Chương 3
Dương Quan Tình Tử
25/11/2015
- Tiểu thư, người thế nào còn ở đây?
- Mau nha, lão thái quân và Diệp lão phu nhân, Phùng lão phu nhân, Dương lão phu nhân, còn có vài quan viên phu nhân khác tới, tất cả đều ở phòng khách chờ người.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa gấp gáp chạy tới.
- Thật xin lỗi, ta lập tức đi qua.
Nàng bước vội về phía trước viện, nhưng phía sau lại truyền đến một âm thanh già nua.
- Cám ơn Hi Ân cô nương.
Nàng quay đầu lại, nhìn người đầu bếp già trong phủ đang được đứa con trai đỡ ra ngoài, lắc lắc đầu cười nói: "Khang bà bà không cần khách khí, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi, ta còn muốn ăn cháo ngươi nấu đấy." Nàng tới đây hôm nay đặc biệt là vì Khang bà bà mà bắt mạch, xác định bệnh trạng.
Khang bà bà nhiễm bệnh phong hàn nặng, thân thể yếu đuối, tình thần cũng kém. Nhưng vừa nghe nói như vậy lập tức cười hiền gật đầu: "Được, được, lão bà ta đây bây giờ đi về nghỉ ngơi, như vậy mới có thể nhanh chóng nấu được món cháo mà Hi Ân cô nương thích nhất."
Đứa con trai của Khang bà bà lập tức cảm kích cười nhìn Ô Hi Ân, bệnh của mẹ hắn ngày càng nghiêm trọng chính là do không chịu nghỉ ngơi thật tốt!
- Tốt lắm, tốt lắm, lão thái quân cùng một đống lão bà bà đều đang đợi tiểu thư đấy.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vội vàng lôi kéo nàng rời đi, nhưng mới đi chưa được năm bước thì lại bị cản đường.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vô cùng bất mãn nhưng vẫn vội vàng hành lễ: "Găp qua Lương Vương gia, Lương Vương phu nhân."
Ai, cá tính tiểu thư hiền hòa cho nên có nhiều người ngưỡng mộ đến tìm nàng, nhưng hai vợ chồng này cũng.....
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa len lén trao nhau ánh mắt chán ghét, họ có phản ứng như thế là bởi vì phục vụ bên cạnh chủ tử nhiều năm như vậy, họ ít nhiều cũng cảm thấy chủ tử đặc biệt xa cách đối với đôi vợ chồng này, lời nói cũng rất ít, có thể tránh liền tránh, không thể nào thích.
Nếu không có cách nào né tránh, Ô Hi Ân chỉ có thể theo lễ nghĩa khẽ chào: "Đường tỷ phu, đường tỷ, các ngươi như thế nào đến đây?"
Ô Hi Ân hỏi như vậy là bởi vì nơi đây thuộc phạm vi chỗ ở của tôi tớ trong phủ, chắc chắn người đường tỷ này tuyệt đối sẽ không đi tới nơi này.
- Có người đưa tới một nhóm dược liệu cực tốt, ta nghĩ ngươi hẳn sẽ thích liền đem hết tới đây.
Lương Văn Khâm mặc một bộ áo bào bằng tơ lụa, cao lớn tuấn tú, mỉm cười nhìn Ô Hi Ân. Nàng tâm địa thiện lương, đối với ai cũng đều rất tốt, ở trong mắt nàng không có người nào phân lượng nặng hơn người nào. Mà dung mạo của nàng cũng giống như lòng nàng: xinh đẹp, hoàn mỹ không tỳ vết, giống như thiên tiên hạ phàm. Chỉ cần nàng vừa xuất hiện là có thể thu hút được ánh mắt của mọi người. Trên người nàng có có một cỗ khí chất cao quý mà hắn không thể xâm phạm.
Tim hắn chính là bị khí chất và vẻ đẹp như vậy trộm mất.
- Cám ơn đường tỷ phu.
Nàng lần nữa hành lễ.
- Cùng là người nhà, cần gì khách khí như thế.
Hắn không thích nàng gọi hắn là "Đường tỷ phu". Giống như cố ý nhắc nhở thân phận hắn không nên đối với nàng có bất kỳ ý định gì.
- Đúng vậy, người một nhà mà thôi.
Ô Thi Viện đứng bên cạnh trượng phu, trên mặt là nụ cười dối trá.
Nàng ta đối với dung mạo của mình từ trước giờ đều kiêu ngạo. Một đôi mắt phượng câu hồn, da thịt trắng như tuyết, nét đẹp của nàng ta cũng khiến cho người ta than thở không dứt, nhưng từ đâu lại xuất hiện một Ô Hi Ân, một mỹ nhân làm cho người ta ghen ghét, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt chồng nàng ta.
Lại nữa! Đôi mắt đường tỷ phu mang theo tình ý, mà đáy mắt đường tỷ lại là lửa ghen ẩn núp.
Ô Hi Ân cảm thấy bất lực, ngoài ra, sâu trong tâm khảm của nàng vẫn có một cảm giác chán ghét và phẫn hận mỗi khi nhìn thấy đôi vợ chồng này.
- Xin lỗi, lão thái quân còn đang chờ ta, cho nên.....
Ô Hi Ân áy náy cười một tiếng.
- Ngươi đi đi, lão thái quân không có ngươi đúng là không được, ta xem thân thể bà cũng khỏe mạnh hơn rồi.
Lương Văn Khâm triều mến nhìn nàng: "Ta và Thi Viện cũng muốn trở về phủ, nếu không thì đi cùng đi, chúng ta vừa lúc cũng đến chào hỏi lão thái quân."
- Thôi, lão thái quân hiện tại có việc khác, hơn nữa khẳng định giờ này cũng đang gấp gáp muốn gặp Ô Hi Ân, chúng ta ở đây cũng không được, hay là đi trước đi."
Ô Thi Viện đi vài bước đột nhiên mở miệng, lập tức nhận được ánh mắt không vui của trượng phu.
Lương Văn Khâm ước gì mình có nhiều thời gian ở một chỗ với Ô Hi Ân, Ô Thi Viện lại là gấp gáp muốn rời đi, không muốn nghe lão thái bà kia ca ngợi Ô Hi Ân có bao nhiêu ưu tú và lợi hại. Tránh cho lỗ tai cũng lùng bùng.
- Ta không tiễn.
Ô Hi Ân tươi cười xinh đẹp như đóa hoa, thuận nước đẩy thuyền, không thèm để ý đến anh mắt chợt buồn bã của đường tỷ phu. Ánh mắt Lương Văn Khâm dõi theo bóng dáng ba người các nàng đi đến viện Hiểu Lan của lão thái quân.
- Lưu luyến sao? Hừ! Rõ ràng là đặc biệt tới đây, đặc biệt tặng nhóm dược liệu thượng đẳng do mình phái người đi mua, ngươi không thấy sắc mặt ngươi lúc lấy lòng nàng ta trông rất buồn nôn sao? Nhưng nàng ta trừ một tiếng "cám ơn" cũng không có gì hơn!
Hắn đang buồn bã thì bên tai lại truyền đến tiếng giễu cợt lành lạnh của thê tử. Hắn thu hồi ánh mắt, mím môi trừng nàng: "Ngươi đủ chưa?"
- Ngươi cho rằng người khác không nhìn ra ngươi đang nhớ gì sao?
Nàng tiếp tục khiêu khích.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó, đi nhanh ra xe ngựa đang chờ trước cửa. Tuy nhiên khi nói về tức giận, Ô Thi Viện tức giận cũng không thua hắn. Hôm nay phải cùng hắn tới phủ Quốc Công là bởi vì nàng phát hiện ra một vật ở trong thư phòng hắn. Lo lắng hắn tới nơi này tìm đường muội rồi sẽ nói ra chuyện gì đó kinh người, chính vì vậy nàng mới kè kè theo hắn.
Nàng vừa đi theo lên xe ngựa, vừa suy nghĩ miên man trong lòng, căm giận bất bình nhìn chằm chằm Lương Văn Khâm.
Nhưng dọc theo đường trở về Lương Vương Phủ, nhìn hắn cũng không nhìn nàng lấy một cái, còn có dáng vẻ tiểu tử đang yêu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi thì cười, khi thì u buồn, nghĩ cũng biết trong đầu hắn đang nhớ tới ai.
Nàng đố kị không thôi, càng hiểu nếu mình không làm gì thì không được, Ô Hi Ân mặc dù là đường muội của mình, nhưng nàng ta lại giống như tia nắng ban mai, sáng rực rỡ mà ấm áp. Trượng phu đối với mình lại càng lúc càng lạnh nhạt, không chỉ chăm chỉ đi phủ Quốc Công, gần một tháng qua, thậm chí còn chưa bước chân vào phòng nàng một bước.
Nàng càng nghĩ càng tức, không nhịn được mở miệng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này: "Ngươi gần đây chỉ đi đến phòng các tiểu thiếp khác, nghĩ là ta chết rồi sao?"
Lương Văn Khâm lạnh lùng liếc nàng một cái: "Ngươi gả vào Lương Vương phủ nhiều năm còn chưa có con, ta không bỏ ngươi, ngươi nên thấy thỏa mãn."
- Cái này là cái gì?
Nàng giận dữ không kềm chế được móc từ trong ngực ra một lá thư, ném về phía nam nhân đang ngồi đối diện, hắn căn bản đã nhìn thấy dấu tay của hắn in trên lá thư!
Sắc mặt hắn thay đổi, nhưng ngay sau đó cắn răng tức giận rống lên: "Ngươi nữ nhân này, lại dám lục đồ của ta!"
- Vậy thì làm sao? Ta bây giờ còn là Lương Vương phu nhân, ta muốn vào thư phòng ngươi thì ai dám ngăn cản?
Nàng cười lạnh một tiếng
-Thế nào, lấy lý do không có con muốn bỏ ta, sau đó danh chính ngôn thuận đón Hi Ân vào cửa Lương gia?
Sắc mặt Lương Văn Khâm khẽ tái đi, hắn thật sự là có tính toán như vậy, vấn đề là Ô Hi Ân đối với hắn luôn vô tình.
- Không có lý do để ngụy biện?
Nàng cười lạnh, kỳ lạ gật đầu: "Đúng là như thế, dù nói thế nào thì Hi Ân cũng là do chính thất sinh ra, tài mạo xuất chúng, làm sao có thể làm thiếp của ngươi, vì vậy, chiếm vị trí chính thê ta đây là loại bỏ được cái đinh trong mắt ngươi, nhưng ngươi không làm không được rồi."
Hắn nhìn nàng chằm chằm: "Nếu đã biết, vậy ta cũng không bạc đãi ngươi....."
