Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc
Chương 3: Xác chết vùng dậy 2
Nha Tiểu Quyển
21/11/2013
Âu Dương Sùng Hoa vuốt cổ mình, tay dùng sức đem cái nắp nhấc lên, người cũng ngồi dậy.
"Nương! Thật là xác chết vùng dậy, xác chết vùng dậy rồi! Mọi người chạy mau."
Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trong quan tài, nhìn những người xung quanh nàng đang chạy thục mạng, những người này ăn mặc thập phần quái dị.
Chẳng lẽ là được người ngoại tộc cứu, người Vân Nam, ngược lại cũng không có để ý cái gì.
Âu Dương Sùng Hoa ngồi dậy, xung quanh là một đống bừa bộn.Định leo ra khỏi quan tài, chẳng qua là khi nàng nhìn xuống tay của mình thì hai mắt không khỏi nhíu lại.
Cái tay của nàng bị buộc lại, nhìn về phía thân thể của mình.
Trên người mặc toàn những thứ cồng kềnh. Còn truyền đến âm thanh của những trang sức vang vào nhau đinh đinh đang đang.
Nhưng những thứ này đều không hấp dẫn sự chú ý của Âu Dương Sùng Hoa. Ngược lại nhìn thân thể có chút nghiêm trọng làm nàng có nửa giây ngạc nhiên.
"Sùng Hoa Sùng Hoa "
Âu Dương Sùng Hoa mở to mắt, đã bị người ôm cổ, gắt gao tựa vào trong lồng ngực ấm áp mà mềm mại .
Bộ ngực phập phồng, còn có hương thơm nhàn nhạt từ trên người nọ truyền đến , không hiểu sao lại làm cho nàng cảm thấy quen thuộc.
"Sùng Hoa của ta, Sùng Hoa của ta, quả nhiên không có chết"Tiếng khóc mang theo thanh âm vui sướng từ chính miệng nữ tử đang ôm Âu Dương Sùng Hoa truyền ra.
"Nhị phu nhân, tam tiểu thư là xác chết vùng dậy đất, người chạy nhanh đi."
"Các ngươi nói bậy bạ gì đó, Sùng Hoa của ta căn bản là không có chết!"Nữ tử lớn tiếng quát lớn những người kia."Ta biết rõ, các ngươi cả đám đều ước gì Sùng Hoa của ta chết, lòng của các ngươi làm sao lại đen như vậy."
"Nhị phu nhân điên rồi, nhanh chóng đi thông báo lão gia."
"Sùng Hoa đừng sợ, có nương ở đây, nương nhất định sẽ bảo vệ con."Nữ tử chăm chú ôm Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa có chút mờ mịt,nhưng trong thời gian này, nàng tựa hồ đã hiểu ra cái gì.
Xem ra trong lúc nổ tung thật sự chết, mà bây giờ rất có thể là linh hồn bị lầm lỡ xuyên vào trong thân thể người khác.
Chỉ có điều, đây là trùng hợp sao?
Thân thể này rõ ràng cũng gọi là Sùng Hoa.
Nữ nhân đang ôm nàng, hẳn là nương của thân thể này.
"Lão gia, ngươi nhanh đến xem một chút đi, Nhị phu nhân không cho chúng ta đóng quan tài, tam tiểu thư xác chết vùng dậy ."
Từ phía sau truyền đến thanh âm gào to, mà đến chính là một đội hùng hậu tiếng vang: "Vội cái gì, đi tìm Vương đại phu đến."
"Dạ dạ, nô tài đi ngay."
Nữ tử khóc đỏ hai mắt, nhìn về phía nam tử xuất hiện ở cửa linh đường, nức nở nói:
"Lão gia, Sùng Hoa nàng không chết, thiếp nói, Sùng Hoa không chết, đây không phải xác chết vùng dậy, lão gia!"
"Ngươi tránh ra."Âu Dương Bằng bước vào, đi đến trước người nữ tử:"Có phải là xác chết vùng dậy hay không, chờ Vương đại phu đến xem xét thì biết."
"Lão gia"Nữ tử mắt đầy nước mắt, mang theo ánh mắt khẩn cầu Âu Dương Bằng.
Chỉ tiếc, Âu Dương Bằng không cho nàng tiếp tục đứng ở bên người Âu Dương Sùng Hoa, sai người đem nàng đưa đi .
