Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
Chương 7:
Nam Đảo Anh Đào
26/02/2023
Vệ Thành cũng không buồn ngủ, chàng hoàn toàn tỉnh táo, đứng dậy ngồi ở mép giường để Khương Mật từ bên trong đi ra, nhìn nàng thắp đèn dầu, động tác nhanh nhẹn chuẩn bị cho chính mình.
Lúc búi tóc còn quay đầu lại nhìn Vệ Thành một cái “ Tướng công nhớ khoác thêm cái áo choàng, sáng sớm hàn khí nặng đừng để bị lạnh.”
Chờ Khương Mật đến bếp thì quả nhiên thấy Ngô thị đã sớm bận rộn, nghe được tiếng động còn quay lại nhìn thoáng qua, nhíu mày hỏi “ dậy rồi à?”
“ Hôm nay con dậy muộn, xin lỗi nương?”
“ Ngươi có lỗi gì với nương, ngươi là có lỗi với Tam lang, nó một tuần mới được nghỉ một ngày ngươi không ở bên cạnh, tâm sự với nó cũng tốt, còn xuống bếp làm gì?”
Khương Mật:...
“ Tướng công chuẩn bị đọc sách buổi sáng.”
Ngô thị:...
“ Ngươi lại đây coi lửa cho nương, đừng để tắt.”
Ngô thị nói xong liền chuẩn bị ra khỏi bếp, lại nhớ tới hỏi “ Tối hôm qua có nằm mơ không?”
“ Không ạ.”
“ Vậy là tốt rồi, lần sau nằm mơ thấy cái gì nhớ sớm nói cho nương biết, tình huống càng xấu càng phải nói sớm, nghe chưa?”
Khương Mật gật đầu đồng ý, nói đã biết. Thân thể Vệ Thành mặc dù không rắn chắc bằng nông dân làm việc trên ruộng, nhưng cũng không phải là loại người đọc sách tay không thể xách vai không thể gánh, chàng về nhà nghỉ tuần cũng giúp đỡ làm việc, lúc ăn sáng thấy bể nước vơi một nửa liền nói muốn ra giếng gánh nước, bị Vệ phụ ngăn lại. Chàng ở trong sân giúp đỡ đốn củi, mùa này hàng năm đều phải tích lũy củi để chuẩn bị cho mùa đông. Công việc này cũng làm quen tay, chỉ cần cùng một chút khéo léo cũng không tốn quá nhiều sức lực.
Vệ Đại Lang, Vệ Nhị Lang đến một chuyến, nói với chàng hai câu rồi ra ruộng làm việc.
Đến giờ, Hổ Oa nhà Nhị Lang tới chơi, nó ngồi xổm bên cạnh xem Vệ Thành bổ củi, nhìn một hồi lại cảm thấy không có ý nghĩa, liền chui vào trong phòng. Lúc nào Khương Mật đang cầm kim chỉ may vá, nhìn nó tới mới nghĩ đến gói bánh hoa quế hôm qua. Nàng vẫy tay bảo Hổ Oa tới, tháo túi giấy chia cho nó một cái.
Chỉ ngửi thôi đã làm nước miếng Hổ Oa chảy ròng ròng, nhận được cũng luyến tiếc ăn hết, cẩn thận che chở chậm rãi gặm. Nhìn nó ăn vui vẻ như vậy, nghĩ đây là do tướng công đặc biệt mua về, Khương Mật cũng nếm nửa cái, niếng cái bánh hoa quế kia vào miệng liền tan ra, đầu lưỡi đều là vị ngọt, chóp mũi còn thoang thoảng hương hoa.
Khương Mật chưa từng ăn qua điểm tâm tốt như vậy, chỉ sở giá cả cũng không rẻ. Nàng đem hai cái rưỡi còn lại gói kĩ, đặt vào chỗ thích hợp, chuẩn bị tiếp tục may vá, bảo Hổ Oa ra ngoài chơi.
