Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Chương 257: Rau chân vịt
... trôi sông tu tiên
17/08/2023
Vừa bước vào trong phòng, Thích Vy đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Điều này cũng không có gì kỳ quái, vết thương chém gần như đứt lìa chân cũng không phải nhẹ, muốn cầm máu không phải việc dễ dàng, qua suốt một đêm, chỉ vấn đề mất máu quá nhiều thôi cũng đã đủ để đe doạ tính mạng của Giang công tử.
Đợi Thích Vy đi vào thấy phần trên chân của Giang Mộc Hàn được quấn một lớp băng dày đã nhuộm đỏ máu, nàng càng tỏ vẻ đã đoán trước được.
“Bái kiến Dục Vương phi!”, trong phòng, các Thái y và thầy lang trợ thủ đang bận rộn ổn định tinh hình của Giang Mộc Hàn thấy Thích Vy thì vội cung kính hành lễ, không đợi nàng hỏi đã chủ động giải thích tỉ mỉ vết thương của bệnh nhân.
Sau khi Thái y đề nghị Giang Thượng thư tìm Dục Vương phi tới để giúp trị liệu, trong lòng cũng có hơi hối hận.
Cũng không phải là lo Dục Vương phi giành hết danh tiếng của Thái Y Viện mà là ông ta không chắc Dục Vương phi có thể chữa trị loại vết thương này hay không.
ông ta vừa thương hại người Giang gia, đồng thời cũng có chút sùng bái Dục Vương phi sau khi nghe hai người đã trị liệu cho tiểu Hầu gia Tĩnh An Hầu bị rắn độc cắn về kể lại, thế nên mới nóng đầu nghĩ rằng không chừng Dục Vương phi có thể mang tới cho họ bất ngờ lần nữa.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông ta nghĩ lỡ đâu nàng chỉ giỏi trị liệu những loại bệnh lạ, không rành về chữa thương thì sao? Thế chẳng phải là ông ta đắc tội cả Giang gia lân Dục Vương phi ư?
Vì thế, khi giải thích, Thái y cũng cẩn thận quan sát thay đổi trên nét mặt của Dục Vương phi, trong lòng nghĩ nếu nàng lộ ra chút biểu cảm khó xử nào thì mình lập tức nghĩ biện pháp giải vây.
“… Lão phu đã cố gắng dùng phương pháp châm cứu để cầm máu giúp Giang đại công tử nhưng bề mặt vết thương quá lớn, hoàn toàn không ngừng chảy máu được. Hơn nữa, vì xương và gân của chân trái gần như đã bị chặt đứt nên với y thuật của lão phu, sợ là khó có thể nối liền chân lại cho Giang công tử”.
Nếu mà bàn lui thì cho dù có khâu lại được, xương và gân cũng không thể nối liền, các bộ phận không thể dung hợp, đó cũng chỉ là một cái chân bỏ đi, vậy khác gì cắt bỏ hoặc lắp chi giả đâu.
Thái y cũng đã nói chuyện này với hai vợ chồng Giang Ninh Viễn nhưng khi nghe thấy lần nữa, họ vẫn khó chịu như trước. Giang phu nhân không nhịn được mà bật khóc: “Hàn Nhi của ta! Sao số con khổ thế này!”
“Được rồi, đừng khóc, để cho Dục Vương phi khám cho Hàn Nhi xem sao đã!”, Giang Ninh Viễn giữ chặt phu nhân, thấp giọng an ủi.
Thích Vy không nói gì thêm, chỉ là tiến lên bắt mạch cho Giang Mộc Hàn rồi xem xét vết thương.
Mạch không ngoài dự đoán nàng, bị ngoại thương nặng, mất máu nhiều nên mạch đập không có gì khác lạ nhưng vết thương này thì có chút “thú vị”.
Thích Cẩm Vinh chỉ là một công tử quần là áo lụa, thường xuyên phóng túng bên ngoài. Vào lần đầu tiên nàng dẫn Cơ Tiếu Dương về Thích gia, nàng cũng đã nói cơ thể Thích Cẩm Vinh hoàn toàn bị đào hết năng lượng, người như vậy mà có thể dùng đao chém lìa chân Giang đại công tủ?
