Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 256: Đơn giản chỉ muốn giúp hắn
... trôi sông tu tiên
17/08/2023
Lúc này tới Giang gia chẳng phải là biến tướng bày tỏ thái độ đồng thời vạch rõ ranh giới với bọn họ hay sao? Dục Vương gia có phải cũng sẽ đứng về phía Giang gia và nhân cơ hội này cùng nhau đối phó với Thích gia không?
Trần di nương xém chút khóc ngất, ngay cả cọng cỏ cứu mạng cuối cùng cũng không còn nữa, nhi tử của bà ta còn hy vọng gì nữa đây.
Thích Bá Hàn ban đầu cũng bực bội không thôi, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, chuyến đi này của nàng nắm chắc mười phần là để chữa trị vết thương cho Giang Mộc Hàn, nếu nàng có thể khiến chân của hắn ta khôi phục tới mức cao nhất, vậy chưa chắc đã là một chuyện xấu đối với họ.
Sau khi Thích Bá Hàn giải thích quan hệ lợi – hại trong đó cho Tạ An Như cùng Trần di nương, hai người mới bình tĩnh lại một chút, nhưng lại bắt đầu lo lắng y thuật của đối phương cao thâm tới đâu, có thế chữa khỏi di chứng cho Giang Mộc Hàn không?
Tạ An Như thậm chí còn có một suy nghĩ âm độc, nếu nha đầu chết tiệt đó sau khi rời đi bị Giang Ninh Viễn giận chó đánh mèo, để Dục Vương phủ thay Thích gia bọn họ đối đầu VỚI Giang gia, chuyển hướng sự chú ý cũng là một biện pháp hay.
Nhưng đế phòng rủi ro Tạ An Như vẫn đưa ra đề xuất với Thích Bá Hàn, đợi người trở lại từ Giang gia thì qua đây một chuyến, nhấn mạnh quan hệ lợi – hại trong đó VỚI nàng một lượt, chớ mù quáng vì mâu thuẫn trước đây mà chĩa cùi trỏ ra ngoài.
Thích Bá Hàn cũng có ý tương tự, liền cử người theo dõi sát sao động tĩnh của Vương phủ, đồng thời còn cùng Binh gia bên kia thương lượng cách ứng phó, nổ lực khống chế ảnh hường và tổn thất của sự việc đến mức nhỏ nhất.
Khi Thích gia bận sứt đầu mẻ trán thì Thích Vy đã dẫn người tới Giang gia.
Dựa theo suy nghĩ trước đây của nàng, nhằm nâng cao uy thế của bản thân, không nên dễ dãi chẩn bệnh nữa nhưng tình trạng của Giang Mộc Hàn đã dồn ép Giang gia khiêng thẳng người tới Vương phủ, đúng là quá ép người nên nàng đành tự mình chạy qua đó một chuyến.
Hơn nữa từ khi quyết định sẽ thử mở lòng với Cơ Vấn Thiên, ngoại trừ mỗi ngày nghiên cứu thuốc men và các ca bệnh của mình, nàng thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới việc giúp đỡ một chút cho hắn.
Lần trước giúp Trác gia khám bệnh đã khiến vị Trác đại nhân đó không tiếp tục quấy rầy Cơ Vấn Thiên nữa, nếu lần này có thể bán một ân huệ cho Giang gia, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có thể giúp Thích Cẩm Vinh chuộc tội, ngược lại có thể khiến Lại bộ Thượng thư Giang đại nhân nợ Cơ Vấn Thiên một phần ân tình.
Sở dĩ ngay từ đầu Giang gia không nghĩ tới việc nhờ Thích Vy giúp đỡ, một là vì bọn họ cho rằng chỉ có y thuật của thái y viện là tốt nhất, hai là Thích Vy là một thành viên của Thích gia, theo lối suy luận thông thường thì trước mắt nàng đang đứng ở phía đối lập với bọn họ, hơn nữa, danh tiếng trước nay của nàng đều có được từ việc giúp người khám bệnh, nhưng Giang Mộc Hàn bị ngoại thương, không phải cùng một trường phái, không ai biết nàng có sở trường về phương diện này hay không.
Nhưng khi thái ỵ viện nói rằng không thể làm gì được hơn nữa, Giang Ninh Viễn chỉ có thể còn nước còn tát mà thôi.
Vì không muốn làm đôi bên gò bó, Giang Ninh Viễn ngay từ đầu đã chỉ nhìn nhận Thích Vy dưới danh nghĩa Dục Vương phi, chứ không phải nữ nhi của Thích gia để đối đãi, cho nên thái độ vẫn được tính là khẩn thiết chân thành, không hề trút hết lửa giận lên đầu nàng.
