Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 26: Nhìn được lòng người~
Phụng Tuyết Dao
26/05/2024
Ta bị phạt xong 50 trượng liền bị ném về viện, cả ngươi đau rát đến khó tả, Dung Lý đưa ta về còn dẫm lên người ta khiến cơn đau ấy làm ta rùng mình, ta nghiến răng nhìn bà ta, Dung Lý hất mặt kiêu ngạo nói: - Xem thử lần sau ngươi còn dám hống hách nữa không?
Ta cười lạnh nhìn ả không nói gì, thấy ta im lặng như vậy ả vui vẻ quay người rời đi. Ả vừa đi thì Thân Ảnh liền xuất hiện, giọng nói run run đỡ lấy ta: - Tiểu thư người có sao không?
Ta nhìn Thân Ảnh khẽ lắc đầu: - Ta không sao! Đau đớn này sao so được với đau đớn trong lòng ta chứ!
Thân Ảnh bế ta lên đặt nhẹ nhàng lên giường: - Tiểu thư sao người không phản kháng lại bọn chúng?
Ta cười nhạt: - Phản kháng được gì?! Với những kẻ ngu thì bạo lực mới là cách giải quyết vấn đề, còn với ta…nó sẽ là thứ để ta xem lòng người của Quốc Cung Hoàng Triều!.
Thân Ảnh khó hiểu nhìn ta: - Ý người là sao?
Ta cười nhẹ: - Đi lan truyền tin tức này ra ngoài đi~
Thân Ảnh nhìn ta có chút chần chừ, ta biết hắn lo lắng cho ta nhưng ta phải nhẫn nhịn: - Không sao đâu! Mau đi đi!
Thân Ảnh vẫn không chịu đi, cứ chần chừ nói: - Tiểu thư nếu truyền tin này nữa…thần sợ người lại bị bọn chúng ức hiếp…
Ta cười khổ lắc đầu: - Cứ sợ hãi đau đớn như này thì đến bao giờ ta mới trả thù được? Mấy cái nỗi đau này không đáng là bao cả! Ngươi cứ truyền tin tức ra ngoài đi!
Thân Ảnh nhìn ta rồi lại e dè nói thêm vài lời: - Tiểu thư vậy còn chuyện lão phu nhân…
Ta cười nhẹ bảo: - Chuyện đó tất nhiên ta phải làm rồi, nếu đã có tâm diễn kịch thì ta phải diễn chi tới cùng chứ~
Thân Ảnh lo lắng nhìn vết thương của ta, ánh mắt lo lắng của hắn khiến ta thật lòng rất ấm áp và thấy an toàn. Ta cười nhẹ bảo: - Lưu Ngọc Viện chắc chắn có đồ tốt, ngươi đến đó lấy vài thứ tốt đem về đây~
Thân Ảnh cúi người rồi sau đó biến mất trong không khí, ta nằm yên trên giường nhìn xa xăm, nếu tin tức này lan rộng ra thì khắp thành này sẽ như thế nào nhỉ? Bỗng có tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, ta nhìn ra ngoài cửa thì thấy quản gia đang khép nép bước vào nhìn ta: - Quản gia! Sao ông lại đến đây?!
Quản gia vội quỳ xuống nói: - Vương phi, lão nô nghe bảo vương phi bị lão phu nhân trách phạt, lo lắng nên đến xem sao! Vương phi người…
Nhìn ông lão trước mắt này khiến ta nhớ đến phụ thân, ta cúi mặt kìm nén nước mắt: - Ta không sao! Chỉ là một trách phạt nhỏ thôi, không sao~
Quản gia bước đến khép nép đưa một lo cao cho ta: - Đây là cao trị thương, vương phi…
Nhận lấy hộp cao trong tay, lúc này ta chẳng kìm nén được cảm xúc mà bật khóc. Quản gia thấy vậy chỉ đành nhẹ nhàng an ủi ta: - Vương phi đừng khóc~
Ta lấy tay gạt nước mắt nhìn ông ấy, người đàn ông hiền từ này cho ta chút cảm giác ấm áp như ở cạnh phụ thân, ta cười bảo: - Quản gia về đi! Ông ở lại không hay đâu~ Mau về đi!
