Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
Chương 10:
Nam Đảo Anh Đào
28/02/2023
Sau khi Vệ Thành rời nhà, cuộc sống của Khương Mật lại trở về như khoảng thời gian trước., cả ngày nàng bận rộn ở trước nhà, nấu cơm nhặt củi cho gà ăn, cuộc sống tuy rằng vất vả nghèo khó nhưng so với mấy năm ở nhà mẹ đẻ đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất thì hiện tại cha mẹ chồng cũng một lòng với nàng, đều mong tướng công tốt, cả nhà tính toán ngày tháng, chỉ cầu mong năm nay viện khảo tất cả đều thuận lợi.
Ngô thị cũng hình thành thói quen mới, mỗi ngày thức dậy đều phải hỏi Khương Mật một câu “ Đêm qua có nằm mơ không?”
Không. Từ đó đến đêm trước khi thi, Khương Mật ngủ rất ngon, chưa từng gặp ác mộng. Ngày thi, Vệ Thành ở trường thi Túc Châu hăng hái viết bài, trong lòng chàng sáng tỏ, lời văn như suối tuôn ra. Hậu Sơn thôn bên này, Vệ gia bao gồm cả Vệ phụ đều không có tâm tư làm việc, luôn nghĩ đến Vệ Thành. Bởi vì suy nghĩ lơ lửng ở trường thi Túc Châu, Ngô thị không để ý đến dao trên tay lúc làm thịt heo, suýt chút nữa bị thương ở đầu ngón tay, Khương Mật đi qua , thấy vậy lo lắng đề phòng, vội vàng lấy dao thái từ trong tay Ngô thị, mời bà sang một bên nghỉ ngơi.
Khương Mật đã tự mình trải qua mấy năm bất hạnh, nhìn qua nàng thong dong hơn Ngô thị một chút, vừa làm thịt heo vừa có thể phân tầm nói chuyện cùng mẹ chồng.
“ Viện khảo hôm nay đúng không nương? Tướng công lúc này hẳn là đáng ở trong phòng thi viết văn chương, không biết Học Chính đại nhân ra đề gì? có khó không?” Nói tới đây, bản thân nàng lại bổ sung thêm một câu “ Lúc con còn ở thôn Tiểu Sơn, đã nghe người người khen ngợi tài học của tướng công, nên dù đề bài có khó khăn đến đâu cũng đều không thành vấn đề.”
Ngô thị thích nghe những lời này, làm trong lòng bà thấy thoải mái, ngay cả bất an cũng bớt đi một chút.
“ Vợ Tam Lang con cũng cảm thấy lần này nhất định có thể trúng sao?”
“ Đúng vậy, con tin tướng công. Nương, người nói xem khi nào tướng công có thể về nhà?”
“ Con hỏi cái này làm gì?”
“ Con muốn chuẩn bị cho tướng công vài món ăn ngon, nghe nói ra ngoài đi thi rất vất vả.”
Ngô thi đoán trước khi trở về Vệ Thành còn phải đi học đường trò chuyện cùng tiên sinh, rồi lại chuẩn bị một chút, chắc cũng phải cỡ hai ba ngày. “ Vợ Tam Lang, con cũng đừng nóng vội, bình tĩnh chờ Tam Lang trở về, lúc đó hầm một con gà bồi bổ thân thể cho nó.”
Khương Mật có chút kinh ngạc “ Tướng công trở về liền giết gà?”
“ Sao vậy? Luyến tiếc?”
Thấy mẹ chồng suy nghĩ, Khương Mật vội vàng giải thích “ Con nghĩ tháng sai sẽ yết bảng, tướng công trúng tú tài thì nhà chúng ta sẽ phải mở tiệc. Lúc đó mới giết gà, để cho bàn tiệc đẹp mắt hơn một chút.”
“ Đừng bận tâm, nhà chúng ta không nghèo đến thế, cũng không thiếu một hai con gà.”
Phải nói là vợ Đại Lang tương đối hiểu mẹ chồng nàng là Ngô thị, nửa năm trước khi phân gia Ngô thị đúng thật không bỏ ra toàn bộ tài sản, Ngô thị quản gia nửa đời người, ngày thường tiết kiệm được không ít, đều bị bà coi là tiền riêng giấu đi, khoản này đến Vệ phụ cũng không biết.