Thích Vy quả thực có ý định giúp đỡ, nhưng nếu người nhà bệnh nhân không nể nang, cho dù nàng có thể lý giải nhưng trong lòng không vui chính là không vui, phía sau người chữa vẫn phải trị nhưng một số phúc lợi ngoài lề khác chưa chắc đã có.
Thái độ ngay thẳng của Giang Ninh Viễn bày ra đó, Thích Vy cũng không ra vẻ Vương phi, biết tâm tư đối phương vẫn quấn chặt lấy vết thương của nhi tử, nên cũng không hàn huyên nhiều liền kêu người dẫn đường đi thẳng tới chồ người bệnh.
Lần này Cơ Vấn Thiên không đi theo, với thân phận của hắn, tại thời điểm then chốt này không cần đặc biệt rùm beng tới cửa, bỗng dưng gây ra những ảo tưởng và nghị luận không cần thiết của người đời.
Nhìn bề ngoài bên cạnh nàng chỉ có bộ ba nha hoàn cố định, cùng A Tứ, tổng cộng là bốn người.
Như thường lệ Nam Tinh chỉ phụ trách bảo vệ sự an toàn của nàng, sau khi bắt đầu điều trị, A Tứ thực tập, còn Hồng Liên Thanh Đại sẽ làm trợ thủ cho nàng, mỗi người đều được phân công công việc rõ ràng, không ai được nhàn rỗi.
Khi đến sân nơi Giang Mộc Hàn ở, cả trong và ngoài gian phòng đã đứng khá đông người của Giang gia, ngoại trừ phu thê Giang Ninh Viễn, còn có hai nhi tử khác, thứ tử Giang Mộc Lâm, còn có nhi tử út của chính thê- Giang Mộc Thần cùng ba nữ nhi, trong đó có hai người là con thứ không lâu trước đó nhận được tin liền gấp rút trở về từ nhà phu quân.
Một hàng người thấy nàng tới đều nhao nhao hành lễ, có Giang Mộc Thần đã từng gặp mặt ở Vương phủ với đôi mắt đong đầy kỳ vọng như trước, đến giờ vẫn sưng húp, có người lại mặt không biểu cảm, hoặc là mang theo chút ngờ vực hoặc giận lây.
Thích Vy không đặt nặng trong lòng cái nhìn của những người ngang vai vế này, dưới sự dẫn đường của Giang thượng thư đi thẳng vào trong phòng.
Trần di nương xém chút khóc ngất, ngay cả cọng cỏ cứu mạng cuối cùng cũng không còn nữa, nhi tử của bà ta còn hy vọng gì nữa đây.
Thích Bá Hàn ban đầu cũng bực bội không thôi, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, chuyến đi này của nàng nắm chắc mười phần là để chữa trị vết thương cho Giang Mộc Hàn, nếu nàng có thể khiến chân của hắn ta khôi phục tới mức cao nhất, vậy chưa chắc đã là một chuyện xấu đối với họ.
Sau khi Thích Bá Hàn giải thích quan hệ lợi – hại trong đó cho Tạ An Như cùng Trần di nương, hai người mới bình tĩnh lại một chút, nhưng lại bắt đầu lo lắng y thuật của đối phương cao thâm tới đâu, có thế chữa khỏi di chứng cho Giang Mộc Hàn không?
Tạ An Như thậm chí còn có một suy nghĩ âm độc, nếu nha đầu chết tiệt đó sau khi rời đi bị Giang Ninh Viễn giận chó đánh mèo, để Dục Vương phủ thay Thích gia bọn họ đối đầu VỚI Giang gia, chuyển hướng sự chú ý cũng là một biện pháp hay.
Nhưng đế phòng rủi ro Tạ An Như vẫn đưa ra đề xuất với Thích Bá Hàn, đợi người trở lại từ Giang gia thì qua đây một chuyến, nhấn mạnh quan hệ lợi – hại trong đó VỚI nàng một lượt, chớ mù quáng vì mâu thuẫn trước đây mà chĩa cùi trỏ ra ngoài.
Thích Bá Hàn cũng có ý tương tự, liền cử người theo dõi sát sao động tĩnh của Vương phủ, đồng thời còn cùng Binh gia bên kia thương lượng cách ứng phó, nổ lực khống chế ảnh hường và tổn thất của sự việc đến mức nhỏ nhất.
Khi Thích gia bận sứt đầu mẻ trán thì Thích Vy đã dẫn người tới Giang gia.