"Nương! Thật là xác chết vùng dậy, xác chết vùng dậy rồi! Mọi người chạy mau."
Âu Dương Sùng Hoa ngồi ở trong quan tài, nhìn những người xung quanh nàng đang chạy thục mạng, những người này ăn mặc thập phần quái dị.
Chẳng lẽ là được người ngoại tộc cứu, người Vân Nam, ngược lại cũng không có để ý cái gì.
Âu Dương Sùng Hoa ngồi dậy, xung quanh là một đống bừa bộn.Định leo ra khỏi quan tài, chẳng qua là khi nàng nhìn xuống tay của mình thì hai mắt không khỏi nhíu lại.
Cái tay của nàng bị buộc lại, nhìn về phía thân thể của mình.
Trên người mặc toàn những thứ cồng kềnh. Còn truyền đến âm thanh của những trang sức vang vào nhau đinh đinh đang đang.
Nhưng những thứ này đều không hấp dẫn sự chú ý của Âu Dương Sùng Hoa. Ngược lại nhìn thân thể có chút nghiêm trọng làm nàng có nửa giây ngạc nhiên.
"Sùng Hoa Sùng Hoa "
Âu Dương Sùng Hoa mở to mắt, đã bị người ôm cổ, gắt gao tựa vào trong lồng ngực ấm áp mà mềm mại .
Bộ ngực phập phồng, còn có hương thơm nhàn nhạt từ trên người nọ truyền đến , không hiểu sao lại làm cho nàng cảm thấy quen thuộc.
"Sùng Hoa của ta, Sùng Hoa của ta, quả nhiên không có chết"Tiếng khóc mang theo thanh âm vui sướng từ chính miệng nữ tử đang ôm Âu Dương Sùng Hoa truyền ra.
"Nhị phu nhân, tam tiểu thư là xác chết vùng dậy đất, người chạy nhanh đi."
"Các ngươi nói bậy bạ gì đó, Sùng Hoa của ta căn bản là không có chết!"Nữ tử lớn tiếng quát lớn những người kia."Ta biết rõ, các ngươi cả đám đều ước gì Sùng Hoa của ta chết, lòng của các ngươi làm sao lại đen như vậy."
"Nhị phu nhân điên rồi, nhanh chóng đi thông báo lão gia."
"Sùng Hoa đừng sợ, có nương ở đây, nương nhất định sẽ bảo vệ con."Nữ tử chăm chú ôm Âu Dương Sùng Hoa.
Âu Dương Sùng Hoa có chút mờ mịt,nhưng trong thời gian này, nàng tựa hồ đã hiểu ra cái gì.
Xem ra trong lúc nổ tung thật sự chết, mà bây giờ rất có thể là linh hồn bị lầm lỡ xuyên vào trong thân thể người khác.
Chỉ có điều, đây là trùng hợp sao?
Thân thể này rõ ràng cũng gọi là Sùng Hoa.
Nữ nhân đang ôm nàng, hẳn là nương của thân thể này.
"Lão gia, ngươi nhanh đến xem một chút đi, Nhị phu nhân không cho chúng ta đóng quan tài, tam tiểu thư xác chết vùng dậy ."
Từ phía sau truyền đến thanh âm gào to, mà đến chính là một đội hùng hậu tiếng vang: "Vội cái gì, đi tìm Vương đại phu đến."
"Dạ dạ, nô tài đi ngay."
Nữ tử khóc đỏ hai mắt, nhìn về phía nam tử xuất hiện ở cửa linh đường, nức nở nói:
"Lão gia, Sùng Hoa nàng không chết, thiếp nói, Sùng Hoa không chết, đây không phải xác chết vùng dậy, lão gia!"
"Ngươi tránh ra."Âu Dương Bằng bước vào, đi đến trước người nữ tử:"Có phải là xác chết vùng dậy hay không, chờ Vương đại phu đến xem xét thì biết."
"Lão gia"Nữ tử mắt đầy nước mắt, mang theo ánh mắt khẩn cầu Âu Dương Bằng.
Chỉ tiếc, Âu Dương Bằng không cho nàng tiếp tục đứng ở bên người Âu Dương Sùng Hoa, sai người đem nàng đưa đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.