Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
Chương 30:
Nam Đảo Anh Đào
08/03/2023
Lúc Đại Lang, Nhị Lang trở về, sắc trời đã tối, chuẩn bị sum họp gia đình ăn cơm tất niên, hai người bọn họ vừa đi vừa thương lượng, trước tiên trở về thay một bộ quần áo đàng hoàng rồi sang bên cha mẹ, vừa trở về lại phát hiện vợ con còn ở nhà. Vệ Nhị Lang hỏi Lý thị tại sao không đi hỗ trợ? Lý thị vẻ mặt đau khổ thấp giọng nói: "Nương nói đừng đi tay không, đại tẩu liền cầm chút củ cải khô sang, nương tức giận đuổi chúng ta về, đổi giọng nói nhà ai ăn nhà đấy. ”
"Vậy thì sao" Vệ Nhị Lang sắc mặt thay đổi, lại hỏi Lý thị, " Mình mang cái gì qua? ”
Lý thị vốn muốn tránh nặng thì nhẹ, cảm thấy không tránh được, nói: "Thiếp nghĩ Tam Lang bình thường hay ăn trứng, đoán nương cũng không có trứng, nên mang sang.”
" Chỉ có mấy quả trứng? Còn đồ ăn thì sao? Thịt đâu? nàng cắt miếng đậu phụ lấy chút kẹo đậu phộng sang cũng tốt. ”
Lý thị nghiêng người ngồi xuống: "Chúng ta chỉ có một miếng thịt nương chia hôm giết heo, ta ướp còn chưa nỡ ăn, lại nghĩ bên kia của nương thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu thịt, liền không mang... Về phần những thứ khác, thì phải tiêu tiền, chúng ta làm gì có tiền? ”
"Nửa năm trước, phân gia không phải được chia bạc sao?"
"Sau đó lại mua hai mẫu ruộng cạn, cha nó quên rồi à?"
Vệ Nhị Lang thở dài: "Ta còn không hiểu nàng? Không có tiền là thật, nhưng cái gì cũng không có ta không tin, nàng dù sao cũng nên mua chút gì đó, nghèo đến đâu cũng phải ăn Tết... Hơn nữa, nương cho dù nói chuyện không dễ nghe, nhưng cũng không để chúng ta chịu thiệt? Có khi còn được cho nhiều hơn cả mình đi biếu.”
“ Đã náo loạn thành như vậy, bây giờ nói đến những thứ này cũng đã muộn, nàng đem miếng thịt đã ướp kia nấu, chúng ta đóng cửa náo nhiệt một chút, thịt nấu xong đừng quên mang một chén đưa cho cha mẹ, cứ như vậy đi. ”
Lý thị dù rất luyến tiếc, vẫn gật đầu.
Vệ Nhị Lang hỏi Hổ Oa đâu? Không ở nhà?
"Ở trong phòng."
"Ta không lấy ra được thứ tốt hiếu kính cha mẹ, cũng đừng để Hổ Oa đến nhà cũ đòi ăn, có nghe thấy không?"
Lý thị cũng đáp ứng, lại đang suy nghĩ nửa năm trước đi theo đại tẩu náo loạn có phải là sai rồi hay không?
Nàng hôm nay càng hoài nghi lựa chọn lúc trước, nhưng nếu đã đi tới bước này, cũng không quay về được, hối hận cũng vô dụng, phải nghĩ cách sống qua ngày. Lý thị đi hầm thịt, lúc nàng ta hầm thịt mơ hồ nghe được tiếng ầm ĩ ở bên đại tẩu, còn nghe được tiếng Mao Đản đang khóc, về phần hai vợ chồng kia cãi nhau cái gì cũng không nghe rõ.
Mà cho dù không nghe thấy cũng có thể đoán được, còn không phải là vì bữa cơm tất niên sao?
Đại ca trách đại tẩu, trách nàng làm mất mặt, đại tẩu khóc nghèo, đại khái cũng chỉ có vậy.
......
Lúc Vệ Nhị Lang bưng thịt tới, trời đã tối, bên nhà cũ đã sớm ăn. Hắn đem thịt hầm để xuống, không bồi cha mẹ mà chuẩn bị trở về. Đang muốn đi thì bị Ngô thị gọi lại.
Ngô thị bảo hắn chờ, xoay người tìm một cái bát lớn, đựng kẹọ đậu phộng đưa cho hắn.
"Đồ ăn ta không đưa cho ngươi nữa, cầm cái này đi."
Vệ Nhị Lang không có ý nhận.
"Để ngươi cầm thì cầm đi, hay muốn ta mắng ngươi một trận mới chịu nhận? Đây cũng không phải cho ngươi, là cho Hổ Oa, năm mới sao có thể không ăn kẹo đường? ”
Vệ Nhị Lang nghe xong trong lòng càng thêm khó chịu, nói: "Cha, nương, nhi tử xin lỗi hai người..."
" Ngươi dừng lại đi, đừng làm mất tâm tình đang tốt của ta
Vệ Nhị Lang bưng chén chuẩn bị đi, Vệ Thành nói tiễn hắn, đi ra ngoài một hồi lâu mới trở về. Chàng trở về Khương Mật đưa qua nửa chén canh "Bên ngoài có lạnh hay không? Tướng công mau uống một ngụm cho ấm người. ”
Vệ Thành uống, chờ canh nóng vào dạ dày, trên người đều ấm áp, nói: "Đại ca nhị ca cũng không dễ dàng. ”
"Nông thôn có nhà nào dễ dàng? Lão tam, không phải là ta không thương hai ca ca con, ta cùng cha con nếu đã sống cùng con, dù sao cũng phải vì con mà tính toán, trong lòng con nên hiểu rõ, mặc kệ khi còn bé tình cảm có tốt đến đâu, sau khi lớn lên huynh đệ nhà mình cũng sẽ không thân thiết được như ban đầu, gặp khó khăn vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cũng có một câu nói cứu mạng không cứu nghèo, con phải nắm chắc, đừng để mình vừa có cuộc sống thuận lợi đã hảo tâm tiếp nhận cục diện rối rắm của huynh đệ. ”
"Những lời này, ta không muốn nói lại, ăn cơm đi, đừng để ý tới nữa."
Vệ Thành lại ăn mấy miếng, nhớ tới nói: "Lần trước con đưa thịt cho tiên sinh, ông nói con nếu thi đậu lẫm sinh thì đi phủ học xem, có thể được phủ học nhìn trúng thì tốt, đến đó so với huyện học tốt hơn. Cho dù không thành, lại đi huyện học vẫn kịp. ”
"Cái này con này tự mình quyết định."
" Con chuẩn bị mười lăm đi, trước khi đi thì lên nha môn đem bốn lượng bạc lĩnh về."
"Vậy thì sao" Vệ Nhị Lang sắc mặt thay đổi, lại hỏi Lý thị, " Mình mang cái gì qua? ”
Lý thị vốn muốn tránh nặng thì nhẹ, cảm thấy không tránh được, nói: "Thiếp nghĩ Tam Lang bình thường hay ăn trứng, đoán nương cũng không có trứng, nên mang sang.”
" Chỉ có mấy quả trứng? Còn đồ ăn thì sao? Thịt đâu? nàng cắt miếng đậu phụ lấy chút kẹo đậu phộng sang cũng tốt. ”
Lý thị nghiêng người ngồi xuống: "Chúng ta chỉ có một miếng thịt nương chia hôm giết heo, ta ướp còn chưa nỡ ăn, lại nghĩ bên kia của nương thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu thịt, liền không mang... Về phần những thứ khác, thì phải tiêu tiền, chúng ta làm gì có tiền? ”
"Nửa năm trước, phân gia không phải được chia bạc sao?"
"Sau đó lại mua hai mẫu ruộng cạn, cha nó quên rồi à?"
Vệ Nhị Lang thở dài: "Ta còn không hiểu nàng? Không có tiền là thật, nhưng cái gì cũng không có ta không tin, nàng dù sao cũng nên mua chút gì đó, nghèo đến đâu cũng phải ăn Tết... Hơn nữa, nương cho dù nói chuyện không dễ nghe, nhưng cũng không để chúng ta chịu thiệt? Có khi còn được cho nhiều hơn cả mình đi biếu.”
