Vượng Phu Kế Phi

Chương 2

Dương Quan Tình Tử

25/11/2015

Từng ngày trôi qua, đứa nhỏ trong bụng Ô Hi Ân cũng chậm rãi lớn lên, Ô Hi Ân nôn ọe cũng ngày càng nghiêm trọng, nàng ăn thì ít, ói thì nhiều, suy yếu đến mức chỉ có thể nằm ở trên giường an thai, lại còn bị nhiễm phong hàn, vì muốn đứa bé khỏe mạnh, Ô Thi Viện không dám cho nàng uống thuốc, thân thể nàng cũng vì vậy mà càng suy yếu, chỉ mới có mấy tháng mà cả người thành da bọc xương, bụng cũng chỉ nhô lên nho nhỏ mà thôi.

Đại phu nói, nếu tiếp tục như vậy nữa, chỉ sợ đứa bé còn chưa sinh ra thì phu nhân đã mất trước rồi.

Ô Thi Viện giận đến cắn răng nghiến lợi, đại phu vừa rời đi liền gọi nha hoàn bưng thức ăn tới, lục soát người Ô Hi Ân đang nửa sống nửa chết nằm kia một hồi, tự mình dùng muỗng nhét một đống thức ăn vào miệng nàng.

- Ô....Không, khục, khục.....Ọe, ọe!!

Chỉ mới ăn có một hớp mà Ô Hi Ân đã ói ra một thân, ngay cả mật cũng muốn phun ra rồi.

Ô Thi Viện giận đến phát run, giơ tay muốn tát nàng một bạt tai nhưng lại nhịn xuống, chỉ sợ nàng không chịu nổi, nhưng lại tức giận phân phó: "Bẩn rồi! Giúp nàng rửa sạch sẽ."

Nàng ta tức giận đùng đùng rời khỏi phòng, lưu lại hai người nha hoàn đang vội vàng lau dọn bãi nôn trên giường và dưới đất, sau đó liền đưa Ô Hi Ân đến chậu nước, giúp nàng lau sạch thân thể.

Mệnh mỹ nhân tại sao lại khổ như vậy? Họ không khỏi cảm thán, nhưng mặc dù bị đại phu nhân ngược đãi, chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng trong thì Hi phu nhân vẫn đẹp tựa như thiên tiên.

- Hi phu nhân, người cứ ngồi ở nơi này nghỉ ngơi một chút !

Hai nha hoàn nhìn nàng ngồi ở bên cửa sổ, ngây ngô nhìn ra bên ngoài cũng không quấy rầy nàng, lặng lẽ lui ra.

Đôi mắt Ô Hi Ân đẫm lệ mông lung nhìn đình đài lầu các, nhìn bướm đang bay lượn trong vườn hoa, lại nhìn bầu trời xanh thẳm, cảnh trí ở phủ Lương Vương mỹ lệ như thế, vì sao nàng lại thấy chói mắt? Tim cũng đau đớn?

Cuộc sống như vậy tới khi nào mới hết? Nàng than nhẹ một tiếng, ánh mắt đau thương nhìn lên bụng, đôi tay chậm rãi khẽ vuốt, trong mắt không che dấu được sự lo sợ.

Con à, mẹ nên sanh con ra sao? Mẹ ngay cả mình cũng không bảo vệ được, làm sao mới có thể bảo vệ con không bị những người khác thương tổn? Không, mẹ khẳng định không làm được, vậy con làm sao lại muốn chịu tiếp cái khổ của mẹ, để mặc cho mọi người khi dễ cả đời?

Phịch một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

Lương Văn Khâm mang theo tức giận không rõ đi vào, đóng sầm cửa phòng lại liền bồng nàng lên, thả vào trong giường, nàng còn chưa kịp nói gì thì thân thể hắn đã đè lên.

Nàng vội vã thỉnh cầu

- Không cần ! Van cầu ngươi, ta rất không thoải mái..... Ngộ nhỡ động thai khí thì làm thế nào đây?