- Không, ta không muốn mất vị trí này, nhưng ta tình nguyện giúp ngươi có được nàng, ngươi rất rõ ràng Hi Ân đối với ngươi không có tình ý, cộng thêm lão thái quân yêu thích nàng, coi như ngươi có bỏ ta cũng không làm khó được nàng."
Lời nói này của nàng rõ ràng hấp dẫn hắn, hắn ngồi vào bên người nàng, vẻ mặt tươi cười: "Ngươi có biện pháp?"
Ô Thi Viện khẽ mỉm cười: "Dĩ nhiên, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện." Nhìn thấy hắn nhíu mày, giọng điệu nàng cũng trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt: "Rất đơn giản, khi nàng vì ngươi sinh ra một đứa bé, thì nàng phải chết, mà đứa bé kia sẽ do ta nuôi dưỡng, thế thì địa vị chính thất của ta mới không bị dao động."
Sắc mặt Lương Văn Khâm bỗng chốc biến đổi, tiểu mỹ nhân động lòng người cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn*, hắn làm sao chấp nhận được?
*Chết
Nàng cười nhạo một tiếng: "Đừng nói ngươi không bỏ được, mấy tiểu thiếp ngươi đón vào cửa đều là mỹ nhân,thế nhưng nồng nhiệt ngươi duy trì được bao lâu? Ta hiểu rất rõ ngươi, một khi nữ nhân đã là của ngươi, ngươi sẽ không hứng thú nữa."
Hắn biết nàng đang chỉ trích hắn có mới nới cũ, nhưng hắn rất rõ ràng, lần này hắn đối với Ô Hi Ân là thật lòng, muốn có nàng vĩnh viễn.
- Còn phải suy nghĩ sao? Suy nghĩ kỹ càng một chút đi, ngươi chấp nhận có nàng một thời gian, hay là cả đời cũng không được trở thành nam nhân của nàng."
Ô Thi Viện tâm cơ thâm trầm, hiểu được như thế nào là lay động tâm trí trượng phu.
Cũng được, lại nói chỉ cần hắn không để cho Ô Hi Ân mang thai, Ô Thi Viện sẽ không đụng được nàng ấy, ngày sau cũng không sợ không có cơ hội phù chính* nàng, Lương Văn Khâm cầm lá thư rơi bên chân lên xé, nhìn thê tử nói: "Đồng ý."
*Đưa lên làm chính thất.
Quang cảnh Hiểu Lan viện thanh tịnh, trong phòng lúc này lại ngồi rất nhiều lão bà bà đầu tóc hoa râm. Những người này đều là những phu nhân cao quý, sau lưng mọi người đều có nha hoàn phục vụ, bên trên bàn còn có bánh trái đắt tiền và nước trà thượng đẳng, trên một cái bàn gỗ dài khác cũng trưng bày rất nhiều dược liệu, bột thuốc, còn có chút nguyên liệu nấu ăn.
Nhắc tới cũng là công lao của Ô Hi Ân, không chỉ có vóc người đẹp, thái độ thân thiện, y thuật lại càng thêm cao. Chỉ cần hơi chút ốm đau, nàng liền có thể trị hết bệnh, thân thể cũng nhờ được điều dưỡng mà khỏe mạnh hơn.
Rất nhiều lão phu nhân nghe lời nàng....thân thể thật khỏe lên không ít, nhưng họ cho nàng ngân lượng, châu báu hay đồ trang sức, nàng đều không nhận, đều nói mọi người hãy quyên góp cho dân chúng nghèo khổ, khiến cho các bà làm không ít việc thiện, cũng không mất nhiều tiền túi, còn được danh tiếng tốt. Vì vậy, họ thường dẫn bạn đến đây, mọi người vừa có thể nói chuyện phiếm, vừa được nàng bắt mạch nhìn thân thể, cuộc sống cũng không có buồn tẻ.
- Đây là một miếng trạch tả* thanh nhiệt, dùng một thời gian, nếu không gặp thời biến đổi hoặc trời mưa, chỗ đầu gối cũng sẽ không đau nhức, ta đã nói nha hoàn nấu một tí thuốc, Diệp lão phu nhân có thể uống thử một chút.
*tên gọi của một loại cây hay còn gọi là cây hẹ nước.
- Ta dùng diệp tử và bạch chỉ mài thành bột thuốc, trị được chứng phong thấp, đi xa thì mang theo bên người, ăn rất dễ, đây là đặc biệt vì Dương lão phu nhân điều chế, ngài thường đến Thanh Châu thăm con cháu, lộ trình đường đi cũng kéo dài tới nửa tháng.
- Tần nãi nãi thường có bệnh nhức đầu, đây là ta lấy huân bản và mộc hương điều chế thành bột thuốc, một ngày ba bữa sau khi ăn xong thì uống nửa muỗng là đủ.
Bên trong phòng khách, chỉ thấy các bà cười nhẹ nhàng, thân thiết giải thích với mọi người thuốc trong tay sử dụng thế nào.
Một quan phu nhân không quên hỏi: "Hi Ân, ngươi trả lời xem, lúc này là vào thu rồi, muốn lựa chọn thức ăn hợp với mùa và khí hậu thì nên ăn cái gì thì tốt?"
- Thu rồi đông, thời thiết chuyển lạnh, không khí cũng tương đối khô ráo, dễ bị cảm lạnh cho nên phải điều dưỡng thân thể để cho thân thể dễ chịu, nên ăn nhiều nho, mộc nhĩ, khoai lang, quả hồng." Nàng khéo léo cười xinh đẹp giải đáp.
Mấy lão phu nhân cười rộ lên, một người trong đó nói với lão thái quân: "Thật hâm mộ ngươi, không cần hao tâm tổn trí, có Hi Ân chăm sóc điều dưỡng thân thể, nhìn ngươi càng lúc càng trẻ ra đấy."
- Tinh thần ta cũng càng lúc càng tốt.
- Đúng vậy, trừ những chứng bệnh đã có nhiều năm, ta cẩm thấy được thân thể cũng tốt lên nhiều lắm.
Lão thái quân cũng rất là hài lòng.
- Tình trạng của ngươi tốt hơn nhiều so với chúng ta, chúng ta đi phải chống gậy, còn ngươi thì bước đi như bay! Nhưng mà cũng thật hâm mộ, trong nhà ta chưa có ai tốt được như đứa bé Hi Ân này."
Một lão phu nhân khác hâm mộ cực kỳ nói.
- Đúng vậy, Hi Ân cũng mười sáu tuổi rồi, nhà chúng ta cũng có mấy tôn tử, đều mang qua cho ngươi gặp mặt, ngươi đừng để chúng ta có hi vọng rồi lại không chọn ai, ngươi có coi trọng người nào chưa?
Mấy lão phu nhân hăng hái nói chuyện phiếm, cười đùa, trước hết là để cho Ô Hi Ân bắt mạch, lấy được dược liệu, cuối cùng nhất định sẽ hàn huyên với nàng chuyện hệ trọng cả đời.
- Ta còn lưu luyến nàng nha, cũng phải hai năm nữa hẵng nói tới.
Mặc dù biết rõ cháu gái đã đến tuổi cập kê, nhưng lão thái quân thật không bỏ được nàng. Đứa nhỏ Hi Ân này cũng có duyên, không vì cái gì mà kiêu ngạo, cũng rất quan tâm nàng, biết nàng lớn tuổi, thân thể không tốt, chân cũng không đi được, đi ra ngoài cũng lười liền rủ những lão tỷ muội thân thiết tới phủ, nói là muốn viết một quyển sách y có liên quan đến 70 điều cần thiết để bảo vệ sức khỏe của các lão phụ nhân.
Nói viết sách là để cho thân thể các lão phu nhân biến tốt, kỳ thực là tìm bạn tán gẫu cho bà. Bây giờ, mấy lão tỷ muội này ba ngày hai bữa sẽ la cà tới đây, chạy trốn những chuyện rắt rối trong phủ.
- Đừng có nói vậy, có lẽ Hi Ân đã có đối tượng rồi đấy.
Diệp lão phu nhân nghiêng người về phía trước, cười giống như là muốn cùng lão thái quân nói nhỏ, nhưng cũng cố ý không hạ thấp âm thanh, chính là muốn cho nàng nghe được.
Ô Hi Ân lắc đầu, cười thản nhiên: "Không, ta còn muốn ở bên lão thái quân mấy năm nữa."
- Có nghe hay không? Lão thái quân cười không khép được miệng, đứa nhỏ Hi Ân này càng lớn càng khiến nàng kiêu ngạo.
- Nghe được, chỉ là các ngươi đã nghe hoàng cung truyền ra tin tức mới chưa?
Mấy lão phu nhân vừa nghe, chân mày lập tức nhíu lại.
- Hoàng thái hậu đối với hôn sự của Cảnh vương còn chưa muốn buông tha, mấy ngày gần đây tìm quốc sư trò truyện, muốn tìm một nữ nhân có thể thay hắn hóa giải số mạng sát thê, trở thành thê tử của hắn.
- Thê tử của Cảnh vương đều chết hết hai người rồi, hoàng thái hậu tại sao còn hồ đồ như vậy, nàng không thể chỉ lo cho hạnh phúc con mình, không sợ lại hại chết nữ nhi của người khác sao?
- Nơi này mặc dù là phủ Quốc Công, nhưng cũng không thể nói lung tung.
- Tần lão phu nhân nói đúng.
Thần sắc lão thái quân nghiêm cẩn nhìn Đỗ lão phu nhân nói bậy.
- Hoàng thái hậu cũng là một người mẹ, Hoàng đế là con lớn nhất đều có hậu cung phi tần phục vụ, cũng có nhiều người con khác. Nhưng khi Cảnh Vương còn nhỏ đã đi đến Tây Bắc trấn thủ biên quan, hai người thê tử coi như là chết oan uổng. Nhưng cho dù chiến sự đã dừng lại, phần lớn cũng là ở lại Tây Bắc cách thành Duyên An 100km, khó được hồi kinh một lần, hầu như là tới đi vội vàng......"
- Đó là vì để né tránh nữ nhi của Tể Tướng
Diệp lão phu nhân nhịn không được nói chen vào
- Khuê nữ nhà khác thấy thê tử của Cảnh Vương liên tiếp chết hai người, đều nói là hắn chinh chiến nhiều lần, chém giết quá nặng dẫn tới oan hồn tới đòi mạng, tất cả đều sợ chết. Chỉ có nữ nhi và hắn là bất đồng, ước gì nhanh một chút trở thành người nhà Cảnh Vương.
- Oan hồn đòi mạng? Một lão phu nhân nói lên nghi vấn.
- Tục truyền hai thê tử kia của Cảnh Vương cũng nhìn thấy quỷ, sau này, một trượt chân rơi xuống hồ, một uống thuốc độc tự vận, nhưng đây chỉ là đồn đãi, không thể tin hết.
