia vừa đăng cơ đã có gia tộc ta làm hậu thuẫn, thế lực trong triều cũng vững chắc…ta lại nhìn Thân Ảnh: - Tên đó với ngự sử và khâm thiên giám thế nào?
Thân Ảnh nghe vậy nói tiếp: - Quần thần khắn khít!
Quái lạ, ngự sử và khâm thiên giám trước đây đối với hắn vốn dĩ chẳng xem vào mắt, nhiều lần làm khó hắn trước mặt tiên đế sao giờ lại như trung thần? Lôi kéo sao? Lôi kéo hai người bọn họ…ta chơtk nhớ ra một thứ: - Thân Ảnh trong tộc ngự sử và khâm thiên giám có người ngoại quốc?
Thân Ảnh nhìn ta: - Thần không dám chắc lắm, việc này thần sẽ điều tra kĩ lưỡng!
Ta gật đầu: - Điều tra cho ta, tra rõ vương quốc, mối quan hệ. Chắc chắn bọn chúng giết phụ thân, diệt tộc ta còn có mục đích khác!
Nếu như suy nghĩ của ta là đúng thì Quốc Cung Nam Triều này…không, phải là tên cẩu hoàng đế này…âm mưu cũng rất tinh vi và tỉ mỉ. E là…còn có cả Thẩm Nhược Hy tiếp tay đây mà: - Thân Ảnh điều tra gia tộc họ Thẩm cho ta!
Thân Ảnh ngạc nhiên nhìn ta: - Tiểu thư người đây là…
Ta cười nhạt: - Ngươi cứ điều tra cho ta, đặc biệt là Thẩm Nhu Chi. Nếu nghi ngờ của ta là đúng thì chân tướng cái chết của cả gia tộc ta sẽ dần được sáng tỏ.
Thân Ảnh cúi người: - Vâng! Tiểu thư…Dự vương
Nghe đến đây ta lại nhìn Thân Ảnh: - Có việc gì sao?
Thân Ảnh liền nói: - Hắn có giao tình với ngự sử và cả khâm thiên giám, kể cả là gia tộc họ Thẩm. Còn có lão phu nhân và tộc của bà ta cũng có giao tình tốt với ngự sử nữa~
Lời nói của Thân Ảnh dường như mang một màn sương dày đặc đến với ta, một suy nghĩ kinh hoàng thoáng lên trong đầu khiến ta sợ hãi. Dự vương và cẩu hoàng đế…chẳng lẽ chỉ là con rối… kẻ ác thật sự lẽ nào…Thẩm Nhược Hy ư?!
Thân Ảnh nhìn ta vô cùng lo lắng, sắc mặt ta đã trắng bệt trước suy nghĩ kinh khủng vừa rồi. Ta nhìn chằm chằm Thân Ảnh, như nhìn thấy con đường sáng cuối cùng: - Thân Ảnh trước hết bắt dâud từ nhà họ Thẩm, ta muốn biết Thẩm Nhược Hy có phải con gái của họ Thẩm thật không?
Thân Ảnh bất ngờ nhìn ta: - Ý…tiểu thư là…
Ta nhớ không nhầm trước khi nhặt được Thẩm Nhược Hy vài năm, phụ thân từng bảo vương quốc Lạc Sa Nhĩ nằm sát bên cạnh Quốc Cung Hoàng Triều đã diệt vong chỉ còn lại hoàng hậu cùng tiểu công chúa lưu lạc, không biết sống chết thế nào. Phụ thân từng nói tiểu công chúa ấy nhỏ hơn ta hai tuổi, sau đó ta nhặt được Thẩm Nhược Hy ngoài doanh trại gần biên giới…Trùng hợp sao? Là sự báo thù của tiểu công chúa ấy sao?
Tiếng gọi " Tiểu thư! Tiểu thư! " của Thân Ảnh như kéo ta ra khỏi ảo mộng. Hắn lo lắng nhìn ta còn ta từ lúc nào đã đổ mồ hôi lạnh, ta nhìn hắn kìm nén nỗi sợ trong lòng: - Mau đi điều tra đi! Ta không sao~ Thời gian không còn nhiều nữa!