Hổ Oa ôm bánh hoa quế còn chưa gặm xong của nó đi ra ngoài, đụng phải bà nội, Ngô thị nhìn thoáng qua bánh hoa quế trong tay Hổ Oa, không nói gì, Hổ Oa kêu một tiếng bà nội rồi chạy một mạch ra ngoài. Ra đến ngoài thì thấy Mao Đản đang ngồi xổm trên đường không biết đang chơi cái gì. Mao Đản của đại phòng và Hổ Oa của nhị phòng tuổi không chênh lệch nhau bao nhiêu, hai đứa thường xuyên chơi đùa cùng một chỗ, Hổ Oa liền chạy qua, bánh hoa quế của nó đã ăn hết nhưng mùi hương ngọt ngào trong miệng còn chưa tan, vừa ngồi xuống Mao Đản đã ngửi thấy mùi. Ánh mắt Mao Đản lấp lánh hỏi nó ăn cái gì?
“ Bánh Tam thẩm cho.”
Mao Đản nghe nói lập tức ném con sâu mới chơi được một nửa đi rồi chạy đến phòng Khương Mật nói muốn ăn bánh. Lẽ ra muốn ăn bánh thì phải về đòi cha mẹ, người khác không nợ ngươi, nhưng Mao Đản mới ba bốn tuổi, còn chưa biết cái gì, Khương Mật là trưởng bối cũng không muốn so đo, hơn nữa Hổ Oa và Mao Đản đều là cháu, nên đối xử như nhau. Nghĩ như vậy, Khương Mật cũng chia cho nó một cái. Không ngờ tiểu tử hùng hổ ăn xong còn đòi nữa. Khương Mật cất túi giấy bảo Mao Đản ra ngoài chơi. Mao Đản không chịu, gây náo loạn ở tây phòng nhất định phải đòi thêm. Vệ Thành bổ củi ở bên ngoài nghe thấy đang muốn tiến vào, Ngô thị trước chàng một bước, đứng ở cửa nhìn Mao Đản lăn lộn trên mặt đất hỏi “ Nó muốn cái gì?”
Khương Mật trả lời “ Bánh hoa quế hôm qua tướng công mua, con chia cho Mao Đản Hổ Oa mỗi đứa một cái, có lẽ là không ăn đủ.”
Nghe nói như vậy, Ngô thị liền đen mặt.
Ăn đủ? Thứ này còn muốn ăn đủ? sợ là đầu thai nhầm chỗ rồi.
Ngô thị một tay ôm Mao Đản đang ăn vạ om sòm đưa về nhà sát vách ném cho vợ Đại Lang, còn lưu lại lời nói “ Sinh ra thì dạy dỗ một chút, đừng để đi ra ngoài làm mất mặt mũi.”
Lúc búi tóc còn quay đầu lại nhìn Vệ Thành một cái “ Tướng công nhớ khoác thêm cái áo choàng, sáng sớm hàn khí nặng đừng để bị lạnh.”
Chờ Khương Mật đến bếp thì quả nhiên thấy Ngô thị đã sớm bận rộn, nghe được tiếng động còn quay lại nhìn thoáng qua, nhíu mày hỏi “ dậy rồi à?”
“ Hôm nay con dậy muộn, xin lỗi nương?”
“ Ngươi có lỗi gì với nương, ngươi là có lỗi với Tam lang, nó một tuần mới được nghỉ một ngày ngươi không ở bên cạnh, tâm sự với nó cũng tốt, còn xuống bếp làm gì?”
Khương Mật:...
“ Tướng công chuẩn bị đọc sách buổi sáng.”
Ngô thị:...
“ Ngươi lại đây coi lửa cho nương, đừng để tắt.”
Ngô thị nói xong liền chuẩn bị ra khỏi bếp, lại nhớ tới hỏi “ Tối hôm qua có nằm mơ không?”
“ Không ạ.”
“ Vậy là tốt rồi, lần sau nằm mơ thấy cái gì nhớ sớm nói cho nương biết, tình huống càng xấu càng phải nói sớm, nghe chưa?”
Khương Mật gật đầu đồng ý, nói đã biết. Thân thể Vệ Thành mặc dù không rắn chắc bằng nông dân làm việc trên ruộng, nhưng cũng không phải là loại người đọc sách tay không thể xách vai không thể gánh, chàng về nhà nghỉ tuần cũng giúp đỡ làm việc, lúc ăn sáng thấy bể nước vơi một nửa liền nói muốn ra giếng gánh nước, bị Vệ phụ ngăn lại. Chàng ở trong sân giúp đỡ đốn củi, mùa này hàng năm đều phải tích lũy củi để chuẩn bị cho mùa đông. Công việc này cũng làm quen tay, chỉ cần cùng một chút khéo léo cũng không tốn quá nhiều sức lực.