Tiếp lời là Ô Hi Ân, nàng mỉm cười nhìn đám người bọn họ đều là những lão phu nhân đã bảy tám mươi tuổi, nhưng khi nói đến lời đồn đãi bát quái lại không thua kém gì mấy tiểu cô nương, hơn nữa cũng nhanh chóng quên đi những chứng bệnh của mình, những cuộc trò chuyện này đã diễn ra hơn hai tháng, vẫn có thể theo bồi cái bà tán gẫu.
Thật ra thì những chuyện lời đồn đãi liên quan tới Cảnh Vương nàng cũng nghe không ít. Hắn là đệ đệ ruột thịt của Hoàng đế, lại là thần tử trung thành nhất. Chỉ tiếc hình như không có mệnh có vợ con, ngắn ngủn sau năm cưới hai vị thê tử đều chết cả hai. Hiện tại tuổi đã gần 30 mà vẫn chưa lấy vợ, không biết có phải hay không lại sợ một mạng chết vì mình.
Nhưng tể tướng Đỗ Ngàn Đức và nhi nữ Đỗ Vịnh Song lại là ngoại lệ, làm cho người ta khó hiểu là, nghe nói Đỗ Vịnh Song mặc dù tài mạo song toàn nhưng Hoàng hậu, Hoàng đế hay Cảnh vương đều không có đoái hoài gì tới.
Ô Hi Ân đối với lời đồn đãi oan hồn đòi mạng đều cười trừ không để ý, mấy lão phu nhân còn lại cũng trò chuyện sôi nổi, lại không nhờ tán gẫu trở lại chuyện hôn sự.
- Hi Ân, ta thấy ngươi hay là gả cho tôn tử nhà ta đi, nếu không, ta lo là Hoàng thái hậu sẽ đánh chủ ý trên người ngươi.
Tần lão phu nhân nói, những người khác cũng gấp gáp đề cử nam tử chưa lập gia đình trong nhà mình.
- Sẽ không, Hi Ân rất ít khi tham dự vào bữa tiệc của Hoàng thất, cũng cũng chỉ tới lui với mấy nhà các ngươi, nàng lại làm mọi việc đều khiêm tốn, nhiều lắm là chúng ta và những người trong phủ biết nàng có y thuật cực tốt.....
Lão thái quân thật ra thì cũng rất lo lắng, nhưng nàng liên tục nghĩ tới những chuyện này, cảm thấy Hi Ân cũng sẽ không bị Hoàng thái hậu chú ý tới.
Nói tới đây, bà đột nhiên chú ý tới quản sự trong phủ vội vàng đi tới, đứng ở cửa nói với Lâm ma ma và câu, Lâm ma ma vội vàng đi vào phòng khách, ghé vào lỗ tai bà thì thầm, bà vội vã đứng dậy, nói những lão bằng hữu chứ tự nhiên trò chuyện, rồi kêu Ô Hi Ân cùng bà đi ra ngoài, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng đi theo phía sau.
Nhưng Lâm ma ma còn chưa kịp mở miệng, sau lưng đã nghe Tiểu Hạ nhanh mồm nhanh miệng trách móc: "Lương Vương phu nhân thấy người không thoải mái, muốn tiểu thư đến xem một chút, nhưng lúc sáng sớm chúng ta gặp nàng thì rõ ràng nàng vẫn còn rất tốt mà."
Tiểu Đóa ở một bên cũng gật đầu đồng ý.
Lão thái quân lập tức trợn mắt nhìn họ một cái: "Nha đầu không có quy củ, ai cho các ngươi nói nhiều?"
- Nô tỳ biết tội
Hai nha đầu vội vã hành lễ nhận tội.
Lão thái quân lắc đầu một cái, nhìn về phía Ô Hi Ân mà bà yêu thương nhất: "Đều là ngươi làm hư hai người nha hoàn này, luôn không lớn không nhỏ, không biết thân phận của mình."
- Thái quân đừng giận, bọn họ từ nhỏ đã đi theo bên cạnh con, giúp con rất nhiều việc, thái quân cũng biết, con rất thích học hỏi những cái mới, hai người bọn họ vì giúp đỡ con mà cũng mệt mỏi.
Nàng dịu dàng trấn an, đồng thời thấy lão thái quân nhìn Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đang quỳ nhận lỗi sau lưng nàng thở dài một cái, nàng cười nháy mắt một cái, bày tỏ không có việc gì. Các nàng đối với nàng rất quan trọng, vừa nghĩ tới các nàng đối tốt với nàng ở kiếp trước, cuối cùng lại bị chết oan uổng, nàng lại muốn coi họ như tỷ muội.
Chỉ là, đi Lương Vương phủ? Sau khi sống lại nàng đã thề là sẽ không bước chân tới đó!
Mấy năm nay, Lương Văn Khâm dùng rất nhiều lý do muốn mời nàng qua phủ, nhưng nàng đều cự tuyệt.
- Ngươi nên đi thăm nàng đi, mấy ngày trước nàng mang tâm tình phiền não tới tìm ta, có thể là có uất ức gì có giải, ngươi nên khuyên nhủ nàng, đồng thời nói cho nàng biết, chuyện nàng nói với ta, ta sẽ suy nghĩ nhiều một chút.
Lão thái quân nhìn vẻ mặt nàng vô cùng nghi hoặc, nhịn không được thông báo một tiếng. Mặc dù vốn là muốn gạt nàng, hơn nữa chuyện như vậy cũng không tiện nói trước mặt đám bạn chí cốt kia, đầu lưỡi bọn họ dài bao nhiêu bà cũng rất rõ.
Bụng Ô Thi Viện một chút tin tức cũng không có, địa vị chính thất nàng ngồi cũng không yên, vì vậy hy vọng tìm tỷ muội trong phủ gả đi làm thiếp, thay nàng sinh ra đứa bé, tỷ muội có thể giúp đỡ lẫn nhau, để cho đứa bé kia không bị những tiểu thiếp khác khi dễ.
- Trong mấy người tỷ muội, ngươi là người ưu tú nhất, một khi gả đi, những tiểu thiếp kia cũng nào dám không cho đường tỷ ngươi một chút mặt mũi, lại nói, mặc dù ta lớn tuổi nhưng cũng không đến mức già rồi mà mắt mờ, ta nhìn ra được Lương Vương gia cũng để ý đến ngươi.
Tim Ô Hi Ân sợ hãi đập thình thịch, nàng lo lắng lão thái quân nói ra như vậy là khiến cho cuộc sống của nàng một lần nữa rơi vào tuyệt vọng.
- Không chỉ có Đại bá mẫu của ngươi luôn yêu thương nàng, lại nói Lương Vương gia cũng là một nhân tài, quyền cao chức rộng, điều kiện cực tốt. Hắn lại đối với ngươi có tình ý, tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi chịu uất ức, mà trời sinh ngươi tính tình lương thiện lại thông mình, nhất định có thể trợ giúp Ô Thi Viện.
- Đại bá mẫu hi vọng thái quân gả ta đi sao?
Nàng nghe thấy ý trong lời nói của lão thái quân, khẩn trương hỏi.
- Đúng, nhưng ta thật sự không bỏ được ngươi, chỉ là bọn họ nói cũng đúng, Lương Vương gia là người có điều kiện nhất trong Kinh Thành.
Lão thái quân thừa nhận, mặc dù bà rất không muốn đứa bé này gả đi làm tiểu thiếp cho người ta, nhưng nàng sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, người khác cũng giống như nàng.
- Không, ta tình nguyện làm bạn bên lão thái quân cả đời.
Giọng nói Ô Hi Ân kiên định.
- Nha đầu ngốc, nói lời gì đâu không, nhưng nếu ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ta so với ngươi còn không muốn hơn!
Bà từ ái vỗ vỗ tay nàng.
- Ngươi lập tức đi qua xem Ô Thi Viện một chút đi, nói với nàng ta sẽ để Tứ phòng Kim nha đầu gả đi, có lẽ tâm bệnh cũng nàng cũng sẽ đỡ hơn.
Nàng gật đầu một cái, chuyến này xem ra không đi không được, mặc dù ít nhất sự cố gắng của nàng cũng khiến lão thái quân không ép buộc nàng, nhưng chỉ sợ số mạng sẽ một lần nữa dẫm lên vết xe đổ, nếu vậy thì nàng nên đối mặt như thế nào đây?
Mùa hè vừa qua, lúc đầu thu, phong cảnh khắp nơi đổi màu sắc, sắc màu da cam tầng tầng bao phủ khắp núi rừng, vùng ngoại ô phủ Lương Vương ở kinh thành cực kỳ rộng lớn, nghe nói Lương Vương trời sinh tính tình không thích náo nhiệt, hơn nữa thân thể thê tử vốn đã không tốt, mấy năm nay lại hở chút là nhiễm phong hàn, liền đi đến phương nam ấm áp, trừ lúc nhi tử Lương Văn Khâm nạp trắc phi thì trở lại mấy ngày, cũng chưa từng hồi kinh.
Xe ngựa hoa lệ đi vào đại viện Lương Vương phủ, sau khi sống lại mấy năm, nàng chưa từng nghĩ sẽ tới nơi này lần nữa. Nơi này đã từng có máu và nước mắt kinh hãi của nàng, vậy mà.... Tại sao cảnh vật trước mắt lại quen thuộc như thế?
Vườn hoa bên tay phải là hai nha hoàn trẻ tuổi đang vừa vảy nước quét nhà, vừa chơi đùa, sau nhìn thấy nàng lập tức ngây ngốc há mồm.
Lão tổng quản trong phủ mang khuôn mặt tươi cười ra chào đón, lơ đãng nhìn hai nha đầu đang nhìn chằm chằm nàng, vội vàng quát: "Vị này là Hi Ân cô nương của phủ Quốc Công, sao không hành lễ?"
Hai người vội vàng hành lễ: "Gặp qua Hi Ân cô nương."
Lão tổng quản lần nữa lên tiếng xin lỗi nàng: "Nô tài không có mắt mạo phạm Hi Ân cô nương, kính xin cô nương tha lỗi."
Nàng nhẹ nhàng đáp: "Không có việc gì, phu nhân làm sao vậy?"
- Phu nhân đột nhiên bất tỉnh, mặc dù tỉnh lại nhưng cơm lại nuốt không trôi, lão gia lại không có ở đây, làm phiền Hi Ân cô nương đi xem một chút.
Nàng thấp thỏm đi theo tổng quản, cũng không để ý đến hoa ở đây đã nở rộ, cảnh tượng trước mặt sao lại quen thuộc như vậy, xem như là đã trôi qua.... Nàng nghĩ đi nghĩ lại, bỗng dưng thở gấp một tiếng, da đầu tê dại. Trời ạ! Nàng thất thân chính là ở chỗ này.
