Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
Chương 9:
Nam Đảo Anh Đào
27/02/2023
Vệ Đại Lang đã nói đến như thế, dù vợ hắn có chút không thoải mái cũng nhịn xuống, không bới móc chuyện tam phòng nữa. Hai vợ chồng cắm đầu ăn cơm, sau khi ăn xong Vệ Đại Lang đang muốn đi xem Mao Đản thì bị gọi lại.
“ Cha nó, chàng nói năm nay Tam Lang có thể thi đậu không?”
“ Ta khó mà nói trước được…”
“ Nếu hắn thi đậu thì…”
“ Vậy thì cũng không thể quay lại như trước được, nàng thu dọn bát đũa, ta đi nói chuyện với Mao Đản.”
Vợ ĐẠi Lang nghĩ đến khả năng này, trong lòng vạn phần khó chịu. Chỉ đành tự an ủi, hắn đã thành như thế, muốn đổi vận cũng chẳng dễ dàng như vậy, học vấn có tốt thì sao, ba năm qua vẫn xảy ra chuyện, là ông trời không cho hắn làm tú tài. Cho dù thật sự trúng tú tài thì sao, tú tài chỉ là miễn lao dịch cùng gặp quan gia không phải quỳ, nên dù có thi đậu thì nghèo vẫn tiếp tục nghèo, nếu không sao lại gọi là tú tài nghèo?”
Vệ thành không biết đại ca đại tẩu nghĩ nhiều về mình như vậy, chàng bổ xong đống củi thì trở về tây phòng, vừa đi vào nhìn thấy Khương Mật đang may vá. Chàng ngồi xuống, phu thê nói chuyện một lát. Khương Mật bảo sau này chàng không nên mua đồ quý giá như vậy, không cần thiết. Vệ Thành nói “ Từ khi thành thân đến nay ta chưa mua được gì cho nàng,khiến nàng ủy khuất rồi.”
Khương Mật lắc đầu “ Thiếp không thấy ủy khuất. Trước mắt trong nhà còn khó khăn, chờ tướng công thi được công danh, chậm rãi rồi cũng sẽ có. Hơn nữa chàng sẽ đi Túc Châu dự thi, dù đường xá không quá xa xôi nhưng đi ra ngoài cũng cần dùng đến tiền, gặp cái này cũng đừng nhớ tới thiếp, chàng nhìn thiếp có bánh hoa quế cũng chút nữa tạo phiền phức, nếu không phải nương ra mặt chỉ sợ là không giải quyết được.”
Vệ Thành không cảm thấy Khương Mật sai. Mà loại chuyện này cũng không cần phải phân biệt đúng sai, chỉ là trẻ con không hiểu chuyện. Trẻ con không hiểu thì phải dạy dỗ thật tốt. Vệ Thành cảm thấy đại ca cần phải cân nhắc thật kĩ. Ở nông thôn muốn cưới được nương tử hiểu rõ lý lẽ, thông minh biết tiến biết lùi thực sự không dễ. Nếu tầm mắt vợ không cao, thì đàn ông phải gánh nhiều trách nhiệm hơn. Người lớn không dạy dỗ tốt chẳng trách Mao Đản không học được đạo lý.
Buổi chiều, Vệ Thành lại chuẩn bị rời nhà đến học đường chuẩn bị lần cuối cùng cho kỳ viện khảo, trước khi đi đặc biệt tìm tới Vệ phụ nói chuyện. Theo ý tứ của đại ca thì một hai năm nữa sẽ đưa Mao Đản đi học vỡ lòng, đây là chuyện tốt. Nếu đã tính toán như vậy thì ngay từ bây giờ phải chậm rãi dạy cho nó một ít đạo lý. Mao Đản còn nhỏ, cũng không cần quản thúc quá chặt, nhưng cũng không thể để nó tự do tùy tiện. Cây trồng còn phải bón phân diệt cỏ, chỉ cần sơ suất một chút là cây sẽ sinh trưởng không tốt, huống chi là con người.
Đạo lý đao to búa lớn thì Vệ phụ không hiểu, như Vệ Thành nói thì ông lại hiểu. Ban đầu còn cảm thấy Mao Đản còn nhỏ, chờ nó lớn lên sẽ tự nhiên hiểu chuyện. Nghĩ lại mấy đứa trong thôn, từ nhỏ tâm tư đã bất chính, lớn lên cực kỳ hiếm có đứa có thể quay về chính đạo. Vệ phụ quan tâm nhất Vệ Thành, nhưng cũng không phải không coi trọng con cháu nhà khác, ông gật đầu nói đã biết “ Việc này ta sẽ tranh thủ thời gian nói chuyện với đại ca con, con không cần quan tâm nhiều, cứ an tâm đọc sách.”