- Ngươi là vợ của ta

Nàng đưa hai tay đẩy lồng ngực hắn ra, nhưng chống không lại lực đạo của hắn.

Hắn một tay cầm hai cổ tay trắng ngần của nàng, kéo đến đỉnh đầu, ngay sau đó đôi môi đói khát đặt lên môi anh đào của nàng, tay còn lại vội vàng kéo quần áo của nàng, động tác thô lỗ xé rách quần nàng, hai chân mạnh mẽ đè nàng xuống, hắn mất khống chế liền giống như mãnh thú, nàng bị dọa cho sợ hãi, thở gấp cầu xin hắn.

- Không cần, đứa bé......!

Hắn cũng mặc kệ, hắn bị giữ lại ở trong cung xử lý một chút chuyện chính sự nhàm chán, lại luôn tâm tâm niệm niệm nàng, chỉ cần nghĩ đến một khi đứa bé sinh ra, nàng cũng sẽ hương tiêu ngọc vẫn, hắn là không bỏ được!

Một mỹ nhân như thiên tiên như vậy, hắn không bỏ mặc cho nàng chết được, nhưng đố phụ Ô Thi Viện ác độc này, hắn hoàn toàn không thể nào khống chế nàng ta được, hắn tức, tức giận chính mình vô năng, tức giận Ô Thi Viện ác độc!

Không ngờ, vừa nghĩ tới nàng ta, nàng ta đã xuất hiện rồi.

Thật ra, Ô Thi Viện vẫn luôn phái người canh giữ ở viện của Ô Hi Ân, cho nên việc trượng phu trở lại nàng cũng nhận được tin tức, lập tức chạy nhanh tới, vừa thấy được hắn ở trên giường Ô Hi Ân sinh dâm dục, sắc mặt nàng biến đổi, chạy vội tới bên giường, dùng sức bắt hai cánh tay hắn lại, muốn kéo hắn đang ở trên người Ô Hi Ân ra.

- Không được đụng đến nàng!

Nàng ta vừa gào lớn vừa dùng sức muốn gạt hắn ra.

Bị lôi kéo, hắn nổi trận lôi đình hất nàng ra, cũng xuống giường, tròng mắt đen híp lại nhìn nàng đang ngã trên đất rống giận: "Ngươi ở đây làm gì?"

- Là ngươi đang làm gì? Đứa bé trong bụng nàng là thứ duy nhất cả cuộc đời ta trông cậy vào, ngươi phải hại nàng sảy mất sao?

Nàng ta tức giận đứng dậy, chỉ vào hắn mà mắng chửi.

Lương Văn Khâm mím môi, nhìn về phía Ô Hi Ân đã vội vàng ngồi dậy, tay níu lấy xiêm y thối lui đến góc giường, sợ hãi cuộn người thành một cục, cả người run rẩy, xem ra nàng không có nhận thấy được ý trong lời nói của người đường tỷ này.

Ô Hi Ân đôi mắt đẫm lệ chống lại tầm mắt của hắn, lại bị dọa sợ đến cúi đầu, hắn lại tiếp tục nhìn nàng rồi, đường tỷ tới cũng không làm hắn bỏ qua cho nàng sao? Gả vào vương phủ mấy ngày này, nàng đối với người trượng phu này cũng hiểu được mấy phần, hắn bề ngoài nhìn lịch sự như vậy, nhưng thực chất lại rất thích chuyện tình dục, chỉ để ý đến nhu cầu của mình, đối với da thịt của nàng hắn cũng chỉ hôn, nhưng nhiều lần cũng làm đau nàng, nàng thật ra là rất sợ.

- Thấy không? Nàng bị sợ đến toàn thân phát run, nàng căn bản không muốn ngươi! Ngươi có cần phải bi ai đến nổi chỉ có thể muốn một nữ nhân không nhớ ngươi?