Bước chân kinh hãi dừng lại, nàng không ngờ đã đứng trước cửa phòng đường tỷ.
- Xin mời, Hi Ân cô nương.
Lời nói của tổng quản vang lên ở phía sau, nàng chỉ có thể ép buộc mình bước vào, lại nhịn không được quay đầu nhìn lại. Không sai, năm đó Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng đi theo mình tới đây.
Vừa tiến vào gian phòng ngủ tráng lệ, vào bông hoa lan để chen vào đồ trên bàn, mâm trà thượng hạng làm bằng sứ trắng, còn có vài món đồ ăn chưa từng động tới, nàng khẽ nuốt nước miếng một cái, trời ạ, cảnh tượng giống hôm đó như đúc!
Tiếp theo, hai nha hoàn sẽ bị đường tỷ đuổi đi sao? Nàng hoảng sợ hồi tưởng lại ban đầu.
- Tiểu Hạ và Tiểu Đóa lui xuống đi, ta có chút chuyện muốn nói với muội muội. Ô Thi Viện yếu đuối nằm trên giường nói.
Tiểu Hạ đành phải buông cái hòm thuốc trên tay xuống, đi theo Tiểu Đóa lui ra ngoài.
Ô Hi Ân muốn họ lưu lại nhưng cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh nào, mà tổng quản và nha hoàn hầu hạ đường tỷ ở cửa cũng đã rời đi, trong phòng lại còn có một nha hoàn thân cận khác, nàng ta đã từng là một trợ thủ đắc lực cho đường tỷ trong việc hành hạ nàng đến chết.
( Tỷ a, tỷ có võ công mà sao tỷ lại nhát thía TT.TT)
Lòng nàng níu lấy một cái, nhìn nha hoàn kia đỡ đường tỷ đang ở trên giường ngồi dậy, tựa vào đầu giường, rồi vội vàng bưng tới một ly trà còn ấm cho nàng.
Đôi tay nàng khẽ run, nàng không dám uống, trong trí nhớ, sau khi nàng uống ly trà này lập tức mất đi ý thức, mà năm đó nàng không biết y thuật, ngây ngốc uống. Nhưng bây giờ nàng ngửi được một mùi thuốc mơ hồ từ trong hương thơm của trà.
- Ta không khát.
Sắc mặt nàng thâm thúy thả ly trà trên tay lên bàn, nàng tuyệt đối không thể dẫm vào vết xe đổ, tuyệt đối không!
- Ô Thi Viện không khỏi ngẩn ra, thật nhanh trao đổi một ánh mắt với nha hoàn, nặn ra nữa nụ cười dựa vào cạnh giường nhìn Ô Hi Ân: "Đoạn đường từ phủ Quốc Công đến đây cũng hơi ra, uống một chút nước trà giải khát...."
- Không sao, đường tỷ không phải là không thoải mái? Để ta bắt mạch cho ngươi, viết xong phương thuốc rồi về phủ. Ta còn có việc bận rộn.
Ô Hi Ân nặn ra nụ cười lập tức vươn tay vén chăn đệm trên người đường tỷ lên, bắt mạch cho nàng.
Nhanh như vây? Ô Thi Viện không khỏi khẩn trương, nàng lặng lẽ trao cho nha hoàn thân cận một ánh mắt, nàng ta lập tức hiểu, đốt hương liệu được đặt ở bên cạnh lên, sau đó thối lui ra một bên.
Ô Hi Ân cẩn thận bắt mạch, lúc này mới thả tay của đường tỷ ra mà nói: "Thân thể đường tỷ không có gì đáng ngại."
Nàng ta lập tức lắc đầu: "Không thể nào, đầu ta rất đau, quý thủy* cũng đã hai tháng rồi không có tới, tìm đại phu đến xem cũng nói là không có thai, thân thể cũng thật là trầm trọng, còn mém nữa là ngất đi."
*Nguyệt sự
Ô Hi Ân hít sâu một cái, đè nén kích động muốn thoát đi, nhất là thấy đường tỷ nằm trên cái giường này, trong trí nhớ của nàng, lúc tỉnh lại nàng chính là thấy mình và đường tỷ phu trần truồng tại đây.
- Kinh nguyệt đường tỷ không đều, mang thai cũng không dễ dàng, thường ngày đừng nên suy nghĩ nhiều, ngươi chỉ là do quá phiền não, khẩn trương lại nóng nảy, khí huyết hơi không thông, ta kê đơn thuốc để cho ngươi dùng là tốt rồi.
Ngay sau đó nàng đứng dậy, đi đến trước bàn viết một đơn thuốc giao cho nha hoàn, rồi tự mình dọn dẹp cái hòm thuốc chuẩn bị rời đi.
- Đường tỷ nghỉ ngơi, ta phải đi.
- Nhanh như vậy? Ta còn có chuyện muốn cùng ngươi nói
Ô Thi Viện nghĩ biện pháp lôi kéo nàng.
- Chuyện này.... ta cũng quên nói một chuyện.
Nàng không thể không nói ra lời giao phó của lão thái quân, không ngờ lại khiến cho Ô Thi Viện nói rất nhiều, nàng ta hi vọng nàng gả tới, lại nói trượng phu nàng ta có tình ý với nàng, mặc dù nàng ta ghen tỵ nhưng cũng bỏ qua được, hai tỷ muội có thể chiếu cố lẫn nhau.....
Ô Thi Viện nói rất nhiều, lôi kéo tay Ô Hi Ân không buông, cho đến khi nàng cảm thấy có chút không thoải mái, mới để ý được là hương liệu đặt trên bàn đã bị đốt lên, thế nhưng bên trong phòng là không sắc không vị.
- Ta muốn trở về.... Trở về rồi.
Nàng hất tay Ô Thi Viện đang nắm tay nàng ra, tự mình đứng lên.
- Đợi chút, Hi Ân, ta đột nhiên lại cảm thấy không thoải mái, ngươi giúp ta mắt mạch đi.
Ô Thi Viện đưa tay muốn kéo nàng, nhưng Ô Hi Ân lui về sau hai bước, lại thấy đường tỷ bước thật nhanh xuống giường, mà tầm nhìn của mình đã hoa lên, nhìn thấy hai bóng dáng.
Nàng ngưng tụ nội lực, để cho ý thức của mình tập trung, nhưng bước chân lại lảo đảo. Không thể! Chẳng lẽ số mạng một vòng lại một vòng để cho nàng sống lại, vẫn giống như trước kia?
Không! Nàng cự tuyệt khuất phục số mạng!
- Tiểu Hạ....Tiểu Đóa...
Nàng lảo đảo hướng cửa phòng mà đi, nhưng Ô Thi Viện đã kéo tay nàng lại, sức lực nàng ta cũng không nhỏ, tâm Ô Hi Ân hoảng hốt, càng thêm dùng sức kêu lên: "Tiểu Hạ! Tiểu Đóa!"
Hai nha hoàn lập tức vọt vào trong phòng, đúng lúc nàng tiến lên, thiếu chút nữa ngã ngào: "Tiểu thư, người sao vậy?"
Họ thật ra rất không yên tâm để tiểu thư một mình. Từ lúc chuyện năm đó xảy ra, lúc tiểu thư mười một tuổi đã trở thành ác mộng của nàng, hơn nữa nhiều khi giật mình tỉnh giấc cũng phát ra tiếng kêu thê lương. Cho đến hai năm trở lại đây mới tốt lên một chút. Mới vừa rồi kêu tên họ, âm điệu khiến người ta nghe thấy cũng giật mình.
Ô Thi Viện cố làm ra vẻ lo lắng nói: "Nàng đột nhiên không thoải mái, ta rời giường muốn nàng nằm xuống, nàng lại nói không muốn quấy rầy ta, vội vã rời đi, các ngươi nhanh dìu nàng lên giường nghỉ ngơi đi."
Hai nha hoàn đang muốn làm theo thì thấy Ô Hi Ân sợ hãi lắc đầu, suy yếu thì thầm: "Không, ta muốn trở về."
- Các ngươi mau đỡ nàng lên giường, không không ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, nàng là bảo bối của lão thái quân, ta đảm đương không nổi."
Ô Thi Viện cũng rất sốt ruột, nhân cơ hội trao một ánh mắt cho cận thân nha hoàn của mình.
Nàng ta lập tức hiểu đi tới giúp một tay, chỉ là nàng không hiểu, nàng và chủ tử trước đó đã ăn thuốc giải, Ô Hi Ân hít nhiều mê hương như vậy tại sao còn không bất tỉnh.
Nhưng Ô Hi Ân lắc đầu lần nữa, nàng biết nếu như nàng không phải người luyện võ thì hôm nay đã sớm bất tỉnh, để mặc cho người ta chém giết rồi. Sắc mặt nàng tái nhợt nhưng lại cực kỳ nghiêm túc nhìn Tiểu Hạ và Tiểu Đóa: "Mau! Ta ....Ta phải trở về, nếu không ~ một hồi chết, sẽ chết."
Hai nha hoàn vừa nghe liền nhìn nhau, sắc mặt đại biến, đỡ nàng đi ra bên ngoài: "Chúng ta lập tức mang tiểu thư trở về."
Ô Thi Viện thấy thế thì chạy tới muốn ngăn cản: "Hi muội muội, làm sao ngươi biết sẽ chết?"
Chưa nói xong, Ô Hi Ân đã trao cho nàng ánh mắt tức giận, trong lòng nàng cả kinh, nhất thời không dám ngăn cản.
Cặp mắt xinh đẹp kia tràn đầy tố cáo, giống như đang chỉ trích nàng, vừa giống như rất rõ ràng nàng đang âm mưu cái quỷ quái gì. Không! Không thể nào! Nhất định là nàng đa tâm, người biết chuyện này cũng chỉ có nàng và trượng phu, còn có nha hoàn thân cận kia của nàng.
- Chủ tử, họ đi rồi, làm thế nào đây? Tính toán thời gian cũng là lúc lão gia đi đến biệt viện, mà Hi Ân cô nương nên ở trên giường chờ hắn mới đúng.
Lời nói khẩn trương của nha hoàn làm nàng tỉnh táo, Ô Thi Viện cắn cắn môi dưới, xoay người lên giường: "Lát nữa trời tối, đừng đốt đèn."
- Vâng!
Nha hoàn thoáng cái đã hiểu rõ, cũng tốt, lão gia rất lâu rồi không có cùng phu nhân hoan ái, thử một chút xem có cơ hội khiến phu nhân thụ thai hay không.
Nhưng là, họ hiển nhiên cũng xem thường Lương Văn Khâm vọng tưởng muốn có được tâm Ô Hi Ân.