Vệ Thành có lòng muốn nói hai câu an ủi cha mình để ông an lòng. Nhưng lời nói đến bên miệng lại không nói ra. Trên đường về học đường chàng đều nắm chặt nắm tay, đang nghĩ đến chuyện đọc sách thì có đồng môn tìm đến, nói cho chàng biết phần sau của chuyện đòi nợ hôm qua.
“ Đại phu nói thân thể Tằng huynh bị thương phải tính dưỡng mấy tháng mới có khả năng hồi phục, bây giờ không thể động đậy vì bị thương đến xương cốt, cử động tùy tiện sợ rằng sẽ không tốt. Tiên sinh đã sai người về nhà hắn thông báo để đón về dưỡng thương, tình trạng này của hắn tạm thời sẽ không thể tiếp tục đi học. Ta nhìn thấy không đơn giản chỉ bị thương nghiêm trọng ở tay chân, mà đầu cũng choáng, tối qua còn nôn mửa hai lần, giống như là bị đánh vào đầu, sau gáy có chảy máu.”
Nghe vậy tâm tư Vệ Thành liền trùng xuống, tay cũng hơi tê dại, không dám tưởng tượng nếu Mật Nương không nằm mơ giấc mơ kia, nương không đến cản mình thì chính mình sẽ như thế nào.
Chuyện này không chỉ là vấn đề bỏ lỡ kỳ viện khảo, mà để bị thương đến như thế này nếu dưỡng không tốt có thể bị hủy cả đời, tàn phế nằm một chỗ.
Vệ Thành cũng chẳng rảnh mà để ý đồng cảm với vị đồng môn họ Tằng. Chàng vội vàng theo sau vị đồng môn. Về sau chàng có đi thăm viếng một lần, lúc này người Tằng gia đã đến, chỉ là ai cũng không dám tùy tiện di chuyển người. Tằng mẫu khóc lóc bù lu bù loa, luôn miệng nói nếu ngươi thiếu tiền tiêu thì nói với nhà, dù có đập nồi bán sắt cũng cho ngươi. Tằng phụ muốn đi nha môn tố cáo người đòi nợ, nợ là nợ tiền chứ không phải tính mạng, dựa vào cái gì mà đánh người thành như thế này. Bên cạnh có người đang ngăn cản lão…
Nhất thời tình hình vô cùng hỗn loạn, có người khóc, có người mắng, có người phàn nàn, Vệ Thành không giúp được gì, cũng không muốn cho nhà người ta thêm phiền phức, sau khi xem xét xong liền vội vàng rời đi.
Mấu chốt là chàng cũng không có tinh lực đi nghĩ cho người khác, chàng chỉ còn một suy nghĩ năm này phải thi đậu tú tài, nhất định phải thi đậu.
“ Cha nó, chàng nói năm nay Tam Lang có thể thi đậu không?”
“ Ta khó mà nói trước được…”
“ Nếu hắn thi đậu thì…”
“ Vậy thì cũng không thể quay lại như trước được, nàng thu dọn bát đũa, ta đi nói chuyện với Mao Đản.”
Vợ ĐẠi Lang nghĩ đến khả năng này, trong lòng vạn phần khó chịu. Chỉ đành tự an ủi, hắn đã thành như thế, muốn đổi vận cũng chẳng dễ dàng như vậy, học vấn có tốt thì sao, ba năm qua vẫn xảy ra chuyện, là ông trời không cho hắn làm tú tài. Cho dù thật sự trúng tú tài thì sao, tú tài chỉ là miễn lao dịch cùng gặp quan gia không phải quỳ, nên dù có thi đậu thì nghèo vẫn tiếp tục nghèo, nếu không sao lại gọi là tú tài nghèo?”
Vệ thành không biết đại ca đại tẩu nghĩ nhiều về mình như vậy, chàng bổ xong đống củi thì trở về tây phòng, vừa đi vào nhìn thấy Khương Mật đang may vá. Chàng ngồi xuống, phu thê nói chuyện một lát. Khương Mật bảo sau này chàng không nên mua đồ quý giá như vậy, không cần thiết. Vệ Thành nói “ Từ khi thành thân đến nay ta chưa mua được gì cho nàng,khiến nàng ủy khuất rồi.”
Khương Mật lắc đầu “ Thiếp không thấy ủy khuất. Trước mắt trong nhà còn khó khăn, chờ tướng công thi được công danh, chậm rãi rồi cũng sẽ có. Hơn nữa chàng sẽ đi Túc Châu dự thi, dù đường xá không quá xa xôi nhưng đi ra ngoài cũng cần dùng đến tiền, gặp cái này cũng đừng nhớ tới thiếp, chàng nhìn thiếp có bánh hoa quế cũng chút nữa tạo phiền phức, nếu không phải nương ra mặt chỉ sợ là không giải quyết được.”