Bị Ô Thi Viện nói trúng tim đen, lại tràn đầy giễu cợt, Lương Văn Khâm nổi giận đùng đùng, hắn thô bạo cầm tay nàng ta, kéo ra khỏi phòng, hung hăng ép nàng lên tường, hau tay kèm nàng ở giữa, căm tức nhìn nàng, cắn răng gầm nhẹ: "Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang tính toán cái gì".

Nàng cũng hận nhìn hắn chằm chằm, tức giận khẽ nói: "Ngươi cũng không cần cho là ta không biết trong lòng ngươi đang tính toán cái gì!"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lửa giận bùng lên, trao nhau ánh mắt chỉ có hai người mới hiểu được.

Nàng nhất định phải giữ được đứa bé trong bụng Ô Hi Ân, hắn cực kỳ không muốn, muốn lấy việc nam nữ kích tình hoan ái để cho nàng mất đứa bé, nếu không, Hi Ân một khi hạ sinh đứa nhỏ, nàng ta sẽ không để cho nàng tiếp tục lưu lại trong phủ, còn có thể sẽ khiến nàng vĩnh viễn biến mất ở nhân thế.

- Lương Văn Khâm, nữ nhân cho dù xinh đẹp nhưng cũng không bằng danh lợi phú quý, trừ khi ngươi không cần mặt mũi của Lương Vương Phủ.

Ô Thi Viện cười lạnh, đưa tay vuốt ve gương mặt tuấn tú của hắn, nàng yêu hắn nhưng thủy chung không chiếm được trái tim của hắn.

- Độc nhất là lòng dạ đàn bà !

Lương Văn Khâm oán hận hất tay của nàng ra, xoay người rời đi.

Hừ! Nam nhân! Tay của nàng đã sưng đỏ, nhưng tâm lại đau hơn, không vì hắn thì sao nàng có thể biến thành bộ dáng này chứ?

Nhưng chưa đủ! Nàng muốn ác hơn, nàng phái gã sai vặt trông chừng ngoài cửa phòng Ô Hi Ân, nàng còn muốn Ô Hi Ân không được bước chân ra cửa phòng một bước, nàng cũng không quên Ô Hi Ân là một người tàn phế, ngộ nhỡ đi đứng không cẩn thận lại gây thương tổn cho đứa bé thì thế nào?

Ngoài ra, các tiểu thiếp khác cũng không cho tới đây quấy rầy, bất kỳ thức ăn gì cũng phải dùng ngân châm thử qua, ba bữa cơm và thuốc cũng do thân tín nha hoàn của Ô Thi Viện tự mình nấu, tự mình đưa đến, tất cả là vì để cho đứa bé trong bụng Ô Hi Ân không xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.

Nhưng cho dù Ô Thi Viện ngàn ngăn vạn cản, duy nhất một người nàng ta không thể ngăn được - Lương Văn Khâm !

Chỉ cần nghe hắn xông vào phòng, nàng liền chạy tới, không ngại tranh cãi ầm ĩ nhằm phá hư sự hưng phấn của hắn, còn nếu không ngăn cản được liền uy hiếp sẽ nói ra chuyện hai người thiết kế hãm hại Ô Hi Ân, khiến cho hắn tức giận phất tay áo bỏ đi.

May mắn là bụng Ô Hi Ân ngày càng nhô lên, thế nhưng lại rất kén ăn, không chỉ gầy như que củi mà ngay cả da thịt bóng loáng mềm mại trước kia cũng trở nên thô ráp, cả người tựa như đóa hoa khô héo, càng lúc càng không có lực hấp dẫn, dần dà, Lương Văn Khâm cũng không còn tới cửa nữa.

Nhưng cũng không có vì vậy mà Ô Hi Ân có ngày tốt trôi qua, bởi vì ốm nghén nghiêm trọng, thân thể hư nhược chẳng khá hơn bao nhiêu, Ô Thi Viện lại bắt đầu bắt buộc nàng ăn cháo gà. Một ngày ít nhất phải ăn được ba chén lớn, bởi vì khi đại phu bắt mạch qua, chỉ nói nàng thân thể quá gầy yếu, sợ sẽ khó sinh mà một xác hai mạng.