- Mau nha, lão thái quân và Diệp lão phu nhân, Phùng lão phu nhân, Dương lão phu nhân, còn có vài quan viên phu nhân khác tới, tất cả đều ở phòng khách chờ người.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa gấp gáp chạy tới.
- Thật xin lỗi, ta lập tức đi qua.
Nàng bước vội về phía trước viện, nhưng phía sau lại truyền đến một âm thanh già nua.
- Cám ơn Hi Ân cô nương.
Nàng quay đầu lại, nhìn người đầu bếp già trong phủ đang được đứa con trai đỡ ra ngoài, lắc lắc đầu cười nói: "Khang bà bà không cần khách khí, ngươi tốt nhất nên nghỉ ngơi, ta còn muốn ăn cháo ngươi nấu đấy." Nàng tới đây hôm nay đặc biệt là vì Khang bà bà mà bắt mạch, xác định bệnh trạng.
Khang bà bà nhiễm bệnh phong hàn nặng, thân thể yếu đuối, tình thần cũng kém. Nhưng vừa nghe nói như vậy lập tức cười hiền gật đầu: "Được, được, lão bà ta đây bây giờ đi về nghỉ ngơi, như vậy mới có thể nhanh chóng nấu được món cháo mà Hi Ân cô nương thích nhất."
Đứa con trai của Khang bà bà lập tức cảm kích cười nhìn Ô Hi Ân, bệnh của mẹ hắn ngày càng nghiêm trọng chính là do không chịu nghỉ ngơi thật tốt!
- Tốt lắm, tốt lắm, lão thái quân cùng một đống lão bà bà đều đang đợi tiểu thư đấy.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vội vàng lôi kéo nàng rời đi, nhưng mới đi chưa được năm bước thì lại bị cản đường.
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa vô cùng bất mãn nhưng vẫn vội vàng hành lễ: "Găp qua Lương Vương gia, Lương Vương phu nhân."
Ai, cá tính tiểu thư hiền hòa cho nên có nhiều người ngưỡng mộ đến tìm nàng, nhưng hai vợ chồng này cũng.....
Tiểu Hạ và Tiểu Đóa len lén trao nhau ánh mắt chán ghét, họ có phản ứng như thế là bởi vì phục vụ bên cạnh chủ tử nhiều năm như vậy, họ ít nhiều cũng cảm thấy chủ tử đặc biệt xa cách đối với đôi vợ chồng này, lời nói cũng rất ít, có thể tránh liền tránh, không thể nào thích.
Nếu không có cách nào né tránh, Ô Hi Ân chỉ có thể theo lễ nghĩa khẽ chào: "Đường tỷ phu, đường tỷ, các ngươi như thế nào đến đây?"
Ô Hi Ân hỏi như vậy là bởi vì nơi đây thuộc phạm vi chỗ ở của tôi tớ trong phủ, chắc chắn người đường tỷ này tuyệt đối sẽ không đi tới nơi này.
- Có người đưa tới một nhóm dược liệu cực tốt, ta nghĩ ngươi hẳn sẽ thích liền đem hết tới đây.
Lương Văn Khâm mặc một bộ áo bào bằng tơ lụa, cao lớn tuấn tú, mỉm cười nhìn Ô Hi Ân. Nàng tâm địa thiện lương, đối với ai cũng đều rất tốt, ở trong mắt nàng không có người nào phân lượng nặng hơn người nào. Mà dung mạo của nàng cũng giống như lòng nàng: xinh đẹp, hoàn mỹ không tỳ vết, giống như thiên tiên hạ phàm. Chỉ cần nàng vừa xuất hiện là có thể thu hút được ánh mắt của mọi người. Trên người nàng có có một cỗ khí chất cao quý mà hắn không thể xâm phạm.
Tim hắn chính là bị khí chất và vẻ đẹp như vậy trộm mất.
- Cám ơn đường tỷ phu.
Nàng lần nữa hành lễ.
- Cùng là người nhà, cần gì khách khí như thế.
Hắn không thích nàng gọi hắn là "Đường tỷ phu". Giống như cố ý nhắc nhở thân phận hắn không nên đối với nàng có bất kỳ ý định gì.
- Đúng vậy, người một nhà mà thôi.
Ô Thi Viện đứng bên cạnh trượng phu, trên mặt là nụ cười dối trá.
Nàng ta đối với dung mạo của mình từ trước giờ đều kiêu ngạo. Một đôi mắt phượng câu hồn, da thịt trắng như tuyết, nét đẹp của nàng ta cũng khiến cho người ta than thở không dứt, nhưng từ đâu lại xuất hiện một Ô Hi Ân, một mỹ nhân làm cho người ta ghen ghét, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt chồng nàng ta.
Lại nữa! Đôi mắt đường tỷ phu mang theo tình ý, mà đáy mắt đường tỷ lại là lửa ghen ẩn núp.
Ô Hi Ân cảm thấy bất lực, ngoài ra, sâu trong tâm khảm của nàng vẫn có một cảm giác chán ghét và phẫn hận mỗi khi nhìn thấy đôi vợ chồng này.
- Xin lỗi, lão thái quân còn đang chờ ta, cho nên.....
Ô Hi Ân áy náy cười một tiếng.
- Ngươi đi đi, lão thái quân không có ngươi đúng là không được, ta xem thân thể bà cũng khỏe mạnh hơn rồi.
Lương Văn Khâm triều mến nhìn nàng: "Ta và Thi Viện cũng muốn trở về phủ, nếu không thì đi cùng đi, chúng ta vừa lúc cũng đến chào hỏi lão thái quân."
- Thôi, lão thái quân hiện tại có việc khác, hơn nữa khẳng định giờ này cũng đang gấp gáp muốn gặp Ô Hi Ân, chúng ta ở đây cũng không được, hay là đi trước đi."
Ô Thi Viện đi vài bước đột nhiên mở miệng, lập tức nhận được ánh mắt không vui của trượng phu.
Lương Văn Khâm ước gì mình có nhiều thời gian ở một chỗ với Ô Hi Ân, Ô Thi Viện lại là gấp gáp muốn rời đi, không muốn nghe lão thái bà kia ca ngợi Ô Hi Ân có bao nhiêu ưu tú và lợi hại. Tránh cho lỗ tai cũng lùng bùng.
- Ta không tiễn.
Ô Hi Ân tươi cười xinh đẹp như đóa hoa, thuận nước đẩy thuyền, không thèm để ý đến anh mắt chợt buồn bã của đường tỷ phu. Ánh mắt Lương Văn Khâm dõi theo bóng dáng ba người các nàng đi đến viện Hiểu Lan của lão thái quân.
- Lưu luyến sao? Hừ! Rõ ràng là đặc biệt tới đây, đặc biệt tặng nhóm dược liệu thượng đẳng do mình phái người đi mua, ngươi không thấy sắc mặt ngươi lúc lấy lòng nàng ta trông rất buồn nôn sao? Nhưng nàng ta trừ một tiếng "cám ơn" cũng không có gì hơn!
Hắn đang buồn bã thì bên tai lại truyền đến tiếng giễu cợt lành lạnh của thê tử. Hắn thu hồi ánh mắt, mím môi trừng nàng: "Ngươi đủ chưa?"
- Ngươi cho rằng người khác không nhìn ra ngươi đang nhớ gì sao?
Nàng tiếp tục khiêu khích.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó, đi nhanh ra xe ngựa đang chờ trước cửa. Tuy nhiên khi nói về tức giận, Ô Thi Viện tức giận cũng không thua hắn. Hôm nay phải cùng hắn tới phủ Quốc Công là bởi vì nàng phát hiện ra một vật ở trong thư phòng hắn. Lo lắng hắn tới nơi này tìm đường muội rồi sẽ nói ra chuyện gì đó kinh người, chính vì vậy nàng mới kè kè theo hắn.
Nàng vừa đi theo lên xe ngựa, vừa suy nghĩ miên man trong lòng, căm giận bất bình nhìn chằm chằm Lương Văn Khâm.
Nhưng dọc theo đường trở về Lương Vương Phủ, nhìn hắn cũng không nhìn nàng lấy một cái, còn có dáng vẻ tiểu tử đang yêu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khi thì cười, khi thì u buồn, nghĩ cũng biết trong đầu hắn đang nhớ tới ai.
Nàng đố kị không thôi, càng hiểu nếu mình không làm gì thì không được, Ô Hi Ân mặc dù là đường muội của mình, nhưng nàng ta lại giống như tia nắng ban mai, sáng rực rỡ mà ấm áp. Trượng phu đối với mình lại càng lúc càng lạnh nhạt, không chỉ chăm chỉ đi phủ Quốc Công, gần một tháng qua, thậm chí còn chưa bước chân vào phòng nàng một bước.
Nàng càng nghĩ càng tức, không nhịn được mở miệng đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này: "Ngươi gần đây chỉ đi đến phòng các tiểu thiếp khác, nghĩ là ta chết rồi sao?"
Lương Văn Khâm lạnh lùng liếc nàng một cái: "Ngươi gả vào Lương Vương phủ nhiều năm còn chưa có con, ta không bỏ ngươi, ngươi nên thấy thỏa mãn."
- Cái này là cái gì?
Nàng giận dữ không kềm chế được móc từ trong ngực ra một lá thư, ném về phía nam nhân đang ngồi đối diện, hắn căn bản đã nhìn thấy dấu tay của hắn in trên lá thư!
Sắc mặt hắn thay đổi, nhưng ngay sau đó cắn răng tức giận rống lên: "Ngươi nữ nhân này, lại dám lục đồ của ta!"
- Vậy thì làm sao? Ta bây giờ còn là Lương Vương phu nhân, ta muốn vào thư phòng ngươi thì ai dám ngăn cản?
Nàng cười lạnh một tiếng
-Thế nào, lấy lý do không có con muốn bỏ ta, sau đó danh chính ngôn thuận đón Hi Ân vào cửa Lương gia?
Sắc mặt Lương Văn Khâm khẽ tái đi, hắn thật sự là có tính toán như vậy, vấn đề là Ô Hi Ân đối với hắn luôn vô tình.
- Không có lý do để ngụy biện?
Nàng cười lạnh, kỳ lạ gật đầu: "Đúng là như thế, dù nói thế nào thì Hi Ân cũng là do chính thất sinh ra, tài mạo xuất chúng, làm sao có thể làm thiếp của ngươi, vì vậy, chiếm vị trí chính thê ta đây là loại bỏ được cái đinh trong mắt ngươi, nhưng ngươi không làm không được rồi."
Hắn nhìn nàng chằm chằm: "Nếu đã biết, vậy ta cũng không bạc đãi ngươi....."
- Không, ta không muốn mất vị trí này, nhưng ta tình nguyện giúp ngươi có được nàng, ngươi rất rõ ràng Hi Ân đối với ngươi không có tình ý, cộng thêm lão thái quân yêu thích nàng, coi như ngươi có bỏ ta cũng không làm khó được nàng."