Quản gia nhìn ta hai mắt rưng rưng, ông nhẹ nhàng bảo: - Vương phi để cho tiểu nô tỳ này giúp người thoa thuốc! Vương phi đã chịu ấm ức rồi~
Nói rồi phía sau ông xuất hiện một cô bé gái mặc đồ hầu nữ, nhẹ nhàng tiến đến giúp ta thoa thuốc vào vết thương. Ông ấy cũng biết ý cúi người rồi rời đi, đau thật! Vết thương đau rát khiến ta chỉ muốn kêu lên nhưng phải nhịn. Cắn răng chịu đựng cơn đau buốt ấy ta nhìn tiểu nữ hầu: - Cám ơn em! Em mau về đi~ Ở lại đây không tốt đâu!
Tiểu nữ hầu hai mắt long lanh nhìn ta rồi cung kính cúi người: - Vương phi người còn đau không ạ?
Giọng nói non nớt êm tai khiến ta vô cùng thích thú quên mất cơn đau của bản thân. Ta cười nhẹ bảo cô bé ấy: - Ừm ta không đau! Em mau về đi không mẫu thân sẽ lo lắm đó~
Cô bé ấy nhìn ta cười tươi bảo: - Mẫu thân bảo nô tỳ phải chăm sóc vương phi đến khi vương phi hết đau mới được về~
Ta bật cười trước sự dễ thương này, cô bé làm ta nhớ đến…Tiểu Ý. Em ấy cũng như cô bé này vậy, hay cười, lúc nào cũng dịu dàng bên cạnh ta…ta xin lỗi em Tiểu Ý~ Là ta có lỗi làm liên lụy đến em~ Nhìn cô bé ngây thơ trước mắt ta nói: - Được rồi ta không sao nữa! Em về với mẫu thân đi~
Hai mắt bé sáng rực: - Vậy nô tỳ xin phép cáo lui! Nếu vương phi đau nữa hãy gọi nô tỳ!
Nhìn sự dễ thương này cơn đau ấy cũng tan biến đi mất, không lâu sau Thân Ảnh quay về nhìn ta: - Tiểu thư, người ổn hơn chưa?
Ta khẽ mở mắt nhìn Thân Ảnh gật đầu: - Ừm! Mọi ngươi nói thế nào?
Nhìn sắc mặt tối sầm của Thân Ảnh ta cũng nhận ra chuyện gì, cười bảo: - Khắp thành này đều chỉ chít ta phải không?
Thân Ảnh cúi mặt chẳng dám nói gì ta cũng hiểu, tiếc cho cha ta một đời trung thành, thiện chiến, hy sinh cho những con sói mắt trắng này. Bọn chúng đến cả trắng đen cũng không nhận ra thật khiến ta vô cùng thất vọng, ta hỏi: - Bọn họ nói gì ta?
Thân Ảnh lúc này mới e dè nói: - Lúc đầu mọi người vẫn ủng hộ tiểu thư nhưng sau đó nhà mẹ lão phu nhân truyền tin ra ngoài nói tiểu thư không biết dâng trà mọi người liền quay xe trách người~
Ta cười khẩy gật đầu, có nên nói bọn họ ngốc không? Một danh môn quý nữ phép tắc dâng trà cơ bản chẳng lẽ ta không biết hay sao? Nực cười thật~ Năm xưa, ta oanh tạt hội trà của tam công chúa sao có thể nói phép tắc pha trà ta không biết cơ chứ. Ta nhìn Thân Ảnh đang rầu rỉ chen lẫn chút tức giận trước mặt: - Bọn họ tin sao?
Thân Ảnh liền nói: - Bọn họ…nói người là con của tội thần…
Ta cười lạnh: - Con của tội thần nên không được dạy dỗ quy tắc đàng hoàng, nên để cho Lâm Thanh Chi lên làm chính thất nhỉ~
Thân Ảnh khẽ gật đầu, đủ rồi~ Nhìn những việc xảy ra trước mắt này ta cũng đủ hiểu vì sao phụ thân và cả tộc ta lại dễ dàng chết oan ức như vậy…những kẻ không biết phân biệt đúng sai thì…ha~ Coi như ta nhìn rõ được lòng người!