Bình thường bà tuyệt đối sẽ không động đến khoản tiền cứu mạng này, nhưng nếu nhi tử đậu tú tài, làm tiệc hoặc mua thêm đồ dùng còn thiếu một chút, lấy ra một ít cũng không sao. Nhà là mẹ chồng quản, nếu bà đã lên tiếng, Khương Mật cũng không quan tâm đến nữa, nàng chỉ bấm ngón tay tính toán ngày tháng, mỗi ngày ngóng trông trượng phu trở về.
Ngày thứ tư sau khi thi xong, Vệ Thành trở về nhà, đi trên đường làng bắt gặp không ít người quen, đều hỏi hắn thi ra sao? Năm nay thế nào? có thể trúng tú tài không?
Nếu là bị hỏi, Vệ Thành đều nói đã cố hết sức, không nói nhất định có thể hay không thể đậu.
“ Nói như vậy thì năm nay thi rất thuận lợi, không xảy ra chuyện gì?”
“ Vậy chắc hẳn sẽ thật sự muốn làm tú tài lão gia hay sao?”
“ Chuyện liên quan đến Vệ Tam Lang, không có khả năng đơn giản như vậy. Cứ cho là năm nay hắn thuận lợi vào phòng thi làm bài, cũng khó nói không có gì ngoài ý muốn xảy ra. mà cho dù hắn thật sự trúng tú tài, sao có thể xưng là lão gia. Cử nhân mới là lão gia.”
“ Vậy hắn thi đậu tú tài Vệ gia được chỗ tốt gì?”
“ Ngươi muốn lợi ích gì?”
“ Nha môn có phát bạc, phát gạo không?”
“ Ngươi về nhà lên giường ngủ một giấc, nằm mơ xem có ai phát gạo không. Tú tài ở nông thôn chúng ta thì hiếm thấy chứ đi ra ngoài thì thiếu gì, nha môn lấy đâu ra nhiều gạo nhiều tiền như vậy để phát cho bọn họ?”
“ Theo như ngươi nói thì cái gì cũng không có, thế sao ai cũng muốn đọc sách thi công danh?”
Tại sao? Bởi vì chỉ cần hắn thi đậu tú tài, cho dù không phát tài cũng không bao giờ chết đói, không thể thi lên thêm thì vẫn còn có thể ở trong thôn dạy học, dựa vào học phí cùng hiếu kính của học sinh cũng có thể trang trải cuộc sống, so với đại đa số người ở nông thôn vẫn tốt hơn nhiều.
Nếu hắn có năng lực, đậu được cử nhân, vậy thì thực sự phất lên rồi. Nhiều người chen lấn muốn kiếm một cái công danh còn không phải vì những thứ này sao. Chẳng qua cử nhân cách người nông dân quá xa xôi. Cả thôn Hậu Sơn và thôn Tiền Sơn cộng lại, trăm năm chưa từng có một cử nhân, tú tài thì cách vài năm còn có một người.
Lúc những người này nhàn rỗi tán chuyện, Vệ Thành đã về đến nhà, Khương Mật nghe được tiếng nói chuyện, từ phía sau vòng ra, liền thấy tướng công đã nhớ thương nhiều ngày. Chàng ở bên ngoài có vẻ không ăn ngon, cũng không được nghỉ ngơi tốt, nhìn hơi gầy một chút, nhưng tinh thần không tệ, trên mặt mang theo vui mừng đang bồi nương nói chuyện.
Khương Mật vừa lộ mặt, Vệ Thành đã nhìn thấy nàng. Thấy nhi tử đột nhiên lướt qua mình nhìn về phía sau, Ngô thị nghiêng người, thấy là con dâu thứ ba, liền nói với Vệ Thành “ Lần trước con rời nhà, Mật Nương luôn nhớ thương con, đã hỏi nương vài lần, muốn biết khi nào con trở về.”
Vệ Thành nghe được trong lòng nóng lên, nói “ Là con không tốt.”
“ Được rồi nương thịt một con gà, hầm canh cho con bồi bổ, hai người các con có chuyện gì thì chờ đến đêm đóng cửa rồi nói, giờ đi ra ruộng gọi cha con trở về, đừng vội làm việc.”
Vệ Thành đem sọt sách để vào tây phòng, đi về hướng ruộng nhà mình, Khương Mật bị mấy câu mẹ chồng nói mà thẹn đỏ mặt, cúi đầu vào bếp nấu nước nóng chuẩn bị làm lông gà. Chỉ là thêm một người nhưng làm cho Vệ gia im ắng nhiều ngày trở nên náo nhiệt hơn hẳn, trong lòng Ngô thị an tâm mà Khương Mật cũng an tâm.