Thân Ảnh lo lắng nhìn ta, sợ rằng hắn sẽ lại chần chừ không đi ta liền liếc nhìn hắn. Thấy ta như vậy hắn đành thở dài cúi người rồi biến mất. Thẩm Nhược Hy cô…là tiểu công chúa ấy sao?!
Thân Ảnh hai mắt đã đỏ hoe nhìn ta, nam nhân vốn dĩ mạnh mẽ hơn thế hắn còn là mật thám của phụ thân trải qua không biết bao nhiêu sóng gió, giờ đây chỉ vì một nữ nhi là ta bị cả hoàng thành đối xử bất công lại khóc như một đứa trẻ ư?!
Ta nhìn hắn cười bảo: - Sao lại khóc?
Thân Ảnh cúi đầu nhìn ta bảo: - Thần thấy bất công cho tiểu thư~ Tại sao bọn chúng có thể không phân biệt đúng sai như vậy?
Ta cười nhạt bảo: - Một bên là cháu gái của Dự vương lão phu nhân, một bên là một vương phi không quyền khhông thế, con gái tội thần, ngươi nghĩ bọn chúng sẽ chọn ta?
Ta nhìn xa xăm: - Vốn dĩ ta đã biết trước kết quả này rồi…nhưng lão quản gia chính là người cho ta chút hy vọng…Ha~ Là ta quá ảo tưởng rồi~
Thân Ảnh đau xót nhìn ta, mắt hắn từ lúc nào đã đỏ không ngừng, ta cười lắc đầu: - Có gì mà phải khóc chứ? Thời gian còn dài ta vẫn còn chịu bất công nhiều hơn như vậy thôi~ Chẳng lẽ ngươi cứ định như vậy mà khóc suốt sao?
Thân Ảnh khẽ lắc đầu bảo: - Không! Thần nhất định sẽ cùng tiểu thư báo thù~ Nhất định phải khiến cho bọn sói mắt trắng này phải trả giá~
Ta nghe hắn nói vậy cười gật đầu, Thân Ảnh nhìn ta rồi bảo: - Tiểu thư…người…
Ta nhìn hắn lắc đầu: - Không sao vết thương nhỏ thôi cũng không quan trọng! Quản gia đưa thuốc cho ta sức rồi ngươi cứ yên tâm đi!
Thân Ảnh nghe vậy cũng chỉ im lặng gật đầu, ta thở dài dù sao thì Quốc Cung Nam Triều này từng là mảnh đất khiến ta tự hào như vậy…Thân Ảnh nghe tiếng thở dài của ta cũng chỉ biết im lặng đứng đó. Ta nhìn hắn rồi bảo: - Muốn nhìn ta như vậy lắm sao?
Hắn sững người vội quay đầu sang chỗ khác, giọng nói lắp bắp: - Thần…Thần không dám!
Ta bật cười nhìn biểu cảm của hắn: - Không trêu ngươi nữa vào chuyện chính thôi nào! Việc ta bảo ngươi điều tra thế nào rồi?
Nhắc đến công việc hắn lập tức nghiêm túc quỳ xuống nói: - Thưa tiểu thư thần điều tra theo lời người dặn, mối giao tình giữa ngự sử và khâm thiên giám rất thân thiết với nhau, hai người họ giao hảo rất tốt~
Nghe hắn nói ta thầm hoài nghi, theo kí ức phụ thân thường bảo quan hệ giữa bọn họ như nước với lửa, trên triều chẳng nhìn mặt ngoài cũng chẳng giao hảo qua lại, sao bây giờ…ta nhìn Thân Ảnh: - Giao hảo thân thiết là từ lúc nào?
Thân Ảnh nói: - Sau khi hoàng đế lên ngôi!
Một dòng suy nghĩ le lói lên trong đầu ta, cẩu hoàng đế đó vừa lên ngôi ngự sử và khâm thiên giám lại có giao hảo thân thiết chắc chắn là có trao đổi lợi ích. Tên kia vừa đăng cơ đã có gia tộc ta làm hậu thuẫn, thế lực trong triều cũng vững chắc…ta lại nhìn Thân Ảnh: - Tên đó với ngự sử và khâm thiên giám thế nào?
