Chương 82: Không thể làm cho Miên Nhi ủy khuất
Tình Đình Phi Lai
26/02/2016
Hoàng đế phức tạp nhìn Tiêu Nguyệt, sủng ái của Tiêu Nguyệt với Nguyễn Miên
Miên không giống sủng ái Trang Thuần, ý định ban đầu của hắn chỉ là dùng Nguyễn Miên Miên để kiềm chế Hạ Lan gia, nhưng tình huống hiện tại này, sợ là không tới vài năm nữa Tiêu Nguyệt đã bị Nguyễn Miên Miên thần
phục.
Tính sai a tính sai.
Mối nguy nói chung đã trôi qua, nuốt một ít cơm, Nguyễn Miên Miên lại cảm thấy thật xấu hổ khi phải chạm mặt Dung Triệt sau này.
Tiễn Liễu Mặc Như cùng Hạ Lan Bạch Thần, ôm Giấc mơ nhỏ bé hồi cung, vốn tưởng Tiêu Nguyệt sẽ đưa nàng về Xuân Mộng các, nhưng sắc mặt hắn thật khó coi, rồi chỉ nói: “Miên Nhi…nàng tự trở về đi, ta còn một số việc cần xử lý.”
Nguyễn Miên Miên đồng tình nhìn Trang Thuần, thời điểm dùng bữa vừa rồi nàng ta cố ý nói câu kia là muốn hãm hại nàng, theo tính tình của Tiêu Nguyệt, nàng ta lần này khẳng định thực thảm.
Yên lặng nhìn bọn họ rời đi, thấy bóng dáng run rẩy của Trang Thuần, Nguyễn Miên Miên cảm thấy nữ nhân trong hoàng cung thực bi ai, làm sự tình mờ ám này, chỉ hại mình hại người.
Tiêu Nguyệt trên đường vẻ mặt âm trầm, Trang Thuần tuy rằng rất sợ hãi, nhưng vẫn giả làm bộ không làm sai chuyện gì.
Tới thẩm cung của Trang Thuần, Tiêu Nguyệt trực tiếp đem nàng đẩy vào trong, thanh âm lạnh lùng nói: “Những người khác đi ra ngoài.”
Các cung nữ gặp cơn giận lớn của Tiêu Nguyệt, vốn dĩ chủ nhân của bọn họ cũng không được sủng ái, lập tức chạy trốn không thấy bóng dáng.
Trang Thuần từng bước lui về phía sau, nhìn thấy Tiêu Nguyệt phẫn nộ, nhận thức được nguy hiểm: “Điện hạ, người muốn làm gì…? Ta tốt xấu gì cũng là trắc phi của người…”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Nguyệt tiến lên, hàn quang lãnh liệt bắn thẳng đến mắt nàng: “Trắc phi…? Vậy ngươi nên an phận thủ thường, hôm nay trước mặt phụ hoàng ngươi dám châm ngòi hại Miên Nhi, cũng đã phạm vào điều tối kỵ của ta!”
“Hôm nay tỷ tỷ thả con thỏ cắn ta, dọa ta sợ chết khiếp, ngươi không cảm thấy là ta phải chịu ủy khuất sao?” Trang Thuần bắt đầu nức nở, nước mắt tràn khỏi mi, điềm đạm đáng yêu.
“Ngươi ủy khuất? ngươi chịu ủy khuất cũng nên nhịn xuống, nhưng tại sao ngươi lại làm Miên Nhi chịu ủy khuất…!”
“Tiêu Nguyệt! Ngươi!” Trang Thuần rốt cục cũng mất phong phạm, rống to với Tiêu Nguyệt.
“Biết rõ địa vị của mình, không gây phiền toái cho Miên Nhi, nếu không, ta sẽ cho ngươi nếm thử chút tư vị của lãnh cung.”
Tiêu Nguyệt tàn nhẫn nói, liền không quay đầu lại mà rời khỏi, Trang Thuần đã muốn xụi lơ trên mặt đất, nhìn bóng dáng quyết tuyệt của hắn…
Có nữ nhân, thích mềm không thích cứng, Trang Thuần chính là loại này, nếu Tiêu Nguyệt đối tốt với nàng, có lẽ nàng sẽ an phận thủ thường, nhưng Tiêu Nguyệt càng không tốt với nàng, nàng càng không phục.