Chẳng lẽ là ăn rau chân vịt sao?
*đây là câu nói đùa bắt nguồn từ hoạt hình Thuỷ Thủ Popeye, nhân vật chính thích ăn rau chân vịt, món ăn giúp có thần lực.
Hay là có được thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn từ đâu, không cần tốn nhiều sức cũng có thể chém đứt xương chỉ VỚI một cú?
Nhưng đây là vấn đề mà người phá án cần quan tâm, còn nàng có hóng thì về hỏi lại Cơ Vấn Thiên thôi. Trước mắt phải báo kết quả khám cho vợ chồng Giang Thượng thư đang nhìn mình bằng ánh mắt mong đợi và tha thiết.
Thích Vy cũng không thừa nước đục thả câu, càng không cho Giang Thượng thư quá nhiều mong đợi. Câu đầu tiên nàng đã nói cho ông ta biết: “Nếu muốn chân của đại công tử lành lặn như xưa thì là điều viển vông!”
Mức độ đứt gãy quá kinh khủng, trừ phi là thần tiên thì mới có thể làm khôi phục như ban đầu.
Giang Thượng thư đã dự đoán được đáp án này nên không cảm thấy quá thất vọng, thấy dáng vẻ của Dục Vương phi thì biết nàng còn có lời sau nên im lặng chờ nàng nói tiếp.
“Tuy không thể hoàn toàn chữa hết nhưng nếu Giang gia bằng lòng phối hợp với bổn Vương phi, giao toàn quyền trị liệu cho ta, bổn Vương phi có thể đảm bảo rằng sẽ giúp hắn lành lặn tối thiểu bảy phần!”
“Thật sao?”, Giang Thượng thư và Giang phu nhân kích động hỏi.
Thái y bên cạnh cũng hỏi một câu: “Không biết Dục Vương phi định dùng cách nào để trị thương cho Giang đại công tử?”
Thích Vy thản nhiên đáp: “Thuật may lại!”, nói trắng là giải phẫu ngoại khoa.
Sắc mặt Thái y hơi thay đổi, biểu cảm có chút do dự: “Nếu là thuật may lại bình thường thì e là không thế khiến vết thương lành lại!”
Điều này cũng không có gì kỳ quái, vết thương chém gần như đứt lìa chân cũng không phải nhẹ, muốn cầm máu không phải việc dễ dàng, qua suốt một đêm, chỉ vấn đề mất máu quá nhiều thôi cũng đã đủ để đe doạ tính mạng của Giang công tử.
Đợi Thích Vy đi vào thấy phần trên chân của Giang Mộc Hàn được quấn một lớp băng dày đã nhuộm đỏ máu, nàng càng tỏ vẻ đã đoán trước được.
“Bái kiến Dục Vương phi!”, trong phòng, các Thái y và thầy lang trợ thủ đang bận rộn ổn định tinh hình của Giang Mộc Hàn thấy Thích Vy thì vội cung kính hành lễ, không đợi nàng hỏi đã chủ động giải thích tỉ mỉ vết thương của bệnh nhân.
Sau khi Thái y đề nghị Giang Thượng thư tìm Dục Vương phi tới để giúp trị liệu, trong lòng cũng có hơi hối hận.
Cũng không phải là lo Dục Vương phi giành hết danh tiếng của Thái Y Viện mà là ông ta không chắc Dục Vương phi có thể chữa trị loại vết thương này hay không.
ông ta vừa thương hại người Giang gia, đồng thời cũng có chút sùng bái Dục Vương phi sau khi nghe hai người đã trị liệu cho tiểu Hầu gia Tĩnh An Hầu bị rắn độc cắn về kể lại, thế nên mới nóng đầu nghĩ rằng không chừng Dục Vương phi có thể mang tới cho họ bất ngờ lần nữa.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, ông ta nghĩ lỡ đâu nàng chỉ giỏi trị liệu những loại bệnh lạ, không rành về chữa thương thì sao? Thế chẳng phải là ông ta đắc tội cả Giang gia lân Dục Vương phi ư?
Vì thế, khi giải thích, Thái y cũng cẩn thận quan sát thay đổi trên nét mặt của Dục Vương phi, trong lòng nghĩ nếu nàng lộ ra chút biểu cảm khó xử nào thì mình lập tức nghĩ biện pháp giải vây.