Ta cười lạnh nhìn ả không nói gì, thấy ta im lặng như vậy ả vui vẻ quay người rời đi. Ả vừa đi thì Thân Ảnh liền xuất hiện, giọng nói run run đỡ lấy ta: - Tiểu thư người có sao không?
Ta nhìn Thân Ảnh khẽ lắc đầu: - Ta không sao! Đau đớn này sao so được với đau đớn trong lòng ta chứ!
Thân Ảnh bế ta lên đặt nhẹ nhàng lên giường: - Tiểu thư sao người không phản kháng lại bọn chúng?
Ta cười nhạt: - Phản kháng được gì?! Với những kẻ ngu thì bạo lực mới là cách giải quyết vấn đề, còn với ta…nó sẽ là thứ để ta xem lòng người của Quốc Cung Hoàng Triều!.
Thân Ảnh khó hiểu nhìn ta: - Ý người là sao?
Ta cười nhẹ: - Đi lan truyền tin tức này ra ngoài đi~
Thân Ảnh nhìn ta có chút chần chừ, ta biết hắn lo lắng cho ta nhưng ta phải nhẫn nhịn: - Không sao đâu! Mau đi đi!
Thân Ảnh vẫn không chịu đi, cứ chần chừ nói: - Tiểu thư nếu truyền tin này nữa…thần sợ người lại bị bọn chúng ức hiếp…
Ta cười khổ lắc đầu: - Cứ sợ hãi đau đớn như này thì đến bao giờ ta mới trả thù được? Mấy cái nỗi đau này không đáng là bao cả! Ngươi cứ truyền tin tức ra ngoài đi!
Thân Ảnh nhìn ta rồi lại e dè nói thêm vài lời: - Tiểu thư vậy còn chuyện lão phu nhân…
Ta cười nhẹ bảo: - Chuyện đó tất nhiên ta phải làm rồi, nếu đã có tâm diễn kịch thì ta phải diễn chi tới cùng chứ~
Thân Ảnh lo lắng nhìn vết thương của ta, ánh mắt lo lắng của hắn khiến ta thật lòng rất ấm áp và thấy an toàn. Ta cười nhẹ bảo: - Lưu Ngọc Viện chắc chắn có đồ tốt, ngươi đến đó lấy vài thứ tốt đem về đây~
Thân Ảnh cúi người rồi sau đó biến mất trong không khí, ta nằm yên trên giường nhìn xa xăm, nếu tin tức này lan rộng ra thì khắp thành này sẽ như thế nào nhỉ? Bỗng có tiếng mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, ta nhìn ra ngoài cửa thì thấy quản gia đang khép nép bước vào nhìn ta: - Quản gia! Sao ông lại đến đây?!
Quản gia vội quỳ xuống nói: - Vương phi, lão nô nghe bảo vương phi bị lão phu nhân trách phạt, lo lắng nên đến xem sao! Vương phi người…
Nhìn ông lão trước mắt này khiến ta nhớ đến phụ thân, ta cúi mặt kìm nén nước mắt: - Ta không sao! Chỉ là một trách phạt nhỏ thôi, không sao~
Quản gia bước đến khép nép đưa một lo cao cho ta: - Đây là cao trị thương, vương phi…
Nhận lấy hộp cao trong tay, lúc này ta chẳng kìm nén được cảm xúc mà bật khóc. Quản gia thấy vậy chỉ đành nhẹ nhàng an ủi ta: - Vương phi đừng khóc~
Ta lấy tay gạt nước mắt nhìn ông ấy, người đàn ông hiền từ này cho ta chút cảm giác ấm áp như ở cạnh phụ thân, ta cười bảo: - Quản gia về đi! Ông ở lại không hay đâu~ Mau về đi!