Lời nói này của nàng rõ ràng hấp dẫn hắn, hắn ngồi vào bên người nàng, vẻ mặt tươi cười: "Ngươi có biện pháp?"
Ô Thi Viện khẽ mỉm cười: "Dĩ nhiên, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện." Nhìn thấy hắn nhíu mày, giọng điệu nàng cũng trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt: "Rất đơn giản, khi nàng vì ngươi sinh ra một đứa bé, thì nàng phải chết, mà đứa bé kia sẽ do ta nuôi dưỡng, thế thì địa vị chính thất của ta mới không bị dao động."
Sắc mặt Lương Văn Khâm bỗng chốc biến đổi, tiểu mỹ nhân động lòng người cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn*, hắn làm sao chấp nhận được?
*Chết
Nàng cười nhạo một tiếng: "Đừng nói ngươi không bỏ được, mấy tiểu thiếp ngươi đón vào cửa đều là mỹ nhân,thế nhưng nồng nhiệt ngươi duy trì được bao lâu? Ta hiểu rất rõ ngươi, một khi nữ nhân đã là của ngươi, ngươi sẽ không hứng thú nữa."
Hắn biết nàng đang chỉ trích hắn có mới nới cũ, nhưng hắn rất rõ ràng, lần này hắn đối với Ô Hi Ân là thật lòng, muốn có nàng vĩnh viễn.
- Còn phải suy nghĩ sao? Suy nghĩ kỹ càng một chút đi, ngươi chấp nhận có nàng một thời gian, hay là cả đời cũng không được trở thành nam nhân của nàng."
Ô Thi Viện tâm cơ thâm trầm, hiểu được như thế nào là lay động tâm trí trượng phu.
Cũng được, lại nói chỉ cần hắn không để cho Ô Hi Ân mang thai, Ô Thi Viện sẽ không đụng được nàng ấy, ngày sau cũng không sợ không có cơ hội phù chính* nàng, Lương Văn Khâm cầm lá thư rơi bên chân lên xé, nhìn thê tử nói: "Đồng ý."
*Đưa lên làm chính thất.
Quang cảnh Hiểu Lan viện thanh tịnh, trong phòng lúc này lại ngồi rất nhiều lão bà bà đầu tóc hoa râm. Những người này đều là những phu nhân cao quý, sau lưng mọi người đều có nha hoàn phục vụ, bên trên bàn còn có bánh trái đắt tiền và nước trà thượng đẳng, trên một cái bàn gỗ dài khác cũng trưng bày rất nhiều dược liệu, bột thuốc, còn có chút nguyên liệu nấu ăn.
Nhắc tới cũng là công lao của Ô Hi Ân, không chỉ có vóc người đẹp, thái độ thân thiện, y thuật lại càng thêm cao. Chỉ cần hơi chút ốm đau, nàng liền có thể trị hết bệnh, thân thể cũng nhờ được điều dưỡng mà khỏe mạnh hơn.
Rất nhiều lão phu nhân nghe lời nàng....thân thể thật khỏe lên không ít, nhưng họ cho nàng ngân lượng, châu báu hay đồ trang sức, nàng đều không nhận, đều nói mọi người hãy quyên góp cho dân chúng nghèo khổ, khiến cho các bà làm không ít việc thiện, cũng không mất nhiều tiền túi, còn được danh tiếng tốt. Vì vậy, họ thường dẫn bạn đến đây, mọi người vừa có thể nói chuyện phiếm, vừa được nàng bắt mạch nhìn thân thể, cuộc sống cũng không có buồn tẻ.
- Đây là một miếng trạch tả* thanh nhiệt, dùng một thời gian, nếu không gặp thời biến đổi hoặc trời mưa, chỗ đầu gối cũng sẽ không đau nhức, ta đã nói nha hoàn nấu một tí thuốc, Diệp lão phu nhân có thể uống thử một chút.
*tên gọi của một loại cây hay còn gọi là cây hẹ nước.
- Ta dùng diệp tử và bạch chỉ mài thành bột thuốc, trị được chứng phong thấp, đi xa thì mang theo bên người, ăn rất dễ, đây là đặc biệt vì Dương lão phu nhân điều chế, ngài thường đến Thanh Châu thăm con cháu, lộ trình đường đi cũng kéo dài tới nửa tháng.
- Tần nãi nãi thường có bệnh nhức đầu, đây là ta lấy huân bản và mộc hương điều chế thành bột thuốc, một ngày ba bữa sau khi ăn xong thì uống nửa muỗng là đủ.
Bên trong phòng khách, chỉ thấy các bà cười nhẹ nhàng, thân thiết giải thích với mọi người thuốc trong tay sử dụng thế nào.
Một quan phu nhân không quên hỏi: "Hi Ân, ngươi trả lời xem, lúc này là vào thu rồi, muốn lựa chọn thức ăn hợp với mùa và khí hậu thì nên ăn cái gì thì tốt?"
- Thu rồi đông, thời thiết chuyển lạnh, không khí cũng tương đối khô ráo, dễ bị cảm lạnh cho nên phải điều dưỡng thân thể để cho thân thể dễ chịu, nên ăn nhiều nho, mộc nhĩ, khoai lang, quả hồng." Nàng khéo léo cười xinh đẹp giải đáp.
Mấy lão phu nhân cười rộ lên, một người trong đó nói với lão thái quân: "Thật hâm mộ ngươi, không cần hao tâm tổn trí, có Hi Ân chăm sóc điều dưỡng thân thể, nhìn ngươi càng lúc càng trẻ ra đấy."
- Tinh thần ta cũng càng lúc càng tốt.
- Đúng vậy, trừ những chứng bệnh đã có nhiều năm, ta cẩm thấy được thân thể cũng tốt lên nhiều lắm.
Lão thái quân cũng rất là hài lòng.
- Tình trạng của ngươi tốt hơn nhiều so với chúng ta, chúng ta đi phải chống gậy, còn ngươi thì bước đi như bay! Nhưng mà cũng thật hâm mộ, trong nhà ta chưa có ai tốt được như đứa bé Hi Ân này."
Một lão phu nhân khác hâm mộ cực kỳ nói.
- Đúng vậy, Hi Ân cũng mười sáu tuổi rồi, nhà chúng ta cũng có mấy tôn tử, đều mang qua cho ngươi gặp mặt, ngươi đừng để chúng ta có hi vọng rồi lại không chọn ai, ngươi có coi trọng người nào chưa?
Mấy lão phu nhân hăng hái nói chuyện phiếm, cười đùa, trước hết là để cho Ô Hi Ân bắt mạch, lấy được dược liệu, cuối cùng nhất định sẽ hàn huyên với nàng chuyện hệ trọng cả đời.
- Ta còn lưu luyến nàng nha, cũng phải hai năm nữa hẵng nói tới.
Mặc dù biết rõ cháu gái đã đến tuổi cập kê, nhưng lão thái quân thật không bỏ được nàng. Đứa nhỏ Hi Ân này cũng có duyên, không vì cái gì mà kiêu ngạo, cũng rất quan tâm nàng, biết nàng lớn tuổi, thân thể không tốt, chân cũng không đi được, đi ra ngoài cũng lười liền rủ những lão tỷ muội thân thiết tới phủ, nói là muốn viết một quyển sách y có liên quan đến 70 điều cần thiết để bảo vệ sức khỏe của các lão phụ nhân.
Nói viết sách là để cho thân thể các lão phu nhân biến tốt, kỳ thực là tìm bạn tán gẫu cho bà. Bây giờ, mấy lão tỷ muội này ba ngày hai bữa sẽ la cà tới đây, chạy trốn những chuyện rắt rối trong phủ.
- Đừng có nói vậy, có lẽ Hi Ân đã có đối tượng rồi đấy.
Diệp lão phu nhân nghiêng người về phía trước, cười giống như là muốn cùng lão thái quân nói nhỏ, nhưng cũng cố ý không hạ thấp âm thanh, chính là muốn cho nàng nghe được.
Ô Hi Ân lắc đầu, cười thản nhiên: "Không, ta còn muốn ở bên lão thái quân mấy năm nữa."
- Có nghe hay không? Lão thái quân cười không khép được miệng, đứa nhỏ Hi Ân này càng lớn càng khiến nàng kiêu ngạo.
- Nghe được, chỉ là các ngươi đã nghe hoàng cung truyền ra tin tức mới chưa?
Mấy lão phu nhân vừa nghe, chân mày lập tức nhíu lại.
- Hoàng thái hậu đối với hôn sự của Cảnh vương còn chưa muốn buông tha, mấy ngày gần đây tìm quốc sư trò truyện, muốn tìm một nữ nhân có thể thay hắn hóa giải số mạng sát thê, trở thành thê tử của hắn.
- Thê tử của Cảnh vương đều chết hết hai người rồi, hoàng thái hậu tại sao còn hồ đồ như vậy, nàng không thể chỉ lo cho hạnh phúc con mình, không sợ lại hại chết nữ nhi của người khác sao?
- Nơi này mặc dù là phủ Quốc Công, nhưng cũng không thể nói lung tung.
- Tần lão phu nhân nói đúng.
Thần sắc lão thái quân nghiêm cẩn nhìn Đỗ lão phu nhân nói bậy.
- Hoàng thái hậu cũng là một người mẹ, Hoàng đế là con lớn nhất đều có hậu cung phi tần phục vụ, cũng có nhiều người con khác. Nhưng khi Cảnh Vương còn nhỏ đã đi đến Tây Bắc trấn thủ biên quan, hai người thê tử coi như là chết oan uổng. Nhưng cho dù chiến sự đã dừng lại, phần lớn cũng là ở lại Tây Bắc cách thành Duyên An 100km, khó được hồi kinh một lần, hầu như là tới đi vội vàng......"
- Đó là vì để né tránh nữ nhi của Tể Tướng
Diệp lão phu nhân nhịn không được nói chen vào
- Khuê nữ nhà khác thấy thê tử của Cảnh Vương liên tiếp chết hai người, đều nói là hắn chinh chiến nhiều lần, chém giết quá nặng dẫn tới oan hồn tới đòi mạng, tất cả đều sợ chết. Chỉ có nữ nhi và hắn là bất đồng, ước gì nhanh một chút trở thành người nhà Cảnh Vương.
- Oan hồn đòi mạng? Một lão phu nhân nói lên nghi vấn.
- Tục truyền hai thê tử kia của Cảnh Vương cũng nhìn thấy quỷ, sau này, một trượt chân rơi xuống hồ, một uống thuốc độc tự vận, nhưng đây chỉ là đồn đãi, không thể tin hết.