“… Lão phu đã cố gắng dùng phương pháp châm cứu để cầm máu giúp Giang đại công tử nhưng bề mặt vết thương quá lớn, hoàn toàn không ngừng chảy máu được. Hơn nữa, vì xương và gân của chân trái gần như đã bị chặt đứt nên với y thuật của lão phu, sợ là khó có thể nối liền chân lại cho Giang công tử”.
Nếu mà bàn lui thì cho dù có khâu lại được, xương và gân cũng không thể nối liền, các bộ phận không thể dung hợp, đó cũng chỉ là một cái chân bỏ đi, vậy khác gì cắt bỏ hoặc lắp chi giả đâu.
Thái y cũng đã nói chuyện này với hai vợ chồng Giang Ninh Viễn nhưng khi nghe thấy lần nữa, họ vẫn khó chịu như trước. Giang phu nhân không nhịn được mà bật khóc: “Hàn Nhi của ta! Sao số con khổ thế này!”
“Được rồi, đừng khóc, để cho Dục Vương phi khám cho Hàn Nhi xem sao đã!”, Giang Ninh Viễn giữ chặt phu nhân, thấp giọng an ủi.
Thích Vy không nói gì thêm, chỉ là tiến lên bắt mạch cho Giang Mộc Hàn rồi xem xét vết thương.
Mạch không ngoài dự đoán nàng, bị ngoại thương nặng, mất máu nhiều nên mạch đập không có gì khác lạ nhưng vết thương này thì có chút “thú vị”.
Thích Cẩm Vinh chỉ là một công tử quần là áo lụa, thường xuyên phóng túng bên ngoài. Vào lần đầu tiên nàng dẫn Cơ Tiếu Dương về Thích gia, nàng cũng đã nói cơ thể Thích Cẩm Vinh hoàn toàn bị đào hết năng lượng, người như vậy mà có thể dùng đao chém lìa chân Giang đại công tủ?
Chẳng lẽ là ăn rau chân vịt sao?
*đây là câu nói đùa bắt nguồn từ hoạt hình Thuỷ Thủ Popeye, nhân vật chính thích ăn rau chân vịt, món ăn giúp có thần lực.
Hay là có được thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn từ đâu, không cần tốn nhiều sức cũng có thể chém đứt xương chỉ VỚI một cú?
Nhưng đây là vấn đề mà người phá án cần quan tâm, còn nàng có hóng thì về hỏi lại Cơ Vấn Thiên thôi. Trước mắt phải báo kết quả khám cho vợ chồng Giang Thượng thư đang nhìn mình bằng ánh mắt mong đợi và tha thiết.
Thích Vy cũng không thừa nước đục thả câu, càng không cho Giang Thượng thư quá nhiều mong đợi. Câu đầu tiên nàng đã nói cho ông ta biết: “Nếu muốn chân của đại công tử lành lặn như xưa thì là điều viển vông!”
Mức độ đứt gãy quá kinh khủng, trừ phi là thần tiên thì mới có thể làm khôi phục như ban đầu.
Giang Thượng thư đã dự đoán được đáp án này nên không cảm thấy quá thất vọng, thấy dáng vẻ của Dục Vương phi thì biết nàng còn có lời sau nên im lặng chờ nàng nói tiếp.
“Tuy không thể hoàn toàn chữa hết nhưng nếu Giang gia bằng lòng phối hợp với bổn Vương phi, giao toàn quyền trị liệu cho ta, bổn Vương phi có thể đảm bảo rằng sẽ giúp hắn lành lặn tối thiểu bảy phần!”
“Thật sao?”, Giang Thượng thư và Giang phu nhân kích động hỏi.
Thái y bên cạnh cũng hỏi một câu: “Không biết Dục Vương phi định dùng cách nào để trị thương cho Giang đại công tử?”
Thích Vy thản nhiên đáp: “Thuật may lại!”, nói trắng là giải phẫu ngoại khoa.
Sắc mặt Thái y hơi thay đổi, biểu cảm có chút do dự: “Nếu là thuật may lại bình thường thì e là không thế khiến vết thương lành lại!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.