Vệ Đại Lang, Vệ Nhị Lang đến một chuyến, nói với chàng hai câu rồi ra ruộng làm việc.
Đến giờ, Hổ Oa nhà Nhị Lang tới chơi, nó ngồi xổm bên cạnh xem Vệ Thành bổ củi, nhìn một hồi lại cảm thấy không có ý nghĩa, liền chui vào trong phòng. Lúc nào Khương Mật đang cầm kim chỉ may vá, nhìn nó tới mới nghĩ đến gói bánh hoa quế hôm qua. Nàng vẫy tay bảo Hổ Oa tới, tháo túi giấy chia cho nó một cái.
Chỉ ngửi thôi đã làm nước miếng Hổ Oa chảy ròng ròng, nhận được cũng luyến tiếc ăn hết, cẩn thận che chở chậm rãi gặm. Nhìn nó ăn vui vẻ như vậy, nghĩ đây là do tướng công đặc biệt mua về, Khương Mật cũng nếm nửa cái, niếng cái bánh hoa quế kia vào miệng liền tan ra, đầu lưỡi đều là vị ngọt, chóp mũi còn thoang thoảng hương hoa.
Khương Mật chưa từng ăn qua điểm tâm tốt như vậy, chỉ sở giá cả cũng không rẻ. Nàng đem hai cái rưỡi còn lại gói kĩ, đặt vào chỗ thích hợp, chuẩn bị tiếp tục may vá, bảo Hổ Oa ra ngoài chơi.
Hổ Oa ôm bánh hoa quế còn chưa gặm xong của nó đi ra ngoài, đụng phải bà nội, Ngô thị nhìn thoáng qua bánh hoa quế trong tay Hổ Oa, không nói gì, Hổ Oa kêu một tiếng bà nội rồi chạy một mạch ra ngoài. Ra đến ngoài thì thấy Mao Đản đang ngồi xổm trên đường không biết đang chơi cái gì. Mao Đản của đại phòng và Hổ Oa của nhị phòng tuổi không chênh lệch nhau bao nhiêu, hai đứa thường xuyên chơi đùa cùng một chỗ, Hổ Oa liền chạy qua, bánh hoa quế của nó đã ăn hết nhưng mùi hương ngọt ngào trong miệng còn chưa tan, vừa ngồi xuống Mao Đản đã ngửi thấy mùi. Ánh mắt Mao Đản lấp lánh hỏi nó ăn cái gì?
“ Bánh Tam thẩm cho.”
Mao Đản nghe nói lập tức ném con sâu mới chơi được một nửa đi rồi chạy đến phòng Khương Mật nói muốn ăn bánh. Lẽ ra muốn ăn bánh thì phải về đòi cha mẹ, người khác không nợ ngươi, nhưng Mao Đản mới ba bốn tuổi, còn chưa biết cái gì, Khương Mật là trưởng bối cũng không muốn so đo, hơn nữa Hổ Oa và Mao Đản đều là cháu, nên đối xử như nhau. Nghĩ như vậy, Khương Mật cũng chia cho nó một cái. Không ngờ tiểu tử hùng hổ ăn xong còn đòi nữa. Khương Mật cất túi giấy bảo Mao Đản ra ngoài chơi. Mao Đản không chịu, gây náo loạn ở tây phòng nhất định phải đòi thêm. Vệ Thành bổ củi ở bên ngoài nghe thấy đang muốn tiến vào, Ngô thị trước chàng một bước, đứng ở cửa nhìn Mao Đản lăn lộn trên mặt đất hỏi “ Nó muốn cái gì?”
Khương Mật trả lời “ Bánh hoa quế hôm qua tướng công mua, con chia cho Mao Đản Hổ Oa mỗi đứa một cái, có lẽ là không ăn đủ.”
Nghe nói như vậy, Ngô thị liền đen mặt.
Ăn đủ? Thứ này còn muốn ăn đủ? sợ là đầu thai nhầm chỗ rồi.
Ngô thị một tay ôm Mao Đản đang ăn vạ om sòm đưa về nhà sát vách ném cho vợ Đại Lang, còn lưu lại lời nói “ Sinh ra thì dạy dỗ một chút, đừng để đi ra ngoài làm mất mặt mũi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.