Ô Hi Ân cũng không muốn, nhưng nàng vừa nghe tới cháo gà thì lập tức buồn nôn.

Giờ đây, Ô Thi Viện đứng ở bên giường, mắt lạnh nhìn thân thể gầy như da bọc xương, bụng chỉ nhô ra một chút của Ô Hi Ân, nàng hao hết tâm lực, nhường nhịn nàng ta, thật vất vả mới chờ được tới bây giờ, lỡ như đứa bé không sinh ra được hoặc trở thành thai chết, đây không phải là tất cả sự cố gắng của nàng đều uổng phí?

Ánh mắt Ô Thi Viện lộ ra hung quang, xoay người đoạt lấy cháo gà trên tay nha hoàn, cũng không quản cháo còn nóng đến mức bốc khói: "Giữ lấy nàng"

Hai người nha hoàn nhìn nhau một cái, mặc dù không tình nguyện nhưng vẫn đi tới bên giường, một người đỡ Ô Hi Ân ngồi dậy, một người ở đằng sau ôm lấy đầu của nàng, tay bóp cằm nàng, buộc nàng há miệng.



- Không cần.....Không...!!!

Nước mắt Ô Hi Ân rơi xuống, run rẩy thỉnh cầu.

- Ăn cho ta!

Ô Thi Viện mắt cũng không nháy, lãnh khốc trực tiếp đổ chén cháo nóng rực vào trong miệng nàng.

- A! Khụ khụ..... Miệng... khụ khụ.....

Ô Hi Ân khổ sở phát ra tiếng thét chói tai, nhưng thật ra chỉ là tiếng khóc lóc rên rỉ.

Nàng chịu khi dễ mà trở nên thê thảm! Gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, ngay cả bọn nha hoàn bên cạnh cũng cảm thấy đáng thương, không đành lòng nhìn.

Nước mắt nàng như trân châu lăn xuống hai gò má, môi nàng bị cháo nóng làm bỏng đến sưng đỏ, thật vất vả mới có thể nằm xuống giường nghỉ ngơi, da thịt nàng vẫn có cảm giác đau nhói, thân thể không tự chủ được mà run lên.

Ô Thi Viện lúc này lại cười lạnh, cúi xuống thì thầm vào tai nàng, từng chữ từng chữ tàn khốc mang theo sự uy hiếp rõ ràng: "Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi không sinh ra được đứa bé, ta sẽ không chút do dự tự tay cầm dao mổ bụng ngươi ra, lấy đứa bé ra ngoài." (oimeoi ==')

Ô Hi Ân kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi mắt tà ác kia, thân thể nàng cũng run rẩy càng mãnh liệt hơn.

Ô Hi Ân bị hành hạ khổ sở vượt qua mỗi ngày, rốt cuộc cũng tới lúc nàng trở dạ, bà mụ cũng đã vào phòng.

- A....a...Đau !!! Thật là đau!!!

Nàng nằm ở trên giường, mồ hôi đầm đìa, mặt cắt không còn một giọt máu, từng tiếng la hét và rên rỉ khổ sở không ngừng từ trong miệng nàng bật ra, loại đau bụng trở dạ này kéo dài nhiều canh giờ, giờ nàng đau đến chết đi sống lại, phát ra một tiếng thét chói tai cuối cùng mới nghe được tiếng khóc oa oa của đứa nhỏ.

- Sinh, sinh rồi! Còn là một bé trai.

Bà mụ đầu còn đầy mồ hôi bật cười, vội vàng ẵm đứa bé đến cái bồn tắm nhỏ đã chuẩn bị sẵn.

Mà Ô Thi Viện canh giữ ngoài cửa đã lâu, sớm đã chịu không nổi lập tức đẩy cửa vào, vui mừng nhìn chằm chằm vào tiểu nam hài bụ bẫm đang được bà mụ mặc quần áo vào, thò tay ẫm đứa bé ôm vào lòng.

- Đứa bé của ta.....