Cho nên phương pháp này của Tiêu Nguyệt, sẽ chỉ càng làm cho Trang Thuần thêm thống hận Nguyễn Miên Miên, mà làm ra một số chuyện xấu xa.
Tính sai a tính sai.
Mối nguy nói chung đã trôi qua, nuốt một ít cơm, Nguyễn Miên Miên lại cảm thấy thật xấu hổ khi phải chạm mặt Dung Triệt sau này.
Tiễn Liễu Mặc Như cùng Hạ Lan Bạch Thần, ôm Giấc mơ nhỏ bé hồi cung, vốn tưởng Tiêu Nguyệt sẽ đưa nàng về Xuân Mộng các, nhưng sắc mặt hắn thật khó coi, rồi chỉ nói: “Miên Nhi…nàng tự trở về đi, ta còn một số việc cần xử lý.”
Nguyễn Miên Miên đồng tình nhìn Trang Thuần, thời điểm dùng bữa vừa rồi nàng ta cố ý nói câu kia là muốn hãm hại nàng, theo tính tình của Tiêu Nguyệt, nàng ta lần này khẳng định thực thảm.
Yên lặng nhìn bọn họ rời đi, thấy bóng dáng run rẩy của Trang Thuần, Nguyễn Miên Miên cảm thấy nữ nhân trong hoàng cung thực bi ai, làm sự tình mờ ám này, chỉ hại mình hại người.
Tiêu Nguyệt trên đường vẻ mặt âm trầm, Trang Thuần tuy rằng rất sợ hãi, nhưng vẫn giả làm bộ không làm sai chuyện gì.
Tới thẩm cung của Trang Thuần, Tiêu Nguyệt trực tiếp đem nàng đẩy vào trong, thanh âm lạnh lùng nói: “Những người khác đi ra ngoài.”
Các cung nữ gặp cơn giận lớn của Tiêu Nguyệt, vốn dĩ chủ nhân của bọn họ cũng không được sủng ái, lập tức chạy trốn không thấy bóng dáng.
Trang Thuần từng bước lui về phía sau, nhìn thấy Tiêu Nguyệt phẫn nộ, nhận thức được nguy hiểm: “Điện hạ, người muốn làm gì…? Ta tốt xấu gì cũng là trắc phi của người…”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Nguyệt tiến lên, hàn quang lãnh liệt bắn thẳng đến mắt nàng: “Trắc phi…? Vậy ngươi nên an phận thủ thường, hôm nay trước mặt phụ hoàng ngươi dám châm ngòi hại Miên Nhi, cũng đã phạm vào điều tối kỵ của ta!”
“Hôm nay tỷ tỷ thả con thỏ cắn ta, dọa ta sợ chết khiếp, ngươi không cảm thấy là ta phải chịu ủy khuất sao?” Trang Thuần bắt đầu nức nở, nước mắt tràn khỏi mi, điềm đạm đáng yêu.
“Ngươi ủy khuất? ngươi chịu ủy khuất cũng nên nhịn xuống, nhưng tại sao ngươi lại làm Miên Nhi chịu ủy khuất…!”
“Tiêu Nguyệt! Ngươi!” Trang Thuần rốt cục cũng mất phong phạm, rống to với Tiêu Nguyệt.
“Biết rõ địa vị của mình, không gây phiền toái cho Miên Nhi, nếu không, ta sẽ cho ngươi nếm thử chút tư vị của lãnh cung.”
Tiêu Nguyệt tàn nhẫn nói, liền không quay đầu lại mà rời khỏi, Trang Thuần đã muốn xụi lơ trên mặt đất, nhìn bóng dáng quyết tuyệt của hắn…
Có nữ nhân, thích mềm không thích cứng, Trang Thuần chính là loại này, nếu Tiêu Nguyệt đối tốt với nàng, có lẽ nàng sẽ an phận thủ thường, nhưng Tiêu Nguyệt càng không tốt với nàng, nàng càng không phục.
Cho nên phương pháp này của Tiêu Nguyệt, sẽ chỉ càng làm cho Trang Thuần thêm thống hận Nguyễn Miên Miên, mà làm ra một số chuyện xấu xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.