Tiếp lời là Ô Hi Ân, nàng mỉm cười nhìn đám người bọn họ đều là những lão phu nhân đã bảy tám mươi tuổi, nhưng khi nói đến lời đồn đãi bát quái lại không thua kém gì mấy tiểu cô nương, hơn nữa cũng nhanh chóng quên đi những chứng bệnh của mình, những cuộc trò chuyện này đã diễn ra hơn hai tháng, vẫn có thể theo bồi cái bà tán gẫu.
Thật ra thì những chuyện lời đồn đãi liên quan tới Cảnh Vương nàng cũng nghe không ít. Hắn là đệ đệ ruột thịt của Hoàng đế, lại là thần tử trung thành nhất. Chỉ tiếc hình như không có mệnh có vợ con, ngắn ngủn sau năm cưới hai vị thê tử đều chết cả hai. Hiện tại tuổi đã gần 30 mà vẫn chưa lấy vợ, không biết có phải hay không lại sợ một mạng chết vì mình.
Nhưng tể tướng Đỗ Ngàn Đức và nhi nữ Đỗ Vịnh Song lại là ngoại lệ, làm cho người ta khó hiểu là, nghe nói Đỗ Vịnh Song mặc dù tài mạo song toàn nhưng Hoàng hậu, Hoàng đế hay Cảnh vương đều không có đoái hoài gì tới.
Ô Hi Ân đối với lời đồn đãi oan hồn đòi mạng đều cười trừ không để ý, mấy lão phu nhân còn lại cũng trò chuyện sôi nổi, lại không nhờ tán gẫu trở lại chuyện hôn sự.
- Hi Ân, ta thấy ngươi hay là gả cho tôn tử nhà ta đi, nếu không, ta lo là Hoàng thái hậu sẽ đánh chủ ý trên người ngươi.
Tần lão phu nhân nói, những người khác cũng gấp gáp đề cử nam tử chưa lập gia đình trong nhà mình.
- Sẽ không, Hi Ân rất ít khi tham dự vào bữa tiệc của Hoàng thất, cũng cũng chỉ tới lui với mấy nhà các ngươi, nàng lại làm mọi việc đều khiêm tốn, nhiều lắm là chúng ta và những người trong phủ biết nàng có y thuật cực tốt.....
Lão thái quân thật ra thì cũng rất lo lắng, nhưng nàng liên tục nghĩ tới những chuyện này, cảm thấy Hi Ân cũng sẽ không bị Hoàng thái hậu chú ý tới.
Nói tới đây, bà đột nhiên chú ý tới quản sự trong phủ vội vàng đi tới, đứng ở cửa nói với Lâm ma ma và câu, Lâm ma ma vội vàng đi vào phòng khách, ghé vào lỗ tai bà thì thầm, bà vội vã đứng dậy, nói những lão bằng hữu chứ tự nhiên trò chuyện, rồi kêu Ô Hi Ân cùng bà đi ra ngoài, Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng đi theo phía sau.
Nhưng Lâm ma ma còn chưa kịp mở miệng, sau lưng đã nghe Tiểu Hạ nhanh mồm nhanh miệng trách móc: "Lương Vương phu nhân thấy người không thoải mái, muốn tiểu thư đến xem một chút, nhưng lúc sáng sớm chúng ta gặp nàng thì rõ ràng nàng vẫn còn rất tốt mà."
Tiểu Đóa ở một bên cũng gật đầu đồng ý.
Lão thái quân lập tức trợn mắt nhìn họ một cái: "Nha đầu không có quy củ, ai cho các ngươi nói nhiều?"
- Nô tỳ biết tội
Hai nha đầu vội vã hành lễ nhận tội.
Lão thái quân lắc đầu một cái, nhìn về phía Ô Hi Ân mà bà yêu thương nhất: "Đều là ngươi làm hư hai người nha hoàn này, luôn không lớn không nhỏ, không biết thân phận của mình."
- Thái quân đừng giận, bọn họ từ nhỏ đã đi theo bên cạnh con, giúp con rất nhiều việc, thái quân cũng biết, con rất thích học hỏi những cái mới, hai người bọn họ vì giúp đỡ con mà cũng mệt mỏi.
Nàng dịu dàng trấn an, đồng thời thấy lão thái quân nhìn Tiểu Hạ và Tiểu Đóa đang quỳ nhận lỗi sau lưng nàng thở dài một cái, nàng cười nháy mắt một cái, bày tỏ không có việc gì. Các nàng đối với nàng rất quan trọng, vừa nghĩ tới các nàng đối tốt với nàng ở kiếp trước, cuối cùng lại bị chết oan uổng, nàng lại muốn coi họ như tỷ muội.
Chỉ là, đi Lương Vương phủ? Sau khi sống lại nàng đã thề là sẽ không bước chân tới đó!
Mấy năm nay, Lương Văn Khâm dùng rất nhiều lý do muốn mời nàng qua phủ, nhưng nàng đều cự tuyệt.
- Ngươi nên đi thăm nàng đi, mấy ngày trước nàng mang tâm tình phiền não tới tìm ta, có thể là có uất ức gì có giải, ngươi nên khuyên nhủ nàng, đồng thời nói cho nàng biết, chuyện nàng nói với ta, ta sẽ suy nghĩ nhiều một chút.
Lão thái quân nhìn vẻ mặt nàng vô cùng nghi hoặc, nhịn không được thông báo một tiếng. Mặc dù vốn là muốn gạt nàng, hơn nữa chuyện như vậy cũng không tiện nói trước mặt đám bạn chí cốt kia, đầu lưỡi bọn họ dài bao nhiêu bà cũng rất rõ.
Bụng Ô Thi Viện một chút tin tức cũng không có, địa vị chính thất nàng ngồi cũng không yên, vì vậy hy vọng tìm tỷ muội trong phủ gả đi làm thiếp, thay nàng sinh ra đứa bé, tỷ muội có thể giúp đỡ lẫn nhau, để cho đứa bé kia không bị những tiểu thiếp khác khi dễ.
- Trong mấy người tỷ muội, ngươi là người ưu tú nhất, một khi gả đi, những tiểu thiếp kia cũng nào dám không cho đường tỷ ngươi một chút mặt mũi, lại nói, mặc dù ta lớn tuổi nhưng cũng không đến mức già rồi mà mắt mờ, ta nhìn ra được Lương Vương gia cũng để ý đến ngươi.
Tim Ô Hi Ân sợ hãi đập thình thịch, nàng lo lắng lão thái quân nói ra như vậy là khiến cho cuộc sống của nàng một lần nữa rơi vào tuyệt vọng.
- Không chỉ có Đại bá mẫu của ngươi luôn yêu thương nàng, lại nói Lương Vương gia cũng là một nhân tài, quyền cao chức rộng, điều kiện cực tốt. Hắn lại đối với ngươi có tình ý, tuyệt đối sẽ không làm cho ngươi chịu uất ức, mà trời sinh ngươi tính tình lương thiện lại thông mình, nhất định có thể trợ giúp Ô Thi Viện.
- Đại bá mẫu hi vọng thái quân gả ta đi sao?
Nàng nghe thấy ý trong lời nói của lão thái quân, khẩn trương hỏi.
- Đúng, nhưng ta thật sự không bỏ được ngươi, chỉ là bọn họ nói cũng đúng, Lương Vương gia là người có điều kiện nhất trong Kinh Thành.
Lão thái quân thừa nhận, mặc dù bà rất không muốn đứa bé này gả đi làm tiểu thiếp cho người ta, nhưng nàng sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, người khác cũng giống như nàng.
- Không, ta tình nguyện làm bạn bên lão thái quân cả đời.
Giọng nói Ô Hi Ân kiên định.
- Nha đầu ngốc, nói lời gì đâu không, nhưng nếu ngươi không muốn, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, ta so với ngươi còn không muốn hơn!
Bà từ ái vỗ vỗ tay nàng.
- Ngươi lập tức đi qua xem Ô Thi Viện một chút đi, nói với nàng ta sẽ để Tứ phòng Kim nha đầu gả đi, có lẽ tâm bệnh cũng nàng cũng sẽ đỡ hơn.
Nàng gật đầu một cái, chuyến này xem ra không đi không được, mặc dù ít nhất sự cố gắng của nàng cũng khiến lão thái quân không ép buộc nàng, nhưng chỉ sợ số mạng sẽ một lần nữa dẫm lên vết xe đổ, nếu vậy thì nàng nên đối mặt như thế nào đây?
Mùa hè vừa qua, lúc đầu thu, phong cảnh khắp nơi đổi màu sắc, sắc màu da cam tầng tầng bao phủ khắp núi rừng, vùng ngoại ô phủ Lương Vương ở kinh thành cực kỳ rộng lớn, nghe nói Lương Vương trời sinh tính tình không thích náo nhiệt, hơn nữa thân thể thê tử vốn đã không tốt, mấy năm nay lại hở chút là nhiễm phong hàn, liền đi đến phương nam ấm áp, trừ lúc nhi tử Lương Văn Khâm nạp trắc phi thì trở lại mấy ngày, cũng chưa từng hồi kinh.
Xe ngựa hoa lệ đi vào đại viện Lương Vương phủ, sau khi sống lại mấy năm, nàng chưa từng nghĩ sẽ tới nơi này lần nữa. Nơi này đã từng có máu và nước mắt kinh hãi của nàng, vậy mà.... Tại sao cảnh vật trước mắt lại quen thuộc như thế?
Vườn hoa bên tay phải là hai nha hoàn trẻ tuổi đang vừa vảy nước quét nhà, vừa chơi đùa, sau nhìn thấy nàng lập tức ngây ngốc há mồm.
Lão tổng quản trong phủ mang khuôn mặt tươi cười ra chào đón, lơ đãng nhìn hai nha đầu đang nhìn chằm chằm nàng, vội vàng quát: "Vị này là Hi Ân cô nương của phủ Quốc Công, sao không hành lễ?"
Hai người vội vàng hành lễ: "Gặp qua Hi Ân cô nương."
Lão tổng quản lần nữa lên tiếng xin lỗi nàng: "Nô tài không có mắt mạo phạm Hi Ân cô nương, kính xin cô nương tha lỗi."
Nàng nhẹ nhàng đáp: "Không có việc gì, phu nhân làm sao vậy?"
- Phu nhân đột nhiên bất tỉnh, mặc dù tỉnh lại nhưng cơm lại nuốt không trôi, lão gia lại không có ở đây, làm phiền Hi Ân cô nương đi xem một chút.
Nàng thấp thỏm đi theo tổng quản, cũng không để ý đến hoa ở đây đã nở rộ, cảnh tượng trước mặt sao lại quen thuộc như vậy, xem như là đã trôi qua.... Nàng nghĩ đi nghĩ lại, bỗng dưng thở gấp một tiếng, da đầu tê dại. Trời ạ! Nàng thất thân chính là ở chỗ này.