Ô Thi Viện tham lam ngắm nhìn hài tử, thật là đáng yêu!

- Ch..cho ....ta nhìn đứa bé một chút....

Ô Hi Ân thoi thóp nằm ở trên giường, tinh thần không được tỉnh táo, cả người cũng suy yếu khác thường, nhưng nàng thật muốn nhìn đứa bé của nàng.

Nghe vậy, ánh mắt Ô Thi Viện lập tức biến đổi, giao đứa nhỏ đang ôm trong ngực cho bà mụ, đồng thời đưa cho bà ta một ánh mắt, mà mụ liền hiểu ý ôm tiểu oa nhi rời đi.

- Đứa bé.... Ta muốn nhìn đứa bé....

Ô Hi Ân mệt quá rồi, nửa người dưới vẫn còn bị tê liệt đau nhức, nhưng nàng thật nhớ, muốn nhìn đứa bé, hơn nữa không phải bé con còn đang khóc sao? Không, giống như là càng ngày càng xa.... Bà mụ muốn ôm đứa nhỏ của nàng đi đâu?

Ô Thi Viện đi đến bên mép giường, mắt nhìn xuống Ô Hi Ân đang muốn bất tỉnh: "Ngươi không cần phải nhìn, dù sao ngươi cũng không chăm sóc được cho nó."

Ô Hi Ân thở hổn hển, yếu đuối mở mắt ra, nháy mắt mấy cái mới thấy rõ được lãnh ý trong mắt đường tỷ, lại thấy chén thuốc đen đen mà thường ngày nàng vẫn hay uống, nàng không hiểu, đứa bé đã sinh ra, tại sao còn muốn nàng uống?

- Uống vào, tất cả lập tức kết thúc!

Ô Thi Viện nở nụ cười giống như đóa hoa hồng nở rộ.

Một cỗ lãnh ý lan tỏa từ trong ra ngoài, sắc mặt Ô Hi Ân phút chốc trở nên tái nhợt. Không để ý đến thân thể suy yếu muốn chạy trốn.

Sắc mặt Ô Thi Viện rét lạnh: "Muốn đi? Bắt nàng lại."

Hai nha hoàn rất sợ hãi nhưng vẫn nghe theo lệnh, tiến lên bắt Ô Hi Ân lại, ép nàng nằm lại trên giường. Nàng yếu đuối giãy giụa, đầu cũng lắc nguầy nguậy, nhưng Ô Thi Viện dùng sức giữ chặt cằm nàng, buộc nàng há miệng ra, cứng rắn đổ chén thuốc vào trong miệng nàng.

- Phốc, không...khụ khụ..Vì sao nhất định phải như vậy?? Ô Hi Ân kêu khóc

- Bởi vì tâm của chồng ta không nên đặt ở trên người ngươi, bởi vì ta so với ngươi - một người tàn phế cũng không bằng, ngay cả đứa bé cũng không sinh được!

- Chuyện này.... Chuyện này không phải lỗi của ta! Không phải!

Môi nàng trắng bệch, vì mình kêu oan.

- Xác thực không phải lỗi của ngươi, nhưng mệnh ngươi đã định chính là phải trải qua cuộc sống bi thảm!

Tâm tình Ô Thi Viện cực tốt, cười rồi lại nói:

- Đúng rồi, để cho ngươi chết được nhắm mắt, ta tốt bụng nói cho ngươi biết, chính vợ chồng chúng ta cùng nhau thiết kế để ngươi gả tới, mục đích là để cho ngươi sinh đứa bé cho ta, sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì ngươi chỉ có thể chết!

- Không, không... Không thể nào!

Nàng không tin nổi nàng ta lại ác như vậy, ý thức cũng bắt đầu tan rã, thân thể bắt đầu xuất hiện dị trạng đau xót, một cỗ đau nhức từ tứ chi tràn ra.

