Chương 83: Âm mưu bắt đầu hiện ra
Tình Đình Phi Lai
26/02/2016
Ngày hôm sau ánh nắng tươi sáng.
Lúc này đã là cuối đông, tuyết đọng dần tan, không khí mát mẻ đượm chút hàn ý.
Dung Triệt từ ngự thư phòng của hoàng đế trở về, liền định đi tìm Tiêu Trì, để nói cho hắn, hoàng thượng đã biết chuyện hắn cùng Miên Nhi xuất cung, nếu không hoàng thượng hỏi hắn lại lỡ miệng.
Còn chưa tới tẩm cung Tiêu Trì, liền nhìn thấy một cung nữ tay cầm cặp lồng điểm tâm hướng tới tẩm cung Tiêu Trì, nàng cúi đầu, cước bộ rất nhanh, thần sắc thoạt nhìn đặc biệt kích động.
Dung Triệt không khỏi hoài nghi, liền tránh sau một gốc cây xa xa theo dõi nàng, cung nữ này không phải là cung nữ hầu hạ Miên Nhi trong Mộng Xuân các sao? Sao lại đến nơi này?
Cung nữ đến cửa tẩm cung, nhìn xung quanh một lượt, xác định không ai thấy mới đi vào.
Lúc này Tiêu Trì, đang ngồi trong thư phòng xem binh thư, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không đặt trên quyển sách.
Từ sau lần đưa Nguyễn Miên Miên xuất cung, hắn chưa từng gặp lại nàng.
Trong cung nhiều tai mắt, Tiêu Trì cũng bắt đầu nhìn kỹ lại cảm tình của mình đối với nàng.
Hạ Lan Miên Miên đã trưởng thành, không còn là tiểu cô nương mà hắn ôm vào lòng véo mũi năm đó, cảm tình hắn đối với nàng, cũng dần dần từ bảo vệ biến thành muốn có được, muốn chiếm hữu.
Chiếm hữu, là một thứ gì đó đáng sợ, nó làm người ta mất bình tĩnh, lâm vào trói buộc.
Hắn còn rất nhiều việc phải làm, Tiêu Nguyệt còn chưa đăng cơ, giang sơn Phong Nguyệt quốc còn chưa biết thuộc về ai.
Lúc này, hắn càng không thể để một nữ nhân biến thành nhược điểm của mình, nhưng càng muốn khắc chế, càng bị một loại áp lực áp bức đến bùng nổ.
“Điện hạ, Mông Xuân các có cung nữ tới cầu kiến.” Thái giám ngoài cửa cung kính bẩm báo.
Tiêu Trì buông sách, cung nữ ở Mộng Xuân các? Thực ngoài ý muốn, Miên Miên luôn là cao hứng mới tự bay đến tìm hắn.
Đứng dậy đi đến nội đường, cung nữ kia liền đi lên hành lễ, “Tham kiến đại hoàng tử…” Thân thể hắn có chút phát run, giống như đang khẩn trương cái gì.
Tiêu Trì khoát tay áo, đứng đó chờ nàng nói.
“Thái tử phi nương nương muốn tặng chút điểm tâm tới điện hạ, do nương nương tự mình làm ạ.” Cung nữ nói xong đem cặp lồng điểm tâm đặt trên mặt bàn.
“Nương nương vì sao không tự mình đến?” Tiêu Trì cảm thấy rất kì quái, cung nữ này hắn đã gặp qua, quả thật là người của Miên Nhi, nhưng lấy tính cách của Miên Nhi, sao lại không tự mình đến chứ? Chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?
“Thưa điện hạ, nô tỳ cũng không biết, nương nương còn bảo nô ỳ nói với điện hạ, nhất định phải nghiêm túc thưởng thưc bánh đậu xanh.”
Cung nữ nơm nớp lo sợ trả lời, dường như đã học thuộc l òng.
Tiêu Trì nhìn cặp lồng điểm tâm, cảm thấy có chút rõ ràng, “Trở về nói với nương nương, ta cám ơn ý tốt của nàng.”
“Vâng…” Cung nữ nói xong liền lui xuống.
Tiêu Trì lập tức đến cạnh bàn, mở lồng điểm tâm, hiện ra một mâm bánh đậu xanh bên trong.
Cầm một miếng, đang muốn tách ra, thái giám lại bẩm báo, “Khởi bẩm đại hoàng tử, Dung Triệt công tử cầu kiến.”
Tiêu Trì không thể không buông bánh đậu xanh, ngồi lên ghế chủ vị, “Cho hắn vào.”