Bước chân kinh hãi dừng lại, nàng không ngờ đã đứng trước cửa phòng đường tỷ.
- Xin mời, Hi Ân cô nương.
Lời nói của tổng quản vang lên ở phía sau, nàng chỉ có thể ép buộc mình bước vào, lại nhịn không được quay đầu nhìn lại. Không sai, năm đó Tiểu Hạ và Tiểu Đóa cũng đi theo mình tới đây.
Vừa tiến vào gian phòng ngủ tráng lệ, vào bông hoa lan để chen vào đồ trên bàn, mâm trà thượng hạng làm bằng sứ trắng, còn có vài món đồ ăn chưa từng động tới, nàng khẽ nuốt nước miếng một cái, trời ạ, cảnh tượng giống hôm đó như đúc!
Tiếp theo, hai nha hoàn sẽ bị đường tỷ đuổi đi sao? Nàng hoảng sợ hồi tưởng lại ban đầu.
- Tiểu Hạ và Tiểu Đóa lui xuống đi, ta có chút chuyện muốn nói với muội muội. Ô Thi Viện yếu đuối nằm trên giường nói.
Tiểu Hạ đành phải buông cái hòm thuốc trên tay xuống, đi theo Tiểu Đóa lui ra ngoài.
Ô Hi Ân muốn họ lưu lại nhưng cổ họng khô khốc không phát ra được âm thanh nào, mà tổng quản và nha hoàn hầu hạ đường tỷ ở cửa cũng đã rời đi, trong phòng lại còn có một nha hoàn thân cận khác, nàng ta đã từng là một trợ thủ đắc lực cho đường tỷ trong việc hành hạ nàng đến chết.
( Tỷ a, tỷ có võ công mà sao tỷ lại nhát thía TT.TT)
Lòng nàng níu lấy một cái, nhìn nha hoàn kia đỡ đường tỷ đang ở trên giường ngồi dậy, tựa vào đầu giường, rồi vội vàng bưng tới một ly trà còn ấm cho nàng.
Đôi tay nàng khẽ run, nàng không dám uống, trong trí nhớ, sau khi nàng uống ly trà này lập tức mất đi ý thức, mà năm đó nàng không biết y thuật, ngây ngốc uống. Nhưng bây giờ nàng ngửi được một mùi thuốc mơ hồ từ trong hương thơm của trà.
- Ta không khát.
Sắc mặt nàng thâm thúy thả ly trà trên tay lên bàn, nàng tuyệt đối không thể dẫm vào vết xe đổ, tuyệt đối không!
- Ô Thi Viện không khỏi ngẩn ra, thật nhanh trao đổi một ánh mắt với nha hoàn, nặn ra nữa nụ cười dựa vào cạnh giường nhìn Ô Hi Ân: "Đoạn đường từ phủ Quốc Công đến đây cũng hơi ra, uống một chút nước trà giải khát...."
- Không sao, đường tỷ không phải là không thoải mái? Để ta bắt mạch cho ngươi, viết xong phương thuốc rồi về phủ. Ta còn có việc bận rộn.
Ô Hi Ân nặn ra nụ cười lập tức vươn tay vén chăn đệm trên người đường tỷ lên, bắt mạch cho nàng.
Nhanh như vây? Ô Thi Viện không khỏi khẩn trương, nàng lặng lẽ trao cho nha hoàn thân cận một ánh mắt, nàng ta lập tức hiểu, đốt hương liệu được đặt ở bên cạnh lên, sau đó thối lui ra một bên.
Ô Hi Ân cẩn thận bắt mạch, lúc này mới thả tay của đường tỷ ra mà nói: "Thân thể đường tỷ không có gì đáng ngại."
Nàng ta lập tức lắc đầu: "Không thể nào, đầu ta rất đau, quý thủy* cũng đã hai tháng rồi không có tới, tìm đại phu đến xem cũng nói là không có thai, thân thể cũng thật là trầm trọng, còn mém nữa là ngất đi."
*Nguyệt sự
Ô Hi Ân hít sâu một cái, đè nén kích động muốn thoát đi, nhất là thấy đường tỷ nằm trên cái giường này, trong trí nhớ của nàng, lúc tỉnh lại nàng chính là thấy mình và đường tỷ phu trần truồng tại đây.
- Kinh nguyệt đường tỷ không đều, mang thai cũng không dễ dàng, thường ngày đừng nên suy nghĩ nhiều, ngươi chỉ là do quá phiền não, khẩn trương lại nóng nảy, khí huyết hơi không thông, ta kê đơn thuốc để cho ngươi dùng là tốt rồi.
Ngay sau đó nàng đứng dậy, đi đến trước bàn viết một đơn thuốc giao cho nha hoàn, rồi tự mình dọn dẹp cái hòm thuốc chuẩn bị rời đi.
- Đường tỷ nghỉ ngơi, ta phải đi.
- Nhanh như vậy? Ta còn có chuyện muốn cùng ngươi nói
Ô Thi Viện nghĩ biện pháp lôi kéo nàng.
- Chuyện này.... ta cũng quên nói một chuyện.
Nàng không thể không nói ra lời giao phó của lão thái quân, không ngờ lại khiến cho Ô Thi Viện nói rất nhiều, nàng ta hi vọng nàng gả tới, lại nói trượng phu nàng ta có tình ý với nàng, mặc dù nàng ta ghen tỵ nhưng cũng bỏ qua được, hai tỷ muội có thể chiếu cố lẫn nhau.....
Ô Thi Viện nói rất nhiều, lôi kéo tay Ô Hi Ân không buông, cho đến khi nàng cảm thấy có chút không thoải mái, mới để ý được là hương liệu đặt trên bàn đã bị đốt lên, thế nhưng bên trong phòng là không sắc không vị.
- Ta muốn trở về.... Trở về rồi.
Nàng hất tay Ô Thi Viện đang nắm tay nàng ra, tự mình đứng lên.
- Đợi chút, Hi Ân, ta đột nhiên lại cảm thấy không thoải mái, ngươi giúp ta mắt mạch đi.
Ô Thi Viện đưa tay muốn kéo nàng, nhưng Ô Hi Ân lui về sau hai bước, lại thấy đường tỷ bước thật nhanh xuống giường, mà tầm nhìn của mình đã hoa lên, nhìn thấy hai bóng dáng.
Nàng ngưng tụ nội lực, để cho ý thức của mình tập trung, nhưng bước chân lại lảo đảo. Không thể! Chẳng lẽ số mạng một vòng lại một vòng để cho nàng sống lại, vẫn giống như trước kia?
Không! Nàng cự tuyệt khuất phục số mạng!
- Tiểu Hạ....Tiểu Đóa...
Nàng lảo đảo hướng cửa phòng mà đi, nhưng Ô Thi Viện đã kéo tay nàng lại, sức lực nàng ta cũng không nhỏ, tâm Ô Hi Ân hoảng hốt, càng thêm dùng sức kêu lên: "Tiểu Hạ! Tiểu Đóa!"
Hai nha hoàn lập tức vọt vào trong phòng, đúng lúc nàng tiến lên, thiếu chút nữa ngã ngào: "Tiểu thư, người sao vậy?"
Họ thật ra rất không yên tâm để tiểu thư một mình. Từ lúc chuyện năm đó xảy ra, lúc tiểu thư mười một tuổi đã trở thành ác mộng của nàng, hơn nữa nhiều khi giật mình tỉnh giấc cũng phát ra tiếng kêu thê lương. Cho đến hai năm trở lại đây mới tốt lên một chút. Mới vừa rồi kêu tên họ, âm điệu khiến người ta nghe thấy cũng giật mình.
Ô Thi Viện cố làm ra vẻ lo lắng nói: "Nàng đột nhiên không thoải mái, ta rời giường muốn nàng nằm xuống, nàng lại nói không muốn quấy rầy ta, vội vã rời đi, các ngươi nhanh dìu nàng lên giường nghỉ ngơi đi."
Hai nha hoàn đang muốn làm theo thì thấy Ô Hi Ân sợ hãi lắc đầu, suy yếu thì thầm: "Không, ta muốn trở về."
- Các ngươi mau đỡ nàng lên giường, không không ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, nàng là bảo bối của lão thái quân, ta đảm đương không nổi."
Ô Thi Viện cũng rất sốt ruột, nhân cơ hội trao một ánh mắt cho cận thân nha hoàn của mình.
Nàng ta lập tức hiểu đi tới giúp một tay, chỉ là nàng không hiểu, nàng và chủ tử trước đó đã ăn thuốc giải, Ô Hi Ân hít nhiều mê hương như vậy tại sao còn không bất tỉnh.
Nhưng Ô Hi Ân lắc đầu lần nữa, nàng biết nếu như nàng không phải người luyện võ thì hôm nay đã sớm bất tỉnh, để mặc cho người ta chém giết rồi. Sắc mặt nàng tái nhợt nhưng lại cực kỳ nghiêm túc nhìn Tiểu Hạ và Tiểu Đóa: "Mau! Ta ....Ta phải trở về, nếu không ~ một hồi chết, sẽ chết."
Hai nha hoàn vừa nghe liền nhìn nhau, sắc mặt đại biến, đỡ nàng đi ra bên ngoài: "Chúng ta lập tức mang tiểu thư trở về."
Ô Thi Viện thấy thế thì chạy tới muốn ngăn cản: "Hi muội muội, làm sao ngươi biết sẽ chết?"
Chưa nói xong, Ô Hi Ân đã trao cho nàng ánh mắt tức giận, trong lòng nàng cả kinh, nhất thời không dám ngăn cản.
Cặp mắt xinh đẹp kia tràn đầy tố cáo, giống như đang chỉ trích nàng, vừa giống như rất rõ ràng nàng đang âm mưu cái quỷ quái gì. Không! Không thể nào! Nhất định là nàng đa tâm, người biết chuyện này cũng chỉ có nàng và trượng phu, còn có nha hoàn thân cận kia của nàng.
- Chủ tử, họ đi rồi, làm thế nào đây? Tính toán thời gian cũng là lúc lão gia đi đến biệt viện, mà Hi Ân cô nương nên ở trên giường chờ hắn mới đúng.
Lời nói khẩn trương của nha hoàn làm nàng tỉnh táo, Ô Thi Viện cắn cắn môi dưới, xoay người lên giường: "Lát nữa trời tối, đừng đốt đèn."
- Vâng!
Nha hoàn thoáng cái đã hiểu rõ, cũng tốt, lão gia rất lâu rồi không có cùng phu nhân hoan ái, thử một chút xem có cơ hội khiến phu nhân thụ thai hay không.
Nhưng là, họ hiển nhiên cũng xem thường Lương Văn Khâm vọng tưởng muốn có được tâm Ô Hi Ân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.