Vương Phi, Xin Đừng Chạy

Chương 24:

meo_meo_meo

04/01/2021

VƯƠNG PHI, XIN ĐỪNG CHẠY \( 24 \)

Nhược Khê cùng Hách phong về phủ, vừa tắm rửa thay đồ xong, leo lên giường nhắm mắt lại. Còn chưa kịp ngủ thì cảm thấy thân thể bị đè xuống, nặng nề nâng mí mắt lên thì thấy Hách Phong đang chống tay nằm lên người cô.

\-" Ngươi lại muốn bày trò gì đây? Mau leo xuống, ta buồn ngủ."

\-" Tiểu Khê, ta muốn."

NHược Khê nghe hắn gọi mình bằng cái tên Tiểu Khê bất giác rùng mình, quay lại đối diện với hắn, lấy hai tay đẩy hắn ra.

\-" Muốn muốn cái khỉ gì? Hôm qua ngươi còn làm chưa đủ à? Hôm nay ta không có sức để chơi cùng ngươi. Ngoan, mau đi ngủ đi."

Hách Phong mặc dù rất bất mãn nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, xoay người cô về phía đối diện mình rồi dang tay ôm cô vào lòng. Nhược Khê không quen có người ôm mình đi ngủ liền ngọ nguậy muốn thoát ra. Hách Phong càng ôm chặt hơn nữa, hắn mở giọng ám muội thì thầm vào tai cô.

\-" Nàng không cho ta làm thì phải để ta ôm, nếu nàng còn phản kháng ta liền muốn nàng."

Nhược Khê ngay lập tức nắm im, mặc cho hắn ôm ghì lấy mình. Một lúc sau như có chuyện gì đó, cô ngẩng đầu lên hỏi hắn.

\-" Này này, Hách Phong."

\-" Hửm?"

\-" Tại sao ngươi lại muốn lấy ta? Rõ ràng nữ nhân xinh đẹp, tài giỏi hơn ta rất nhiều, lại còn ái mộ ngươi. Tại sao lại lấy một người rõ ràng trước đây chưa hề gặp qua?"

\-" Ta xin phụ hoàng tứ hôn."

\-" Không phải, ta muốn hỏi là tại sao lại xin tứ hôn cho ta với ngươi ấy? Ngươi có thể chọn bất cứ nữ nhân nào ngươi thích mà."

\-" Để ta kể nàng nghe một câu chuyện."



Hách Phong nở nụ cười dịu dàng, siết vòng tay để ôm cô gần hơn, đưa một tay xoa lên mái tóc đen mềm mại của cô, cất giọng trầm ấm.

\-" Ngày xưa có một tiểu hài tử, tuy rằng địa vị của nó rất cao nhưng lại không hề có một người bạn nào chơi cùng. Xung quanh nó toàn là những kẻ xun xoe vây quanh nịnh nọt nó vì mẹ nó là hoàng hậu. Tuy là con của hoàng hậu nhưng mẹ nó lại không yêu thương, người dành hết tình cảm cho đệ đệ và muội muội của hắn. Cung nữ trong cung thấy hắn vì thất sủng mà khinh thường, sỉ vả hắn. Duy chỉ có phụ hoàng là yêu thương hắn, nhưng người trăm công nghìn việc không có thời gian dành cho hắn, nên hắn suốt ngày chỉ ở trong điện của mình đọc sách luyện võ. Một ngày nọ, hắn đang đọc sách ở ngự hoa viên thì đệ đệ của hắn gây chuyện đánh hắn, vì sợ mẫu hậu ngày càng ghét hắn nên để cho đệ đệ hắn giáng từng đấm vào người. Gánh chịu một hồi hắn liền không cảm thấy gì nữa lại nghe một tiếng hét của đệ đệ hắn, hắn liền mở mắt ra thì thấy một cô bé đang nắm tóc đệ đệ hắn kéo lại, khiến nó khóc thét lên. Nàng bảo hắn không được đánh hài tử kia nữa, sau đó liền cười đưa tay về phía hài tử kia, lúc đó hài tử này cảm thấy nàng rất soái, rất dũng cảm, tuy cũng bị đánh một số chỗ nhưng vẫn bảo vệ hắn, vẫn cười với hắn. Sau đó nàng liền cùng cha nàng về, hài tử kia chỉ nhớ rằng trên cổ tay nàng có một cái bớt hình con bướm. Sao nào, nàng nghĩ ra ai chưa?"

Nhược Khê nãy giờ chăm chú nghe chuyện, tưởng hắn chỉ bịa ra, nghe hắn hỏi liền ngơ ngác một lúc lâu.

\-" Tiểu hài tử đó là ta, còn cô bé đó nàng đoán đi."

Nhược Khê ngẫm kĩ lại, đúng rồi cô từ khi còn bé trên cổ tay đã có một cái bớt hình con bướm, nhớ lại một chút, hình như lúc trước cô có mơ giấc mơ rất lạ. Lúc đó cô mơ rằng mình ở thời cổ đại thấy một đứa trẻ bị bắt nạt liền nổi lòng anh hùng đến đánh tên kia đến phát khóc, đánh xong cảm giác mơ hồ ập đến, cô giật mình tỉnh dậy, cứ cho rằng đó chỉ là một giấc mơ, không ngờ lúc trước đã gặp tên Hách Phong này. Cô vội vàng vén tay áo lên, phát hiện cái bớt đã theo cô đến cả thế giới này, lại Ngẩng lên nhìn Hách Phong đang cười rạng rỡ nhìn cô.

\-" Không lẽ cô bé đó là ta?"

\-" Từ lúc đó, ta đã nhất quyết thề rằng nhất định sẽ lấy nữ nhân có cái bớt này."

\-" Nhưng lỡ đâu người khác cũng có thì sao?"

\-" Chắc chắn không có, ta đã hỏi quốc sư, người nói rằng nữ nhân có cái bớt này chỉ có một trên đời nhưng người lại không thể biết là ai, người còn nói rằng nữ nhân này cùng buộc chung một sợi chỉ đỏ với ta."

\-" Ngươi tin mấy cái mê tin này à?"

\-" Tất nhiên là tin, không phải bây giờ nàng đã là thê tử của ta sao?"

\-" Aissss, không nói chuyện với ngươi nữa, ta buồn ngủ rồi."

Hách Phong không nói gì, ôm cô vào lòng, tay vẫn nhẹ nhàng xoa đầu cô. Hai người ôm chặt lấy nhau, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Giải thích tí nè, nguyên chủ vốn không có cái bớt, chị nu9 lúc trước vô tình xuyên qua mang theo cái bớt làm mĩ nhân cứu anh hùng nên n9 mới nhớ kĩ. Suy ra, người n9 yêu là nu9 chứ ko phải nguyên chủ nha .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi, Xin Đừng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook