Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
Chương 29:
Nam Đảo Anh Đào
08/03/2023
Đang nói, Vệ phụ xách một con cá chép lớn trở về, ông vừa mới vào sân liền nhìn thấy chữ Phúc cùng câu đối dán ở cửa lớn, cười nói: "Vẫn là Tam Lang lanh lợi, ta đi ra ngoài một chuyến trở về câu đối, chữ phúc đều dán xong. ”
Thấy cá chép, Khương Mật không đi xem câu đối kia nữa, nàng chuẩn bị làm cá.
Vệ Thành chỉ vào ngũ phúc lâm môn bày trên bàn, nói: " Câu đối viết cho đại ca nhị ca con đã đưa đi, bộ này là chuẩn bị đưa cho đại thúc công. ”
"Để ta mang sang, Tam Lang con nói xem câu này nghĩa là gì? Không có người hỏi đến ta lại không biết trả lời thế nào. ”
Vệ Thành chỉ vào câu đối đã khô mực đọc cho cha một lần, Vệ phụ ở trong lòng nhẩm lại lần nữa, nhớ kỹ mới cuộn câu đối cầm lấy chữ Phúc, đi về phía nhà đại thúc công. Lúc chuẩn bị ra đến ngoài, ông mới thấy không thích hợp: "Lão đại lão nhị không ở nhà ta biết, hai tẩu tử đâu? Không đến giúp sao? ”
"Tẩu tử vừa rồi tới, lại về rồi."
Chuyện này càng kỳ quái..." Nhiều việc như vậy không làm, quay về làm cái gì? ”
Ngô thị chống thắt lưng đi ra, nói: "Là ta để cho hai người bọn họ cút đi, chúng nó cầm củ cải bắp cải đến ăn thịt của ta, ta mà cho ăn thì ta chính là kẻ ngốc! Lão đầu tử ông cũng đừng đi gọi lão đại lão nhị, bữa cơm tất niên này chúng ta tự mình ăn, ta nhìn thấy bọn họ tức giận ăn không nổi! Trước đấy làm tiệc mừng cho Tam Lang thì không nói, là ta muốn bày rượu, nên ta bỏ tiền ra làm. Sau đó ăn cơm mổ heo cũng không có gì, cũng là ta muốn giết heo. Đã ăn hai bữa thịt còn cảm thấy không đủ, nhà ta không có nhiều thịt như vậy cho chúng nó ăn.”
Vệ phụ nghe nói có người đánh cá mới vội vàng vàng lấy tiền ra ngoài, muốn mua một con, không nghĩ tới vừa đi ra ngoài trong nhà đã ầm ĩ.
Ba đứa con trai ở gần như vậy, cơm tất niên không ăn cùng nhau, việc này nghĩ lại cảm giác rất khó chịu. Nhưng Vệ phụ cũng sợ bọn họ quen thói, do dự một lát cũng đồng ý lời Ngô thị nói. Tam lang trung tú tài, nên mời! Thịt lợn năm, cũng phải làm! Nhưng chưa nghe nói đến bữa cơm tất niên người làm cha mẹ cũng phải mời bọn họ ăn! Vệ phụ nghĩ thầm, nhà lão đại lão nhị hãy còn nhớ thương trăm cân thịt kia, ngày hai mươi tháng chạp cảm thấy được cho ít nhưng không dám nháo, muốn thừa dịp tết ăn nhiều một chút.
Nuôi một con lợn đâu phải dễ thế? Ngô thị bình thường thà rằng mình ăn muộn cũng không dám bỏ đói nó, mỗi ngày cho nó ăn no, tỉ mỉ hầu hạ cả năm mới giết ra một hai trăm cân thịt, toàn bộ chia ra ngoài thì trong nhà ăn cái gì?
"Được rồi, lão bà tử bà quyết định. Bà với vợ lão tam bận rộn đi, để tôi đưa câu đối cho nhà đại thúc công. ”
Vệ phụ cầm câu đối đi ra ngoài, trên đường gặp người trong thôn, bà con nhao nhao hỏi ông đây có phải là do Vệ Thành viết hay không? Viết cai gì đó? Vệ phụ còn nhớ rõ nhi tử dạy, liền nói với mọi người, người khác nghe cũng thấy tốt, nói cũng muốn cầu một bộ.
Dần dần, không ít người đến Vệ gia, đều là mang theo tiền đến cầu câu đối.
" Viết câu đối cũng được, nhưng phải tính phí giấy phí mực, công viết cũng phải có."
" Nương Tú tài nương này? Chúng ta còn có thể chiếm tiện nghi của nhà bà sao? Tôi mới vào trấn, bên ngoài là một tấm là mười đồng tiền, mười đồng có thể mua được hai cân gạo trắng, bà lấy ít hơn một chút đi? ”
Ngô thị đầu óc nhanh nhạy, nói một bộ câu đối tám đồng, đưa mười đồng thì thêm một chữ phúc, năm mới trước cửa cũng phải dán chữ phúc mà?
" Năm mới chúng ta không mặc cả, bà để Tam Lang viết cho chúng ta mấy câu tốt một chút."
Ngô thị xách túi vải đi thu tiền, vừa thu vừa nói: "Vậy còn không đơn giản, nhi tử ta là tú tài, còn là tú tài nhất đẳng! Câu đối viết ra phải tốt hơn trên trấn bán chứ? Hôm nay mọi người đến đúng chỗ rồi.” Ngô thị đang chuẩn bị phát tài ngoài sân, Khương Mật ở lại phòng bếp, Vệ Thành vừa nghe nương nói huyên thuyên vừa viết câu đối cho bà con. Liên tiếp viết hơn mười bộ, chàng đem nào là lục súc thịnh vượng, mùa màng bội thu, vạn sự như ý, tài nguyên rộng mở, thân thể khỏe mạnh, không khí vui mừng,đại cát đại lợi những ngụ ý tốt đều viết ra... Mặc dù phải mất tám đồng một tấm nhưng tất cả đều rất hài lòng.
Ba mươi tết còn kiếm được một khoản, chữ Phúc cùng câu đối cộng lạị kiếm được hơn một trăm đồng, Ngô thị cười thành tiếng, không thoải mái lúc trước cũng được quét sạch, bà đem tiền đồng đổ ra đếm ba lần, đếm rõ mới mang về phòng cẩn thận cất đi.
"Tiền này nương thu lại cho con, ngày nào phải dùng đến con hỏi nương đưa cho."
"Giấy bút mực đều là nương mua, con cùng lắm chỉ cầm bút viết mấy chữ."
Ngô thị vui vẻ nói chính là mấy chữ kia mới đáng tiền, bút mực giấy không tính là gì, "Cũng may nương nhìn xa trông rộng, lúc mua giấy đỏ mua nhiều hơn một chút. ”
"Nương trước sau có kiến thức hơn so với người khác, mới có thể đem cuộc sống trôi qua hồng hồng hỏa hỏa, thoải mái như vậy."
Khương Mật vừa bày cơm vừa nghe hai mẹ con bên ngoài tán gẫu, bỗng nhiên cảm thấy tướng công có thể khiến mẹ chồng yêu thích cũng không hoàn toàn dựa vào học vấn tốt, người đọc sách nói chuyện dễ nghe khiến mẹ chồng cao hứng!
Mang ba huynh đệ Vệ gia ra so sánh, Ngô thị thiên vị ai không khó lý giải.
Thấy cá chép, Khương Mật không đi xem câu đối kia nữa, nàng chuẩn bị làm cá.
Vệ Thành chỉ vào ngũ phúc lâm môn bày trên bàn, nói: " Câu đối viết cho đại ca nhị ca con đã đưa đi, bộ này là chuẩn bị đưa cho đại thúc công. ”
"Để ta mang sang, Tam Lang con nói xem câu này nghĩa là gì? Không có người hỏi đến ta lại không biết trả lời thế nào. ”
Vệ Thành chỉ vào câu đối đã khô mực đọc cho cha một lần, Vệ phụ ở trong lòng nhẩm lại lần nữa, nhớ kỹ mới cuộn câu đối cầm lấy chữ Phúc, đi về phía nhà đại thúc công. Lúc chuẩn bị ra đến ngoài, ông mới thấy không thích hợp: "Lão đại lão nhị không ở nhà ta biết, hai tẩu tử đâu? Không đến giúp sao? ”
"Tẩu tử vừa rồi tới, lại về rồi."
Chuyện này càng kỳ quái..." Nhiều việc như vậy không làm, quay về làm cái gì? ”
Ngô thị chống thắt lưng đi ra, nói: "Là ta để cho hai người bọn họ cút đi, chúng nó cầm củ cải bắp cải đến ăn thịt của ta, ta mà cho ăn thì ta chính là kẻ ngốc! Lão đầu tử ông cũng đừng đi gọi lão đại lão nhị, bữa cơm tất niên này chúng ta tự mình ăn, ta nhìn thấy bọn họ tức giận ăn không nổi! Trước đấy làm tiệc mừng cho Tam Lang thì không nói, là ta muốn bày rượu, nên ta bỏ tiền ra làm. Sau đó ăn cơm mổ heo cũng không có gì, cũng là ta muốn giết heo. Đã ăn hai bữa thịt còn cảm thấy không đủ, nhà ta không có nhiều thịt như vậy cho chúng nó ăn.”
Vệ phụ nghe nói có người đánh cá mới vội vàng vàng lấy tiền ra ngoài, muốn mua một con, không nghĩ tới vừa đi ra ngoài trong nhà đã ầm ĩ.
Ba đứa con trai ở gần như vậy, cơm tất niên không ăn cùng nhau, việc này nghĩ lại cảm giác rất khó chịu. Nhưng Vệ phụ cũng sợ bọn họ quen thói, do dự một lát cũng đồng ý lời Ngô thị nói. Tam lang trung tú tài, nên mời! Thịt lợn năm, cũng phải làm! Nhưng chưa nghe nói đến bữa cơm tất niên người làm cha mẹ cũng phải mời bọn họ ăn! Vệ phụ nghĩ thầm, nhà lão đại lão nhị hãy còn nhớ thương trăm cân thịt kia, ngày hai mươi tháng chạp cảm thấy được cho ít nhưng không dám nháo, muốn thừa dịp tết ăn nhiều một chút.
Nuôi một con lợn đâu phải dễ thế? Ngô thị bình thường thà rằng mình ăn muộn cũng không dám bỏ đói nó, mỗi ngày cho nó ăn no, tỉ mỉ hầu hạ cả năm mới giết ra một hai trăm cân thịt, toàn bộ chia ra ngoài thì trong nhà ăn cái gì?
"Được rồi, lão bà tử bà quyết định. Bà với vợ lão tam bận rộn đi, để tôi đưa câu đối cho nhà đại thúc công. ”
Vệ phụ cầm câu đối đi ra ngoài, trên đường gặp người trong thôn, bà con nhao nhao hỏi ông đây có phải là do Vệ Thành viết hay không? Viết cai gì đó? Vệ phụ còn nhớ rõ nhi tử dạy, liền nói với mọi người, người khác nghe cũng thấy tốt, nói cũng muốn cầu một bộ.
Dần dần, không ít người đến Vệ gia, đều là mang theo tiền đến cầu câu đối.
" Viết câu đối cũng được, nhưng phải tính phí giấy phí mực, công viết cũng phải có."
" Nương Tú tài nương này? Chúng ta còn có thể chiếm tiện nghi của nhà bà sao? Tôi mới vào trấn, bên ngoài là một tấm là mười đồng tiền, mười đồng có thể mua được hai cân gạo trắng, bà lấy ít hơn một chút đi? ”
Ngô thị đầu óc nhanh nhạy, nói một bộ câu đối tám đồng, đưa mười đồng thì thêm một chữ phúc, năm mới trước cửa cũng phải dán chữ phúc mà?
" Năm mới chúng ta không mặc cả, bà để Tam Lang viết cho chúng ta mấy câu tốt một chút."
Ngô thị xách túi vải đi thu tiền, vừa thu vừa nói: "Vậy còn không đơn giản, nhi tử ta là tú tài, còn là tú tài nhất đẳng! Câu đối viết ra phải tốt hơn trên trấn bán chứ? Hôm nay mọi người đến đúng chỗ rồi.” Ngô thị đang chuẩn bị phát tài ngoài sân, Khương Mật ở lại phòng bếp, Vệ Thành vừa nghe nương nói huyên thuyên vừa viết câu đối cho bà con. Liên tiếp viết hơn mười bộ, chàng đem nào là lục súc thịnh vượng, mùa màng bội thu, vạn sự như ý, tài nguyên rộng mở, thân thể khỏe mạnh, không khí vui mừng,đại cát đại lợi những ngụ ý tốt đều viết ra... Mặc dù phải mất tám đồng một tấm nhưng tất cả đều rất hài lòng.
Ba mươi tết còn kiếm được một khoản, chữ Phúc cùng câu đối cộng lạị kiếm được hơn một trăm đồng, Ngô thị cười thành tiếng, không thoải mái lúc trước cũng được quét sạch, bà đem tiền đồng đổ ra đếm ba lần, đếm rõ mới mang về phòng cẩn thận cất đi.
"Tiền này nương thu lại cho con, ngày nào phải dùng đến con hỏi nương đưa cho."
"Giấy bút mực đều là nương mua, con cùng lắm chỉ cầm bút viết mấy chữ."
Ngô thị vui vẻ nói chính là mấy chữ kia mới đáng tiền, bút mực giấy không tính là gì, "Cũng may nương nhìn xa trông rộng, lúc mua giấy đỏ mua nhiều hơn một chút. ”
"Nương trước sau có kiến thức hơn so với người khác, mới có thể đem cuộc sống trôi qua hồng hồng hỏa hỏa, thoải mái như vậy."
Khương Mật vừa bày cơm vừa nghe hai mẹ con bên ngoài tán gẫu, bỗng nhiên cảm thấy tướng công có thể khiến mẹ chồng yêu thích cũng không hoàn toàn dựa vào học vấn tốt, người đọc sách nói chuyện dễ nghe khiến mẹ chồng cao hứng!
Mang ba huynh đệ Vệ gia ra so sánh, Ngô thị thiên vị ai không khó lý giải.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.