- Ngươi không thể không có nghĩa là Văn Khâm không thể cùng ta lập mưu. Ngươi sai lầm rồi, hắn còn cảm kích ta, hơn nữa, chúng ta lúc đó cũng thỏa hiệp tốt với nhau, ta chỉ để cho ngươi vào cửa khi nào ngươi sinh con cho ta, hắn thì lại muốn ngươi.

Ô Thi Viện cười lạnh một tiếng:

- Sự thật chứng minh, không có được vĩnh viễn là tốt nhất, ánh mắt của Lương Văn Khâm luôn ở trên người ngươi, nhưng khi ngươi có bầu hắn lại tìm tới nữ nhân khác, ngay cả lúc ngươi sinh đứa nhỏ cho hắn, hắn lại còn đang lưu luyến bụi hoa, đây chính là nam nhân!

Việc này Ô Hi Ân cũng biết, mấy ngày này, bụng nàng càng ngày càng bự, số lần hắn đến xem nàng cũng càng ngày càng ít, gần một tháng qua cũng chưa từng bước vào phòng nàng một bước, đối với người trượng phu này nàng luôn cảm thấy sợ hãi, vốn tưởng rằng không cần đối mặt hắn thì có thể thoải mái một ít, không nghĩ tới.....

- Phù, phù.....

Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, nàng cảm thấy đau lòng, nhưng thân thể của nàng lại càng đau hơn, hơn nữa giữa hai chân nàng lại cảm thấy ẩm ướt, là máu sao? Nàng chảy máu, nhưng lại là từ giữa hai chân không ngừng chảy ra. "Giúp...giúp ta..." Thân hình nàng xụi lơ, hoàn toàn không động đậy, sắc mặt đã sớm trắng bệch.

Ô Thi Viện đứng ở một bên, sắc mặt tươi cười nhìn nàng dần dần tiến tới cái chết: "Đáng thương a, ngươi cố gắng sinh hạ đứa nhỏ, thế nhưng lại rong huyết mà chết, ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc hài tử của ngươi thật tốt."

Không! Nàng muốn con của nàng! Nữ nhân độc ác như vậy làm sao có thể đối xử tử tế với con nàng? Làm sao có thể giáo dục tốt được cách đối nhân xử thế của hắn? Lỡ như tương lai hắn và đường tỉ cùng một dạng.... Không! Không thể! Nàng không cần!

Nhưng hơi thở mong manh, mí mắt nàng cũng càng lúc càng nặng,thân thể đau đớn cũng ngày càng nhiều, ý thức của nàng đang dần mất đi, nàng lạnh quá, lạnh quá...Nàng nhìn thấy loáng thoáng ánh nến trên bàn càng lúc càng yếu, càng lúc càng yếu, cuối cùng lâm vào trong một vùng đen tối.

Đèn cạn dầu, nàng cứ như vậy mà chết? Nàng hoài thai mười tháng, dùng tất cả sức lực mới sanh ra nhi tử, thế nhưng mặt cũng không được nhìn một lần.

Ô Hi Ân nỗ lực mở miệng muốn nói chuyện, lại không phát ra được âm thanh nào, nàng muốn gặp con trai, nàng khao khát mãnh liệt, nàng giãy giụa nhìn, đau lòng nhìn, đem hết hơi sức, cuối cùng từ cổ họng tê liệt gào lên: "Ta muốn thấy hắn! Để cho ta thấy đứa nhỏ."

Cửa phòng mở phanh ra, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vội vàng chạy vào



- Tiểu như sao vậy? Gặp ác mộng sao?

- Tại sao lại khóc thành ra như vậy? Tiếng kêu khóc thê lương mới vừa rồi thật đáng sợ, tiểu thư muốn gặp người nào?

Mắt Ô Hi Ân đẫm lệ nhìn hai gương mặt sinh động, lại cau mày hoang mang, cổ họng tựa như có một thứ gì rất cứng chèn lại, không phát ra được âm thanh nào.

Hai nha hoàn thấy thế lo lắng hơn, vội đến gần nàng, mở to mắt nhìn: "Tiểu thư sao rồi? Nói chuyện đi."

- Tiểu Hạ? Tiểu Đóa?