“ Đã náo loạn thành như vậy, bây giờ nói đến những thứ này cũng đã muộn, nàng đem miếng thịt đã ướp kia nấu, chúng ta đóng cửa náo nhiệt một chút, thịt nấu xong đừng quên mang một chén đưa cho cha mẹ, cứ như vậy đi. ”
Lý thị dù rất luyến tiếc, vẫn gật đầu.
Vệ Nhị Lang hỏi Hổ Oa đâu? Không ở nhà?
"Ở trong phòng."
"Ta không lấy ra được thứ tốt hiếu kính cha mẹ, cũng đừng để Hổ Oa đến nhà cũ đòi ăn, có nghe thấy không?"
Lý thị cũng đáp ứng, lại đang suy nghĩ nửa năm trước đi theo đại tẩu náo loạn có phải là sai rồi hay không?
Nàng hôm nay càng hoài nghi lựa chọn lúc trước, nhưng nếu đã đi tới bước này, cũng không quay về được, hối hận cũng vô dụng, phải nghĩ cách sống qua ngày. Lý thị đi hầm thịt, lúc nàng ta hầm thịt mơ hồ nghe được tiếng ầm ĩ ở bên đại tẩu, còn nghe được tiếng Mao Đản đang khóc, về phần hai vợ chồng kia cãi nhau cái gì cũng không nghe rõ.
Mà cho dù không nghe thấy cũng có thể đoán được, còn không phải là vì bữa cơm tất niên sao?
Đại ca trách đại tẩu, trách nàng làm mất mặt, đại tẩu khóc nghèo, đại khái cũng chỉ có vậy.
......
Lúc Vệ Nhị Lang bưng thịt tới, trời đã tối, bên nhà cũ đã sớm ăn. Hắn đem thịt hầm để xuống, không bồi cha mẹ mà chuẩn bị trở về. Đang muốn đi thì bị Ngô thị gọi lại.
Ngô thị bảo hắn chờ, xoay người tìm một cái bát lớn, đựng kẹọ đậu phộng đưa cho hắn.
"Đồ ăn ta không đưa cho ngươi nữa, cầm cái này đi."
Vệ Nhị Lang không có ý nhận.
"Để ngươi cầm thì cầm đi, hay muốn ta mắng ngươi một trận mới chịu nhận? Đây cũng không phải cho ngươi, là cho Hổ Oa, năm mới sao có thể không ăn kẹo đường? ”
Vệ Nhị Lang nghe xong trong lòng càng thêm khó chịu, nói: "Cha, nương, nhi tử xin lỗi hai người..."
" Ngươi dừng lại đi, đừng làm mất tâm tình đang tốt của ta
Vệ Nhị Lang bưng chén chuẩn bị đi, Vệ Thành nói tiễn hắn, đi ra ngoài một hồi lâu mới trở về. Chàng trở về Khương Mật đưa qua nửa chén canh "Bên ngoài có lạnh hay không? Tướng công mau uống một ngụm cho ấm người. ”
Vệ Thành uống, chờ canh nóng vào dạ dày, trên người đều ấm áp, nói: "Đại ca nhị ca cũng không dễ dàng. ”
"Nông thôn có nhà nào dễ dàng? Lão tam, không phải là ta không thương hai ca ca con, ta cùng cha con nếu đã sống cùng con, dù sao cũng phải vì con mà tính toán, trong lòng con nên hiểu rõ, mặc kệ khi còn bé tình cảm có tốt đến đâu, sau khi lớn lên huynh đệ nhà mình cũng sẽ không thân thiết được như ban đầu, gặp khó khăn vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cũng có một câu nói cứu mạng không cứu nghèo, con phải nắm chắc, đừng để mình vừa có cuộc sống thuận lợi đã hảo tâm tiếp nhận cục diện rối rắm của huynh đệ. ”
"Những lời này, ta không muốn nói lại, ăn cơm đi, đừng để ý tới nữa."
Vệ Thành lại ăn mấy miếng, nhớ tới nói: "Lần trước con đưa thịt cho tiên sinh, ông nói con nếu thi đậu lẫm sinh thì đi phủ học xem, có thể được phủ học nhìn trúng thì tốt, đến đó so với huyện học tốt hơn. Cho dù không thành, lại đi huyện học vẫn kịp. ”
"Cái này con này tự mình quyết định."
" Con chuẩn bị mười lăm đi, trước khi đi thì lên nha môn đem bốn lượng bạc lĩnh về."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.