Không xảy ra bất ngờ gì là tốt rồi, Vệ Thành đã nói là cố gắng hết sức, mà theo như đánh giá của tiên sinh học đường, hẳn là chàng sẽ thi đậu.
Ngô thị cũng hình thành thói quen mới, mỗi ngày thức dậy đều phải hỏi Khương Mật một câu “ Đêm qua có nằm mơ không?”
Không. Từ đó đến đêm trước khi thi, Khương Mật ngủ rất ngon, chưa từng gặp ác mộng. Ngày thi, Vệ Thành ở trường thi Túc Châu hăng hái viết bài, trong lòng chàng sáng tỏ, lời văn như suối tuôn ra. Hậu Sơn thôn bên này, Vệ gia bao gồm cả Vệ phụ đều không có tâm tư làm việc, luôn nghĩ đến Vệ Thành. Bởi vì suy nghĩ lơ lửng ở trường thi Túc Châu, Ngô thị không để ý đến dao trên tay lúc làm thịt heo, suýt chút nữa bị thương ở đầu ngón tay, Khương Mật đi qua , thấy vậy lo lắng đề phòng, vội vàng lấy dao thái từ trong tay Ngô thị, mời bà sang một bên nghỉ ngơi.
Khương Mật đã tự mình trải qua mấy năm bất hạnh, nhìn qua nàng thong dong hơn Ngô thị một chút, vừa làm thịt heo vừa có thể phân tầm nói chuyện cùng mẹ chồng.
“ Viện khảo hôm nay đúng không nương? Tướng công lúc này hẳn là đáng ở trong phòng thi viết văn chương, không biết Học Chính đại nhân ra đề gì? có khó không?” Nói tới đây, bản thân nàng lại bổ sung thêm một câu “ Lúc con còn ở thôn Tiểu Sơn, đã nghe người người khen ngợi tài học của tướng công, nên dù đề bài có khó khăn đến đâu cũng đều không thành vấn đề.”
Ngô thị thích nghe những lời này, làm trong lòng bà thấy thoải mái, ngay cả bất an cũng bớt đi một chút.
“ Vợ Tam Lang con cũng cảm thấy lần này nhất định có thể trúng sao?”
“ Đúng vậy, con tin tướng công. Nương, người nói xem khi nào tướng công có thể về nhà?”
“ Con hỏi cái này làm gì?”
“ Con muốn chuẩn bị cho tướng công vài món ăn ngon, nghe nói ra ngoài đi thi rất vất vả.”
Ngô thi đoán trước khi trở về Vệ Thành còn phải đi học đường trò chuyện cùng tiên sinh, rồi lại chuẩn bị một chút, chắc cũng phải cỡ hai ba ngày. “ Vợ Tam Lang, con cũng đừng nóng vội, bình tĩnh chờ Tam Lang trở về, lúc đó hầm một con gà bồi bổ thân thể cho nó.”
Khương Mật có chút kinh ngạc “ Tướng công trở về liền giết gà?”
“ Sao vậy? Luyến tiếc?”
Thấy mẹ chồng suy nghĩ, Khương Mật vội vàng giải thích “ Con nghĩ tháng sai sẽ yết bảng, tướng công trúng tú tài thì nhà chúng ta sẽ phải mở tiệc. Lúc đó mới giết gà, để cho bàn tiệc đẹp mắt hơn một chút.”
“ Đừng bận tâm, nhà chúng ta không nghèo đến thế, cũng không thiếu một hai con gà.”
Phải nói là vợ Đại Lang tương đối hiểu mẹ chồng nàng là Ngô thị, nửa năm trước khi phân gia Ngô thị đúng thật không bỏ ra toàn bộ tài sản, Ngô thị quản gia nửa đời người, ngày thường tiết kiệm được không ít, đều bị bà coi là tiền riêng giấu đi, khoản này đến Vệ phụ cũng không biết.
Bình thường bà tuyệt đối sẽ không động đến khoản tiền cứu mạng này, nhưng nếu nhi tử đậu tú tài, làm tiệc hoặc mua thêm đồ dùng còn thiếu một chút, lấy ra một ít cũng không sao. Nhà là mẹ chồng quản, nếu bà đã lên tiếng, Khương Mật cũng không quan tâm đến nữa, nàng chỉ bấm ngón tay tính toán ngày tháng, mỗi ngày ngóng trông trượng phu trở về.