Nàng rốt cuộc phát ra âm thanh, vội vàng ngồi dậy, kinh ngạc nhìn chằm chằm hai người, họ không phải họ đã chết sao?

- Vâng, tiểu như sao lại kinh ngạc vậy?

Hai nha đầu không rõ chân tướng hỏi.

- Các ngươi và ta đều chết hết rồi.....

Nàng mặt cắt không còn giọt máu lầm bầm nói nhỏ.

- Chết?

Hai người nha hoàn mặt đều nghệch ra, sau đó lập tức lắc đầu mãnh liệt.

Tiểu hạ le lưỡi một cái: "Tiểu thư thật sự là mơ thấy ác mộng mới có thể nói ra những lời mang điềm xấu này."

- Đúng vậy, chúng ta vẫn còn sống tốt, tiểu như cũng sống tốt nha.

Hai nha hoàn đến trước giường cười cười nhìn Ô Hi Ân, lại thấy tiểu như vẫn còn dáng vẻ không tin, tiểu Hạ dứt khoát đưa tay ra khẽ vuốt vào cánh tay trắng trẻo nhỏ bé của tiểu thư, hoạt bát nói: "Có nhiệt độ nha."

Cho nên nàng không có chết, hai nha hoàn cũng không chết? Ô Hi Ân nuốt xuống một ngụm nước miếng, vẫn là không dám tin.

Nhưng sau đó nàng cau mày, nghi hoặc nhìn căn phòng trang nhã. Kỳ quái, đây không phải là phòng nàng ở tiểu viện của Lương Vương Phủ, cũng không phải là khuê phòng của nàng ở phủ Quốc Công, nhưng nhìn lại có chút quen mắt, hơn nữa nơi này chạm trổ tinh xảo, giường lớn cũng có treo màn rũ xuống----

- Tiểu thư còn không tin à?

Tiểu Đóa nhịn không được trợn mắt vỗ vỗ cái trán.

Có gì đó không đúng! Ô Hi Ân nghi hoặc trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Tiểu Hạ và Tiểu Đóa, họ cũng là lạ, nhưng nàng nghĩ hoài cũng không nghĩ ra chỗ nào kỳ quái, nàng nhìn lại lần nữa, lại kinh ngạc phát hiện: "Các ngươi tại sao nhỏ lại rồi?"

Vẻ mặt hai người vô cùng ngây thơ khả ái, so với lúc sống ở Lương Vương Phủ lúc thay nàng ấm ức, nước mắt đau khổ chênh lệch khá lớn, giống như là một tiểu nhi đồng không buồn không lo.

- Cái gì nhỏ?

Hai người gãi gãi đầu không hiểu lắm.

- Trẻ hơn vài tuổi!

Gương mặt nàng không thể tin.

Tiểu Đóa liền cười lên một tiếng: "Thì ra là tiểu thư trêu chọc chúng ta nha, thật là hư nha."

- Đúng vậy, chúng ta làm sao có thể trẻ hơn so với tiểu thư, tiểu thư mười một tuổi, chúng ta một người mười hai, một người cũng mười ba rồi.

Tiểu Hạ cười hì hì chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ Tiểu Đóa cũng đang cười vui vẻ.

Ô Hi Ân trừng mắt nhìn, không thể tin liền kéo chăn nệm ra, lưu loát nhảy xuống giường, chạy nhanh đến trước gương, lại đột nhiên đứng lại không có nhìn vào khuôn mặt non nớt xinh đẹp của mình trong gương, mà là cúi đầu nhìn thật nhanh vào chân phải của mình.

Hô hấp của nàng trở nên căng thẳng, tim như đánh trống, toàn thân không có cách nào kìm chế được sự run rẩy----

Nàng đi một bước, lại đi thêm một bước nữa, không có bị tật? Nước mắt nhanh chóng xông lên hốc mắt. Trời ạ! Đây là mơ sao? Nàng dùng sức nhéo hai gò má của mình: "Oh---" thật sự rất đau, cho nên... là thật???