Thân Ảnh nghe vậy nói tiếp: - Quần thần khắn khít!
Quái lạ, ngự sử và khâm thiên giám trước đây đối với hắn vốn dĩ chẳng xem vào mắt, nhiều lần làm khó hắn trước mặt tiên đế sao giờ lại như trung thần? Lôi kéo sao? Lôi kéo hai người bọn họ…ta chơtk nhớ ra một thứ: - Thân Ảnh trong tộc ngự sử và khâm thiên giám có người ngoại quốc?
Thân Ảnh nhìn ta: - Thần không dám chắc lắm, việc này thần sẽ điều tra kĩ lưỡng!
Ta gật đầu: - Điều tra cho ta, tra rõ vương quốc, mối quan hệ. Chắc chắn bọn chúng giết phụ thân, diệt tộc ta còn có mục đích khác!
Nếu như suy nghĩ của ta là đúng thì Quốc Cung Nam Triều này…không, phải là tên cẩu hoàng đế này…âm mưu cũng rất tinh vi và tỉ mỉ. E là…còn có cả Thẩm Nhược Hy tiếp tay đây mà: - Thân Ảnh điều tra gia tộc họ Thẩm cho ta!
Thân Ảnh ngạc nhiên nhìn ta: - Tiểu thư người đây là…
Ta cười nhạt: - Ngươi cứ điều tra cho ta, đặc biệt là Thẩm Nhu Chi. Nếu nghi ngờ của ta là đúng thì chân tướng cái chết của cả gia tộc ta sẽ dần được sáng tỏ.
Thân Ảnh cúi người: - Vâng! Tiểu thư…Dự vương
Nghe đến đây ta lại nhìn Thân Ảnh: - Có việc gì sao?
Thân Ảnh liền nói: - Hắn có giao tình với ngự sử và cả khâm thiên giám, kể cả là gia tộc họ Thẩm. Còn có lão phu nhân và tộc của bà ta cũng có giao tình tốt với ngự sử nữa~
Lời nói của Thân Ảnh dường như mang một màn sương dày đặc đến với ta, một suy nghĩ kinh hoàng thoáng lên trong đầu khiến ta sợ hãi. Dự vương và cẩu hoàng đế…chẳng lẽ chỉ là con rối… kẻ ác thật sự lẽ nào…Thẩm Nhược Hy ư?!
Thân Ảnh nhìn ta vô cùng lo lắng, sắc mặt ta đã trắng bệt trước suy nghĩ kinh khủng vừa rồi. Ta nhìn chằm chằm Thân Ảnh, như nhìn thấy con đường sáng cuối cùng: - Thân Ảnh trước hết bắt dâud từ nhà họ Thẩm, ta muốn biết Thẩm Nhược Hy có phải con gái của họ Thẩm thật không?
Thân Ảnh bất ngờ nhìn ta: - Ý…tiểu thư là…
Ta nhớ không nhầm trước khi nhặt được Thẩm Nhược Hy vài năm, phụ thân từng bảo vương quốc Lạc Sa Nhĩ nằm sát bên cạnh Quốc Cung Hoàng Triều đã diệt vong chỉ còn lại hoàng hậu cùng tiểu công chúa lưu lạc, không biết sống chết thế nào. Phụ thân từng nói tiểu công chúa ấy nhỏ hơn ta hai tuổi, sau đó ta nhặt được Thẩm Nhược Hy ngoài doanh trại gần biên giới…Trùng hợp sao? Là sự báo thù của tiểu công chúa ấy sao?
Tiếng gọi " Tiểu thư! Tiểu thư! " của Thân Ảnh như kéo ta ra khỏi ảo mộng. Hắn lo lắng nhìn ta còn ta từ lúc nào đã đổ mồ hôi lạnh, ta nhìn hắn kìm nén nỗi sợ trong lòng: - Mau đi điều tra đi! Ta không sao~ Thời gian không còn nhiều nữa!
Thân Ảnh lo lắng nhìn ta, sợ rằng hắn sẽ lại chần chừ không đi ta liền liếc nhìn hắn. Thấy ta như vậy hắn đành thở dài cúi người rồi biến mất. Thẩm Nhược Hy cô…là tiểu công chúa ấy sao?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.