Ngày thứ tư sau khi thi xong, Vệ Thành trở về nhà, đi trên đường làng bắt gặp không ít người quen, đều hỏi hắn thi ra sao? Năm nay thế nào? có thể trúng tú tài không?
Nếu là bị hỏi, Vệ Thành đều nói đã cố hết sức, không nói nhất định có thể hay không thể đậu.
“ Nói như vậy thì năm nay thi rất thuận lợi, không xảy ra chuyện gì?”
“ Vậy chắc hẳn sẽ thật sự muốn làm tú tài lão gia hay sao?”
“ Chuyện liên quan đến Vệ Tam Lang, không có khả năng đơn giản như vậy. Cứ cho là năm nay hắn thuận lợi vào phòng thi làm bài, cũng khó nói không có gì ngoài ý muốn xảy ra. mà cho dù hắn thật sự trúng tú tài, sao có thể xưng là lão gia. Cử nhân mới là lão gia.”
“ Vậy hắn thi đậu tú tài Vệ gia được chỗ tốt gì?”
“ Ngươi muốn lợi ích gì?”
“ Nha môn có phát bạc, phát gạo không?”
“ Ngươi về nhà lên giường ngủ một giấc, nằm mơ xem có ai phát gạo không. Tú tài ở nông thôn chúng ta thì hiếm thấy chứ đi ra ngoài thì thiếu gì, nha môn lấy đâu ra nhiều gạo nhiều tiền như vậy để phát cho bọn họ?”
“ Theo như ngươi nói thì cái gì cũng không có, thế sao ai cũng muốn đọc sách thi công danh?”
Tại sao? Bởi vì chỉ cần hắn thi đậu tú tài, cho dù không phát tài cũng không bao giờ chết đói, không thể thi lên thêm thì vẫn còn có thể ở trong thôn dạy học, dựa vào học phí cùng hiếu kính của học sinh cũng có thể trang trải cuộc sống, so với đại đa số người ở nông thôn vẫn tốt hơn nhiều.
Nếu hắn có năng lực, đậu được cử nhân, vậy thì thực sự phất lên rồi. Nhiều người chen lấn muốn kiếm một cái công danh còn không phải vì những thứ này sao. Chẳng qua cử nhân cách người nông dân quá xa xôi. Cả thôn Hậu Sơn và thôn Tiền Sơn cộng lại, trăm năm chưa từng có một cử nhân, tú tài thì cách vài năm còn có một người.
Lúc những người này nhàn rỗi tán chuyện, Vệ Thành đã về đến nhà, Khương Mật nghe được tiếng nói chuyện, từ phía sau vòng ra, liền thấy tướng công đã nhớ thương nhiều ngày. Chàng ở bên ngoài có vẻ không ăn ngon, cũng không được nghỉ ngơi tốt, nhìn hơi gầy một chút, nhưng tinh thần không tệ, trên mặt mang theo vui mừng đang bồi nương nói chuyện.
Khương Mật vừa lộ mặt, Vệ Thành đã nhìn thấy nàng. Thấy nhi tử đột nhiên lướt qua mình nhìn về phía sau, Ngô thị nghiêng người, thấy là con dâu thứ ba, liền nói với Vệ Thành “ Lần trước con rời nhà, Mật Nương luôn nhớ thương con, đã hỏi nương vài lần, muốn biết khi nào con trở về.”
Vệ Thành nghe được trong lòng nóng lên, nói “ Là con không tốt.”
“ Được rồi nương thịt một con gà, hầm canh cho con bồi bổ, hai người các con có chuyện gì thì chờ đến đêm đóng cửa rồi nói, giờ đi ra ruộng gọi cha con trở về, đừng vội làm việc.”
Vệ Thành đem sọt sách để vào tây phòng, đi về hướng ruộng nhà mình, Khương Mật bị mấy câu mẹ chồng nói mà thẹn đỏ mặt, cúi đầu vào bếp nấu nước nóng chuẩn bị làm lông gà. Chỉ là thêm một người nhưng làm cho Vệ gia im ắng nhiều ngày trở nên náo nhiệt hơn hẳn, trong lòng Ngô thị an tâm mà Khương Mật cũng an tâm.
Không xảy ra bất ngờ gì là tốt rồi, Vệ Thành đã nói là cố gắng hết sức, mà theo như đánh giá của tiên sinh học đường, hẳn là chàng sẽ thi đậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.