Quản gia nhìn ta hai mắt rưng rưng, ông nhẹ nhàng bảo: - Vương phi để cho tiểu nô tỳ này giúp người thoa thuốc! Vương phi đã chịu ấm ức rồi~
Nói rồi phía sau ông xuất hiện một cô bé gái mặc đồ hầu nữ, nhẹ nhàng tiến đến giúp ta thoa thuốc vào vết thương. Ông ấy cũng biết ý cúi người rồi rời đi, đau thật! Vết thương đau rát khiến ta chỉ muốn kêu lên nhưng phải nhịn. Cắn răng chịu đựng cơn đau buốt ấy ta nhìn tiểu nữ hầu: - Cám ơn em! Em mau về đi~ Ở lại đây không tốt đâu!
Tiểu nữ hầu hai mắt long lanh nhìn ta rồi cung kính cúi người: - Vương phi người còn đau không ạ?
Giọng nói non nớt êm tai khiến ta vô cùng thích thú quên mất cơn đau của bản thân. Ta cười nhẹ bảo cô bé ấy: - Ừm ta không đau! Em mau về đi không mẫu thân sẽ lo lắm đó~
Cô bé ấy nhìn ta cười tươi bảo: - Mẫu thân bảo nô tỳ phải chăm sóc vương phi đến khi vương phi hết đau mới được về~
Ta bật cười trước sự dễ thương này, cô bé làm ta nhớ đến…Tiểu Ý. Em ấy cũng như cô bé này vậy, hay cười, lúc nào cũng dịu dàng bên cạnh ta…ta xin lỗi em Tiểu Ý~ Là ta có lỗi làm liên lụy đến em~ Nhìn cô bé ngây thơ trước mắt ta nói: - Được rồi ta không sao nữa! Em về với mẫu thân đi~
Hai mắt bé sáng rực: - Vậy nô tỳ xin phép cáo lui! Nếu vương phi đau nữa hãy gọi nô tỳ!
Nhìn sự dễ thương này cơn đau ấy cũng tan biến đi mất, không lâu sau Thân Ảnh quay về nhìn ta: - Tiểu thư, người ổn hơn chưa?
Ta khẽ mở mắt nhìn Thân Ảnh gật đầu: - Ừm! Mọi ngươi nói thế nào?
Nhìn sắc mặt tối sầm của Thân Ảnh ta cũng nhận ra chuyện gì, cười bảo: - Khắp thành này đều chỉ chít ta phải không?
Thân Ảnh cúi mặt chẳng dám nói gì ta cũng hiểu, tiếc cho cha ta một đời trung thành, thiện chiến, hy sinh cho những con sói mắt trắng này. Bọn chúng đến cả trắng đen cũng không nhận ra thật khiến ta vô cùng thất vọng, ta hỏi: - Bọn họ nói gì ta?
Thân Ảnh lúc này mới e dè nói: - Lúc đầu mọi người vẫn ủng hộ tiểu thư nhưng sau đó nhà mẹ lão phu nhân truyền tin ra ngoài nói tiểu thư không biết dâng trà mọi người liền quay xe trách người~
Ta cười khẩy gật đầu, có nên nói bọn họ ngốc không? Một danh môn quý nữ phép tắc dâng trà cơ bản chẳng lẽ ta không biết hay sao? Nực cười thật~ Năm xưa, ta oanh tạt hội trà của tam công chúa sao có thể nói phép tắc pha trà ta không biết cơ chứ. Ta nhìn Thân Ảnh đang rầu rỉ chen lẫn chút tức giận trước mặt: - Bọn họ tin sao?
Thân Ảnh liền nói: - Bọn họ…nói người là con của tội thần…
Ta cười lạnh: - Con của tội thần nên không được dạy dỗ quy tắc đàng hoàng, nên để cho Lâm Thanh Chi lên làm chính thất nhỉ~
Thân Ảnh khẽ gật đầu, đủ rồi~ Nhìn những việc xảy ra trước mắt này ta cũng đủ hiểu vì sao phụ thân và cả tộc ta lại dễ dàng chết oan ức như vậy…những kẻ không biết phân biệt đúng sai thì…ha~ Coi như ta nhìn rõ được lòng người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.