Dựa theo suy nghĩ trước đây của nàng, nhằm nâng cao uy thế của bản thân, không nên dễ dãi chẩn bệnh nữa nhưng tình trạng của Giang Mộc Hàn đã dồn ép Giang gia khiêng thẳng người tới Vương phủ, đúng là quá ép người nên nàng đành tự mình chạy qua đó một chuyến.
Hơn nữa từ khi quyết định sẽ thử mở lòng với Cơ Vấn Thiên, ngoại trừ mỗi ngày nghiên cứu thuốc men và các ca bệnh của mình, nàng thỉnh thoảng sẽ nghĩ tới việc giúp đỡ một chút cho hắn.
Lần trước giúp Trác gia khám bệnh đã khiến vị Trác đại nhân đó không tiếp tục quấy rầy Cơ Vấn Thiên nữa, nếu lần này có thể bán một ân huệ cho Giang gia, nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc mình có thể giúp Thích Cẩm Vinh chuộc tội, ngược lại có thể khiến Lại bộ Thượng thư Giang đại nhân nợ Cơ Vấn Thiên một phần ân tình.
Sở dĩ ngay từ đầu Giang gia không nghĩ tới việc nhờ Thích Vy giúp đỡ, một là vì bọn họ cho rằng chỉ có y thuật của thái y viện là tốt nhất, hai là Thích Vy là một thành viên của Thích gia, theo lối suy luận thông thường thì trước mắt nàng đang đứng ở phía đối lập với bọn họ, hơn nữa, danh tiếng trước nay của nàng đều có được từ việc giúp người khám bệnh, nhưng Giang Mộc Hàn bị ngoại thương, không phải cùng một trường phái, không ai biết nàng có sở trường về phương diện này hay không.
Nhưng khi thái ỵ viện nói rằng không thể làm gì được hơn nữa, Giang Ninh Viễn chỉ có thể còn nước còn tát mà thôi.
Vì không muốn làm đôi bên gò bó, Giang Ninh Viễn ngay từ đầu đã chỉ nhìn nhận Thích Vy dưới danh nghĩa Dục Vương phi, chứ không phải nữ nhi của Thích gia để đối đãi, cho nên thái độ vẫn được tính là khẩn thiết chân thành, không hề trút hết lửa giận lên đầu nàng.
Thích Vy quả thực có ý định giúp đỡ, nhưng nếu người nhà bệnh nhân không nể nang, cho dù nàng có thể lý giải nhưng trong lòng không vui chính là không vui, phía sau người chữa vẫn phải trị nhưng một số phúc lợi ngoài lề khác chưa chắc đã có.
Thái độ ngay thẳng của Giang Ninh Viễn bày ra đó, Thích Vy cũng không ra vẻ Vương phi, biết tâm tư đối phương vẫn quấn chặt lấy vết thương của nhi tử, nên cũng không hàn huyên nhiều liền kêu người dẫn đường đi thẳng tới chồ người bệnh.
Lần này Cơ Vấn Thiên không đi theo, với thân phận của hắn, tại thời điểm then chốt này không cần đặc biệt rùm beng tới cửa, bỗng dưng gây ra những ảo tưởng và nghị luận không cần thiết của người đời.
Nhìn bề ngoài bên cạnh nàng chỉ có bộ ba nha hoàn cố định, cùng A Tứ, tổng cộng là bốn người.
Như thường lệ Nam Tinh chỉ phụ trách bảo vệ sự an toàn của nàng, sau khi bắt đầu điều trị, A Tứ thực tập, còn Hồng Liên Thanh Đại sẽ làm trợ thủ cho nàng, mỗi người đều được phân công công việc rõ ràng, không ai được nhàn rỗi.
Khi đến sân nơi Giang Mộc Hàn ở, cả trong và ngoài gian phòng đã đứng khá đông người của Giang gia, ngoại trừ phu thê Giang Ninh Viễn, còn có hai nhi tử khác, thứ tử Giang Mộc Lâm, còn có nhi tử út của chính thê- Giang Mộc Thần cùng ba nữ nhi, trong đó có hai người là con thứ không lâu trước đó nhận được tin liền gấp rút trở về từ nhà phu quân.
Một hàng người thấy nàng tới đều nhao nhao hành lễ, có Giang Mộc Thần đã từng gặp mặt ở Vương phủ với đôi mắt đong đầy kỳ vọng như trước, đến giờ vẫn sưng húp, có người lại mặt không biểu cảm, hoặc là mang theo chút ngờ vực hoặc giận lây.
Thích Vy không đặt nặng trong lòng cái nhìn của những người ngang vai vế này, dưới sự dẫn đường của Giang thượng thư đi thẳng vào trong phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.