Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 2: Xác chết vùng dậy 1
Nha Tiểu Quyển
21/11/2013
Chỉ là khi một tiếng bén nhọn đồng thời truyền đến, Chevrolet lại bị đạn từ sau bắn đến bắn trúng bình xăng.
Âu Dương Sùng Hoa rất nhanh nổ súng bắn phá kính chắn gió
"Leo ra đi."Quay sang nói với Giáo sư Hà Điền, còn mình thì là nhảy lên mui xe, bắt đầu hướng về cỗ xe đuổi theo phía sau bắn.
"Âu Dương, Âu Dương, ngươi mau xuống đây." Giáo sư Hà Điền trong xe leo ra, lảo đảo phóng tới bên cạnh, nhìn Âu Dương Sùng Hoa.
Chỉ là, tiếng kêu của hắn còn chưa tới kịp truyền đạt cho Âu Dương Sùng Hoa thì chiếc Chevrolet trong mắt của hắn, nổ tung. . . . . . . . . . . .
"Sùng Hoa, Sùng Hoa đứa bé mang mệnh khổ của ta"
Tiếng khóc bi thương từ phía trước truyền đến, mơ mang không rõ. Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy đầu có chút hôn mê, trí nhớ một mảnh mơ hồ.
"Phu nhân, ngươi để cho Tam tiểu thư an tâm đi đi, để cho nàng thanh thản ra đi."
"Không, Sùng Hoa của ta sao có thể cứ như vậy mà đi."
Tiếng khóc truyền đến, mãnh liệt vang lên giống như có vật gì đánh mạnh vào tai nàng.
Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy đầu giống như chấn động, rất đau rất đau.
"Sùng Hoa, nương đang gọi ngươi đấy."
"Nhị phu nhân, ngươi bộ dạng này, chúng ta cũng nên cho Tam tiểu thư ra đi."
"Còn không mau đem Nhị phu nhân kéo ra, qua thời gian này có thể xui xẻo."
"Không được, các ngươi không được kéo ta, để cho ta chết cùng Sùng Hoa đi, không được"
"Phu nhân đừng như vậy, để cho bọn họ an táng Tam tiểu thư đi."
Âu Dương Sùng Hoa - ý thức ở đằng kia trận bang bang tiếng vang ở bên trong, dần dần rõ ràng.
Chỉ là toàn thân đau đớn làm nàng có chút không cách nào mở mắt.
Có thể những âm thanh bên ngoài truyền đến giống như là thúc giục nàng nhanh tỉnh lại.
"Sùng Hoa a, Sùng Hoa ——"
Âu Dương Sùng Hoa còn chưa từng nghe đã có ai gọi tên mình thê lương như vậy, đột nhiên nàng chỉ cảm thấy đỉnh đầu truyền đến một giọng.
Bỗng nhiên, con mắt nhắm chặt rốt cuộc không cách nào nhắm lại, cứ như vậy mở ra.
Tuy nhiên trong lúc nhất thời không thể lý giải được rốt cục mình đang ở nơi nào, nhưng khi chứng kiến cái nắp sẽ khép lại, theo bản năng Âu Dương Sùng Hoa duỗi ngón tay, ngăn trở sức mạnh từ bên ngoài.
"Chuyện gì xảy ra, như thế nào cái nắp không khép lại được, các ngươi xem bên kia có phải là bị vật gì đó mắc kẹt rồi?"
"Không có, a —— tay tay"
Đột ngột vang lên tiếng thét chói tai, làm không khí vốn ầm ĩ bốn phía bắt đầu lâm vào không khí giống như chết lặng.
"Thôi rồi, không tốt, xác chết vùng dậy ."
Không biết là ai hô lên một tiếng này, vốn là không gian yên lặng, lại bắt đầu hoảng loạn lên.
Âu Dương Sùng Hoa vuốt cổ mình, tay dùng sức đem cái nắp nhấc lên, người cũng ngồi dậy.
Âu Dương Sùng Hoa rất nhanh nổ súng bắn phá kính chắn gió
"Leo ra đi."Quay sang nói với Giáo sư Hà Điền, còn mình thì là nhảy lên mui xe, bắt đầu hướng về cỗ xe đuổi theo phía sau bắn.
"Âu Dương, Âu Dương, ngươi mau xuống đây." Giáo sư Hà Điền trong xe leo ra, lảo đảo phóng tới bên cạnh, nhìn Âu Dương Sùng Hoa.
Chỉ là, tiếng kêu của hắn còn chưa tới kịp truyền đạt cho Âu Dương Sùng Hoa thì chiếc Chevrolet trong mắt của hắn, nổ tung. . . . . . . . . . . .
"Sùng Hoa, Sùng Hoa đứa bé mang mệnh khổ của ta"
Tiếng khóc bi thương từ phía trước truyền đến, mơ mang không rõ. Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy đầu có chút hôn mê, trí nhớ một mảnh mơ hồ.
"Phu nhân, ngươi để cho Tam tiểu thư an tâm đi đi, để cho nàng thanh thản ra đi."
"Không, Sùng Hoa của ta sao có thể cứ như vậy mà đi."
Tiếng khóc truyền đến, mãnh liệt vang lên giống như có vật gì đánh mạnh vào tai nàng.
Âu Dương Sùng Hoa chỉ cảm thấy đầu giống như chấn động, rất đau rất đau.
"Sùng Hoa, nương đang gọi ngươi đấy."
"Nhị phu nhân, ngươi bộ dạng này, chúng ta cũng nên cho Tam tiểu thư ra đi."
"Còn không mau đem Nhị phu nhân kéo ra, qua thời gian này có thể xui xẻo."
"Không được, các ngươi không được kéo ta, để cho ta chết cùng Sùng Hoa đi, không được"
"Phu nhân đừng như vậy, để cho bọn họ an táng Tam tiểu thư đi."
Âu Dương Sùng Hoa - ý thức ở đằng kia trận bang bang tiếng vang ở bên trong, dần dần rõ ràng.
Chỉ là toàn thân đau đớn làm nàng có chút không cách nào mở mắt.
Có thể những âm thanh bên ngoài truyền đến giống như là thúc giục nàng nhanh tỉnh lại.
"Sùng Hoa a, Sùng Hoa ——"
Âu Dương Sùng Hoa còn chưa từng nghe đã có ai gọi tên mình thê lương như vậy, đột nhiên nàng chỉ cảm thấy đỉnh đầu truyền đến một giọng.
Bỗng nhiên, con mắt nhắm chặt rốt cuộc không cách nào nhắm lại, cứ như vậy mở ra.
Tuy nhiên trong lúc nhất thời không thể lý giải được rốt cục mình đang ở nơi nào, nhưng khi chứng kiến cái nắp sẽ khép lại, theo bản năng Âu Dương Sùng Hoa duỗi ngón tay, ngăn trở sức mạnh từ bên ngoài.
"Chuyện gì xảy ra, như thế nào cái nắp không khép lại được, các ngươi xem bên kia có phải là bị vật gì đó mắc kẹt rồi?"
"Không có, a —— tay tay"
Đột ngột vang lên tiếng thét chói tai, làm không khí vốn ầm ĩ bốn phía bắt đầu lâm vào không khí giống như chết lặng.
"Thôi rồi, không tốt, xác chết vùng dậy ."
Không biết là ai hô lên một tiếng này, vốn là không gian yên lặng, lại bắt đầu hoảng loạn lên.
Âu Dương Sùng Hoa vuốt cổ mình, tay dùng sức đem cái nắp nhấc lên, người cũng ngồi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.