Lúc này đã là cuối đông, tuyết đọng dần tan, không khí mát mẻ đượm chút hàn ý.
Dung Triệt từ ngự thư phòng của hoàng đế trở về, liền định đi tìm Tiêu Trì, để nói cho hắn, hoàng thượng đã biết chuyện hắn cùng Miên Nhi xuất cung, nếu không hoàng thượng hỏi hắn lại lỡ miệng.
Còn chưa tới tẩm cung Tiêu Trì, liền nhìn thấy một cung nữ tay cầm cặp lồng điểm tâm hướng tới tẩm cung Tiêu Trì, nàng cúi đầu, cước bộ rất nhanh, thần sắc thoạt nhìn đặc biệt kích động.
Dung Triệt không khỏi hoài nghi, liền tránh sau một gốc cây xa xa theo dõi nàng, cung nữ này không phải là cung nữ hầu hạ Miên Nhi trong Mộng Xuân các sao? Sao lại đến nơi này?
Cung nữ đến cửa tẩm cung, nhìn xung quanh một lượt, xác định không ai thấy mới đi vào.
Lúc này Tiêu Trì, đang ngồi trong thư phòng xem binh thư, nhưng tâm tư lại hoàn toàn không đặt trên quyển sách.
Từ sau lần đưa Nguyễn Miên Miên xuất cung, hắn chưa từng gặp lại nàng.
Trong cung nhiều tai mắt, Tiêu Trì cũng bắt đầu nhìn kỹ lại cảm tình của mình đối với nàng.
Hạ Lan Miên Miên đã trưởng thành, không còn là tiểu cô nương mà hắn ôm vào lòng véo mũi năm đó, cảm tình hắn đối với nàng, cũng dần dần từ bảo vệ biến thành muốn có được, muốn chiếm hữu.
Chiếm hữu, là một thứ gì đó đáng sợ, nó làm người ta mất bình tĩnh, lâm vào trói buộc.
Hắn còn rất nhiều việc phải làm, Tiêu Nguyệt còn chưa đăng cơ, giang sơn Phong Nguyệt quốc còn chưa biết thuộc về ai.
Lúc này, hắn càng không thể để một nữ nhân biến thành nhược điểm của mình, nhưng càng muốn khắc chế, càng bị một loại áp lực áp bức đến bùng nổ.
“Điện hạ, Mông Xuân các có cung nữ tới cầu kiến.” Thái giám ngoài cửa cung kính bẩm báo.
Tiêu Trì buông sách, cung nữ ở Mộng Xuân các? Thực ngoài ý muốn, Miên Miên luôn là cao hứng mới tự bay đến tìm hắn.
Đứng dậy đi đến nội đường, cung nữ kia liền đi lên hành lễ, “Tham kiến đại hoàng tử…” Thân thể hắn có chút phát run, giống như đang khẩn trương cái gì.
Tiêu Trì khoát tay áo, đứng đó chờ nàng nói.
“Thái tử phi nương nương muốn tặng chút điểm tâm tới điện hạ, do nương nương tự mình làm ạ.” Cung nữ nói xong đem cặp lồng điểm tâm đặt trên mặt bàn.
“Nương nương vì sao không tự mình đến?” Tiêu Trì cảm thấy rất kì quái, cung nữ này hắn đã gặp qua, quả thật là người của Miên Nhi, nhưng lấy tính cách của Miên Nhi, sao lại không tự mình đến chứ? Chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?
“Thưa điện hạ, nô tỳ cũng không biết, nương nương còn bảo nô ỳ nói với điện hạ, nhất định phải nghiêm túc thưởng thưc bánh đậu xanh.”
Cung nữ nơm nớp lo sợ trả lời, dường như đã học thuộc l òng.
Tiêu Trì nhìn cặp lồng điểm tâm, cảm thấy có chút rõ ràng, “Trở về nói với nương nương, ta cám ơn ý tốt của nàng.”
“Vâng…” Cung nữ nói xong liền lui xuống.
Tiêu Trì lập tức đến cạnh bàn, mở lồng điểm tâm, hiện ra một mâm bánh đậu xanh bên trong.
Cầm một miếng, đang muốn tách ra, thái giám lại bẩm báo, “Khởi bẩm đại hoàng tử, Dung Triệt công tử cầu kiến.”
Tiêu Trì không thể không buông bánh đậu xanh, ngồi lên ghế chủ vị, “Cho hắn vào.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.