Vệ Thành không cảm thấy Khương Mật sai. Mà loại chuyện này cũng không cần phải phân biệt đúng sai, chỉ là trẻ con không hiểu chuyện. Trẻ con không hiểu thì phải dạy dỗ thật tốt. Vệ Thành cảm thấy đại ca cần phải cân nhắc thật kĩ. Ở nông thôn muốn cưới được nương tử hiểu rõ lý lẽ, thông minh biết tiến biết lùi thực sự không dễ. Nếu tầm mắt vợ không cao, thì đàn ông phải gánh nhiều trách nhiệm hơn. Người lớn không dạy dỗ tốt chẳng trách Mao Đản không học được đạo lý.
Buổi chiều, Vệ Thành lại chuẩn bị rời nhà đến học đường chuẩn bị lần cuối cùng cho kỳ viện khảo, trước khi đi đặc biệt tìm tới Vệ phụ nói chuyện. Theo ý tứ của đại ca thì một hai năm nữa sẽ đưa Mao Đản đi học vỡ lòng, đây là chuyện tốt. Nếu đã tính toán như vậy thì ngay từ bây giờ phải chậm rãi dạy cho nó một ít đạo lý. Mao Đản còn nhỏ, cũng không cần quản thúc quá chặt, nhưng cũng không thể để nó tự do tùy tiện. Cây trồng còn phải bón phân diệt cỏ, chỉ cần sơ suất một chút là cây sẽ sinh trưởng không tốt, huống chi là con người.
Đạo lý đao to búa lớn thì Vệ phụ không hiểu, như Vệ Thành nói thì ông lại hiểu. Ban đầu còn cảm thấy Mao Đản còn nhỏ, chờ nó lớn lên sẽ tự nhiên hiểu chuyện. Nghĩ lại mấy đứa trong thôn, từ nhỏ tâm tư đã bất chính, lớn lên cực kỳ hiếm có đứa có thể quay về chính đạo. Vệ phụ quan tâm nhất Vệ Thành, nhưng cũng không phải không coi trọng con cháu nhà khác, ông gật đầu nói đã biết “ Việc này ta sẽ tranh thủ thời gian nói chuyện với đại ca con, con không cần quan tâm nhiều, cứ an tâm đọc sách.”
Vệ Thành có lòng muốn nói hai câu an ủi cha mình để ông an lòng. Nhưng lời nói đến bên miệng lại không nói ra. Trên đường về học đường chàng đều nắm chặt nắm tay, đang nghĩ đến chuyện đọc sách thì có đồng môn tìm đến, nói cho chàng biết phần sau của chuyện đòi nợ hôm qua.
“ Đại phu nói thân thể Tằng huynh bị thương phải tính dưỡng mấy tháng mới có khả năng hồi phục, bây giờ không thể động đậy vì bị thương đến xương cốt, cử động tùy tiện sợ rằng sẽ không tốt. Tiên sinh đã sai người về nhà hắn thông báo để đón về dưỡng thương, tình trạng này của hắn tạm thời sẽ không thể tiếp tục đi học. Ta nhìn thấy không đơn giản chỉ bị thương nghiêm trọng ở tay chân, mà đầu cũng choáng, tối qua còn nôn mửa hai lần, giống như là bị đánh vào đầu, sau gáy có chảy máu.”
Nghe vậy tâm tư Vệ Thành liền trùng xuống, tay cũng hơi tê dại, không dám tưởng tượng nếu Mật Nương không nằm mơ giấc mơ kia, nương không đến cản mình thì chính mình sẽ như thế nào.
Chuyện này không chỉ là vấn đề bỏ lỡ kỳ viện khảo, mà để bị thương đến như thế này nếu dưỡng không tốt có thể bị hủy cả đời, tàn phế nằm một chỗ.
Vệ Thành cũng chẳng rảnh mà để ý đồng cảm với vị đồng môn họ Tằng. Chàng vội vàng theo sau vị đồng môn. Về sau chàng có đi thăm viếng một lần, lúc này người Tằng gia đã đến, chỉ là ai cũng không dám tùy tiện di chuyển người. Tằng mẫu khóc lóc bù lu bù loa, luôn miệng nói nếu ngươi thiếu tiền tiêu thì nói với nhà, dù có đập nồi bán sắt cũng cho ngươi. Tằng phụ muốn đi nha môn tố cáo người đòi nợ, nợ là nợ tiền chứ không phải tính mạng, dựa vào cái gì mà đánh người thành như thế này. Bên cạnh có người đang ngăn cản lão…
Nhất thời tình hình vô cùng hỗn loạn, có người khóc, có người mắng, có người phàn nàn, Vệ Thành không giúp được gì, cũng không muốn cho nhà người ta thêm phiền phức, sau khi xem xét xong liền vội vàng rời đi.
Mấu chốt là chàng cũng không có tinh lực đi nghĩ cho người khác, chàng chỉ còn một suy nghĩ năm này phải thi đậu tú tài, nhất định phải thi đậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.