Tiểu Hạ và Tiểu Đóa nhìn động tác của tiểu thư mà ngây người.

- Tiểu thư rốt cuộc thế nào? Đừng dọa chúng ta!

Nhưng các nàng phát hiện tiểu thư căn bản không có nghe mình nói chuyện, chỉ lo đi tới đi lui, lại nhảy lên nhảy xuống, lâu lâu còn xoay vài vòng, vừa khóc vừa cười, đến cùng là có chuyện gì a?

Ô Hi Ân cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nàng không quan tâm, thời gian đổi ngược là sự thật, trong lòng nàng có hàng ngàn hàng vạn cảm kích, nàng sống lại, trở lại mười một tuổi.

Sắc mặt nàng bỗng chốc biến đổi, lập tức xoay người vọt tới chỗ Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đang đứng, lòng như lửa đốt hỏi: "Bây giờ là lúc nào? Nơi đây là nơi nào? Cha và mẹ ta có ở đây không?"

- Tiểu thư thật là lạ, lúc này là mùa đông, chúng ta cùng Tam lão gia và phu nhân rời kinh thành đi đến Tuyết Sơn chơi năm ngày."

- Nơi này là Quốc Công Phủ đệ giả sơn trang, chúng ta hôm nay phải về, Tam lão gia và phu nhân giờ này cũng đã ở phía trước viện chuẩn bị lên đường, bởi vì tiểu thư ngày hôm qua nghịch làm người tuyết quá muộn, phu nhân để cho người ngủ thêm một chút, còn dặn là khi nào lên đường mới gọi người.... Tiểu thư, người đi đâu vậy? Người không có mang giày, bên ngoài lạnh nha...

Tiểu Hạ và Tiểu Đóa nhìn nàng chân trần chạy ra ngoài mà bị dọa sợ. Hai nha hoàn một cầm giày, một cầm áo choàng lập tức đuổi theo.

Bên ngoài quả thật là lạnh thấu xương, mặc dù không có tuyết rơi, sơn trang lại bị một mảng tuyết trắng xóa bao trùm. Nhưng lúc này nàng không có tâm tư để để ý, nàng cũng không cảm thấy lạnh, ngược lại là nhiệt huyết sôi trào, cha mẹ của nàng vẫn còn, cám ơn ông trời. Sau đó, nàng chạy qua một cái cổng vòm, chạy qua đình viện xinh đẹp liền gặp được cha mẹ của mình đang ngồi trong lương đình đối diện.

Đây không chỉ là cảm giác như cách một đời mà thôi, trong lòng nàng vui mừng, nhảy cẩng lên nhào lại ôm lấy mẫu thân.

Vợ chồng Ô Thừa Trung nhìn thấy nữ nhi chỉ mặc một thân quần áo trong, chân cũng không mang dép mà chạy trên tuyết, đôi chân trần kia đã vì lạnh cóng mà hồng lên, một người vội vàng ôm lấy hai gò má cũng bị đông cứng hồng hồng kia của nàng, một người cởi áo choàng trên người ra phủ lên người nàng, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng đã đuổi tới, vội vàng giúp nàng mang giày, buộc lại áo choàng.

- Các ngươi hầu hạ chủ tử như thế nào vậy?

Ô Thừa Trung không vui nói với hai nha hoàn.

- Đừng trách họ, là ta lâu quá không thấy cha mẹ, vội vã muốn thấy hai người thôi !

Nàng cười, hốc mắt lại đẫm lệ.

- Cái đứa bé này, đã xảy ra chuyện gì rồi? Không phải tối hôm qua mới gặp sao?

Liễu Không không khỏi sửng sốt.

- Đúng vậy.

Ô Thừa Trung cũng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

- Không có, ta chỉ là..chỉ là thật vui mừng..... Được gặp cha mẹ rồi !

Nàng vừa khóc vừa cười ôm lấy cha rồi lại ôm lấy mẹ, nước mắt rơi xuống cũng không có kềm lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vượng Phu Kế Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook